Trời mưa rất lớn, cụm mây đen trên đầu không ngừng đổ mưa xuống như một cái van nước không có khóa tắt, nếu đi ngược chiều gió chắc chắn sẽ bị nước mưa thổi thốc vào mặt đến không thể thấy đường đi. Số người qua lại cũng chẳng còn mấy, người che ô đều bị gió thổi cho xiêu vẹo, không thể không nép sát vào vách các tòa nhà, cũng chỉ có những người mặc áo đi mưa hoặc hoàn toàn mặc kệ như Alex mới xem như thoải mái dưới cơn mưa. Mà điểm chung của tất cả bọn họ là cúi đầu cắm mặt mà đi, tất nhiên Alex cũng không ngoại lệ.
Cậu đội mũ trùm của áo khoác, toàn thân đã bị mưa xối ướt không sót một chỗ, bước đi như chạy. Cậu kéo chặt vạt áo, trong lòng có cảm giác bồn chồn khó chịu không ngừng xâm lấn. Như thể bị người ta theo dõi, nó làm cậu bất an đến lạ, rất giống cảm giác ánh mắt đã đeo bám cậu vào cái đêm cậu trở về từ rạp phim cùng Ross. Nỗi ám ảnh về tên sát nhân bí ẩn kia lại dấy lên.
Alex rùng mình một cái, tâm lý vẫn chưa bình ổn lại sau chuyện xảy ra ở quán ăn khiến cậu căng thẳng. Cứ đi như chạy được một quãng cậu lại theo bản năng ngoái đầu nhìn phía sau, trên con đường mưa phủ mờ mọi thứ chẳng có kẻ quái gở nào đi theo phía sau cậu cả, nhưng cũng chính vì vậy mà cậu gần như hoài nghi tất cả mọi người. Cậu hoảng sợ lùi lại khi một người đàn ông mặc áo mưa chạy sượt qua người mình, cậu căng thẳng lườm một người phụ nữ cầm ô đang dùng ánh mắt quái lạ đánh giá cậu.
Bỗng lúc này một chiếc xe buýt từ phía sau chạy đến làm bắn lên một con sóng nước từ mặt đường, tưới ướt toàn thân cậu. Alex cau mày, vừa ảo não vừa hối hận, lẽ ra cậu nên mang điện thoại theo, lẽ ra cậu nên suy nghĩ một chút trước khi ra khỏi nhà, không nên vì nóng giận với anh mà cứ thế bỏ anh lại. Nhưng bây giờ hối hận cũng chẳng được ích gì, cậu phải nhanh chóng về nhà.
Alex vội bước đi, mặc kệ gió lạnh thổi thốc, bây giờ cậu không muốn nấn ná ở bên ngoài, chuyện xảy ra trong quán ăn khiến cậu sợ hãi và chỉ muốn được ở bên cạnh Ross lúc này.
Ngược về trước đó ít lâu, khi Alex còn đang chán nản dùng bữa trưa muộn của mình, chiếc TV lớn được treo trên tường quán ăn đang phát một đoạn tin nóng về vụ án lúc sáng. Bởi vì tiếng mưa rơi ồn ã bên ngoài nên chủ quán bật âm lượng TV rất to, toàn bộ nội dung động trời của vụ án dù cậu không muốn nghe cũng phải nghe.
Alex vốn là người ở trong khu vực phát hiện án mạng, thậm chí còn tiếp xúc trực tiếp với cảnh sát thế nên toàn bộ thông tin cần biết đều đã biết hết, thậm chí những hình ảnh bị làm mờ trên TV cậu cũng đã trông thấy bản rõ ràng. Chúng là điều khiến cậu trăn trở cả trưa hôm nay, thậm chí còn muốn trốn tránh nó, thế mà bây giờ lại có người bật TV lớn khiến lời nói của vị phóng viên thời sự kia cứ dồn dập không ngừng truyền vào tai cậu.
Alex cau chặt mày, càng lúc càng khó chịu. Cậu không kìm được nữa mà gọi nhân viên đến yêu cầu họ giảm âm lượng TV, thế nhưng những vị khách xung quanh nhanh chóng phản đối. Bọn họ đều đang tập trung lắng nghe tin tức này, chỉ có một số ít người là mặc kệ, tiếp tục nói chuyện phiếm với bạn bè ngồi cạnh.
Chuyện này Alex cũng chỉ có thể mím môi cam chịu, không ai nhận ra nắm tay đặt dưới bàn của cậu đã dần siết lại… trừ một người.
