PHONG NGOA

Chương 23: Bạch tuộc giở trò đồi bại (1)

Mưa đến hơn nửa đêm mới dứt, thuốc của bạch tuộc bôi cho Nam Trà đã phát huy tác dụng, vết thương trên cánh tay cậu lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà nhanh chóng lành lại, vết rách dài đỏ tươi chói mắt đã được thay bằng một lớp da non mịn màu hồng nhạt. 

Trời gần sáng, vết thương vì lên da non mà có chút ngứa làm Nam Trà khó chịu, trong cơn mơ màng cứ đưa tay muốn gãi nhưng luôn bị vòi bạch tuộc cản lại. Thay vào đó, nó thật săn sóc dùng xúc tu của mình vuốt nhẹ lớp da non để giảm ngứa giúp cậu, dỗ cho cậu lại lần nữa ngủ yên tới tận sáng.

Dù Nam Trà tỏ vẻ thuốc của bạch tuộc rất thần kỳ, ngay cả cục u cũng xẹp nhưng cậu cảm thấy vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra cái đầu của mình, ai biết có bị ứ máu bầm hay gì gì đó bên trong không.

Hiển nhiên, bạch tuộc lại đòi đi theo, nó thật sự không an tâm để Nam Trà ra khỏi nhà một mình, chuyện ngày hôm qua đã làm tim nó suýt thì chết đứng.

Bạch tuộc lại dính người, Nam Trà không cách nào thoát thân, mà có nó đi cùng cậu cũng cảm thấy an tâm hơn một chút. Dù sao, ngày hôm qua cái mạng của cậu chính là được bạch tuộc nhà cậu cứu lấy.

Lúc Nam Trà nhận kết quả khám thì hoàn toàn yên tâm rồi, có lẽ là nhờ thuốc của bạch tuộc, mọi thứ đều ổn.

Nam Trà không định kể chuyện này cho anh Liên nghe, cậu không muốn anh lo lắng, mà hơn hết là mọi chuyện cũng đã ổn thỏa.

Có điều, kể từ ngày hôm đó, bạch tuộc trở nên dính người hơn bao giờ hết, cậu đi đâu nó đều nhất quyết đi theo, ngay cả đi vệ sinh nó cũng phải bám dính trên cửa kính để trông cậu mới chịu. Quả thật không khác gì keo dán sắt.

Chuyện này Nam Trà không tỏ vẻ gì, còn hơi dung túng nó, thậm chí cậu còn thương nó hơn. Cơ mà, có một điều làm cậu sắp sửa không chịu nổi.

Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, có lẽ là từ ngày cậu ngã xuống sông rồi càng lúc càng chiều bạch tuộc hơn, khiến nó bắt đầu lấn tới ở một vài phương diện thầm kín. 

Chẳng hạn như nó luôn có vài hành động kích tình, thò xúc tu vào trong quần cậu, đã mấy lần cậu phải kéo chúng ra nhưng vừa chểnh mảng là nơi đó của cậu lại bị tập kích! Một cách trắng trợn!

Nam Trà đã nhiều lần cố kìm nén cái cảm giác kỳ dị càng lúc càng dâng cao trong lòng mình. Cậu biết Rau Câu Nhỏ không phải bạch tuộc bình thường, có khi nó là sinh vật ngoài hành tinh hoặc là bạch tuộc tinh cũng nên, rõ ràng nó có tính người, mọi hành động của nó từ giúp cậu làm việc nhà, cùng ăn cùng uống, còn cứu cậu một phen đều hết lần này tới lần khác đánh vào rào cản tâm lý của cậu.

Cậu sợ hàng phòng thủ của mình sẽ sụp đổ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cậu sẽ nảy sinh những suy nghĩ sa đọa không nên có mất!

Đáng tiếc thay, cậu có ngăn kiểu gì cũng không ngăn được chúng, bởi vì trong lúc mất cảnh giác chúng đã len lỏi vào suy nghĩ của cậu mất rồi. 

Mấy ngày gần đây bị bạch tuộc quấy rối, hậu quả là đêm hôm đó cậu mơ thấy mình giao hợp với bạch tuộc.

