Một lời hứa hẹn khiến tim Rufus đập loạn, thế nhưng không đợi cậu kịp định thần lại thì có tiếng gõ cửa vang lên. Cậu giật mình, mới nhớ ra từ nãy đến giờ mình ngồi trên đùi ngài bá tước, eo còn bị ngài ôm chặt, hai má bỗng chốc đỏ lên, cậu giãy giụa vội vàng muốn leo xuống khỏi người ngài.
“Chủ nhân, ngài thả em ra đi.”
Ngài bá tước cũng biết cậu bé của mình da mặt mỏng, nhất định sẽ không dám để người khác nhìn thấy cảnh tượng này, ngài đành thả cậu ra rồi nói với người bên ngoài: “Vào đi.”
Người vào là David, anh ta dường như đã hoàn thành xong phần việc mà ngài giao cho, trở về báo cáo.
Rufus mặt vẫn còn hồng hồng, đứng cạnh bá tước nhỏ giọng nói: “Chủ nhân, em đi chuẩn bị một ít bánh và trà chiều cho ngài nhé.”
Ngài bá tước gật đầu, để cậu rời đi.
Rufus xuống phòng bếp, trên đường đi cậu bắt gặp quản gia Hilda đang đứng nói chuyện với một nhóm người lạ mặt, nhưng tất cả bọn họ đều mặc trang phục người hầu, có nam có nữ.
Lúc trông thấy cậu, Hilda bỗng dưng gọi một tiếng: “Rufus!”
Những tưởng sau đó cô sẽ gọi cậu qua như mọi lần nhưng không, lần này cô lại dẫn theo nhóm người hầu lạ mặt đi đến gần. Cô vẫn mang dáng vẻ mọi khi, vẫn bộ y phục đen cùng với mái tóc dài được vấn cao gọn gàng, biểu cảm ôn hòa trang nhã.
“Giới thiệu một chút, cậu trai tóc đỏ này là người làm hầu hết tất cả những việc xung quanh chủ nhân. Nếu có bất cứ vấn đề gì liên quan đến chủ nhân thì cứ nghe theo sắp xếp của cậu ấy.”
“Vâng, thưa quản gia.”
Rufus bị sự kiện bất ngờ này làm cho giật mình, sau đó phản ứng đầu tiên là mở to hai mắt nhìn Hilda: “Em ạ?”
Hilda mỉm cười: “Bọn họ là người hầu mới, sau này những việc liên quan đến sinh hoạt của chủ nhân phải nhờ em sắp xếp rồi.”
“Dạ!?” Rufus sửng sốt, vội vàng tự giới thiệu: “Xin chào, em… em là Rufus.”
Nhóm người hầu cũng lần lượt báo tên, bọn họ đa phần đều lớn tuổi hơn Rufus, hai nam hai nữ, thái độ rất tốt, không tò mò quá nhiều, điều này khiến Hilda hài lòng.
Chờ sau khi nói sơ về một số vấn đề trong dinh thự, Hilda để bọn họ đi làm công việc đã được phân phó. Bấy giờ chỉ còn lại Rufus và cô đứng trên hành lang, cậu nhịn không được mà hỏi: “Quản gia Hilda, những người cũ đâu ạ?”
Bình thường vào buổi chiều cậu sẽ thường bắt gặp một vài hầu gái lau dọn ở cầu thang và hành lang, nhưng mà dọc đường đi từ phòng làm việc của ngài bá tước cho đến đây cậu không thấy ai cả. Cho dù cậu không thân thiết với nhóm người hầu, cũng không hay để ý đến bọn họ lắm nhưng vẫn có thể nhận ra được dường như dinh thự vắng vẻ hơn mọi ngày, thật kỳ lạ vì nếu có thêm người hầu mới thì hẳn phải nhiều người hơn mới đúng.
Quản gia Hilda cười cười, sải bước đi cùng cậu hướng về phía phòng bếp: “Bọn họ không còn ở đây nữa, trong vài ngày tới có lẽ em sẽ gặp thêm vài người xa lạ đấy.”
Rufus không hiểu lắm: “Toàn bộ người cũ đều không còn ở đây ư? Vì sao thế ạ?”
Vừa hỏi cậu vừa ngó quanh quất, phát hiện ngay cả người bổ củi ở bên ngoài cũng là một chú trung niên lạ lẫm.
Biết cậu chỉ đơn thuần không hiểu lý do, Hilda cũng không ngại giải thích: “Chủ nhân không thích bọn họ.”
Rufus ngạc nhiên, sau đó chợt nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, người hầu nam mà cậu bắt gặp lúc tiến vào phòng ngài. Khi đó hắn ta giãy giụa, thậm chí còn bỏ chạy trong khi chủ nhân đang uống máu.