Người phụ nữ mặc đồ đen từ khi bước vào quán vẫn luôn để ý đến cậu. Ả đắc ý khi nhận ra điều bất thường ở nơi cậu, dường như trò phá hoại của ả đã có một chút tác dụng, mặc dù cảnh sát chưa gây ra rắc rối nào cho cái tên đồng loại đó nhưng con mồi mà hắn ta đang bảo vệ rõ ràng đã phát hiện điều kỳ lạ ở hắn, cũng có khả năng đang nghi ngờ hắn chính là hung thủ. Dù gì thì ả đã cố tình để lại manh mối giá họa cho hắn.
Phản ứng của cậu khác hẳn vẻ khiếp sợ và tò mò của những người khác khi nghe thấy tin tức càng khiến ả thêm chắc chắn suy đoán của mình.
Từ phản ứng của tên đồng loại vào cái đêm giao chiến, ả đoán chừng con mồi thơm ngon kia là bạn đời của hắn. Ả tự hỏi, nếu như con mồi biết được sự thật bạn đời mình là kẻ ăn thịt người thì sẽ có phản ứng như thế nào đây?
Có lẽ bởi vì lo âu khiến tuyến mồ hôi hoạt động mạnh, Alex không hay biết rằng mùi da thịt của mình càng hấp dẫn hơn trong cảm nhận của kẻ săn mồi. Ả kia đã càng lúc càng khó nhịn, vết thương chưa lành của ả râm ran không ngừng giống như đang đòi hỏi phần thịt tươi thơm ngào ngạt đó.
Ả đảo mắt, chậm rãi suy tính trong đầu, ả vừa muốn ăn thịt con mồi kia mà cũng vừa muốn trả thù tên đồng loại. Có lẽ ả có thể thử tìm cơ hội tấn công một lần, nếu không thành thì khiến cho con mồi nhận ra kẻ bên gối mình là loài quái vật gì. Ả không ngại xem trò hay đâu, sống bao nhiêu năm mới bắt gặp một tên đồng loại kết hôn với thức ăn của mình, hiếm có lắm đấy.
Vì vậy ả chậm rãi di chuyển chỗ ngồi đến một cái bàn bên cạnh Alex, sau đó chọn chiếc ghế gần sát cậu nhất mà ngồi xuống, vu vơ cất tiếng: “Xem ra trong vụ án lần này hung thủ đã để lại không ít dấu vết nhỉ.”
Bởi vì vị trí quá gần, Alex có thể nghe rõ lời cô ả, kẻ có tật thì giật mình. Cậu liếc nhìn một cái, phát hiện cô ta cũng đang nhìn mình, không biết có phải ảo giác hay không nhưng cậu cảm thấy đôi mắt cô ta phát sáng hơn người bình thường. Rõ ràng khóe miệng hơi nhếch nhưng đôi mắt lại lạnh băng không có chút ý cười nào, cứ như một kẻ vô hồn.
Alex cau mày, hiện giờ tâm trạng cậu cực kỳ tệ, không muốn để ý đến bất cứ người nào. Thế nhưng cô ta lại bất ngờ xoay người, bởi vì vị trí gần nhau nên hành động lúc xoay người của cô ta càng khiến cho khoảng cách giữa bọn họ rút ngắn lại. Cô ta tỏ vẻ thân thiện: “Chào, tôi là Marilyn.”
Tôi không muốn làm quen với ai cả. Tuy trong lòng Alex nghĩ như vậy nhưng cậu lại không nói ra, chỉ ngắn gọn đáp: “Alex.”
“Ồ, cậu tên Alex à.”
Alex không nói gì.
“Có phải tôi đã từng gặp cậu ở đâu không?” Mở màn bằng câu nói mà cô ta thường sử dụng để tiếp cận con mồi. Nghe ra thật giống với một gã đàn ông sát gái dùng để tán tỉnh phụ nữ, cách thức mở màn cũ rích nhưng rất tự nhiên. Có điều, cô ả dùng nó không phải với mục đích cưa cẩm gì cả, chỉ là với ngoại hình của ả thì tất cả con mồi trước kia đều cho rằng ả đang tán tỉnh mình.
Có thể nói, một kẻ đi săn nên có ngoại hình đẹp, nó sẽ thu hút con mồi một cách dễ dàng.
