PHONG NGOA

Chương 23: Gặp được

Tạm thời không nói đến hai người kia đã “ăn bữa khuya” trên giường như thế nào. Lại nói đến Naqvi lúc này. 

Hắn cắn cắn môi, khoanh hai tay đi qua đi lại trong phòng không ngừng, lòng dạ bồn chồn, có chút hồi hộp lạ thường. Không rõ dự cảm từ đâu nhưng hắn biết người nọ sẽ tìm đến mình trong đêm nay. Có cái gì đó đang không ngừng nói với hắn phải tin vào trực giác của mình!

Naqvi bắt đầu đi quanh phòng kiểm tra nơi này nơi kia, sau đó gọi cho lễ tân khách sạn yêu cầu dọn dẹp phòng. Nếu là thời điểm khác, yêu cầu vào lúc hai ba giờ sáng thế này có lẽ phải chờ đợi nhưng vì cuộc bán đấu giá ngầm chỉ vừa mới kết thúc, thông lệ của khách sạn trong đêm nay sẽ thay đổi vì có một số vị khách muốn trả phòng hoặc đổi phòng, thế nên yêu cầu của Naqvi không cần phải chờ đợi mà nhanh chóng được thực hiện. 

Hắn đứng bên giường nhìn hai nhân viên của khách sạn tay chân nhanh nhẹn chỉnh lý đồ đạc trong phòng, còn thay cả chăn và drap giường, trải đến thật tươm tất. Không biết hắn nghĩ đến cái gì mà trong lòng khẽ động, hai mắt đảo đảo, chờ khi nhân viên ra khỏi phòng thì nhào về phía cái vali của mình, lục tìm trong một ngăn nhỏ nằm dưới đáy vali, lấy một xâu… bao cao su, cùng một tuýp gel bôi trơn, nhét vào ngăn tủ ở đầu giường.

Được rồi, cái này là hắn phòng xa, lỡ mà bọn họ có tiến triển bất ngờ nào đó thì sẽ có cái để dùng ngay, đề phòng lúc đó hắn lại phải cuống cuồng tìm kiếm. 

Hắn còn chạy ra ngoài một vòng, không biết tìm mua ở đâu được một chai rượu cao cấp nhét vào tủ lạnh. Cái này tất nhiên là để tiếp đãi đối phương, sẵn tiện chuốc rượu, mượn rượu làm càn luôn càng tốt. 

Hắn bắt đầu đi quanh phòng, tắt hết đèn huỳnh quang, thay vào đó là bật chùm đèn trần bên trên, ánh sáng vàng của nó khiến cả không gian thay đổi. Hắn hài lòng gật đầu, thế này dễ làm chuyện mờ ám hơn rồi đó.

Tiếp đến, hắn đi tới tủ quần áo, ngồi xổm xuống bắt đầu lục lọi, nghiên cứu xem một lát nữa nên mặc cái quần nhỏ nào là gợi cảm nhất đây. Phải là cái loại vừa vặn ôm bó lấy mông và bộ phận phía trước, đảm bảo hai thứ đó được tôn lên nổi bật, chất vải phải mỏng, có thể trở nên trong suốt khi gặp nước là tuyệt vời, ừm… co giãn nữa. Hắn vẫn không quên trong mơ có nhiều lúc người nọ rất thích vén mép quần lót hắn qua một bên rồi đâm chọc vào trong cơ thể hắn, nếu quần không co giãn tốt sẽ rất khó làm loại việc này. 

Phân tích một trận không khác gì phân tích thị trường chứng khoán, Naqvi rốt cuộc cũng tìm được một cái quần mà hắn cho là rất rất gợi cảm, chỉ cần cả hai tiến được tới bước cởi đồ là người kia sẽ không thể nào dừng được! 

Cái cuối cùng cần làm là, đi tắm!

Naqvi hắn cảm thấy, dù thế nào đi nữa cũng phải chuẩn bị kỹ càng từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài. Nếu người nọ đến, tốt nhất phải lưu lại một đêm ấn tượng khó phai. 