Trong mơ là khung cảnh ao nước quen thuộc, cậu bị xúc tu trói trong nước, hai tay hai chân dang thật rộng. Một cái đầu bự cùng với cặp mắt vàng quen thuộc áp sát vào người cậu, cọ khắp nơi, sau đó miệng cậu bị nhét một cái xúc tu. Xúc tu nhồi đầy khoang miệng khiến cậu thể nói được câu cú hoàn chỉnh gì, chỉ kịp thốt ra một tiếng “Rau Câu Nhỏ” thì sau đó chỉ có thể ưm ưm a a mà lắc đầu nguầy nguậy. Tiếp đến là đầu vú bị giác hút mút mát, dương vật cũng rơi vào “tay” giặc, cảm giác sướng tận trời nhưng lại rất đáng sợ không ngừng đan xen. Nhất là khi thứ kia của bạch tuộc mon men tới gần, nó rất dài, làm cậu nhìn mà xanh mặt, nó bất ngờ không chút báo trước chọc vào mông cậu, sau đó đẩy vào thật sâu, bắt đầu cắm rút, tốc độ nhanh tới mức khiến một đám bong bóng nước nổi lên.

Cuối cùng, Nam Trà chìm đắm giữa khoái cảm kỳ lạ và cơn sợ hãi mà giải phóng.

Khi giật mình tỉnh dậy, trước mặt lại là vòi bạch tuộc đang ngo ngoe muốn luồn vào trong quần mình, mà cậu có thể cảm giác được quần lót của mình đã vì giấc mộng kia làm cho ướt nhẹp. 

Nam Trà tái cả mặt, hốt hoảng nhảy xuống giường, chạy ào vào phòng tắm bỏ lại bạch tuộc nào đó tròn xoe mắt không hiểu ra sao, xúc tu lơ lửng trên không một lúc thì gãi gãi đầu tròn. Mình còn chưa chạm vào em ấy mà? Em ấy sợ cái gì? 

Nam Trà đứng trong phòng tắm thở hồng hộc, cậu như vậy là sao? Lâu ngày không tự xử nên mơ bậy bạ? 

Trong đầu thoáng hiện lại cảnh tượng điên cuồng trong nước, cậu giãy dụa nhưng không cách nào thoát khỏi xúc tu đang trói chặt tay chân mình của Rau Câu Nhỏ, hậu huyệt phía sau không ngừng bị vòi bạch tuộc ra ra vào vào. 

Trong giấc mơ cậu còn có thể tự thấy rõ bản thân mình lúc đó bày ra cái vẻ mặt dâm đãng thích thú như thế nào. 

Thề với cuộc đời là Nam Trà cậu chưa từng nghĩ mình còn có sở thích biến thái chơi với xúc tu như vậy!

Nam Trà liên tục hất nước lên mặt cho tỉnh táo lại, đồng thời muốn xua tan đống hình ảnh dâm đãng ướt át và đáng sợ kia ra khỏi đầu.

Lòng thầm mắng bản thân, cũng thầm tự nói với chính mình: Mình không có dâm như vậy, không có dâm như vậy!

Sau đó đổ thừa qua cho bạch tuộc. Tất cả là tại Rau Câu Nhỏ mỗi ngày làm ra những hành động đó! 

Rau Câu Nhỏ lúc này đang làm gì? Nó vẫn còn ngồi trên giường mà buồn bực.

Sáng nay lúc Nam Trà mộng tinh rồi không cẩn thận bắn luôn trong quần lót làm bạch tuộc ngửi được mùi, vốn định nhân lúc cậu còn chưa tỉnh thì chấm mút tí xíu, nhưng ngờ đâu người trong lòng bỗng nhiên bật dậy, sau đó chạy xồng xộc ra ngoài. Nó cảm thấy mình sắp nhịn hết nổi rồi! 

Hơn nữa, kế hoạch nước ấm nấu ếch mà lão rùa bày cho nó có lẽ đã phát huy tác dụng, nó cảm thấy đêm hôm qua Nam Trà chắc hẳn đã mơ cái gì đó ướt át lắm nên mới phóng thích nhiều như vậy. Thậm chí quần ngoài cũng bị ướt! Đừng hòng qua khỏi con mắt vàng to của nó!

Bạch tuộc híp mắt, búng búng xúc tu, hy vọng đối tượng trong mơ của Nam Trà là nó.

Đúng vậy, bạch tuộc luôn nghĩ biện pháp khiến Nam Trà quen thuộc với mình, với những động chạm của mình, từ những cái nho nhỏ sẽ tiến đến cái to to, rồi cuối cùng là ôm người về nhà ăn luôn.

Bạch tuộc vừa nghĩ vừa xấu hổ xoa đầu, bây giờ chỉ còn xác nhận nữa là nó có thể thực hiện bước cuối trong kế hoạch cưa trai của nó rồi.