Cậu cũng nhận ra việc tất cả người hầu sợ chủ nhân như thế nào, đâu phải cậu chưa bao giờ nghe thấy bọn họ nói xấu về ngài.
Cậu gật gật cái đầu nhỏ, tỏ ý mình nghe theo chủ nhân hết, còn nghiêm túc phê bình nhóm người hầu cũ: “Bọn họ nói xấu ngài, ngài giận bọn họ là đúng!”
Hilda bị cậu chọc cười: “Cũng không hẳn là thế đâu.”
“Vậy còn lý do gì sao ạ?” Rufus không hiểu.
“Em cho rằng vì sao đến tận bây giờ bọn họ mới bị đuổi khỏi nơi này?”
Không đợi cậu trả lời, Hilda đã nói tiếp: “Kỳ thật thái độ của bọn họ chỉ là chuyện nhỏ nhặt mà thôi. Chủ nhân biết thừa từ sớm, nhưng việc đổi người quá mức phiền hà và chẳng cần thiết thế nên ngài ấy không buồn quan tâm. Cho đến khi em xuất hiện… Ừm, ta đã nghe nói về chuyện đêm qua.”
Rufus nghe vậy thì đỏ mặt, giống như bị người ta bắt quả tang mình làm chuyện gì đó đáng xấu hổ. Cậu xoắn xoắn ngón tay, không rõ quản gia Hilda có biết chuyện mình thích chủ nhân không.
Hilda tiếp tục giải thích: “Chủ nhân cực kỳ giận khi tên người hầu kia không những bỏ chạy mà còn đẩy em vào cho ngài… trong lòng bọn họ ngài là quái vật khát máu, hành vi như vậy chính là muốn đẩy em vào miệng quái vật, vậy nên… em biết đó, bọn họ không có ý tốt. Đối với người tâm tư như vậy, chẳng phải nên đuổi đi hay sao?”
Rufus nghe mà ngây ra, hóa ra là vì cậu ư? Nhưng mà đêm qua nếu không phải nhờ vậy thì cậu và ngài đã chẳng…
Giống như nhận ra cậu nghĩ cái gì, Hilda lại nói: “Em không biết lúc đó mình có bao nhiêu nguy hiểm đâu. Chủ nhân có thể vì bị lời nguyền ảnh hưởng mà làm em mất mạng.”
Một câu này của quản gia quẩn quanh trong đầu Rufus cho đến tận tối, cậu nghĩ mãi vẫn không hiểu.
Đêm qua chủ nhân rõ ràng rất dịu dàng, dù là quá trình ngài ấy cắn mình rất đau nhưng mà trước đó ngài ấy còn hôn mình, hôn tay nè, lại hôn cổ, khi đó mình thật sự có thể mất mạng sao?
Còn nữa, lời nguyền gì? Chủ nhân phải chịu lời nguyền gì?
Lúc cậu hỏi lại thì Hilda không trả lời khiến cậu bứt rứt không thôi, không phải vì nghĩ lại mà sợ việc mình có thể mất mạng vào đêm qua, mà là vì lo lắng cho chủ nhân.
Rufus không có được câu trả lời, vì thế buổi tối ngồi cạnh giường chủ nhân lật sách cho ngài đọc mà cứ đờ người mãi. Bình thường cậu sẽ cùng đọc với ngài, có khi không hiểu chữ nào sẽ hỏi ngài ấy, có khi lại đọc không kịp tốc độ của ngài nhưng cũng đành phải giở trang mới để ngài tiếp tục xem, sau đó thì nội dung quyển sách trở nên khó hiểu vì bỏ lỡ nhiều đoạn. Mãi mấy hôm sau dường như nhận ra cậu đọc chữ không được nhanh lắm nên ngài cố ý chờ cậu nhóc đọc hết rồi mới ra hiệu chuyển trang, vô cùng săn sóc, vì vậy việc lật sách sau đó trở đi phụ thuộc vào thời gian cậu đọc xong chứ ngài bá tước không hề thúc giục.
Hôm nay cũng vậy, có điều Rufus lại thất thần, giở trang thậm chí còn chậm hơn mọi lần mà chữ nghĩa trong sách cũng chẳng vào đầu được bao nhiêu.
Lần thứ ba không tự chuyển trang, bị ngài bá tước nhắc nhẹ mới giật mình lật sách, Rufus phát sầu. Thế nhưng chưa kịp nghĩ thêm gì thì cằm đã bị ngài nâng lên, đối diện với một đôi mắt nâu đỏ sâu hun hút.
Ngài hỏi: “Đang nghĩ cái gì?”
Rufus vội lắc lắc đầu: “Em… em không có…”
“Vậy thuật lại cho ta nghe xem nội dung trong chương sách vừa đọc nói về cái gì?”
