PHONG NGOA

Chương 24: Giấc mơ tiềm thức

Trước một câu này, bao nhiêu lời mà Naqvi muốn nói ra bỗng chốc tắt nghẽn nơi yết hầu.

Trong đầu hắn chỉ còn lại một khẳng định: Anh ấy biết mình, anh ấy nhớ mình!

Hốc mắt hắn không kiềm được mà đỏ lên, chẳng biết vì quá vui mừng hay vì bao nhiêu uất ức trong mấy năm này chỉ biết thương thương nhớ nhớ mà không gặp được người bỗng nhiên trào ra trong lòng, khiến nước mắt ứa ra, lăn dài xuống má.

Khải Liên sửng sốt, rõ ràng không hề ngờ đến người trước mặt lại dễ xúc động như vậy, cứ thế mà khóc không chút báo trước làm anh luống cuống. Anh vội dùng cả hai bàn tay ôm lấy mặt hắn, lau nước mắt cho hắn, bất đắc dĩ không biết phải nói gì, chỉ có thể cười càng thêm dịu dàng.

Naqvi không nói rõ được cảm giác của mình lúc này, chỉ cảm thấy hai má mình nóng bừng, nơi đầu ngón tay anh chạm đến cũng nóng bừng. Hắn đã luôn nghĩ, không cầu đến việc anh nhớ mình, chỉ cần ít nhất anh cũng có cảm giác, cũng cảm thấy mình chính là người định mệnh của anh. Vậy là quá dễ dàng rồi.

Hắn vốn cho rằng khi gặp nhau sẽ mang chút gì đó lạ lẫm, cần thời gian mới có thể đến gần. Nhưng… cảm giác quá đỗi thân thiết này là sao? Hắn cầm lòng không được mà đứng khóc như một đứa con nít.

Khải Liên bị tiếng khóc sụt sịt không rõ là tủi thân hay vui mừng của người trước mặt khiến cho không biết phải làm sao. Anh dùng ngón tay cái gạt đi mấy giọt nước mắt đang chảy tràn ra của người nọ. 

“Sao tự dưng lại khóc cơ chứ?”

Khải Liên còn đang định tiến tới ôm lấy người trước mặt, để người nọ vùi trong lòng mình rồi dỗ dành. Thế nhưng còn chưa kịp làm gì thì chẳng ngờ hắn lại động thủ trước.

Naqvi vươn tay túm lấy anh kéo vào trong phòng rồi đóng sầm cửa lại, động tác thật thô bạo. 

Giây sau, Khải Liên chỉ thấy nhoáng một cái đã bị hai cánh tay săn chắc của ai đó siết chặt lấy eo mình, một cơ thể nóng hầm hập kề sát. Cái đầu cao không kém anh bao nhiêu vậy mà rúc bên hõm cổ anh, tiếp tục khóc như một đứa con nít.

Trong mắt Khải Liên lóe lên chút ý cười, qua bao nhiêu lần chuyển thế vẫn không bỏ được cái thói quen này nhỉ? Lần nào cũng vậy, dù là khi mệt mỏi hay lúc khóc vẫn thích vùi mặt vào người anh như thế.

Trong ngực truyền ra tiếng sụt sịt không ngừng, khiến tim anh nhói lên. Anh cũng đưa tay ôm lại, nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn như đang dỗ dành. 

“Lần này em hẳn phải đợi tôi lâu lắm, xin lỗi.”

Cái đầu trong ngực lắc lắc hai cái, tiếng nấc lớn hơn một chút.

Khải Liên cười nhẹ, vuốt tóc hắn, để mặc hắn ôm mình.

Naqvi tham lam thứ mùi hương thanh mát mà đêm nào cũng cảm nhận được trong mơ, là hương trà hoa nhài quen thuộc, như có như không, mỏng manh nhưng tràn ngập khoang mũi hắn. Hắn liều mạng hít hà, mãi đến khi vì khóc mà nghẹt mũi, không ngửi được gì nữa mới lưu luyến không thôi mà rời đi.

Ngửa đầu nhìn anh một cái, trưng ra khuôn mặt nhem nhuốc, hai con mắt sưng đỏ và chóp mũi không khác gì quả cà chua, chúng đỏ đến nỗi ngay cả làn da rám nắng của hắn cũng không che đậy được. 

Naqvi hít một cái, tầm mắt bắt gặp đôi con ngươi như giếng sâu của anh thì hơi khựng lại, sau đó cố gắng dời đi, nội tâm có chút lúng túng không biết phải nói gì. 