Còn nếu không đến… cùng lắm hắn lại tốn thêm chút thời gian đi tìm nữa là được. 

Vì vậy hắn tắm rửa thơm tho sạch sẽ, còn tự súc ruột cho mình. 

Dù bên ngoài mang tiếng là ăn chơi trác táng, bước qua ngàn bụi hoa, thay bồ như thay áo, thế nhưng song song còn có tin đồn hắn bị bất lực vì chẳng đụng vào ai cả.

Hừ, đừng cho rằng hắn không biết là tên “bạn trai cũ” nào truyền ra cái tin này, chẳng qua là hắn lười tính sổ thôi! 

Sự thật chỉ có một nửa, “bất lực” là sai rồi! Còn “không đụng đến ai” là đúng, cho nên nói, hắn bây giờ vẫn còn là xử nam suốt ngày mộng xuân! Kinh nghiệm thực tiễn bằng không.

Do đó mà quá trình súc ruột không suôn sẻ mấy, tốn không ít thời gian còn bị đau tới đổ mồ hôi lạnh. 

Naqvi đã vài lần nhịn không được mà nhớ đến một lần mơ nào đó mình được người kia tẩy rửa cho. Động tác rõ ràng cũng như vậy thế nhưng cảm giác rất sảng khoái, không có tí đau đớn nào, còn rất thích nữa, nói thật ra hắn nghiện cảm giác được người nọ giúp cho, thế nhưng mỗi lần mơ đều ngại không đề cập đến, luôn thuận theo ý người nọ muốn làm thế nào thì làm thế đó, không yêu cầu nhiều.

Sao ngoài đời lại đau như vậy chứ, rất khó chịu, nào có thoải mái gì.

Hắn rùng mình một cái, trong lòng có hơi lo lắng, chẳng lẽ việc làm tình cũng không sướng như trong mộng? Có khi còn đau đến chết đi sống lại?

Hắn từng nghiên cứu trên mạng, đúng là có người chỉ thấy đau chứ không thấy chút khoái cảm nào, có người còn chảy máu.

A! Naqvi lại rùng mình, cố sức xua đi cảm giác lo sợ bắt đầu dâng lên trong lòng. 

Mặc kệ! Dù sao người làm đau mình cũng là anh ấy, mình tình nguyện!

Naqvi tốn gần một tiếng đồng hồ để tẩy rửa bản thân, chờ khi bước ra khỏi phòng tắm hắn đã muốn mềm cả chân. 

Lúc này, hắn đứng trước gương lớn trong phòng, thân mặc áo choàng tắm, bên trong không có gì cả, bắt đầu tự đánh giá chính mình.

Cơ bắp: Săn chắc. Duyệt.

Da: Rám nắng nhưng không có sẹo, cũng không có lông. Duyệt.

Cái này phải nói đến việc ngày trước hắn từng đi triệt lông toàn thân, chỉ có chỗ nào đó là cố ý chừa lại một tý để… ừm, tạo kiểu. Khi khỏa thân chỗ đó sẽ đặc biệt hút mắt!

Chân dài vai rộng eo thon: Duyệt.

Hắn hơi phanh vạt áo ra, ừm, chỗ cần hồng cũng hồng, rất tốt.

Mặt mũi thì không cần bàn, từ trước đến giờ đã có không ít người khen hắn đẹp trai rồi.

Chỉ còn… hắn tự hít hít ngửi ngửi bản thân, cảm thấy mùi sữa tắm thôi vẫn chưa đủ nên thoa thêm một lớp kem dưỡng nữa để đảm bảo da mềm mịn căng bóng và đàn hồi.

Kem dưỡng của hắn là loại dành cho nam, mùi không quá ngọt cũng không quá nồng, nhẹ nhưng vẫn mang tính đàn ông. 

Đêm nay hắn đúng là vất vả mà, chưa bao giờ hắn phải chú trọng nhiều thứ như vậy đâu!

Đương lúc xoa kem lên mặt, bỗng có tiếng gõ cửa vang lên. 

