Lúc Ross rời khỏi nhà thì Alex đã sớm đi xa vài con phố, mùi hương của cậu trong không khí bởi vì khoảng cách mà trở nên nhạt nhòa. Ross không ngửi được như mọi lần, anh chỉ có thể xác định được phương hướng đại khái rồi quay đầu rời đi theo hướng ngược lại.
Sáng nay anh đã chọn được con mồi thích hợp trong danh sách của mình. Ross vừa đi trên đường cái đông người, vừa chậm rãi lấy ra từ trong túi quần một quyển sổ nhỏ, bên trong viết chi chít những cái tên xa lạ, có nam có nữ, có già có trẻ, chúng được liệt kê thành một dãy dài, ngoài ra còn có ghi chú được viết nguệch ngoạc bên dưới những cái tên đó.
Mấy trang đầu tiên có hơi nhàu nát, phỏng chừng quyển sổ này đã được sử dụng khá lâu, chủ nhân của nó thường xuyên lật đi lật lại mới có dáng vẻ như vậy. Mà mấy cái tên ở những trang đầu đa số đã bị mực đỏ gạch chéo, và bên cạnh chúng có một ghi chú thời gian. Chẳng rõ nó có ý nghĩa gì cho đến khi Ross dùng bút ghi vào bên cạnh một cái tên khác còn chưa bị gạch bỏ. Ấy là thời gian hiện tại của ngày hôm nay.
Viết xong, anh di bút gạch một đường vào cái tên đó rồi gấp quyển sổ nhỏ lại đút vào túi.
Quyển sổ này phần lớn thời gian được cất ở tầng ngầm bên dưới ngôi nhà hoang khu phế liệu, anh chỉ mang theo bên người những lúc đi săn mà thôi, nó giống như một tờ thực đơn tiện lợi vậy.
Lần này, con mồi mà anh chọn là một gã đàn ông, kẻ này đã được anh lưu tên từ năm ngoái khi nhiều lần tuần tra lãnh địa bắt gặp cảnh tượng gã đánh đập vợ mình đến suýt chết. Gã và vợ cùng sống trong một ngôi nhà cho thuê ở gần ngoại ô, tiếng quát tháo và đánh đập vọng ra vô cùng rõ ràng những khi anh đi ngang nơi đó. Đã có ba lần cô vợ của gã suýt chết dưới tay gã, trước đó vài năm gã đã nhiều lần đi tù vì tội quấy rối tình dục và cướp bóc, sau khi được thả ra gã vẫn liên tục tái phạm. Sở dĩ trong quyển ‘thực đơn’ có một tá người tồi tệ tương tự nhưng Ross chọn gã ta là bởi vì sáng nay khi đi đến đó, anh mới biết cô vợ kia đã bị gã đánh chết chỉ mới đêm hôm trước.
Cho dù gã có thu dọn sạch sẽ vết tích, chôn xác vợ ở sân sau, cho dù thiên phú giống loài của anh bị hạn chế bởi vết thương thì anh vẫn ngửi được mùi máu tươi còn phảng phất trong không khí.
Chọn gã là một lựa chọn không tồi, nếu không có gì bất chợt xảy ra thì anh hoàn toàn có thể dàn xếp kịch bản bạo hành gia đình, chồng giết vợ, giấu xác rồi bỏ trốn. Sẽ chẳng ai hay biết sự mất tích của gã có liên quan đến một kẻ săn mồi khác.
Vì để dễ dàng ra tay, Ross chỉ đi bộ, anh băng qua vài con phố tấp nập sau đó đón một chuyến xe buýt ít người mà đi. Dù sao thì bây giờ trời còn đang sáng, việc chạy băng băng trên các mái nhà và tầng thượng quá khoa trương lộ liễu, thế nên anh chỉ có thể chọn cách thông thường này. Chuyến xe đi đi dừng dừng qua mấy trạm mới đến được nơi anh muốn: Nhà của con mồi – khu vực gần ngoại ô thành phố.
Có điều thời điểm này không được may mắn cho lắm, Ross ẩn mình bên dưới một tán cây to rậm rạp, mắt lạnh chăm chú theo dõi một gã đàn ông trung niên ở ngôi nhà đối diện. Sự che chắn của bóng cây cùng với mây đen âm u khiến dáng dấp anh gần như hòa lẫn với xung quanh, sẽ không kẻ nào phát hiện.
Bởi vì mây đen ngày một nhiều, ít phút nữa nó sẽ đổ cơn mưa lớn, phỏng chừng kéo dài đến tối. Cũng bởi vì vậy mà người đi trên đường ngày một ít, càng thuận lợi cho Ross theo dõi con mồi của mình.
