PHONG NGOA

Chương 25: Cuộc gọi của Alex (Hết quyển 1)

Alex biết mình cần bình tĩnh lại, cậu đứng ở bồn rửa tay liên tục hất nước lên mặt giống như muốn làm lạnh cái đầu của mình. Chờ khi ngay cả cổ áo cũng ướt đẫm, Alex mới ngẩng lên nhìn vào trong gương, cậu thấy được vẻ kinh hãi còn chưa rút đi của mình. Cậu chợt nhận ra ngay cả khi những hoài nghi về Ross vẫn còn đó thì phản ứng đầu tiên của cậu vào lúc bị nghi ngờ không phải là sợ hãi về một kẻ sát nhân bên gối mà là lo sợ anh sẽ không giấu giếm được.

Alex vuốt mặt, cậu phải làm sao đây? 

Cuộn tơ trong lòng Alex lại càng rối hơn. Cậu cảm thấy mình không quyết định được, thậm chí còn muốn trốn tránh đáp án như một tên hèn.

Lúc Alex đang đứng chống tay bên bồn rửa, một tiếng cạch thật nhỏ vang lên từ phía cửa ra vào. Có người vào phòng vệ sinh.

Alex vội cất giấu tâm tư của mình, rửa tay một lần nữa rồi bước ra ngoài, sau đó lại đối mặt với người phụ nữ quái lạ kia. 

Phòng vệ sinh của quán ăn này chia làm hai bên nam và nữ, cửa vào nằm ở giữa, phải đi qua một đoạn hành lang nhỏ và ngắn mới đến được phòng vệ sinh. Có điều, phòng vệ sinh nữ nằm phía bên phải, nam bên trái, vì sao cô ta lại đứng ngay trước cửa phòng vệ sinh nam?

Alex cảnh giác, ban nãy cô ta có biểu hiện rất kỳ quặc, quan trọng hơn hết là lời cô ta nói ra đã khiến cho cảnh sát chú ý tới nhà cậu hơn. Nghĩ đến tình cảnh nếu Ross vì vậy mà trở thành nghi phạm, Alex lập tức cảm thấy nóng nảy. Trong vô thức, cậu bất giác liệt người phụ nữ này vào danh sách những kẻ cần tránh xa nếu không thì phiền toái sẽ kéo đến. 

Không bàn về những điều khác, riêng phần trực giác cần tránh xa cô ả là hoàn toàn đúng. Bởi vì chẳng mấy chốc sau cậu đã “được” trải nghiệm.

Lúc này đây ả như biến thành kẻ khác… nếu ban nãy ả đeo thứ biểu cảm giả tạo cười cười nói nói để tiếp cận thì bấy giờ trông ả như một kẻ điên. Đôi mắt không chút cảm xúc của ả tràn đầy sự đắc ý và giảo hoạt, môi mỏng nhếch lên cười đến rợn người, ngay cả diện mạo sắc sảo cũng không thể che đi sự man dại đang toát ra từ người ả. 

Alex cau mày, lùi bước về sau, nói: “Đây là phòng vệ sinh nam, cô đi nhầm hướng rồi.”

Thế nhưng đáp lại cậu là tiếng cười kỳ dị của ả. Sau đó cậu trừng to mắt, nhìn chằm chằm bộ móng tay bỗng nhiên dài ra của ả, nhọn hoắt. Ả nhảy bổ đến nhanh như chớp, vung tay muốn tóm lấy cậu. 

Đồng tử Alex co rụt lại, cậu theo bản năng lùi về sau, trong lòng kinh hãi đến mức không kêu lên được. Tốc độ cô ả quá nhanh, nhưng không rõ cậu may mắn thế nào mà vô tình giẫm trúng một vệt nước trơn trượt trên sàn nhà, ngã ngửa ra sau tránh thoát kịp thời. 

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Alex không kịp suy nghĩ nhiều, cậu chỉ cảm giác được trên đầu mình xẹt qua một cái bóng đen, ả kia vồ hụt nên bổ nhào về phía xe đựng dụng cụ cọ rửa toilet ở phía sau, tiếng đổ vỡ vang lên loảng xoảng. 

Alex không kịp quay đầu nhìn đã ba chân bốn cẳng bò dậy chạy vụt ra ngoài. Hành lang rất ngắn, cậu lại phản ứng nhanh, cho dù ả kia có là thứ quái vật gì cũng đã bị mớ dụng cụ vệ sinh cản đường vài giây. 