Alex nghe hỏi thì cau chặt mày hơn, lập tức phủ định: “Tôi không quen biết cô.” Giọng nói có pha chút khó chịu tỏ rõ mình không muốn bị quấy rầy.
Thế nhưng ả vẫn tiếp tục làm ngơ điều đó, chẳng cần biết cậu có muốn tiếp chuyện hay không mà nói: “À, tôi nhớ ra rồi, sáng nay tôi có trông thấy cậu đón tiếp hai viên cảnh sát trước cửa nhà.”
Nghe đến đây, Alex sửng sốt nhìn cô ả, trong lòng thầm quan sát cô ta từ trên xuống dưới thế nhưng cậu không nhớ hàng xóm xung quanh mình có ai trông giống như cô: “Cô là ai?”
“Tôi á? Dì tôi sống cách nhà cậu vài căn, tôi vừa đến thăm dì vào tối hôm qua, tình cờ sáng nay lại xảy ra chuyện như thế.” Cô ta nói dối không chớp mắt, nói xong còn chỉ chỉ về phía bản tin trên TV: “Sao hả? Bọn họ có nói cho cậu biết mấy cái manh mối lặt vặt đó không?”
Alex mím môi không đáp. Cô ả lập tức cho rằng đáp án của cậu là không, vì thế mà cúi đầu đến gần, thì thà thì thầm như chuyện gì đó bí mật lắm: “Bọn họ nói mảnh vải trong tay cô gái kia là từ đồ ngủ nam giới, hình như dựa theo kích thước mảnh vải suy ra được độ rộng ống quần phù hợp với nam giới…” Vừa nói, cô ta vừa ra sức hít một hơi thật sâu vì mùi hương của người ngồi cạnh, quá thơm ngọt, bụng cô ta dù đã được lấp đầy thức ăn nhưng vẫn sôi lên sùng sục: “Bọn họ còn hỏi chúng tôi dùng đồ ngủ có chất vải như thế nào, sau đó lại hỏi chúng tôi có thấy ai từng mặc đồ giống như vậy hay không?”
Lời nói và hành động kề sát bất ngờ của cô ta khiến Alex kinh hãi bật người dậy khiến cái ghế dịch ra xa một khoảng. Gai ốc nổi lên rờn rợn, Alex cảm thấy người phụ nữ này quá kỳ quái, khiến cậu có cảm giác nguy hiểm lạ thường. Cô ta vừa làm gì? Áp sát cậu và hít ngửi? Nhưng trên hết vẫn là lời nói của cô ta khiến cậu căng thẳng.
Cảnh sát đã khẳng định là đồ ngủ của nam giới? Lại còn hỏi bọn họ về những người sống xung quanh?
Phản ứng đầu tiên của cậu chính là hồi tưởng lại xem cậu và Ross có từng mặc đồ ngủ đi ra khỏi nhà hay không, tỉ như đi lấy báo ở hòm thư hoặc nhận chuyển phát nhanh, thế nhưng bình thường cậu nào có để ý điều này, làm sao có thể nhớ ra chứ?
Kỳ thật Alex không biết rằng những lời trên đều là nói láo, Marilyn chỉ muốn gieo vào đầu cậu cái suy nghĩ vững chắc rằng chồng cậu chính là kẻ đáng nghi nhất, bởi vì cô ả biết thừa mảnh vải mà mình xé xuống rồi nhét vào tay cái xác kia chính là của Ross.
Thấy Alex có phản ứng mạnh như vậy, mùi thơm nồng vụt khỏi chóp mũi khiến cô ả bất mãn, thế nhưng ả vẫn diễn kịch rất tốt, ra vẻ hoài nghi hỏi: “Sao vậy?”
Alex cảnh giác nhìn cô ta chằm chằm: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó cái gì? À… dì tôi nói rằng hình như từng thấy nhà các cậu có người mặc loại vải tương tự… này!”
Cô ả chưa nói hết thì Alex đã biến sắc, quay lưng chạy về phía nhà vệ sinh như bỏ trốn, hoàn toàn không biết ả ta cũng thay đổi vẻ mặt, đó là vẻ đắc ý khi cuối cùng cũng khiến cậu rời khỏi chốn đông người. Mắt ả nhìn ngó khắp nơi, mũi đánh hơi liên tục, vành tai cũng nghe ngóng xung quanh, ả biết chắc trong phòng vệ sinh đó không có ai ngoại trừ con mồi của mình.
Add comment