Bên ngoài tối đen như mực, phía đối diện là căn hộ của anh cũng không hề có ánh sáng hắt ra, Sam hơi nghiêng người, lợi dụng góc độ để nhìn xa hơn nhưng cũng chẳng phát hiện điều gì bất thường.
Có điều Sam không cảm thấy mọi chuyện đơn giản như vậy. Cậu chậm rãi lùi lại, đảo mắt suy nghĩ, hiện giờ đang là trời tối, khá thích hợp để làm một vài chuyện lén lút… chẳng hạn như lẻn vào căn hộ của quản lý lấy chìa khóa đến phòng giám sát, tự cậu sẽ xem camera!
Nhưng nếu muốn ra khỏi nhà và lẻn vào chỗ ở của quản lý thì chỉ có một cách, ý tưởng lớn mật lóe lên trong đầu cậu khi nhìn về phía ban công phòng ngủ.
Sam bước ra ban công, phát hiện có vài căn hộ không đóng kỹ cửa, may mắn là trong đó có nhà của quản lý chung cư, ông ta chỉ ở cách cậu hai tầng lầu mà thôi. Sam đột nhiên chồm người ra khỏi lan can bảo vệ, hai mắt nhìn chằm chằm ban công bên dưới, sau đó bất ngờ buông tay nhảy xuống.
Cậu thậm chí còn không đáp xuống sàn mà cứ thế đứng vững trên lan can tầng dưới, cứ như thể thành lan can nhỏ hẹp và trơn nhẵn ấy là một mặt phẳng rộng, và độ cao của nó chỉ cần chiều dài một cánh tay là có thể với đến. Cậu lại tiếp tục giơ chân về phía không trung, một lần nữa đáp xuống tầng năm.
Đúng lúc này có cơn gió thổi qua, Sam cảm giác thân thể nhẹ đến độ có thể tung mình vào không trung sau đó bay… Đột nhiên, ý nghĩ này làm cậu giật mình một cái, giống như tỉnh lại khỏi cơn mê, sau đó trượt chân. Sam kinh hãi hô lên một tiếng, phản xạ vươn tay chụp lấy thứ gần mình nhất. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, cậu kịp thời bám lại trên mấy thanh chắn, run lẩy bẩy treo mình bên ngoài ban công, mặt cắt không còn một giọt máu.
Cậu sợ đến mức mồ hôi lạnh túa ra, tay chân mềm nhũn cố sức giữ lấy thành lan can để mình không ngã xuống.
Sam căng thẳng cúi đầu nhìn mặt đất bên dưới sau đó vội vàng nhắm tịt mắt lại, cậu ôm chặt lấy thành lan can giống như một con gấu koala, lòng biết nếu không may ngã từ tầng năm xuống chắc chắn sẽ tàn phế! Điều điên rồ gì đã thúc đẩy cậu trèo ra khỏi ban công tầng bảy vậy?
Sam thở dốc, hình như ban nãy lại có một cơn ảo giác khiến cậu trông thấy khoảng cách giữa các tầng lầu thu ngắn lại và thành lan can thật sự là một mặt phẳng rộng.
Cơn buồn nôn kỳ lạ dâng lên khiến cậu khó chịu, khó khăn lắm cậu mới kìm lại được. Thầm nghĩ có đôi khi ảo giác cũng không xấu lắm, ít nhất thì nó giúp cậu không sợ hãi như vậy, cũng đã giúp cậu nhảy xuống đây một cách an toàn.
Hiện giờ đã ở tầng năm, ngay căn hộ của quản lý chung cư, Sam hé mắt nhìn về phía cánh cửa ban công mở toang của căn hộ, mành bay phần phật bên trong.
Dù lẻn vào nhà của người khác là chuyện phạm pháp nhưng quyết định nhất thời ban nãy của cậu khiến cậu mắc kẹt ở đây rồi, không vào trong cũng không được.