Mà không dời mắt thì thôi, vừa dời đã trông thấy vùng cổ áo bên hõm cổ của anh đã bị mình khóc ướt, Naqvi lại càng thêm xấu hổ, chỉ muốn tìm cái lỗ chui vào cho xong.

Ôi trời! Hắn vừa mới làm gì vậy?

Khóc như một đứa con nít? Còn làm áo anh ướt nhẹp! Thân là một thằng đàn ông cao to săn chắc, hắn cảm thấy quá mất mặt!

Naqvi không dám nhìn mặt anh nữa, chỉ biết gục đầu thầm phỉ nhổ bản thân làm chi mà lại yếu đuối dễ xúc động như con gái thế này! Bình thường hắn có như vậy đâu cơ chứ!

Khải Liên lúc này còn đang luyến tiếc vì hắn không vùi mặt vào bên cổ mình nữa, hai tay vẫn còn dính lấy eo hắn không nỡ buông ra, cứ vậy mà nhìn hắn chăm chú, khóe miệng vẫn luôn là ý cười phủ đầy.

Dường như nhận ra anh không có ý định mở miệng, mà ánh mắt nóng rát của anh thì giống một ngọn lửa không ngừng liếm láp qua da thịt hắn. Naqvi chịu không nổi, vắt óc động não cố tìm cái gì đó để nói chuyện. Hắn ậm ừ hồi lâu, rốt cuộc đứt quãng rặn ra được một câu: “Anh…. Anh là ai vậy?”

Khải Liên sửng sốt, sao đó bật cười, tiếng cười rất nhẹ, nghe như gió thu thổi lướt qua mặt hồ vậy: “Em không biết tôi là ai mà có thể kéo vào phòng rồi ôm khóc thoải mái như vậy sao?”

Naqvi lần thứ hai muốn độn thổ!

“Hay là với người lạ nào em cũng như vậy?”

Hả? Nghe đến cái này, Naqvi lập tức ngẩng đầu, rất nghiêm túc và chắc nịch đáp: “Không có!”

Người đàn ông trước mặt lại cười hai tiếng, mắt cong cong nhìn hắn: “Đùa em thôi, chẳng phải em đã biết tôi là ai ư?”

Naqvi hơi ngẩn người, hắn có thể thấy rõ một thứ tình ý khó nói gì đó bỗng nhiên hiện lên trong đôi mắt cười của người nọ sau câu nói kia, khiến hắn có ảo giác mình suýt thì bị nhấn chìm… hoặc có lẽ, hắn đã chìm mà không tự biết, bị tình ý của anh hút vào, giống như một xoáy nước dịu dàng nhưng không cách nào kháng cự lại.

Giọng nói êm ái của anh lại vang lên, nhẹ như thủ thỉ sát bên tai hắn: “Tôi là bạn đời của em.”

Naqvi lại đần mặt ra, đầu óc trống rỗng, hồi lâu sau mới phản ứng lại, ngu ngốc hỏi: “Thật ư?”

Đừng trách hắn hỏi cái này, niềm vui đến quá bất ngờ và đột ngột luôn khiến người ta cảm thấy không chút chân thật.

Khải Liên bật cười, tay đặt bên hông hắn nhéo nhẹ một cái: “Còn thật hay giả cái gì? Chẳng phải em vẫn nhớ tôi sao? Tôi còn nhớ rõ ánh mắt đó của em khi em nhìn thấy tôi ở buổi bán đấu giá đấy.”

“A… cái này…” Naqvi lúng túng, lúc bấy giờ mới nhận ra hai người vẫn còn đứng ôm hờ lấy nhau, hắn hơi nghiêng mình rời khỏi vòng tay của anh, trong lòng ngại ngùng không dám nhìn thẳng thế nên hắn hoàn toàn không trông thấy vẻ luyến tiếc thoáng hiện lên trên mặt người đối diện. Hắn gãi gãi đầu: “Ưmm, không nhớ thật mà.”

Lần này đến phiên Khải Liên sửng sốt, mày hơi nhướng lên, sau đó như nghĩ đến điều gì mà lại thả lỏng, nhẹ giọng hỏi: “Có biết tên tôi không?”  

Naqvi lắc đầu. 

“Vậy cũng không biết tôi là gì?”

“Biết anh là phi nhân loại. “

Khải Liên bật cười: “Người xuất hiện ở buổi đấu giá đều là phi nhân loại, tất nhiên ngoại trừ em.”

Anh vuốt tóc một cái: “Được rồi. Xem ra em vẫn như hai lần trước, ko nhớ gì về tôi cả. Nhưng ít ra thì… cũng có cảm giác với tôi đi. Đúng không? Sẽ không cảm thấy tôi là người xa lạ với em chứ?”