Phía xa xa, một gã đàn ông trung niên ăn mặc xộc xệch, chiếc áo thun ba lỗ trắng trên người gã giãn đến mức có thể thấy được cả nách, vạt áo thì dài đến mông, quần đáy xệ, mặt mày râu ria không cạo, ngoại hình thật sự chẳng ra làm sao, nhưng gã ta không hề để tâm đến điều đó. Gã có phần vụng về và thô lỗ khi chuyển dời những chiếc can màu xanh sẫm từ thùng xe bán tải vào trong gara, dường như gã ít khi phải làm việc thế nên hành động không được gọn gàng và có phần vô dụng, khi thì đụng ngã cái này, khi lại vấp phải cái kia, giống như một con gấu to xác chẳng làm nên tích sự gì.
Ross im lặng quan sát, trong lòng tự hỏi: Gã ta đang làm gì?
Gã ta dời được ba can to vào trong nhà thì ngó dáo dác xung quanh như để chắc rằng không có ai trông thấy gã mang thứ này về. Dù gã cảnh giác cách mấy thì vẫn không phát hiện ra có một người ẩn mình dưới tán cây nhìn gã chằm chằm. Bởi vì góc độ nên Ross không đọc được nhãn dán trên những cái can kia, nhưng anh đoán thứ này không phải can xăng bình thường.
Gã đàn ông nhìn ngó một lúc thì lại khóa cửa nhà, trèo lên xe bán tải rồi lái ra khỏi cổng, hình như gã còn muốn mua thêm cái gì đó. Ross biết gã sẽ trở lại nhanh thôi nên vẫn đứng dưới tán cây mà chờ, mãi đến khi trời đổ mưa gã mới về.
Lần này gã lấy xuống từ thùng xe những chiếc can màu trắng, chúng to hơn can cũ và hình như không có nhãn dán gì, gã còn lấy xuống một xấp đồ bảo hộ, kính mắt bảo hộ và một tấm kiếng dày. Tất cả mọi thứ đều bị gã mang vào trong nhà rồi đóng sầm cửa lại.
Ross chậm rãi đi vòng ra khu vực phía sau nhà, anh âm thầm nhảy lên hàng rào rồi đáp vào trong sân vườn của gã. Vừa đến, anh cau mày nhìn khoảng sân trước mặt, cái hố mà gã chôn vợ không biết đã bị đào lên từ khi nào nhưng chắc chắn chỉ mới đây mà thôi, mùi thịt người chết nơi này nhàn nhạt, rõ ràng cái xác mà gã vừa chôn đã không còn trong đất.
Ross nhớ lại chuyện mình thăm dò được lúc sáng thì thầm gật đầu. Cũng phải, nếu là Ross, anh sẽ không đào một cái hố nông như vậy để giấu xác người, quá nguy hiểm. Có lẽ gã đã nhận ra điều đó, mà sức lực và thời gian cũng như ánh nhìn của hàng xóm không cho phép gã đào đủ sâu, có lẽ gã đổi ý moi cái xác lên rồi mang đi thiêu hủy. Ross suy đoán như vậy dựa trên mấy chiếc can trông như can xăng kia.
Nhà gã lúc này đã đóng kín mọi cửa, Ross đi vòng quanh phát hiện một cái cửa kính lật nằm sát mặt đất vẫn còn mở, anh đoán cửa nằm ở vị trí này hẳn là trong tầng hầm thế nên gã mới quên đóng.
Không cần phải nghĩ nhiều, anh mang theo thân mình ướt đẫm nước mưa lẻn vào trong tầng hầm. Không một tiếng động, ngay cả tiếng bước chân cũng chẳng lớn bằng tiếng nước nhỏ tí tách xuống sàn nhà.
Vừa vào trong đã có thể nghe thấy âm thanh sột soạt của đồ vật bị di chuyển vang lên ở phía trên, Ross ngẩng đầu nhìn, hẳn là gã kia đang làm gì đó ngay trong căn phòng phía trên.
Ross chậm rãi rời khỏi tầng hầm, đỡ phiền phức cho anh đó là cửa tầng hầm không bị khóa, anh hoàn toàn có thể dễ dàng ra vào. Trong khi đó gã đàn ông trung niên hoàn toàn không ý thức được đã có một kẻ sát nhân còn nguy hiểm hơn gã gấp trăm lần đang rình rập.
Gã vẫn hì hục vác những chiếc can to từ gara vào phòng tắm, hóa ra phòng tắm nằm ngay phía trên tầng hầm. Mà lúc này, trong bồn tắm chính là xác cô vợ đáng thương bị gã giết hại, thi thể cô ấy đã xám xanh, hai mắt vẫn còn mở trừng trừng, trên đầu có một vết lõm sâu rõ ràng cho thấy kẻ giết cô đã dùng vật nặng đánh vào đầu khiến cô mất mạng ngay tại chỗ. Khắp người và trên tóc cô toàn là bùn đất, thậm chí còn có rễ cỏ dính trên miệng vết thương, Ross ẩn nấp bên ngoài quan sát lập tức hiểu ra gã đàn ông định làm gì.