Sam mím môi, cố tìm lại cái cảm giác can đảm vừa rồi mà chậm rãi đứng dậy, cẩn thận trèo vào bên trong ban công. Vừa đặt chân ở nơi an toàn, Sam ngồi sụp xuống ôm lấy chậu cây cảnh nôn khan.
Từ trước đến giờ Sam không nghĩ là mình sợ độ cao, nhưng khi đối mặt với nguy hiểm đến từ nó vẫn khiến cậu không kìm được phản ứng của bản thân, mỗi lần căng thẳng sẽ buôn nôn và chóng mặt. Có điều chẳng nôn ra được gì, chỉ thuần túy là nôn khan mà thôi.
Qua một lúc, Sam quệt đi nước mắt rỉ ra, điều chỉnh lại trạng thái rồi nhẹ chân nhẹ tay đi vào căn hộ.
Bên trong không bật đèn, tối đen như mực, cũng chẳng có bóng người, rõ ràng đúng như anh nói quản lý không có ở nhà. Nhưng điều kỳ lạ là vì sao ông ta lại không đóng cửa ban công? Chẳng lẽ quên? Sam đi quanh nhà tìm ngăn đựng chìa khóa thậm chí còn trông thấy một cốc nước dang dở và ví tiền còn đặt trên bàn trà.
Nếu là đi du lịch thì không lý nào lại bỏ ví ở nhà! Sam nghĩ.
Cậu mở một ngăn kéo ở cái tủ cạnh cửa ra vào, phát hiện bên trong có một đống chìa khóa nằm xen lẫn với nhau, may mắn là trên mỗi chiếc chìa đều móc theo một tấm thẻ sắt in chữ hoặc số phòng. Cậu lục lọi một lúc quả nhiên tìm thấy một chiếc chìa với tấm thẻ sắt có chữ phòng giám sát – F101.
F101? Sam cau mày. Nó nằm ở tòa nhà lô F!
Không biết vì sao, Sam hơi bài xích việc đến gần tòa nhà đó, có lẽ là vì những lần chạy bộ trong khuôn viên và bắt gặp mấy người kỳ quái đều đúng lúc cậu chạy ngang tòa nhà lô F, khiến cậu có một suy nghĩ như thể bị ám thị rằng những người kỳ quái ấy đều đến từ tòa nhà đó.
Nhưng kỳ thật chẳng điều gì có thể khẳng định tòa nhà đó nguy hiểm, Sam siết chặt chìa khóa, cậu chỉ muốn làm rõ một chuyện trong đêm nay, để xem rốt cuộc cậu có phải là kẻ điên không? Hay trong chung cư này quả thật có một lũ người điên?
Sam tiện tay tìm chìa khóa của căn hộ này, nhưng lúc mở cửa lại phát hiện cửa không khóa, như thể chủ nhân của nó chỉ tùy tiện ra ngoài ít phút rồi trở về ngay.
Cậu không hề hay biết cảnh tượng gì đang chờ mình bên ngoài, cứ thế chậm chạp mở ra. Một thứ mùi tanh kỳ lạ truyền vào mũi, bởi vì hành lang tầng năm có một chiếc đèn cũ hoạt động, nhờ vào ánh sáng mù mờ từ nó mà cậu có thể trông thấy những vệt máu bắn trên tường, thậm chí còn vương vãi dưới nền đất nơi gần cầu thang bộ.
Cảnh tượng giống như hiện trường án mạng đáng sợ, Sam đứng chôn chân tại chỗ, trừng mắt nhìn những dấu vết không được rửa sạch kia.
Máu! Nó thậm chí kéo dài lên cả bức tường ở tầng trên và bậc thang!
Rõ ràng đã có chuyện gì đó xảy ra ở đây! Thứ duy nhất cậu nghĩ đến lúc này chỉ có bầy người điên đuổi theo mình khi chạy lên cầu thang, rốt cuộc là thật hay là giả?