Rufus bị hỏi thì trở nên lúng túng, tựa như bị giáo viên tra khảo mà không thuộc bài, lắp bắp hoài vẫn không nói được. Cuối cùng đành phải mếu mặt: “Chủ nhân, em xin lỗi, nãy giờ em lơ đãng quá.”
Ngài bá tước nhướng mày, rút quyển sách khỏi tay cậu, nghiêng đầu tựa vào thành giường để mặc mái tóc đen dài của mình xõa ra tán loạn: “Vậy nói ta nghe xem điều gì diễn ra trong trí óc bé nhỏ này cả buổi tối vậy? Ở bên ta nhàm chán đến thế sao?”
Rufus lúng túng giải thích: “Không phải mà, chủ nhân… em chỉ…”
“Làm sao?”
Ngài bá tước bắt lấy cái tay nhỏ của cậu, nắn nắn, ánh mắt chuyên chú, vừa nghiêm túc vừa dịu dàng giống như muốn dụ dỗ bé con nói ra chuyện trong lòng mình.
Rufus bị động tác của ngài làm cho đỏ mặt, cậu vẫn vô cùng ngại ngùng mỗi khi đụng chạm với ngài, chưa kể đến đồ ngủ của ngài ngày hôm nay vì sao lại xộc xệch như vậy, rõ ràng lúc tắm xong cậu đã giúp ngài cài cúc áo rất đàng hoàng, vì sao chỉ mới nằm đọc sách một lúc mà nó đã bị tháo ra hồi nào không hay, thậm chí một khoảng cơ ngực trắng còn hiện ra lấp ló làm cậu không biết phải đặt tầm mắt ở chỗ nào.
“Chủ nhân…”
“Ta nghe.”
Cậu nhích nhích đến gần ngài một chút, quyết định ngoan ngoãn thành thật kể lại chuyện buổi chiều mình gặp được quản gia Hilda: “Vì sao quản gia lại nói như vậy ạ? Ngài phải chịu lời nguyền gì ư?”
Ngài bá tước nhìn cậu hồi lâu, thấy lo lắng sắp sửa tràn ra khỏi mắt cậu nhóc thì mới nói: “Ma cà rồng có thể tìm được bạn đời của mình dựa trên mùi máu. Bình thường sẽ chẳng có vấn đề gì nếu như không nếm vị máu của bạn đời, một khi đã nếm, từ nay trở đi sẽ phụ thuộc vào người đó. Đấy là lý do vì sao ta chỉ cần máu của em mà thôi, bất cứ ai cũng không thể thay thế hay thỏa mãn.”
Ngài dừng một chút, rũ mi quan sát bàn tay nhỏ mà mình đang nắm, dù lòng bàn tay này có vài vết chai mỏng nhưng cảm giác khi sờ nắn vẫn rất thích.
“Về phần lời nguyền…” Ngài nói: “Cũng là chuyện đã lâu rồi, em không cần lo lắng, nó khiến ta dễ mất khống chế khi gặp bạn đời của mình, đêm qua ta đúng là đã có giây phút suýt thì nhào đến nuốt em vào bụng. Nhưng mà…”
Nói rồi ngài nâng mắt nhìn cậu bé của mình, nhếch môi cười nhẹ: “Chỉ là lời nguyền vớ vẩn của một tên phù thủy, ta sao có thể vì nó mà khiến em sợ hãi chứ.”
Ngài kéo tay cậu nhóc để cậu ngồi gần mình hơn.
“Ngoài ra thì nó khiến ta mau đói hơn.” Nói rồi ngài áp sát vào bên cổ cậu, liếm nhẹ một cái khiến cậu nhóc run bắn.
“Chủ, chủ nhân… ngài, ngài muốn máu của em bây giờ ạ?”
Ngài bá tước vươn một cái tay khác kéo cậu nhóc vào lòng mình, vùi đầu bên cổ cậu hít ngửi mùi máu thơm ngọt, giọng trầm trầm: “Ta muốn đêm nay em ngủ cùng ta hơn.”
“Dạ!?” Rufus không hiểu sao chủ nhân lại có thể chuyển đề tài nhanh như vậy. Nhưng sau khi nghe chủ nhân giải thích về lời nguyền, cậu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, bớt lo lắng. Trong suy nghĩ của cậu thì vấn đề này dễ xử lý rồi, ngài chỉ cần máu của cậu là sẽ ổn cả thôi, cần bao nhiêu cậu cũng cho hết.
Có điều… ngủ, ngủ cùng ngài á?
Rufus trong nháy mắt đã đỏ bừng cả mặt.
Phải biết những lời này vào thời bấy giờ không khác nào việc mời gọi làm những chuyện xấu hổ, Rufus tất nhiên biết điều này, vì vậy mà đầu óc nhất thời đứt dây không kịp phản ứng.