Thật ra từ ban đầu khi biết người mình cần tìm ở ngay trong buổi bán đấu giá, Naqvi đã sớm nghĩ đến một khả năng, anh hẳn là phi nhân loại có tuổi thọ rất lâu, vậy nên chuyện của kiếp trước anh nhớ rất rõ. Bây giờ thì, hắn đã khẳng định được.

Trong lòng vô cùng vui mừng, hắn gật gật đầu: “Ừm, rất quen thuộc. Em đã… mơ về anh nhiều lắm. Ngày nào cũng mơ nhưng không nhớ được mặt mũi. Phải tốn không ít thời gian và công sức mới…” Nói tới đây hắn có chút e dè mà móc móc ngón tay út đang buông thỏng của anh. Nắm lấy. 

Giống như thói quen trong mơ, không dám động mạnh vì sợ những hình ảnh trước mặt sẽ tan đi như bọt nước. 

Khải Liên cũng cong ngón tay mà nắm lấy, cười nhìn hắn: “Thế à, đúng là lần này em chuyển kiếp đến nơi xa quá, tôi cũng tìm thật vất vả.”

Không xa lạ với anh, vậy thì tốt rồi.

Khải Liên nhìn quanh: “Không mời tôi ngồi một lát hử?”

Naqvi lập tức kéo tay anh đi về phía sofa. Hắn sẽ không nói thật ra trong một giây phút nào đó hắn đã suýt kéo anh về phía giường cơ. Nhưng dù sao đối với hắn đây cũng lần đầu gặp, hắn ngại, không muốn để lại ấn tượng kỳ cục với anh đâu.

Nhưng mà người đã đến đây, nếu hắn không làm gì đó thì thật quá đáng tiếc.

Hắn đảo đảo mắt, hỏi: “Anh có muốn uống chút rượu không?”

Khải Liên lắc đầu: “Có trà không?”

Naqvi khóc trong lòng, còn chưa bắt đầu chuốc rượu để nhân tiện làm chút chuyện thân thiết thì kế hoạch đã bị một câu của anh làm cho chết non.

Hắn giả vờ bình tĩnh hỏi lại: “Trà hoa nhài?”

Anh liền cười: “Xem ra vẫn nhớ tôi thích gì.”

Naqvi ngại ngùng, được rồi, không thể chuốc rượu nhưng có thể ghi điểm trong lòng anh cũng không tồi.

Trong mơ mỗi lần gặp anh đều uống thứ này, một thời gian dài như vậy cũng đã khiến sở thích của anh ảnh hưởng đến hắn. Khi không có việc gì sẽ uống trà hoa nhài mà không phải thứ khác. Vì thế loại trà này hắn luôn mang theo bên người. 

Có điều, nghĩ đến chai rượu trong tủ lạnh, xem ra đêm nay không có cơ hội rồi. Có lẽ hai người bọn họ sẽ chỉ ngồi đó vừa uống trà vừa tìm hiểu nhau và ôn chuyện thâu đêm. Hắn thì… ừm… tương đối thích kiểu lên giường làm cái kia kia trước đã rồi sau đó nằm ôm nhau tâm sự hơn, nhưng mới vào đã đòi hỏi, lỡ như khiến anh hiểu lầm là hắn quá đói khát thì thật không tốt!

Mà người ngồi trên sofa lúc này hoàn toàn không biết suy nghĩ của hắn. Anh chỉ yên lặng nhìn hắn loay hoay pha trà cho mình. Tự kiềm chế nhung nhớ của bản thân để không phải đi lên ôm lấy hắn từ phía sau. Chỉ vừa gặp mặt, anh không thể vội vã như vậy, lỡ dọa sợ người ta thì không tốt. 

Anh thầm quan sát hắn. 

Kiếp này em ấy cao hơn trước rất nhiều, vừa rồi đứng gần như ngang với mình, chỉ thấp hơn một chút mà thôi. Có da có thịt hơn, ban nãy bất ngờ được ôm tuy đã cách một lớp áo choàng tắm bằng bông khá dày nhưng anh vẫn thoáng cảm nhận được bên dưới lớp áo đó là những cơ thịt săn chắc. 

Khải Liên thầm gật gù trong lòng. Rất tốt, không ốm và nhỏ con đến đáng thương như kiếp trước, tinh thần cũng sáng sủa vui vẻ. Có lẽ cuộc sống của em ấy rất tốt, quãng thời gian không có mình em ấy không phải khổ cực. 