Quả nhiên hôm đó Nam Trà không dám nhìn thẳng vào bạch tuộc, còn thường thường lảng tránh xúc tu của nó, có khi bị nó dùng giác hút dính vào lại đỏ mặt một cách bất thường. 

Bạch tuộc chắc chắn, Nam Trà đã có cái suy nghĩ bậy bạ với nó rồi, thế nên mới có phản ứng như thế này, hô hô hô.

Bạch tuộc ta đắc chí không thôi, không ngừng cổ vũ bản thân. 

Trong khi Nam Trà vẫn còn xoắn xuýt vì giấc mơ điên rồ của mình, cứ nhìn thấy bạch tuộc là đỏ mặt, muốn đào một cái hố trong sân rồi chui vào lấp kín cho xong. Thì bạch tuộc đã nghĩ tới chuyện nên ứa ừa với cậu như thế nào để cậu không sợ.

Trưa hôm đó, Nam Trà ngồi ôm máy tính làm việc. Bình thường những lúc này trong lòng cậu sẽ có thêm một cục rau câu mềm mềm dẻo dẻo, nhưng mà bây giờ cậu mặc kệ nó trên giường, cố gắng hết sức không để tâm đến nó.

Hiện tại cậu không muốn ôm nó, từ sáng tới giờ cứ đụng trúng Rau Câu Nhỏ là trong đầu cậu lại nghĩ linh tinh, nên biện pháp tốt nhất là tránh xa nó ra.

Rau Câu Nhỏ bị mặc kệ trong góc giường thầm cười khúc khích.

Em ấy ngại ngùng kìa, tai cứ hồng hồng đỏ đỏ từ sáng tới giờ ~

Bạch tuộc yên lặng nhìn cậu một lúc, nhìn đã đời rồi mới nhảy xuống giường, nó dùng tám cái xúc tu của mình tạo lực phóng lên rồi rơi xuống sàn đánh bẹp một tiếng.

Nam Trà lập tức cứng người, lưng ưỡn thẳng. Một dòng chữ chạy xẹt qua trong đầu cậu: Rau Câu Nhỏ muốn tới đây!

Theo tiếng lẹp bẹp của đám giác hút, thân thể Nam Trà càng lúc càng cứng ngắc.

Rau Câu Nhỏ tính làm gì?

Bẹppp!

Một cái xúc tu bám lên vai Nam Trà, cậu giật nảy mình, hai con mắt đảo qua đảo lại.

Bẹppp!

Lại một cái xúc tu nữa bám lên.

Bạch tuộc vịn vai cậu mà đu lên, tư thế sau đó hệt như đang ôm lấy cậu, toàn bộ tám xúc tu bao bọc lấy tấm lưng của cậu, có hai cái còn gác trên vai, vắt vẻo trước ngực.

Nam Trà nuốt nước bọt, cười gượng: “Rau Câu Nhỏ làm gì vậy? Xuống đi nào…”

Nói rồi giơ tay muốn gỡ bạch tuộc ra nhưng hiển nhiên là không thành công.

Bạch tuộc rung rung đầu như đang cười, xấu xa quấn hai tay cậu lại không cho cậu nhúc nhích, sau đó bò ra phía trước, toàn thân dán dính trên ngực Nam Trà.

Nam Trà trợn to mắt, chuông cảnh báo kêu inh ỏi trong đầu: Rau Câu Nhỏ sắp giở trò đồi bại!!! Mau chạy đi!!!

Nam Trà la toáng một tiếng, bắt đầu giãy giụa làm bạch tuộc đang bám trên người cậu cũng lúc lắc theo một cách điên cuồng.

Ngoan nào, em quậy quá! 

Bạch tuộc bị lắc cho chóng mặt, dứt khoát phình to ra, thân thể rau câu mềm dẻo của nó như bị thổi phồng, trọng lượng nặng ập đến đột ngột làm Nam Trà ngã ngửa ra sau. 

Tẩu thoát thất bại, ngược lại còn bị đè trên sàn. Cái tư thế này càng khiến Nam Trà bất an. 

Rõ ràng trong giấc mơ hoang đường đêm qua, bạch tuộc nào đó cũng trói chặt hai tay cậu, ép cậu nằm ngửa trong nước, nó thì đè lên trên, dùng cặp mắt vàng to quan sát biểu tình sung sướng thoải mái của cậu khi bị tiến vào. 

“Ưm!” 

Quả nhiên, chỉ một giây sau, có thứ gì đó ngo ngoe tiến vào quần cậu rồi!

Nam Trà la toáng lên: “Rau Câu Nhỏ, dừng lại!”

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!