Nhưng ngài bá tước nói xong lại giống như không nhận ra vấn đề, tiếp tục thơm nhẹ lên cổ cậu. Giữa chừng bỗng phát hiện ra người trong lòng nóng hừng hực, ngay cả mặt cũng đỏ ửng mới dừng động tác mang phần mờ ám kia, quan tâm hỏi: “Rufus, làm sao thế?”
Rufus thở phì phò, chỉ muốn chui vào một cái lỗ nào đó rồi giấu mình đi, cậu không dám thừa nhận với chủ nhân là trong đầu cậu vừa nghĩ đến viễn cảnh gì đâu. Nhưng mà… cậu lén lút nhìn ngài một cái, rốt cuộc ý của ngài ấy là “ngủ cùng” hay là “ngủ cùng” đây?
Cậu nuốt nước bọt một cái, nghĩ dù là loại nào thì có lẽ cũng nên hiến máu một chút, ngài ấy nói ngài rất nhanh đói, ngày hôm qua tuy cậu hơi mơ màng nhưng cũng cảm nhận được kỳ thật mình chẳng mất bao nhiêu máu cả. Vì vậy cậu muốn tháo băng gạc trên cổ xuống, nhưng lại bị ngài ngăn cản.
“Sao vậy? Sao lại muốn tháo xuống?”
“Em… em để chủ nhân hút máu…” Rufus thỏ thẻ trả lời.
Ngài bá tước cười nhẹ, kéo tay cậu lại không để cậu tháo băng gạc: “Lo ta đói bụng?”
Rufus gật đầu.
Ngài bá tước bảo: “Chờ khi vết thương cũ của em ổn thỏa rồi tính tiếp.”
Nói rồi ngài hỏi: “Buồn ngủ chưa?”
Thấy đề tài lại sắp sửa vòng trở về việc “ngủ cùng”, Rufus lại đỏ mặt, không biết nên đáp là vâng hay là không nữa. Nếu nói buồn ngủ rồi thì chẳng phải cậu quá mong chờ sao? Còn nếu nói không thì cũng không đúng, kỳ thật… cậu cũng thích ngủ cùng ngài mà, đêm qua cậu thật sự ngủ rất ngon, cảm giác rất an tâm.
Càng nghĩ Rufus càng ngượng, đành phải chui ra khỏi lồng ngực ngài, lắp bắp nói: “Để em xuống kho lấy thêm củi lên cho ngài, nửa đêm sẽ không phải đi nữa.”
“À… được rồi.” Ngài bá tước nhẹ đáp, sau đó yên lặng chờ cậu bé của mình trở lại.
Chờ khi cậu trở lại thì bảo: “Tắt đèn đi.”
“V-vâng.” Rufus thấp thỏm đi thêm củi rồi lấy cái chụp đèn đi tắt nến trên giá cắm ở gần đầu giường.
Làm xong xuôi, trong phòng chỉ còn lại ánh trăng xanh bạc xuyên qua cửa sổ và cái rèm mỏng.
Cậu đứng bên giường, nấn ná không biết nên làm gì tiếp theo. Cậu nên cởi quần áo ra hay là cứ thế mà nằm xuống thôi?
Chần chừ hồi lâu lại khiến bá tước khó hiểu, ngài vươn tay nắm lấy cánh tay cậu kéo lên giường, thái độ vô cùng cương quyết không cho phản kháng mà ôm cậu vào lòng.
Toàn thân Rufus cương cứng, cậu chỉ cảm thấy tim mình nhộn nhạo không thôi, mặt mũi nóng rần, ngay cả vết thương ở cổ cũng không nghe đau nữa.
Có hơi thở lành lạnh phả vào vành tai cậu: “Nếu em không thích thì có thể trở về phòng. Ta chỉ cho em một cơ hội thôi đấy.”
Rufus nuốt nước bọt một cái, gom hết can đảm mà trở mình, vùi mặt vào lồng ngực lạnh lẽo của chủ nhân, thỏ thẻ: “Em ngủ với ngài.”
Thật sự thì, làm sao ngài không biết cậu nhóc của mình nghĩ cái gì trong đầu, ở với ngài, dường như bao nhiêu suy nghĩ đều viết hết lên trên mặt cậu, không biết giấu giếm là gì.
Không thể phủ nhận là những lúc nhìn cậu ngại ngùng trông rất dễ thương, vì vậy mà bá tước cứ nhịn không được mà cố ý vô tình trêu chọc cậu.
Lồng ngực ngài rung rung, giống như đang cười, ngài vuốt mái tóc đỏ của cậu: “Đừng nghĩ linh tinh, em còn nhỏ lắm.”
Add comment