Khải Liên nhịn không được nhớ về chuyện kiếp trước, tuy cũng sống trong gia đình giàu có thế nhưng lại bị ghẻ lạnh, có khi còn bị bỏ đói nữa, lúc anh tìm được trông không khác gì đứa ở. Xót lắm, thế nên anh mới tìm cách tách linh hồn ra tạo thành dây liên kết, chỉ mong lần sau sẽ nhanh chóng tìm được người yêu của mình, đừng để người nọ phải chịu khổ quá nhiều. 

Lần này xem như may mắn, gia tộc nhà em ấy lớn, em ấy lại là con trai độc nhất, cha em cũng nổi tiếng là cưng chiều con mình. Đến lúc này Khải Liên mới xem như thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Naqvi đứng pha trà mà có chút không yên, hắn cảm nhận được tầm mắt của người nọ vẫn luôn dán trên thân mình. Nong nóng, nhồn nhột. Hắn nhịn không được muốn bắt chuyện để xua bớt cảm giác kỳ lạ trong người. 

Hơi hắng giọng một tiếng, hỏi: “Anh còn chưa nói cho em biết anh tên gì.” 

“Khải Liên.”

“Khải Liên à…” Naqvi nhẩm lại, ngay cả cái tên cũng mang đến thứ gì đó quen thuộc. Nhưng nó không có chút dính dáng hay tương tự nào với cái tên Jasmine mà mình đặt cho anh. 

Pha xong một ấm trà hoa nhài, hắn còn thêm một thìa mật ong vào khuấy lên rồi mang đến cho anh. Đừng hỏi vì sao hắn biết anh thích thêm một chút mật ong vào, tất cả đều là nhờ những giấc mơ. 

Hắn mang ấm trà thủy tinh đến, có chút chần chừ nhưng vẫn quyết định ngồi sát bên cạnh anh. Nhìn anh nhấp một hơi trà mới do dự hỏi: “Anh là phù thủy sao?” 

Khải Liên nhẹ nhàng lắc đầu tỏ vẻ không phải: “Kiến thức về phi nhân loại của em còn ít quá đó. Phù thủy không sống lâu được, mà tôi thì… có lẽ em không biết… chúng ta đã bên nhau ba kiếp rồi. Đây là kiếp thứ tư của em.” 

Naqvi trợn to mắt. Hoàn toàn không nghĩ đến, hắn cho rằng duyên phận của bọn họ chỉ mới diễn ra vào một kiếp trước.

Khải Liên nhìn gương mặt điển trai nam tính của hắn bày ra vẻ kinh ngạc trông ngốc hết sức thì bật cười, rất muốn đưa tay nhéo nhéo cằm hắn nhưng cảm thấy hành động này có hơi ngả ngớn nên kìm lại: “Làm sao? Bị dọa sợ?”

“Không phải. Em chỉ là… bất ngờ. Ngày trước em vẫn luôn cho rằng anh là người em yêu kiếp trước, không ngờ chẳng những chỉ có một kiếp mà còn tận ba kiếp! A! Chẳng lẽ những kiếp trước em cũng đi tìm anh như vậy?”

Khải Liên bật cười ra tiếng, cái phản ứng này đúng là dễ thương, nhìn mấy lần cũng không thấy chán: “Không phải. Em thật sự không nhớ gì hết sao bé? Là tôi đi tìm em.”

Đây là lần đầu tiên Naqvi bị một ai đó gọi là “bé”, thế nhưng ngoài dự đoán là hắn không cảm thấy khó chịu gì, ngược lại còn đỏ mặt.

Khải Liên nhìn hắn như thế thì hơi sửng sốt: “A, xem tôi, xin lỗi, cách gọi này chỉ là quen miệng thôi, đã gọi từ ngày xưa, nếu em không thích tôi có thể sửa.”

Naqvi vội xua tay: “Không, không có gì đâu, anh đừng để ý.” 

Khải Liên cười cười, anh tiếp tục giải thích chuyện sở dĩ lần này hắn còn ấn tượng với anh là nhờ anh dùng linh hồn tạo ra dây liên kết giữa các kiếp với nhau, nên hắn mới có thể thường xuyên mơ thấy anh.

“Thật may mắn vì anh hoàn thành xong dây liên kết đúng lúc. Nếu không, lần này em ở xa như vậy, có khi tìm đến lúc em năm mươi tuổi mới tìm ra đó.” Khải Liên nói đùa.

Naqvi thì trợn to hai mắt, vậy chuyện xảy ra trong mơ, hai người bọn họ cứ vừa gặp nhau là thân thiết, hôn môi, làm tình, đều do anh ấy?!

