PHONG NGOA

Chương 22: Bầy người điên

Mặt trời đã xuống, lũ người ùa ra từ trong bóng tối đều mang hình hài kỳ dị chẳng khác nào gã tài xế đang giữ chặt tay Sam, miệng họ rộng toác, mắt đen ngòm không có tròng trắng. Tất cả đều mang một điểm chung đó là cơ thể gầy còm chỉ còn da bọc xương như thể bị nhốt và bỏ đói thật lâu trong chung cư này, nhưng dù vậy tốc độ vẫn rất nhanh.

Lúc này Sam đã sợ đến mức mặt cắt không còn một giọt máu, điều may mắn duy nhất là lũ người kia không tụ tập đi lại gần cổng chung cư, thế nên để chạy đến chỗ cậu cũng phải cần một ít thời gian. Cậu dùng hết sức bình sinh giằng tay khỏi gã tài xế muốn giữ chân mình nhưng tay gã như cái kiềm sắt siết chặt đến đau đớn, gã thậm chí còn chồm người ra từ cửa sổ muốn bổ nhào lên người cậu. 

Sam kinh hoàng muốn tìm kiếm sự giúp đỡ trước khi bị bao vây, cậu vội nhìn về phía phòng bảo vệ chỉ cách mình mười mấy bước, hét lên cầu cứu.

Nhưng khác với những gì cậu nghĩ, ông chú bảo vệ lúc này giống như bị động kinh, ông ta không ngừng run lên bần bật, cơ thịt căng phồng làm rách áo, cái đầu liên tục lắc ngang lắc dọc giống kẻ điên, lưỡi thè ra vung vẩy tứ phía, hai mắt trợn trắng, miệng lầm bầm. 

Sam không nghe rõ ông ta nói gì nhưng cậu có thể đọc được khẩu hình miệng của ông ta: Bông Tuyết nhỏ! Ăn thịt! Ăn nó!

Sau đó ông ta đột ngột lao đầu về phía cửa sắt của phòng bảo vệ, lực mạnh đến độ cánh cửa rung lên bần bật.

Sam hít ngược một hơi, lũ người này điên rồi!

Cậu biết mình không thể trông cậy vào kẻ khác được nữa, khi mà tâm trí đang trong trạng thái hoảng sợ tột độ, mọi việc làm đều sẽ theo bản năng. Có người căng cứng toàn thân không thể cử động, có người mềm nhũn hai chân ngã trên đất, nhưng cũng có người vẫn giữ được lý trí tìm cách thoát thân. 

Hai chân Sam bấy giờ cũng đã muốn nhũn cả ra nhưng cậu biết nếu còn không làm gì thì cậu sẽ bị đám quái dị phía sau ập đến bắt, cậu không thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình rơi vào tay bọn họ!

Sam liên tục đánh vào mặt gã tài xế khiến gã đang chồm người ra phải thụt trở về, gương mặt gã không ngừng vặn vẹo, giống như bị chọc tức, gã há miệng lớn hơn, tiếng kêu phát ra càng ồn hơn nữa. 

Sam bỗng nhiên nhớ ra trong túi xách của mình có một chai thuốc côn trùng loại nhỏ, đây là thứ cậu mang theo bên người từ lúc lũ côn trùng quấy phá mình trong công ty, hiện giờ nó trở thành vật cứu mạng duy nhất của cậu. Cậu vội vàng móc nó ra rồi xịt thẳng vào cặp mắt lồi của gã tài xế. Gã lập tức buông tay cậu, ôm lấy cặp mắt lồi đã chảy máu của mình, vừa giãy giụa vừa rú lên đau đớn.

Sam vốn dĩ đang trong thế giằng co với gã, đột ngột bị thả ra theo quán tính ngã huỵch xuống đất, cánh tay ma sát với lớp xi măng trầy một mảng lớn, máu rướm ra. Nhưng cậu thậm chí còn không có thời gian cảm thấy đau, cậu lồm cồm bò dậy trước khi đám người phía sau lao tới, cố dùng đôi chân mềm nhũn của mình chạy đi.

Nhưng bây giờ chạy về hướng nào mới là một vấn đề, xe taxi và gã tài xế đã chắn ngay trước cổng, Sam chỉ có thể chạy men theo hàng rào của chung cư vòng đến phía sau tòa nhà lô D mà mình ở.

