PHONG NGOA

Chương 24: Bạch tuộc giở trò đồi bại (2)

Quả nhiên, chỉ một giây sau, có thứ gì đó ngo ngoe tiến vào quần cậu rồi!

Nam Trà la toáng lên: “Rau Câu Nhỏ, dừng lại!”

Những tưởng bạch tuộc sẽ làm tới, nhưng vừa nghe cậu hét thì không ngờ nó lại cứng người, cái xúc tu mới thò một chút vào quần cậu cũng dừng lại.

Bạch tuộc híp mắt nhìn người đang bị quấn chặt hai tay dưới thân, dường như suy nghĩ cái gì đó.

Nam Trà thở hổn hển, mở to mắt nhìn nó.

Rau Câu Nhỏ dừng lại rồi? 

Cậu thầm thở phào một hơi trong lòng.

Nhưng Rau Câu Nhỏ thật sự nghe lời cậu mà dừng lại sao?

Tất nhiên là không! 

Nó chỉ đang nghĩ hôm nay nên thân thiết với cậu như thế nào thôi.

Vì thế khi mà Nam Trà thở phào nhẹ nhõm thì bạch tuộc bỗng nhiên bò xuống khỏi ngực cậu, thân hình mềm mại và những xúc tu to khỏe luồn xuống dưới lưng và eo cậu, nâng cậu ngồi dậy.

Tư thế từ bị đè ngửa trên sàn đổi thành dựa lưng vào lòng bạch tuộc.

Nam Trà còn tưởng Rau Câu Nhỏ tốt bụng đang giúp mình, vốn định xoa đầu nó thì phát hiện tay mình vẫn còn bị quấn chặt, dường như Rau Câu Nhỏ hoàn toàn không có ý định buông lỏng chút nào.

Cảm giác nguy hiểm lại lần nữa trở về, Nam Trà giật giật tay, nói với bạch tuộc đang ở phía sau mình: “Rau Câu Nhỏ, thả xúc tu ra đi. A!”

Vừa nói xong, Nam Trà bật thốt một tiếng, kinh hoảng nhìn về phía hai chân mình.

Bạch tuộc xấu xa hiển nhiên không có ngoan ngoãn nghe lời như cậu tưởng rồi. Nó vòng ra phía sau đỡ cậu nửa ngồi nửa nằm chính là để tiện cho cái việc này.

Một xúc tu của nó đặt trên đũng quần Nam Trà, vuốt ve qua lại, động tác nhẹ nhàng không thôi nhưng chỉ có Nam Trà mới biết nó đang sử dụng lực, không ngừng đè ấn lên cây gậy bên dưới của mình.

Cậu lúng túng hai tay bị xúc tu quấn chặt không cách nào dời xuống để phòng thủ nơi đó. Lúc này đây bạch tuộc muốn làm gì cậu cũng được.

Vì đang là mùa hè nên đồ mặc ở nhà của Nam Trà cái nào cũng mỏng. Chiếc quần thun màu rêu ngắn cậu mặc hôm nay cũng vậy.

Bạch tuộc cách một lớp quần mỏng vuốt ve thứ đó của cậu, chỉ vài cái vuốt qua lại mà chiếc quần đã gần như dính sát vào người, ôm lấy thứ đó làm hình dạng nó nổi lên một cách rõ ràng.

Bạch tuộc khẽ rung đầu như đang cười: Thật đáng yêu.

Nam Trà không ngừng giãy dụa, thế nhưng sức cậu làm sao so được với bạch tuộc vốn đã từng bế cậu bò như bay một quãng đường từ bờ sông về nhà. Chưa kể, nó hoàn toàn không phải bạch tuộc bình thường, sức mạnh còn là một mệnh đề ẩn.

Vậy nên mọi giãy giụa của Nam Trà đều là vô ích, hai tay dù có gồng cách mấy cũng không thể thoát khỏi cái xúc tu mềm mại trơn trượt nhưng lại cực kỳ khỏe này.