Vừa lao ra ngoài cậu lập tức hô lớn: “Có người tấn công tôi!”

Sự hoảng hốt của cậu khiến không ít người trong quán ăn và nhân viên phục vụ ghé mắt nhìn. Mặt mày cậu lúc này đã có hơi tái nhợt, cô ả kia rõ ràng không phải người bình thường, móng tay và đôi đồng tử tựa như thú săn mồi ấy không lý nào là của người bình thường. Cậu ý thức được nếu không nhờ vũng nước trơn trên sàn nhà thì có lẽ chỉ trong khoảnh khắc ấy cậu đã mất mạng bởi cú vồ của ả. Ả ta nhắm thẳng vào cổ cậu!

Một nhân viên phục vụ tiến lại gần cậu, tỏ ý quan tâm mà hỏi: “Cậu à, cậu không sao chứ?”

Alex run lên, vội nói: “Tôi muốn báo…” Cậu vốn muốn báo cảnh sát nhưng bỗng sực nhớ đến chuyện của Ross còn chưa giải quyết xong thì vội khựng lại. Một khi chưa biết Ross có thật sự giết người hay không thì tốt nhất vẫn đừng nên dây dưa với cảnh sát. Cậu nuốt nước bọt một cái, sửa lời: “Bên trong, vừa rồi có người tấn công tôi.”

“Tấn công cậu?” Nhân viên kia có hơi không tin lắm. 

Alex thấy vậy bèn chỉ tay vào vị trí ngồi ban nãy của mình: “Là một người phụ nữ, vừa nãy cô ta còn ngồi ở gần chỗ của tôi.”

Nhân viên phục vụ nghe thế thì lại càng lấy làm lạ, anh ta nói: “Vừa rồi cô ta đã rời khỏi quán ăn, không có vào phòng vệ sinh.”

Cái gì? Alex trừng mắt: “Nhưng rõ ràng…”

Thấy vẻ mặt như nhìn người tâm thần kia của nhân viên, cậu không nói gì nữa. Cậu cố đè lại trái tim đang đập quá nhanh của mình, lùi bước muốn trở lại nhìn thử, quả nhiên nơi đó đã không còn ai, xe đẩy chứa dụng cụ vệ sinh trong góc tường lại đổ trên đất, đồ đạc vung vãi khiến nhân viên đi theo phía sau ôm đầu kêu trời.

Alex mặc kệ anh ta vội vội vàng vàng thu dọn hiện trường, đầu cậu như choáng đến nơi, rõ ràng vừa nãy cậu đã gặp cô ta, nhưng vì sao người phục vụ lại nói cô ta đã rời đi trước đó? 

Alex bỗng nhiên ngẩng đầu, trông thấy một cái cửa sập nhỏ trên tường bị mở toang, gió mưa bên ngoài hơi tạt vào. 

Cô ả tiến vào và chuồn ra từ đó! Gần như ngay lập tức Alex có thể khẳng định như vậy! 

Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, cậu rời khỏi quán ăn, mặc kệ mưa xối cho mình ướt nhẹp.

Cậu muốn nhanh chóng trở về nhà, thế nhưng không biết là do cậu hoang tưởng hay ả ta thật sự đang bám theo cậu mà cảm giác bị quan sát vẫn cứ rõ mồn một. 

Alex kéo chặt vặt áo, sau khi bị chiếc xe buýt hất văng nước lên người, cậu đi vội đến bốt điện thoại gần nhất, chui vào bên trong. 

Nước mưa tạm thời bị chắn ở ngoài, Alex bình tĩnh thở mấy hơi rồi mới lục lọi trong túi áo khoác lấy ra vài đồng tiền lẻ được thối từ quán ăn vừa rồi nhét vào khe điện thoại, sau đó run lẩy bẩy ấn dãy số mà cậu thuộc lòng. 

Bên kia đổ chuông, Alex vừa nôn nóng chờ đợi vừa nâng tay lên thổi hơi ấm vào muốn khiến mình bớt run một chút nhưng dường như cậu run lên chẳng phải vì lạnh, mà là vì sợ. 

Qua mấy hồi chuông, đầu dây bên kia rốt cuộc cũng bắt máy. 

“Alex.” Giọng nói trầm trầm của anh vang lên. Chỉ một tiếng gọi như vậy cũng đủ xoa dịu trái tim Alex lúc này. 