Tiếng kêu the thé và bước chân dồn dập của lũ người phía sau đã trở nên gần hơn, Sam không dám quay đầu nhìn lại, cậu chỉ biết cố gắng chạy. Lúc này cậu không thể nghĩ được gì hết, chỉ biết mình phải tìm một chỗ an toàn và báo cảnh sát, mà chỗ duy nhất an toàn đối với cậu chỉ có nhà mình. 

Lần đầu tiên Sam cảm thấy khoảng cách từ cổng chung cư đến tòa nhà lô D xa tới vậy. Càng xui xẻo hơn là lối đi vòng từ phía sau tòa nhà chỉ có cầu thang bộ, muốn đến thang máy thì chỉ có thể đi từ lối phía trước nhưng Sam không thể quay trở lại nữa. Cậu trông thấy hình ảnh phản chiếu từ cửa kính là một bầy người điên dại bám sát sau lưng mình. 

Không còn lựa chọn nào khác, Sam chạy lên cầu thang, nhà cậu chỉ ở tầng bảy mà thôi! Hơi thở cậu dồn dập, bụng cũng đột nhiên đau quặn, ngay sau đó một cơn hoa mắt chóng mặt bất ngờ kéo đến khiến cậu lảo đảo suýt thì ngã nhào. Cậu vội vàng tóm lấy thanh vịn cầu thang, ôm lấy bụng cố gắng lê bước, sức lực của cậu đột nhiên xói mòn nhanh chóng, giống như bị thứ gì đó hút khô.  

Bảng số tầng bảy đã ở ngay trước mặt nhưng nó trở nên mờ ảo hơn bao giờ hết, trong tiếng bước chân rậm rạp của bầy người điên dại phía sau đang ùa lên cầu thang, Sam lảo đảo ngã xuống, giấy khám bệnh và mấy lọ vitamin bên trong túi xách đổ ra ngoài, lăn lốc trên sàn nhà.

Sam chỉ kịp nghĩ trong lòng, mình chết chắc rồi.

“Anh Vỹ… c-cứu em…” Cậu thì thào, chút sức lực cuối cùng biến mất, toàn bộ khung cảnh trở nên đen ngòm, hoàn toàn mất đi ý thức.

Trở về trước đó ít phút khi Sam còn đang ngồi trên xe taxi.

“Không cần đâu ạ, em về đến chung cư rồi. Gặp anh sau nhé!”

“Khoan đã!” Anh Vỹ vội vàng nói, muốn ngăn cản cậu vào khu chung cư nhưng đã chậm.

“Chết tiệt!” Anh buột miệng chửi thề một tiếng, nhanh chóng đạp chân ga lái thẳng về nhà. Chỉ có anh mới biết bây giờ cậu có thể gặp phải nguy hiểm bất cứ lúc nào nếu như ở một mình.

Anh mặc kệ cả đèn giao thông, điều khiển xe chạy đi như bay khiến tiếng còi bất mãn của người đi đường vang lên ầm ĩ. Trong lòng anh bồn chồn lo lắng, cơ thể Sam bấy giờ đang trong thời gian thay đổi và nhạy cảm nhất, bởi vì thứ anh “gieo” vào cơ thể cậu khiến nội tiết tố trở nên rối loạn. 

Triệu chứng ban đầu sẽ là mệt mỏi, uể oải, thường xuyên buồn ngủ và lờ đờ, có thể kèm theo việc khó ngủ và gặp ác mộng. Giai đoạn kế tiếp chính là sản sinh ảo giác, nhưng điều đáng sợ ở giai đoạn này không phải ảo giác, mà là thể chất của cậu, từ hơi thở cho đến mồ hôi và mỗi một lỗ chân lông sẽ tỏa ra thứ mùi ngọt đến tận xương mà chỉ côn trùng mới cảm nhận được, thể chất thu hút côn trùng!

Đó cũng là lý do vì sao mấy ngày trước Sam gặp phải đủ loại quấy nhiễu đến từ sâu bọ và côn trùng. 

Hằng đêm thể chất này của cậu đã khiến cho anh khó lòng kiềm chế, càng đừng nói đến lũ côn trùng lai trong chung cư, chúng sẽ phát điên vì cậu. Anh có thể tưởng tượng được cảnh lũ khốn ở tòa nhà lô F nhân cơ hội cậu đi một mình mà bắt cậu về, mổ bụng cậu để moi thứ anh đã “gieo” bên trong ra, sau đó thay thế bằng trứng của chúng, hoặc lũ muỗi vằn lai luôn muốn hút máu người, ngay cả con bọ chết tiệt trong phòng bảo vệ bình thường chỉ thích ăn thịt thối cũng sẽ muốn ăn cậu!