Nghĩ đến đó hắn càng thêm đỏ mặt, hai gò má bánh mật đã hiện lên màu hồng khả nghi. Cái này… anh ấy có hơi… quá đáng rồi. Sao lại khiến mình mơ toàn mấy chuyện bậy bạ như vậy?

Hắn cà lăm: “Vậy, vậy mấy giấc mơ của em… đều do anh tạo ra?”

Khải Liên lắc đầu: “Không hẳn. Nó chỉ là sợi dây liên kết giúp em biết về tôi, nhớ về tôi. Tuy là một dạng báo mộng nhưng phần lớn nó xuất phát từ tiềm thức của em, những gì em thấy trong mơ đều là những chuyện mà em thích nhất ở kiếp trước. Tất nhiên sẽ có thay đổi nhất định để phù hợp với nhận thức của em ở kiếp này hơn. Chẳng hạn như ngoại hình…” 

Naqvi lúc này không phải là trợn mắt há mồm nữa, mà hắn đã cứng đờ cả người. Bên tai giống như có sét đánh ngang qua. 

Cái gì? Anh ấy vừa nói gì? Trong mơ đều là những chuyện mà mình thích nhất ở kiếp trước. 

Khải Liên vẫn còn nhẹ giọng giải thích, thế nhưng hắn đã không nghe lọt được chữ nào nữa. Bởi vì hắn chợt nhận ra. Tại sao mình lại dâm đãng như vậy? Suốt bao nhiêu năm chỉ mơ thấy làm tình và làm tình, ngoài ra không còn cái gì khác. À thật ra vẫn có những hoạt động khác nhưng phần lớn vẫn là cái chuyện cấm trẻ con kia.

Từ cảnh trong phòng đến ngoài trời, từ suối nước nóng đến ngoài biển, và vô vàn các trò tính thú khác. Có một lần duy nhất hắn đến nhầm một quán bar có câu lạc bộ BDSM ngầm, sau khi trở về đã mơ thấy anh trói mình lại, nhỏ sáp nến, dùng roi đánh mông mình, còn bắt mình quỳ trên sàn gọi anh là chủ nhân. 

Hự. 

Naqvi vội khép chân, kìm hãm cái thứ vẫn luôn nhiều tinh lực của mình lại. 

Mẹ kiếp, người đã ngồi ngay bên cạnh. Nghĩ về mấy cái này còn khiến hắn hứng hơn bình thường. Hắn tiêu rồi! 

Chỉ vài phút không khống chế được mà nhớ lại những khung cảnh ướt át dâm dật trong mơ, hắn có thể cảm giác được một cỗ khí nóng bắt đầu dâng lên trong lòng, chạy ra tứ chi, và sắp sửa dồn xuống phần bụng dưới!

Nhưng dù hắn muốn đè nén hay giấu diếm thế nào thì khuôn mặt đỏ gay gắt của hắn vẫn không thể giấu được. 

Khải Liên giải thích xong thì quay đầu nhìn hắn hỏi: “Em hiểu chưa?” Thế nhưng đập vào mắt anh là hai gò má đỏ ửng của hắn.

Anh có chút giật mình, lo lắng đưa tay chạm vào má hắn, hỏi: “Làm sao vậy? Em không khỏe?”

Naqvi như bị lửa đốt mà giật mình nhảy dựng, vội né xa ra. Đây chỉ là một dạng bản năng, khi hắn đang kiềm chế vì một điều gì đó, mà “điều ấy” còn tiếp cận hắn, chỉ mới chạm nhẹ một cái mà hắn đã cảm thấy mình suýt thì nổ tung, tim đập thình thịch. 

Khải Liên bị né tránh có hơi khựng lại, trong lòng không rõ là tư vị gì. 

Từ nãy đến giờ anh đã rất cố gắng để không nắm lấy tay người bên cạnh hay ôm người nọ vào lòng, hiện giờ muốn mượn chuyện chạm một cái cũng không được, hụt hẫng là điều không thể tránh khỏi.

Nhưng anh vẫn thong thả buông tay, đổi sang gác sau lưng ghế của Naqvi, quan tâm hắn: “Không sao chứ? Mặt em nóng quá.”

Naqvi tuy đang quắn trong lòng, thế nhưng hắn vẫn không bỏ qua vẻ buồn buồn thoáng hiện lên trên mặt anh, không rõ là ảo giác hay thật. Nhưng hắn sợ anh hiểu lầm mình không thích anh, thế là hít sâu một hơi, gồng người căng thẳng, thầm nhủ thằng đệ mình phải biết ngoan ngoãn đấy, sau đó ngồi xích lại gần.

“Em không sao, chỉ là hơi nóng thôi.”

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!