Hai chân cậu cũng đạp loạn xạ, quậy cho bạch tuộc lại phải phân thêm hai cái xúc tu ra mà quấn lấy chúng, cố định lại.

Giờ thì hay rồi, chân lọt vào tay giặc, Nam Trà không cách nào tránh thoát được nữa. Cậu thở hổn hển, mắt mở to nhìn vòi bạch tuộc vẫn đang ung dung thong thả cọ sát nơi đó của mình.

Tuy miệng không ngừng kêu Rau Câu Nhỏ mau dừng lại, nhưng khoái cảm bắt đầu lan ra thì không cách nào ngăn được. 

Vật thể dưới lớp quần mỏng đã dựng thẳng, cương cứng vì từng cái vuốt ve khi nặng khi nhẹ đầy khiêu khích.

Nam Trà cắn môi, từng cơn sảng khoái nhè nhẹ đang không ngừng đánh vào hàng rào tâm lý của cậu, khiến nó lung lay liên hồi. Dù là ngăn được nó hay không, Nam Trà có cảm giác sau chuyện này cậu sẽ không thể đối mặt một cách bình thường với Rau Câu Nhỏ được nữa.

“Ưm… đừng…” Biết sức mình không thoát nổi, Nam Trà chỉ có thể cắn răng cầu xin Rau Câu Nhỏ nhà mình, nhưng lời thoát ra khỏi miệng lại run rẩy lạ thường.

Làm sao bây giờ? Tại sao cậu lại cảm thấy thích khi thân dưới bị một con bạch tuộc chạm vào?

Trong đầu xẹt qua đủ loại hình ảnh ướt át dâm đãng nhưng cũng đáng sợ như giấc mơ đêm qua. Vật dưới thân theo đó mà càng thêm cương cứng, chẳng mấy chốc đã chỉa lên khiến chiếc quần thun nhô cao như một túp lều nhỏ.

Nam Trà vặn eo muốn tránh khỏi xúc tu linh hoạt nọ, thế nhưng thân thể đã bị cố định thì tránh đi đâu được? Chỉ cần cậu vặn eo là dương vật nhỏ đáng thương sẽ cọ lên xúc tu, không những không tránh được mà còn giống như mời gọi.

Bạch tuộc vẫn nhẹ nhàng vuốt ve vật nhỏ đã hăng hái đầy sức sống bên dưới xúc tu, trong đôi mắt vàng hiện lên vẻ yêu thích say mê. 

“Đừng mà… ư…” Nam Trà khổ sở rên rỉ. Cậu cảm thấy mình sa đọa mất rồi.

Bạch tuộc cách một lớp quần quấn lấy dương vật cậu, chà sát mạnh hơn một chút. 

Ngoan nào, rõ ràng em rất thích mà.

 “A!” Nam Trà bị kích thích cho ưỡn ngực cong lưng, vật giữa hai chân giật giật vài cái, một ít chất lỏng trong suốt đã rỉ ra từ đỉnh đầu dương vật, thấm qua lớp quần trong, dính vào quần ngoài.

Bạch tuộc áp giác hút lên vị trí ướt át đó, nơi đó chính là lỗ sáo nhỏ ở đỉnh đầu dương vật, yêu thích không thôi mà nhấm nháp mùi vị của Nam Trà rỉ ra qua lớp quần. 

Vừa lúc Nam Trà cúi đầu cũng nhìn thấy hành động này, hai má lập tức đỏ au như muốn nhỏ máu, rõ ràng lúng túng và xấu hổ không thôi nhưng tầm mắt lại không cách nào dời khỏi đó được. Vẫn mở to mắt nhìn túp lều nhỏ của mình được vòi bạch tuộc quấn lấy cọ sát, nơi dịch ứa ra cũng được đối phương mút mát. 

Dâm đãng khó kìm rồi lại có chút mông lung.