“Giữ cho kỹ Bông Tuyết của mày đấy!”

Con bọ đó đã từng nói như vậy với anh.

Sam chậm rãi tỉnh lại, cậu chậm chạp đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện mình đang nằm trong căn phòng quen thuộc, là phòng của cậu, bên cạnh còn có một bóng người cao lớn. Giọng nói trầm nhẹ vang lên, có ai đó đang vuốt tóc cậu: “Em tỉnh rồi.”

Sam nghiêng đầu, trong phút chốc khi nhìn thấy anh, cậu ngồi bật dậy, mặc kệ cơn chóng mặt vì thay đổi tư thế đột ngột mà vội vàng ôm chầm lấy anh. Toàn thân run lên bần bật, trong giọng nói mang theo sợ hãi chưa tan biến, nức nở gọi: “Anh Vỹ… anh Vỹ…”

Anh cẩn thận ôm cậu vào lòng, tràn đầy lo lắng hỏi: “Em thấy thế nào rồi? Có ổn không?”

Sam lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt ứa ra dính hết vào áo anh. Cậu tưởng rằng mình sẽ chết! Lũ người điên ấy cứ như muốn ăn sống cậu vậy!

“Đã xảy ra chuyện gì?” Anh vừa vỗ lưng cậu vừa nhẹ giọng hỏi: “Tôi về đến nhà thì thấy em ngất trên hành lang.”

Sam vẫn ôm anh chặt cứng, đứt quãng kể lại chuyện gì đã xảy ra vào lúc ngắt điện thoại với anh, từ giọng nói vẫn còn run rẩy của cậu có thể thấy khi đó cậu đã hoảng sợ như thế nào. 

Sam không phát hiện theo lời kể của mình, ánh mắt anh dần lạnh đi. 

Sau đó anh dịu dàng dỗ dành: “Sam, kỳ thật không có ai đuổi theo em cả. Chỉ là ảo giác thôi.”

“Sao cơ?” Sam hít mũi, ngơ ngác ngước mặt lên nhìn anh.

“Khi đó không có ai đuổi theo em cả, lúc bắt gặp em ngất trên hành lang tôi đã đi tìm quản lý yêu cầu xem camera theo dõi… nhưng không có người nào ngoại trừ em chạy trên cầu thang.”

Anh lau nước mắt cho cậu nói: “Đừng sợ, dạo gần đây em quá mệt mỏi, không nghỉ ngơi tốt nên mới gặp phải ảo giác.”

Sam cau mày, lùi ra khỏi lồng ngực anh, cậu chợt nhìn về phía cổ tay mình, nơi đó vẫn còn dấu vết bị siết chặt. Cậu bèn giơ ra cho anh xem: “Nhưng gã tài xế lúc ấy có tóm lấy tay em, đây là dấu vết rõ ràng!”

Anh thở dài, kéo tay cậu qua hôn một cái lên dấu bầm tím rõ rệt: “Gã tài xế ấy muốn cướp tiền, trong camera ở cổng chung cư có quay được gã ta tóm lấy em, nhưng sau đó bị em đánh cho bầm tím một bên mắt nên gã chạy đi rồi.”

Sam giống như nghe thấy điều gì đó vô cùng khó tin, cậu biết mình đã gặp phải chuyện gì, không lý nào đó chỉ là ảo giác. Cậu nhanh chóng tỉnh táo lại, nói: “Em… em muốn xem đoạn camera ấy.”

Anh thở dài chỉ chỉ đồng hồ: “Đã mười một giờ rồi, hiện giờ em cần nghỉ ngơi, sáng mai tôi sẽ gọi quản lý đến. Có được không?”

Sam cắn môi, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn gật đầu. 

Đêm đã khuya, cậu không thể nằng nặc đòi gặp quản lý được.

Sam ăn một chút thức ăn mà anh nấu cho mình rồi được anh dỗ dành đi ngủ. Có lẽ chuyện xảy ra vào buổi chiều đã khiến tinh thần của cậu tụt dốc không phanh, dù đã ngất lịm mấy tiếng nhưng bây giờ vẫn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Ngắm nhìn cậu ngủ một lúc, anh khẽ xoa bụng cậu, làm dịu “thứ” đang xôn xao trong bụng cậu rồi mới chậm rãi xuống giường, mở cửa bước ra ngoài. 

Sam chìm trong mộng hoàn toàn không biết bên ngoài đã đầy rẫy xác chết của bầy người điên đuổi theo mình trong “ảo giác”.

 

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!