Naqvi cứng người lại, hai mắt hơi mở to, khắp mặt vẫn còn kem dưỡng chưa được thoa đều khiến hắn trông thật ngốc.

Đừng bảo là…

Cốc cốc.

Lại có hai tiếng gõ nữa vang lên.

Chẳng lẽ đến rồi!? 

Naqvi vội vã cất hũ kem dưỡng đi, tay bôi lung tung trên mặt để thoa đều kem ra, sau đó chạy ào về phía cửa mà nhìn qua lỗ mắt mèo. 

Bên ngoài có người đang đứng.

Chỉ thấy đó là một người với vóc dáng cao ráo, áo choàng đen khoác bên ngoài chính là cái loại mà hắn thấy trong buổi bán đấu giá, mũ trùm đã được người nọ kéo lên, che khuất nửa khuôn mặt.

Thế nhưng chỉ bấy nhiêu đó là đủ, tim Naqvi đã đập loạn xạ trong lồng ngực, dù khi ấy chỉ là một cái nhìn thoáng qua, hay chỉ là một giây phút mắt đối mắt, cũng đủ để hắn có thể ghi nhớ cái cảm giác quen thuộc và thổn thức mà người nọ mang lại.

Chiếc cằm thon và đôi môi mỏng kia, hắn sẽ không nhận lầm.

Tuy tìm kiếm đã nhiều năm, mong mỏi được gặp, nhưng vào lúc đối diện với người ta, Naqvi không cách nào thoát khỏi sự luống cuống. Hắn xoay quanh một chỗ như ruồi mất đầu, không biết nên làm cái gì, lúc nhớ ra mình còn chưa chuẩn bị đủ mới chân này vấp phải chân kia mà chạy về phía tủ quần áo lấy ra cái quần chíp sexy đã sớm chọn xong. Chưa kịp mặc vào hết đã hấp tấp muốn chạy ra, kết quả, tiếp tục vấp chân, lần này còn chụp ếch, ngã hự xuống sàn.

Không biết là vì tiếng ngã rất lớn hay vì người đàn ông bên ngoài nhạy bén mà dường như tiếng động trong phòng đã rơi vào tai người nọ.

Ngay khi vừa rời khỏi sàn đấu giá ngầm, Khải Liên đã hỏi thăm từ nhiều nguồn mới biết được người mua cánh tinh linh – cũng chính là nhân loại duy nhất tham gia buổi đấu giá kia là người phương nào.

Cái tên này có thể không xa lạ trong thế giới của con người, nhưng đối với phi nhân loại thì không phải ai cũng biết. Dù sao tuổi thọ con người so với bọn họ rất ngắn, chỉ cái chớp mắt đã qua một kiếp người, thế nên có kẻ biết cũng có kẻ không biết. Mà anh là một trong số đó, anh biết gia tộc của Naqvi, nhưng không quá để tâm đến con trai của gia chủ, trong trí nhớ của anh, lần cuối cùng anh gặp gia chủ gia tộc đó hình như là ông nội của Naqvi thì phải.

Sau khi tốn thêm một chút sức để tìm khách sạn mà đối phương đang ở, anh đã không chờ được nữa mà nhanh chóng chạy đến. 

Thật không ngờ, anh tìm nơi này tìm nơi kia, lại chẳng biết được thật ra người nọ vẫn thỉnh thoảng vẫn xuất hiện trên báo.

Lúc này, đứng trước cửa phòng đối phương, tâm tình anh đã dần bình tĩnh lại sau kích động ban đầu, suy nghĩ xem chờ người nọ mở cửa, anh nên nói cái gì thì tốt đây. 

Nhớ lại ánh mắt của người nọ, anh cho rằng người nọ hẳn là nhớ mình, nếu không sẽ không có mong mỏi, hân hoan và hạnh phúc như vậy khi vừa nhìn thấy anh.