Kia không phải là can xăng, mà là axit đặc, phỏng chừng gã muốn dùng nó để làm tan thịt xác chết. Gã đã mặc đồ bảo hộ, đeo kính mắt và chắn một tấm kiếng phía trên bồn tắm để nước bên trong không bắn ra, liên tục đổ axit vào bồn. Cũng không biết gã đi đâu mua được số chất lỏng này, bây giờ Ross mới thấy nhãn dán trên vài cái can xanh nhỏ, hẳn là do gã mua được, còn can màu trắng lớn có lẽ do gã lén thu được từ những nơi buôn lậu.
Mặc dù Ross cảm thấy thật phiền phức khi gã đàn ông này làm lệch tính toán của anh, thế nhưng nhìn thủ pháp phi tang xác người vụng về này của gã, anh cảm thấy cũng không ảnh hưởng mấy đến kế hoạch của mình. Cùng lắm thì đổi kịch bản chôn xác vợ rồi bỏ trốn thành dùng axit ngâm xác vợ rồi bỏ trốn mà thôi.
Chờ đến khi gã đổ axit đầy bồn tắm rồi ngồi đần người ra nhìn xác thịt bên trong bị ăn mòn dần dần, thầm nghĩ xem phải ngâm như thế bao nhiêu ngày thì thịt người mới hoàn toàn tan ra. Ross đã chậm rãi tiếp cận gã từ phía sau.
Lúc này, bên ngoài trời mưa to, người đi bộ qua lại trên đường cái đã ít đi, thậm chí không còn, tiếng mưa đồng thời át mất tiếng xe cộ, ngay cả khi Alex ngồi trong quán ăn cũng khó mà nghe rõ nội dung xì xào của khách khứa xung quanh. Cậu như đã chìm vào dòng suy nghĩ của riêng mình, hoàn toàn không để ý một ai.
Người phục vụ thấy cậu ngẩn người nhìn chằm chằm vào menu mãi mà không gọi món thì lấy làm lạ, cất tiếng hỏi thử. Alex bấy giờ mới hoàn hồn, chọn bừa một món ăn và một ly nước, sau đó lại tiếp tục ngẩn người, mãi đến khi người phục vụ mang thức ăn lên trong lòng cậu vẫn còn rối rắm đủ điều. Cậu cầm nĩa đâm đâm miếng thịt, hoàn toàn không có tâm trạng ăn uống.
Đúng lúc này, có tiếng chuông cửa leng keng vang lên mỗi khi khách mở, một người phụ nữ toàn thân mặc đồ đen, đầu đội mũ lưỡi trai, tóc thả dài sau lưng bước vào. Sự xuất hiện của cô ta thu hút không ít sự chú ý, vóc dáng trong bộ trang phục đen ôm sát người quá gợi cảm khiến mấy vị khách trong quán ăn phải ghé mắt nhìn vài lần.
Chỉ mới vừa rồi khi lại ngửi thấy mùi thơm nồng của ‘món ăn ngon’, cô ta vốn định tìm cơ hội tiếp cận và xơi tái nó thế nhưng bây giờ trời vẫn còn sáng, muốn tấn công mà không bại lộ sẽ khó. Chi bằng cô ta sắp xếp một kế hoạch dự phòng, không ăn được thì đạp đổ, tên đồng loại khốn kiếp làm ả bị thương sẽ phải trả giá.
Sáng hôm nay ả vô cùng cẩn thận ẩn nấp gần khu vực sống của tên kia để quan sát, cái xác của con mồi hôm trước mà ả cố ý nhét mảnh vải xé được từ trên quần Ross chính là một kiểu trả thù, nhưng ả chưa hài lòng lắm vì tốc độ tra án của cảnh sát, nó quá chậm, không kéo được bao nhiêu rắc rối cho Ross. Vì vậy ả muốn tìm cách khác để trả thù.
Dựa theo quan sát, nếu như đoán không lầm, hẳn là hắn ta cần đi săn vào lúc này. Vì vậy, kế hoạch dự phòng đã được tạo ra.
Bấy giờ ả cởi mũ lưỡi trai xuống, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của mình, đôi mắt lạnh hẹp dài và môi mỏng nhạt màu nhếch lên khiến cô ả có phần bí ẩn và quyến rũ kỳ lạ. Ả ngó quanh quán ăn sau đó dừng mắt trên một chàng trai đang ngồi trong góc phòng ngẩn người.
Add comment