PHONG NGOA

Chương 22: Tơ vò trong lòng Alex

Quay trở lại hai người Alex và Ross, sau khi tiễn chân cảnh sát, Alex vẫn chưa bình tĩnh lại sau phát hiện kia của mình, đầu óc cậu rối bời, hoàn toàn không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu… hoặc có khi cậu hỏi thẳng thì câu trả lời nhận lại từ Ross vẫn là thứ không đáng tin.

Ross thấy cậu cứ trầm mặc đứng cạnh cửa ra vào, dáng vẻ của cậu cũng khiến lòng anh không được yên ổn. Anh không biết hai người cảnh sát kia đã nói gì với Alex nhưng rõ ràng là bọn họ không mang lại thông tin gì khiến cậu an tâm, mà có khi điều làm cho cậu trở nên như bây giờ có liên quan đến anh.

Ross chưa từng nghĩ đến việc sẽ có ngày anh vì một người mà lo sợ bất an đến thế, chuyện đêm qua như một mồi lửa cháy nhen nhóm, dự cảm về ngày nó bùng lên không còn xa nữa, anh sắp không thể gói được lửa.

Alex vẫn trầm mặc đứng đó, mái tóc hơi rối vì không kịp chải chuốt đàng hoàng đã bị tiếng gõ cửa của cảnh sát giục mở, cộng thêm quần áo ngủ có phần nhăn nhúm khiến người khác nhìn vào cảm thấy tâm trạng cậu không ổn tí nào. Chính xác mà nói thì nó đúng là rất tệ hại.

Ross chần chờ một lúc vì không biết nên nói gì lúc này, chính anh cũng biết Alex sẽ không đời nào tin vào cái lý do mà mình dùng để đối phó với cảnh sát, quá rõ ràng, đêm qua cậu ấy đã vì nó mà nổi giận.

“Ross…” Đúng lúc này lại nghe thấy cậu cất tiếng: “Anh không có gì muốn nói với em ư?”

“…” Ross mím môi, anh có thể nói gì bây giờ? Nói thật? Đó là điều điên rồ không thể xảy ra.

Alex nhấc mắt nhìn anh: “Vết thương trên người anh khiến bọn họ nghi ngờ, bọn họ chắc chắn sẽ còn quay lại đây… Ross, rốt cuộc thì vì sao anh lại bị thương vậy?”

Ross đến gần, đưa tay muốn kéo cậu về phía mình đồng thời há miệng muốn nói nhưng khi Alex nhìn thấy vẻ mặt anh thì lập tức hiểu anh lại muốn nói dối, cậu đẩy tay anh ra, không đợi anh cất tiếng đã ngăn trước: “Em không muốn nghe anh bịa chuyện…”

Dường như nhận ra mình có hơi lớn tiếng, Alex lập tức quay đầu sang chỗ khác, nhắm mắt hít một hơi thật sâu rồi nhẹ giọng nói: “Nếu anh không muốn nói thì thôi… em cần bình tĩnh lại đã.”

Nói rồi cậu vơ lấy áo khoác móc trên giá treo đồ sát cánh cửa, khoác lên người sau đó bỏ ra khỏi nhà, mặc kệ tiếng gọi với theo phía sau của Ross. Cậu muốn tìm nơi nào đó có thể yên tĩnh một mình để sắp xếp lại mọi thứ trong đầu.

Alex bỏ đi mà không mang theo điện thoại, cậu kéo chặt áo khoác trên người, cắm đầu đi thật nhanh trên con phố không mấy đông đúc. Tuy là giữa trưa nhưng tầng mây xám xịt và nặng trĩu trên đầu đã che mất toàn bộ ánh mặt trời, không khí ẩm ướt chung quanh nhanh chóng làm lạnh cái đầu Alex. Bước chân gần như chạy trốn của cậu rốt cuộc cũng chậm lại, bấy giờ cậu đã đi qua mấy con phố rồi. Alex ngoái đầu nhìn phía sau, Ross không đuổi theo cậu.

Cậu thở dài, sau đó tìm một băng ghế trống mà ngồi xuống, tốn tận mấy chục phút mới xoa dịu được tâm tình bất ổn của mình. Lúc này đây, cái đầu lạnh đã trở lại, Alex bắt đầu ngẫm nghĩ về bức ảnh chụp tử thi của cô gái ban sáng. Cậu biết mảnh vải mà cô ấy cầm, cậu có thể khẳng định rằng nó đến từ bộ pijama của Ross. Có thể nói, đồ ngủ của bọn cậu đa số là đồ đôi mà trước khi cưới cậu cố ý đặt may, còn yêu cầu tiệm may thêu vào mặt trong ống quần hai chữ cái nhỏ được cách điệu. Đó là chữ cái đầu trong tên của hai người bọn cậu, A và R.

