PHONG NGOA

Chương 22: Sóng gió đêm thứ bảy

Ali được dỗ dành, cuối cùng vẫn là buông chăn ra, dùng hai quả cầu mắt tròn vo nhìn anh. 

Hoàng Bách không hiểu sao rõ ràng ban chiều còn thấy cái nhìn này quái lạ đến rợn người nhưng lúc này đây lại phát giác nó đáng yêu kỳ lạ, chắc là do anh có thể tưởng tượng đến vẻ mặt tủi thân của cậu bây giờ, chứ hoàn toàn không phải do khẩu vị của anh bất thường đâu. 

Anh cười hôn cậu một cái, cái hôn rơi trúng khoé miệng Ali, cậu rốt cuộc cũng đỡ tủi thân rồi, ít ra anh Bách không có ghét bỏ cậu. Cậu chép chép miệng, mở chăn leo xuống giường. 

Hoàng Bách lại trông thấy bộ lòng kia, mày nhướng lên, chợt nhận ra chẳng phải từ lúc thức dậy đến giờ em ấy vẫn luôn khoả thân sao? 

“Ali…” Anh gọi. 

Ali quay lại dạ một tiếng. 

“Tối nay em đừng ngủ nude. Anh có dự cảm sáng mai em vẫn chưa hoàn toàn trở về bình thường đâu.” 

Ali: “…” Nếu trưa nay cậu mặc đồ đàng hoàng đi ngủ thì đã không đến mức dọa sợ anh Bách rồi. 

Hoàng Bách cười rồi đứng lên lấy đồ đi tắm, lúc nhìn sang Ali thì trông thấy cậu mở to mắt ngóng mình, kỳ thực cầu mắt đó không cần mở to nó cũng đã trợn trừng rồi. Ali ấp úng: “Em tắm chung với anh được không?”

Hoàng Bách: “…Cũng được.”

Chuyện tắm chung dưới hình dạng này thật ra cũng không có gì ghê gớm. Ali tự biết thân biết phận kỳ cọ thật lẹ rồi chui vào bồn tắm ngâm mình, giấu bộ lòng đi. Yên lặng ngắm Hoàng Bách tắm rồi chờ anh cùng ngâm mình. 

Hoàng Bách cũng không ngần ngại gì, kỹ năng giữ bình tĩnh của anh vẫn luôn rất tốt, chưa kể nãy giờ nhìn Ali tắm anh cũng hơi quen mắt rồi. 

Anh thoải mái ngồi trong ngực cậu mà ngâm nước. Dù sao thì với tư thế này anh chỉ cảm nhận được cơ ngực săn chắc và rộng rãi của cậu, còn có vật thể nam tính nào đó cộm cộm ở phía sau. 

Hoàng Bách dịch dịch cơ thể, cẩn thận ngồi tránh xa nơi riêng tư nào đó của người yêu, không phải vì điều gì khác mà chính là vì tránh kích thích cậu. Nếu là bình thường, có lẽ anh sẽ sẵn sàng làm một trận nồng nhiệt trong bồn tắm, nhưng mà… tình cảnh hôm nay không hợp lắm. 

Ali không nhận ra tâm tư của anh, trong lòng chỉ đang xoắn xuýt chuyện cơ thể mình, thầm hy vọng nó qua mau mau, giữa chừng bị Hoàng Bách cắt ngang mạch suy nghĩ. Anh ngửa đầu tựa lên vai cậu, nhắm hờ hai mắt, miệng hỏi: “Lát nữa ăn món gì? Lúc nãy chạy bộ về anh ghé siêu thị mua nguyên liệu rồi.” 

Nguyên liệu anh mua mỗi thứ một chút để Ali muốn làm món gì cũng có thứ cần thiết cho cậu, nhưng vì lúc anh về cậu vẫn còn trốn trong phòng nên chưa xem xem có thứ gì trong đó. Cậu hỏi: “Anh có mua tôm không?”

“Có thịt, có tôm, có cá, rau củ cũng đầy đủ.”

Ali ngẫm nghĩ một hồi thì hỏi: “Em nấu mì hoành thánh nhân tôm anh thích nha?” 

Hoàng Bách đắn đo vì mấy sợi mì quá giống với thứ gì đó: “…Ừm, có thể làm món nào không có những thứ dễ liên tưởng đến ruột không?”

Ali cứng người lại, mếu máo: “Anh ghét em.”

Hoàng Bách bật cười ha ha: “Chọc em đó.”

Nhưng Ali vẫn cảm thấy con tim rỉ máu: “Vậy hoành thánh thôi có được không? Không có mì.”

“Được.”

“Hay là cá hấp? Cá anh mua rồi để ngày mai sẽ không ngon.”

“… Mắt cá trợn to lắm, hay là thôi đi, để tủ đông được mà.”

Ali lại bị xát muối vào vết thương: “Anh Bách cố tình phải không?” Ý anh là đang ám chỉ cặp nhãn cầu không có mí mắt của cậu đúng không?

Hoàng Bách lại bật cười, chối bay biến: “Ha ha, đâu có.” Nhưng đúng là cá cũng không có mí mắt.

Vì thế bữa tối hôm đó Ali làm một nồi hoành thánh thật bự, chỉ một món này, cả hai ăn no căng cả bụng. 

Nếu không phải Ali đã mặc quần áo thì có lẽ cái bao tử phình to của cậu đã lần nữa dọa Hoàng Bách rồi. Còn gì đáng sợ hơn việc quan sát một cách trực tiếp và tường tận cảnh nội tạng tiêu hóa thức ăn cơ chứ. Chỉ nhìn cuống họng phình to mỗi khi cậu nuốt thức ăn là quá đủ rồi. 