“Ross… Anh, anh đến đón em về có được không?” Alex run lẩy bẩy nói.

Ross ở đầu dây bên kia đã dùng xong bữa ăn nạp dinh dưỡng của mình, anh đang dọn dẹp hiện trường chuẩn bị mang xác gã đàn ông kia về ‘hang ổ’. Lúc nghe thấy giọng cậu thì ngừng tay, mày cau lại: “Em đang ở đâu? Xảy ra chuyện gì?”

Alex cảm giác được có một ánh mắt đâm đến từ phía sau, cậu vội quay đầu lại nhìn ra mặt đường lớn đã mờ mịt vì mưa giăng kín, lưng áp sát vào thành trong của bốt điện thoại. Giọng càng thêm run rẩy đọc ra tên đường mình đang đứng, sau đó kể lại vụ việc đã xảy ra. Cậu lại sợ anh không tin mình, vội vã nói: “Ross, anh phải tin em! Em sợ, em cảm thấy mình bị theo dõi, có ai đó đang đi theo em nhưng em không biết đó là một người hay một nhóm người.”

Ross vừa nghe cậu kể đến một người phụ nữ áo đen đội mũ lưỡi trai và việc móng tay ả dài ra đã lập tức đứng thẳng dậy, mặc kệ việc áo sơ-mi trên người anh đẫm máu, mặc kệ việc người bên ngoài hoặc cảnh sát có thể phát hiện ra hiện trường kinh khủng tại nơi này hay không, cũng xem nhẹ cả việc người đi đường trông thấy anh nhảy từ mái nhà này sang mái nhà khác. Anh chỉ biết Alex gặp nguy hiểm rồi! 

Tiếng gió ù ù vọng vào trong điện thoại, Alex nghe thấy anh nói, giọng điệu chưa từng nghiêm trọng đến vậy: “Alex, em nhanh chóng nhìn xem xung quanh em có ai hay không?”

“Không, không có, rất vắng.”

“Không được, em không thể chờ anh ở đó, nhanh rời khỏi đấy cho anh! Chọn con đường đông người mà đi! Nhanh lên Alex, cúp máy đi! Anh sẽ tìm được em nhanh nhất có thể.”

Alex hoảng sợ, vội vàng cúp máy rồi chạy ra khỏi bốt điện thoại. Cậu hiểu ý anh, rất có thể kẻ bám theo cậu sẽ thừa cơ cậu ở nơi vắng người mà tấn công. Việc ở yên chỗ này chờ anh là quá nguy hiểm bởi vì xung quanh cậu lúc này hoàn toàn không có ai cả ngoại trừ vài chiếc xe thỉnh thoảng lướt nhanh qua. Trận mưa xối xả này đã xua người vào dưới mái hiên. Lúc bấy giờ thậm chí còn có sấm chớp đì đùng nổi lên. 

Suy nghĩ của cậu chính là mau chóng chạy về nhà. Cậu không mang theo điện thoại nên cũng không thể gửi định vị cho anh. Vì vậy cách nhanh nhất để về lại bên anh chỉ có thể là ‘nhà’. 

Alex chạy nhanh đi, bước chân đạp nước văng tung tóe, cậu cố chọn đường có nhiều người một chút, thế nhưng trên đường cái mịt mờ lúc này dù có người thì vẫn quá ít. Alex chạy thẳng một mạch không ngoái đầu lại nhưng ánh mắt lạnh lẽo kia vẫn đeo bám sau lưng cậu, hình như còn càng lúc càng gần, càng lúc càng trở nên điên cuồng. 

Cậu hoài nghi, kẻ đuổi theo mình thật sự là con người ư?

Thể lực Alex dù tốt cách mấy thì chạy gấp rút mấy cây số cũng sẽ bắt đầu chịu không nổi, cậu thở dốc, giảm bước chân lại. Cũng may nơi này đã gần khu nhà cậu rồi, cũng có người qua lại trên đường.

Thế nhưng lúc cậu vừa mới thở ra một hơi thì từ trong con hẻm u tối bên cạnh bất ngờ có một bóng đen xông ra chộp lấy cậu. 

 

Mưa giăng mù mịt che tầm nhìn, tiếng sấm lớn nổi lên át đi tiếng kêu cứu của Alex. Cậu quên mất một việc, ngoại trừ không đi vào nơi vắng vẻ thì cũng phải tránh xa những con hẻm tối.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!