Làm sao có thể nhầm lẫn được?

Cậu thậm chí còn nhớ người cảnh sát kia đã nói rằng dựa theo vết tích thì ấy hẳn là mảnh vải từ ống quần chứ không phải từ bộ phận nào khác của trang phục.

Thế thì… vì sao nó lại nằm trong tay nạn nhân?

Alex cố nghĩ rằng có lẽ đây chỉ là trùng hợp, nó hoàn toàn không dính dáng gì đến anh.

Thật không? Có một giọng nói vang lên trong đầu cậu, một lối tư duy khác không cho phép cậu bỏ qua những mảnh vụn bằng chứng dù là nhỏ nhất.

Ví dụ như anh thường lén lút rời khỏi nhà vào khoảng hai giờ sáng, lần đầu tiên cậu hỏi thẳng anh đã nói rằng công ty có việc gấp. Rõ rành rành là lời nói dối vì xe vẫn còn nằm trong gara. Thật nhiều ngày sau anh thường xuyên trở về và giấu những bộ đồ ướt mưa trong máy giặt. Phải rồi, cũng vào lần đầu tiên cậu lục lọi bộ đồ trong ướt đẫm của anh đã phát hiện một vết bẩn lạ màu đỏ đen tựa như vệt màu nước loang trên giấy… thế nhưng đó chỉ là màu nước? Hay là bùn lầy? Hay là máu loãng?

Sau đó là sự bình tĩnh đến lạ thường của anh khi nhìn thấy xác chết kinh khủng của nhân viên trong rạp phim, và đỉnh điểm nhất là những vết thương bỗng nhiên xuất hiện trên cơ thể anh. Thật ‘trùng hợp’ làm sao, mảnh vải ống quần và cổ chân anh bị thương.

Alex nghĩ đến đây thì bụm mặt, cậu không dám tin vào khả năng đáng sợ đó, Ross của cậu… không phải kẻ giết người…

Đúng vậy, không phải!

Những ngày này cậu đã theo dõi tin tức về vụ án rất nhiều, cách thức gây án đều giống nhau, thậm chí ảnh chụp tử thi mà cậu thấy sáng nay của hai người cảnh sát cũng có phần tương tự như vậy. Rõ ràng hung thủ là cùng một người.

Vậy Ross thì sao? Không có khả năng là anh bởi vì ngày ở rạp chiếu phim anh luôn ở bên cậu, cảnh sát có thể không tin nhưng chính cậu vẫn nắm tay anh suốt thời gian xem phim. Nếu có kẻ nghi ngờ anh vậy thì cậu chính là nhân chứng ngoại phạm của anh.

Ba nạn nhân với cái chết giống hệt nhau, chỉ cần một người không phải do anh giết thì chứng tỏ hai người còn lại cũng vậy.

Alex tự nhủ như thế, nhưng lý trí khác lại vạch ra thêm khả năng, nếu đây là một nhóm người thì sao? Ross có thể nào là một trong số những thành viên trong đó hay không? Mày quên rồi ư Alex? Vụ án đầu tiên, khám nghiệm thời gian tử vong của cô gái trẻ ấy hoàn toàn trùng khớp với thời gian mà Ross lén lút rời khỏi nhà để rồi mang về bộ quần áo ướt đẫm với vệt máu khả nghi.

“A…” Alex rối bời, nghĩ mãi chẳng thông, cậu cũng đâu phải thám tử.

Alex đặt ra một câu hỏi cho mình, nếu Ross thật sự là kẻ giết người thì cậu nên làm gì đây?

Nếu là người bình thường thì đáp án vô cùng đơn giản: Báo cảnh sát. Nhưng đấy là chồng cậu, là người cậu yêu nhất. Chỉ một câu hỏi nhưng cậu không cách nào đưa ra được câu trả lời, vì thế cậu ngồi ở băng ghế thật lâu thật lâu, mãi đến khi có vài hạt mưa nhỏ rơi xuống lất phất, bấy giờ Alex mới sực nhớ ra từ khi mình rời khỏi nhà không có gì lót bụng cả. Nhưng cậu tạm thời chưa nghĩ thông suốt được, cũng không biết nên đối mặt với Ross như thế nào, cậu ghét việc phải ôm nghi ngờ trong lòng và không ngừng dò xét người bên gối. Cậu ghét điều đó.