Hôm nay Ali ăn nhiều hơn mọi lần, bụng no căng khó chịu, lúc ngồi xem TV lại quen thói gối đầu lên đùi Hoàng Bách, muốn anh xoa bụng cho mình. 

Hoàng Bách không tỏ vẻ gì, một tay chuyển TV sang kênh thời sự, một tay bắt đầu luồn vào trong áo cậu, khi nhẹ khi nặng vuốt ve cơ bụng săn chắc. Nếu không phải lực tập trung của anh hiện giờ chỉ đặt trên bản tin thời sự, tạm thời quên mất dưới tay mình tuy là cơ bụng gợi cảm, nhưng thực chất nhìn từ bên ngoài thì hoàn toàn không phải, ngược lại đó là một bộ lòng và bao tử đang căng to vì chứa thức ăn, lúc anh xoa bụng cho cậu nhìn chẳng khác nào anh đang nhào nắn cái bao tử ấy cả. 

Ali thì phê đến mức lim dim buồn ngủ. Giữa chừng cậu cảm giác được bàn tay mát lạnh của anh dần trượt xuống phần bụng dưới mà xoa nắn. 

Cậu hừ nhẹ một tiếng, nhiệt độ cũng theo đó mà dồn xuống phần bụng dưới, bắt đầu khiến nơi nào đó vốn đang im lìm dần dần thức tỉnh, quần sooc rộng phình lên như một túp lều. Cậu nắm lấy tay anh, tự cho là đã che giấu rất kỹ mà chậm rãi dẫn dắt anh mò xuống càng sâu hơn nữa. 

Khi gần chạm đến con thú nào đó, Hoàng Bách bỗng nhiên rút tay về, hai mắt vẫn còn dán trên TV, anh nói: “Xoa xong rồi nhé.”

Ali nghệt mặt ra, ngẩng đầu ngó anh một cái, rồi lại ngó túp lều đã dựng lên của mình: “Chưa mà.”

Nói rồi lại kéo lấy tay anh thọc vào trong quần mình, muốn anh xoa tiếp, có điều là xoa chỗ khác. 

Hoàng Bách làm sao không biết ý nghĩ của cậu, đũng quần dựng cao thật cao kia dù anh có dán mắt vào TV thì khoé mắt vẫn thấy được. Nhưng nghĩ đến chuyện ân ái cùng một bộ lòng, anh cảm thấy hôm nay mình cương không nổi, vì vậy nhân lúc còn chưa đụng phải cây gậy thịt nóng hổi kia thì đã rụt tay về lần nữa. 

“Ngoan, anh xoa cho em nửa tiếng rồi.”

Ali không được hưởng ngọt: “…”

Cậu nhổm người dậy, dịch mông ngồi sát cạnh anh, nhỏ giọng ám chỉ một cách e dè, không rõ là đang ngại hay là dè dặt nữa, cũng có thể là cả hai: “Anh, hôm nay mình chưa làm gì đó.”

“Hửm? Làm gì là làm gì?” Hoàng Bách giả vờ không hiểu.

“Là làm chuyện đó đó.” Nói rồi cậu lại dịch đến, gần như muốn ôm trọn lấy anh, tỏ vẻ đáng thương: “Anh nhìn quần em nè, bị anh xoa dựng đứng rồi. Phải làm sao đây?”

Nói xong còn cố ý cọ cọ đũng quần mình vào hông anh, chọt cho anh nhột. Hoàng Bách bó tay với người yêu nhỏ rồi, anh rất muốn nói là đừng hỏi anh phải làm sao đây, anh không biết gì đâu. Nhưng nhìn bộ dạng cậu có vẻ như bắt đầu trở nên khó chịu, cứ không ngừng cọ vào người anh như con cún. Anh nghĩ hôm nay đúng là chưa làm, phải nói nhu cầu sinh lý của cả hai lúc nào cũng rất cao, một tuần làm khá nhiều, nhưng thật sự thì không làm ngày hôm nay cũng không sao đâu. Vì vậy anh từ chối. 

Ali thông minh như vậy sao không nhận ra vấn đề nằm ở chỗ bộ lòng gây kích thích thị giác của mình chứ. Chỉ tích tắc sau, trong đầu cậu bỗng nảy ra một ý tưởng. Cậu chạy về phòng tìm ra một chiếc cà vạt, nói với anh: “Anh, hay là em che mắt anh lại, chỉ cần cảm nhận thôi là được rồi.”

Hoàng Bách còn chưa kịp trả lời là đồng ý hay không đồng ý thì Ali đã hí hửng nhào đến, dùng cà vạt buộc lên mắt anh, còn giữ hai tay anh lại không cho anh cởi xuống. Cậu thì thầm: “Nha anh, chỉ cảm nhận da thịt thôi, không cần quan sát cơ thể em đâu.”

Nói rồi cậu chơi xấu mà nắm lấy hai tay anh áp lên cơ thể mình, nếu cơ thể cậu thật sự hiện ra đầy đủ thì Hoàng Bách sẽ khó mà kiềm chế được, cậu thừa biết điểm mạnh của mình nằm ở phương diện nào, vì vậy cũng không chút do dự gì mà sử dụng triệt để. 

Cậu bắt anh dùng xúc giác cảm nhận từng đường cong trên cơ thể mình, cơ ngực và cơ bụng mà anh thích nhất, còn có con mãnh thú hùng dũng nóng hừng hực nào đó. Chậm rãi từ từ, kích thích cảm hứng trong anh.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!