Có lẽ, sợi dây liên kết mà kiếp trước anh hao tâm tổn sức dùng một phần linh hồn chia nhỏ của mình để buộc lên linh hồn người nọ đã có tác dụng. Dù luân hồi bao nhiêu kiếp, cả hai vẫn sẽ tìm được nhau, người nọ vẫn sẽ nhớ rõ anh, hoặc ít nhất là một phần.

Khải Liên thở ra một hơi. Rốt cuộc cũng tìm được em, dù hơi muộn so với dự tính.

Anh đưa tay gõ cửa. Gõ hai nhịp nhưng không có tiếng đáp lại. Anh không cho rằng người trong phòng đã ngủ, trước khi đến anh đã nhìn kỹ, từ bên ngoài, phòng của hắn vẫn còn sáng đèn. Chưa kể, anh biết cảm giác của hắn hẳn cũng giống như anh, lúc nhìn thấy nhau, trong lòng có cái gì đó không ngừng thôi thúc anh phải đi tìm hắn ngay trong đêm nay. 

Anh lại đưa tay gõ cửa, lần này nghe thấy có tiếng động truyền ra, không lớn nhưng giống như tiếng của một vật nặng rơi trên sàn nhà vậy. 

Anh do dự, không biết có nên cất tiếng gọi hay không.

Mà Naqvi lúc này thì ngã sấp mặt trong phòng, thế nhưng hắn bật dậy rất nhanh, mặc kệ đầu gối bị đập đỏ, vội vàng kéo quần lót lên rồi chạy ra cửa.

Lúc sắp vặn nắm cửa, hắn hơi khựng một chút như để chuẩn bị tinh thần, sau đó, cạch một tiếng…

Người đàn ông bên ngoài vẫn lẳng lặng đứng im như đang chìm trong suy nghĩ của chính mình. Cửa mở ra, thân thể người nọ hơi lay động.

Tim Naqvi đã sớm muốn văng ra khỏi lồng ngực, toàn thân hắn cứng ngắc. Không ai biết bàn tay đang đặt trên tay nắm cửa của hắn đã siết chặt đến run rẩy. Thế nhưng bên ngoài hắn lại cố tỏ ra trấn định.

Trong lúc tắm hắn đã sớm nghĩ xong nên nói cái gì khi gặp người nọ, hắn không chắc lắm người nọ có biết hắn không, hay giống như hắn chỉ có những điềm báo và cảm giác quen thuộc trong lòng chứ không hề có ký ức kiếp trước hay điều gì tương tự. Thế nên hắn nghĩ ban đầu có lẽ sẽ không thể thân thiết được, cho dù trong lòng hắn đã rất rất muốn được ôm lấy người nọ. 

Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng thì người trước mặt đã kéo mũ trùm xuống, cười với hắn.

Naqvi nghe thấy rõ tiếng tim vỡ loảng xoảng trong đầu mình. Đôi mắt hoa đào cong lên, con ngươi sâu thẳm như giếng cổ, cái mũi cao, môi mỏng nhoẻn cười, tất cả như một làn gió mát rượi thổi qua, lớp cát che phủ ký ức mờ xa bị hất tung lên.

Khác với lúc trong sàn đấu giá chỉ là cái đối mắt từ xa, bây giờ hắn mới có cơ hội được nhìn kỹ dung mạo người nọ. Chẳng rõ vì sao, hắn cảm thấy người nọ nên là như vậy, nên mang diện mạo này, cùng là một dạng thanh tú và tinh tế, dịu dàng như nước, nhưng lại không giống với Trường Ninh hay cung cách giả vờ làm một người tao nhã như Andrew, mà là như vậy, đơn giản nhưng đặc biệt.

Người nọ không nói gì, chỉ dùng ánh mắt dịu dàng nhất mà nhìn hắn, trong đôi con ngươi như giếng cổ chảy ra một dòng nước mát, dâng lên cao, phản chiếu lại bầu trời trong vắt phía trên. Anh bỗng giơ tay, sờ lên mặt hắn, nhẹ nhàng vuốt ve gò má cao và ngạnh hàm của hắn, cười hỏi: “Có nhớ tôi không?”

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!