Alex đứng dậy, mặc kệ dòng người đi bộ đang trở nên nhanh hơn vì những hạt mưa rơi xuống ngày càng nhiều, cậu cho tay vào trong túi áo khoác, cũng may trong túi áo khoác có một ít tiền mặt mà mấy hôm trước mang đi siêu thị vẫn còn dư, lúc này vừa khéo cho cậu giận dỗi bỏ nhà có thể tìm một quán ăn nào đó để ăn trưa.

Alex không biết, cơn mưa kéo đến làm dậy ‘mùi hương’ của cậu, thu hút tên hung thủ thật sự của những rắc rối này. Vết thương của ả ta vẫn chưa lành hẳn, cần thêm một ít thịt tươi mới, ả đi quanh quẩn tìm con mồi thì cơn mưa mang đến cho ả một bất ngờ.

Ả hít một hơi thật sâu như thể muốn rút cạn mùi thơm ngọt trong không khí vào phổi mình. Ả liếm liếm khóe miệng, hai mắt lóe sáng như nhặt được vàng, máu thịt của thanh niên kia hẳn là chứa đựng nhiều năng lượng đủ để chữa lành triệt để cho Nguồn Sống của ả. Nếu ăn được hắn, có khi ả sẽ đánh lại tên đồng loại khốn kiếp ấy và chiếm thành phố này làm lãnh địa riêng của mình.

Ở một nơi khác, sau khi Alex bỏ ra khỏi nhà, Ross chỉ đành nhìn theo cậu. Anh biết cậu có nghi ngờ trong lòng, chính vì vậy mà cậu không tin vào lời nói của anh, cũng vì vậy mà chọn cách tìm không gian riêng để chậm rãi suy nghĩ. Ross thở dài, anh xoa xoa mặt, tự biết mình không thể đuổi theo cậu.

Thật ra ngày hôm nay anh cũng không đến công ty, chuyện đã như thế này anh nào còn tâm tư đi làm, phải giải quyết cho tốt với Alex đã. Sở dĩ sáng nay anh rời khỏi nhà chính là để tiếp cận con mồi của mình. Suốt đêm qua ngủ không yên, anh đã hạ quyết tâm phải nhanh chóng khiến vết thương lành lại và truy lùng ả đồng loại kia, anh biết chắc ả sẽ không bỏ cuộc đâu.

Những kẻ đồng loại luôn có ham muốn mạnh đối với thức ăn ngon, và Alex của anh chính là một đĩa thức ăn hảo hạng được trang trí bắt mắt mà bất cứ một kẻ nào chỉ cần vừa gặp sẽ lập tức trở nên háu đói.

Nghĩ vậy, anh có hơi buồn cười và bất đắc dĩ, bạn đời của mình vừa gợi cảm vừa ‘thơm ngon’ theo hai nghĩa đúng là một nỗi lo âu to lớn.

Ngoại trừ vấn đề háu đói ra thì đồng loại của anh còn là những kẻ thù dai. Anh đã làm ả bị thương nặng, ả nhất định sẽ trả thù.

Nghĩ đến đây, anh nheo mắt nhìn ra ngoài cửa, có lẽ cái xác bị phát hiện sáng nay là khởi đầu cho việc trả thù của ả. Kẻ có lãnh địa riêng sẽ có một điểm yếu, ấy là phải tuân theo quy tắc của xã hội loài người mới có thể ẩn náu và sinh hoạt yên ổn trong lãnh địa, không thể tùy ý giết người bừa bãi. Hiển nhiên việc ả lại tiếp tục săn người và cố ý sắp xếp phần còn lại của cái xác ở ngay khu vực anh sống chính là sự quấy nhiễu, ả muốn dẫn cảnh sát đến gây khó dễ cho anh, e rằng ả sẽ còn tiếp tục làm càn.

 

Đối với con người thì thời tiết hôm nay không tốt chút nào, chẳng có lấy một tia nắng, nhưng đối với những kẻ như anh lại khác. Chỉ là anh cũng đang bị thương, có lẽ điều đó làm ảnh hưởng đến một vài thiên phú của giống loài khiến khứu giác anh không còn nhạy bén như bình thường. Việc này cực kỳ tệ, nếu anh muốn đề phòng và xử lý ả kia thì ngày hôm nay anh phải săn được con mồi.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!