Trong không gian im ắng chợt vang lên tiếng soàn soạt, nó truyền đến từ cầu thang, giống như âm thanh của vải vóc ma sát với tường. Sam căng thẳng nhìn về phía âm thanh phát ra, có ai đang đứng ở tầng trên ư?
Sam dè dặt bước đến gần.
Đúng lúc này một cái đầu người đột ngột thò ra từ sau góc khuất của cầu thang tầng trên. Khi cái đầu nọ nhìn thấy cậu, nó hưng phấn ré lên rồi nhào xuống. Điều đáng sợ là ngoại trừ cái đầu người cùng cặp mắt lồi, phần thân còn lại của nó là một thứ gì đó trông như nhện kết hợp với kiến, còn có lông tơ đen sì mọc trên cái bụng lớn, vô cùng dị dạng. Nó bò trên tường thật nhanh, sáu chi phầm phập ghim vào tường, lao về phía Sam chỉ trong tích tắc.
Con quái vật xuất hiện quá đột ngột, tốc độ lại nhanh như chớp khiến Sam không kịp chạy.
Cậu rụt người nhắm chặt hai mắt, trong lòng đánh cược một trận.
Tiếng ré chói tai như bổ ập vào mặt cậu sau đó tắt lịm.
Hai giây trôi qua, năm giây, rồi mười giây. Không có bất cứ thứ gì xô đến, cũng không có cơn đau nào. Sam mở choàng mắt, trán đã ướt đẫm mồ hôi vì sợ. Thế nhưng xung quanh cậu lúc này không có bất cứ thứ gì, người hay thậm chí là quái vật đều không có.
Quả nhiên là ảo giác!
Nhưng tiếng sột soạt lại lần nữa vang lên, Sam không dám tiến tới, cũng không dám ôm lòng tò mò để rồi trở thành một trong số những vệt máu bắn trên tường. Sam nghĩ nếu trong khu chung cư này không có quái vật thì cũng sẽ có một tên sát nhân máu lạnh nào đó.
Cậu vội vàng chạy về phía thang máy, may là hiện tại cậu đi chân trần, dù có chạy vội cùng không phát ra âm thanh đánh động đến “người” trên tầng lầu.
Sam nôn nóng đến độ đứng không yên, liên tục ấn nút như thể hành động này có thể thúc giục chiếc thang máy già nua cũ kỹ của chung cư nhanh hơn một chút. Khi cửa thang máy vừa mở ra cậu vọt vào rồi ấn tầng một.
Không gian nhỏ hẹp trong thang máy lúc này mang đến cho cậu cảm giác an toàn hơn bao giờ hết, sẽ không phải đề phòng sau lưng có thứ gì tấn công.
Sam nép vào góc tường ôm lấy trái tim hoảng loạn của mình, tay cầm chìa khóa siết chặt, tự an ủi rằng phòng giám sát nằm ở tầng một, rất dễ tìm.
Sam hít sâu một hơi, đợi cửa thang vừa mở, cậu lập tức chạy ra ngoài, lao về phía toà nhà lô F mà không dám ngoảnh đầu lại. Đêm nay có quá nhiều chuyện kỳ quái diễn ra, cậu không thể bỏ mặc nghi vấn trong lòng mình nữa.
Những vệt máu đỏ khô trên cầu thang là bằng chứng cho thấy có chuyện gì đó kinh khủng từng diễn ra, bầy người điên có thể thật sự tồn tại, hoặc không. Sam không phân biệt được nữa, ảo giác về con quái vật vừa rồi cũng chân thật hệt như ngày hôm đó. Cậu thậm chí còn chẳng biết người mình yêu đang làm gì lúc này, vì sao lại rời khỏi nhà vào nửa đêm? Vì sao lại cố ý nhốt cậu và giấu giếm chuyện diễn ra bên ngoài?
Hóng chương mới không biết anh Vỹ sẽ giải thích như nào đây