Trong một giây phút nào đó cậu bỗng thanh tỉnh, tự đặt câu hỏi vì sao mình lại không cảm thấy ghê tởm hành vi này mà chỉ không biết nên làm gì. Có điều còn chưa tìm ra đáp án thì kích thích lớn hơn nữa đã ập tới bất chợt, nghiền nát câu hỏi trong đầu làm cậu không sao suy nghĩ tiếp được nữa.

Bạch tuộc thò xúc tu vào trong quần cậu, chen cả vào trong quần lót, không chút báo trước mà quấn lấy dương vật cậu. 

Nam Trà rên nhỏ một tiếng, nắm tay siết chặt vòi bạch tuộc đang cuốn lấy tay mình.

Cậu cố gắng cứu vớt chút gì đó trong tâm lý của mình, vặn eo muốn né tránh: “Đừng đừng, Rau Câu nhỏ… ưm, ra… ra ngoài đi mà…” 

Bạch tuộc quấn dương vật cậu càng chặt hơn.

Nó híp mắt nhìn cậu, trong mắt là sự dịu dàng vô tận mà Nam Trà đang trong cơn bối rối đã không nhìn thấy được.

Ta thích em, Nam Trà.

Bạch tuộc bắt đầu cử động xúc tu, từng nốt giác hút dán trực tiếp lên dương vật làm khoái cảm nhân đôi, mỗi một lực mút của chúng làm Nam Trà phải rên lên không ngừng.

“Ư, ưm ~”

Thỉnh cầu thất bại, cậu gần như muốn buông xuôi rồi.

Cảm giác mềm mại quá, trơn trượt và mát lạnh kèm theo khiến cậu mê đắm.

Ưm ~ thật thích.

Nam Trà co chặt ngón chân, theo bản năng mà hơi rướn thân lên muốn được âu yếm nhiều hơn nữa. Thế nhưng cậu hoàn toàn không nhận thức được hành động đó của mình.

Không biết từ khi nào bạch tuộc đã cởi quần ngoài của cậu ra, đồng thời còn vén mép quần lót sang một bên để cây gậy thịt đỏ hồng của cậu hoàn toàn lộ ra ngoài.

Như thế này càng dễ cho nó hoạt động, xúc tu không chút kiêng dè mà quấn lên phục vụ, đặc biệt nơi quy đầu nhạy cảm và lỗ sáo nhỏ đã rỉ đầy nước, nhiều tới mức gần như ướt đẫm cả cây, còn bôi đầy trên vòi bạch tuộc. Dính dấp và trơn trượt.

Thỉnh thoảng, vòi bạch tuộc không quên quan tâm chăm sóc hai viên bi căng tròn của cậu, mút mát nhẹ nhàng phát ra tiếng nước nhóp nhép.

Nam Trà ngửa đầu rên rỉ, ngực phập phồng kịch liệt, hai tay siết chặt lấy bạch tuộc.

Đây có thể nói là lần đầu tiên cậu bị chạm vào khi mình hoàn toàn tỉnh táo, không phải là trong cơn ngủ mê, không phải là bị điểm huyệt tưởng như bóng đè, càng không phải là trong giấc mơ. Mọi kích thích bạch tuộc sử dụng trên thân thể cậu đều như mới, nhưng lại vừa lạ lẫm mà cũng vừa quen thuộc.

Rất nhanh, Nam Trà đã đạt cao trào, cơn cực khoái ùa đến mạnh tới mức cậu không kìm được mà ưỡn cong người rên lớn, toàn thân căng ra, dương vật nhỏ giật mạnh sau đó phun trào. Tinh dịch bắn vừa xa vừa nhiều, vài giọt văng lên đến tận ngực, dính vào áo. Sau cú phun đầu tiên thì dương vật nhỏ vẫn còn run lẩy bẩy không ngừng trào ra những dòng tinh trắng đục đặc sệt. Ướt đẫm quần lót, ướt đẫm xúc tu.

Phải mất gần hai phút Nam Trà mới thở lại được bình thường, hai mắt cậu lúc này đã ướt nhẹp, hơi nước giăng đầy trong mắt. Toàn thân vẫn còn run lên từng hồi..

Vòi bạch tuộc vẫn chưa buông ra mà giữ nguyên như thế, chờ khi Nam Trà lấy lại hơi thở mới tiếp tục vuốt ve muốn kéo dài khoái cảm cho cậu.

Dương vật vừa mới bắn trở nên rất nhạy cảm, không chịu nổi cái quấn chặt và vuốt ve như vậy. Nam Trà nức nở một tiếng, co chân muốn che chắn: “Đừng… ưm… đừng vuốt nữa…. đừng mà, a ~”

Bạch tuộc kéo chân cậu lại không cho che, nó vẫn ung dung thong thả chà sát gậy nhỏ đỏ hồng trong “tay”, rõ ràng là yêu thích tới không nỡ buông, Thế nhưng người trong lòng lại bắt đầu khóc, vừa khóc vừa giãy giụa.

“Đừng vuốt nữa mà… hức hức ~ không chịu nổi đâu… a ~” 

Thân thể Nam Trà không ngừng run lên, dường như cũng biết kích thích này quá sức chịu đựng đối với cậu nên bạch tuộc thả lỏng xúc tu, không còn siết chặt nữa. 

Có điều, nó vẫn chưa chịu buông gậy nhỏ của cậu ra mà chăm chú dùng giác hút mút hết tinh dịch trắng đục dính đầy trên gậy nhỏ.

Lúc mút tới lỗ sáo trên đỉnh quy đầu, Nam Trà co giật một cái, thở nặng nhọc. 

Bạch tuộc phân một xúc tu ra vỗ vỗ lưng cậu dỗ dành: Ngoan, xong rồi.

Lúc này, vòi bạch tuộc mới buông gậy nhỏ ra, luồn xuống dưới đùi cậu mà vuốt ve, thi thoảng lại quay trở về khều qua khều lại gậy nhỏ đáng yêu của cậu.

Nam Trà vùi mặt vào thân thể mềm mại của bạch tuộc phía sau mà thở dốc, đầu óc đặc sệt phải tốn mấy phút mới tỉnh táo lại từ trong cơn sảng khoái đó, vừa dời tầm mắt đã bắt gặp cảnh tượng dâm đãng của nửa thân dưới.

Quần ngoài bị vứt sang một bên, dương vật bị lôi ra khỏi mép quần lót sau khi đạt cao trào thì mềm nhũn nằm trong “bụi cỏ”, thỉnh thoảng lắc lư vì bị xúc tu trêu ghẹo. Trên đùi trên bụng dính đầy tinh dịch của chính mình, có nơi còn bị xúc tu trây trét cho ướt át cả một vùng, nhất là “bụi cỏ” nào đó, nó đã dính bết lại với nhau hết cả.

Nam Trà thở hổn hển, mặt từ đỏ chuyển sang trắng lại chuyển sang đỏ, tâm tư cảm xúc không ngừng quay cuồng. Sau đó run lẩy bẩy đẩy bạch tuộc ra mà bò dậy. Giữa chừng còn lảo đảo suýt té nhưng được bạch tuộc kịp thời đỡ lấy, cậu lại đỏ bừng mặt, né tránh cái nhìn của đôi mắt vàng kia mà túm lấy cái quần thun bị vứt qua một bên, sau đó chạy bình bịch ra khỏi phòng. Tướng chạy nghiêng nghiêng ngã ngã như sắp té lăn ra tới nơi làm bạch tuộc vội vã bò lẹp bẹp theo sau, trong mắt là lo lắng sợ cậu bị ngã. Cuối cùng khi bò đến phòng tắm thì bị sập cửa vào mặt.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!