PHONG NGOA

Chương 21: Thu hút côn trùng

Ngay khi tinh dịch của anh bắn vào trong thân thể cậu, Sam bỗng cảm thấy có một nguồn năng lượng ấm áp chạy dọc toàn thân. Cậu mơ màng ôm bụng, cảm giác trướng đầy lúc này vậy mà có hơi khó chịu. Sam cau mày, khẽ vặn thân mình muốn “con thú lớn” đang nằm trong cơ thể lui ra ngoài nhưng lại bị người đàn ông bên trên giữ chặt lấy eo, không cho cử động. 

Anh cúi thấp người vừa hôn lên mặt cậu vừa dỗ dành: “Ngoan nào.” Trong khi thân dưới vẫn áp sát và không hề có ý định lui ra.

Sam nấc lên một cái, thút thít nói: “Hức, em khó chịu.”

“Khó chịu ở đâu?” Anh vuốt tóc mái của cậu lên, hôn nhẹ cái trán ẩm ướt, dịu giọng hỏi.

“Trong bụng…” Cậu không biết nói như thế nào nhưng phần bụng cảm giác rất khó chịu: “Hức… anh rút ra đi mà.”

Tinh dịch bắn vào vừa nhiều vừa nóng, tràn đầy làm cậu chỉ biết ôm bụng.

“Ngoan nào.” Anh kéo tay cậu ra, vừa xoa bụng cho cậu vừa dỗ dành: “Chịu khó chút, tôi muốn… ở bên trong em thêm một lúc nữa.”

Sam ngây thơ tin lời anh nói, cậu ấm ức ôm lấy cổ anh, môi hơi bĩu ra muốn được hôn.

Anh cười khẽ, trong lòng nghĩ cậu thật là ngoan, sau đó cúi đầu hôn lên đôi môi đã sưng đỏ của cậu như một phần thưởng nhỏ.

Sam hoàn toàn không biết toàn bộ tinh dịch bị chặn không thể chảy ra ngoài đang bị thứ gì đó trong bụng mình hấp thu. Bởi thế mà cậu mới cảm thấy khó chịu, chỉ là cái hôn dịu dàng của anh nhanh chóng khiến cậu quên đi cảm giác đó.

Một lúc sau, khi phát hiện chiếc lưỡi nhỏ nào đó không còn quấn lấy mình nữa, anh mới chậm rãi tách khỏi môi cậu, phát hiện hai mắt cậu khép hờ, có vẻ như đã rất buồn ngủ rồi.

Anh dỗ: “Ngủ đi.”

Sam cứ thế khép lại mí mắt nặng trĩu của mình, nụ hôn vừa rồi thoải mái đến mức nó vừa chấm dứt thì chưa đầy một phút cậu đã thật sự chìm vào giấc ngủ…

Sam không biết đêm qua mình được anh bế đi tắm rửa vào lúc nào, chỉ biết khi mở mắt ra thì cơ thể đã sạch sẽ, mặc một bộ quần áo rộng rãi thoải mái, giường và phòng cũng đã được dọn dẹp. 

Điều kỳ lạ là cảm giác mệt mỏi mà cậu thường gặp vào sáng sớm những ngày gần đây không còn nữa. Tuy anh nói cậu có thể nghỉ vài ngày nhưng Sam cảm thấy hiện giờ mình đã rất tốt, dù phía sau còn hơi đau nhưng đến công ty vẫn không có vấn đề gì. 

Nhìn ra được vẻ lo lắng của anh, cậu thậm chí còn cười bảo rằng mình không yếu ớt đến thế đâu, có lẽ mấy ngày trước là do thời tiết thay đổi mà thôi.

Nhưng vài ngày sau đó trạng thái uể oải lạ thường kia lại quay trở về, rất rõ ràng, lý do về việc thời tiết thay đổi đã không còn hợp lý nữa. Thậm chí những cơn ác mộng tương tự lần trước cũng diễn ra, nó khiến cậu khó ngủ. Nhưng vì không muốn anh lo lắng, Sam vẫn luôn tỏ ra bình thường, chỉ là thân thể khó chịu sẽ dẫn đến tâm trạng khó chịu theo.

Sam bực bội lật ngược bàn phím máy tính lại, không ngừng gõ cành cạch: “Sao hôm nay lại nhiều kiến thế nhỉ?”

Cứ thi thoảng bị lũ kiến bò lên tay trong lúc soạn tài liệu làm cậu cáu kỉnh, chẳng biết chúng từ đâu chui ra, rất có thể là làm tổ trong bàn phím nên cậu không ngừng vỗ bồm bộp vào nó hòng muốn lũ kiến rơi ra ngoài. 

Quả nhiên, rất nhiều kiến và trứng kiến rớt ra từ giữa những phím chữ, nhiều đến mức trắng xóa mặt bàn, lại thêm bụi bẩn lốm đốm đen mà lũ kiến mang theo khiến người ta phải nổi da gà. Thoạt nhìn cái bàn giống như vừa bị đổ một lọ muối tiêu vậy.

Sam cau mày, tâm tình càng thêm không ổn, mỗi ngày khi đến công ty cậu đều lau dọn bàn làm việc của mình, không lý nào lại có tình trạng này.

“Có thể là do mùa mưa đến, lũ kiến dời tổ chăng?” Một đồng nghiệp nói, người nọ cảm thấy Sam thật xui xẻo, giữa bao nhiêu cái máy tính ở đây lũ kiến lại chọn đúng chỗ của cậu. Thậm chí ngày hôm qua Sam còn phát hiện mấy con gián và bọ xít nấp trong ngăn bàn, mùi hôi của chúng ám lên mớ tài liệu cất trong đó khiến cho chẳng ai muốn động đến. Sam phải dùng nước xịt phòng khử mùi cho chúng mới dám giao vào tay trưởng phòng.

“Nghe nói những người có máu ngọt là thể chất thu hút côn trùng đó.”

Một người khác có tâm tình cười đùa bảo: “Nếu máu ngọt đến mức ấy thì hẳn là bị tiểu đường nặng lắm rồi.”

Sam bất đắc dĩ lấy khăn và chổi xử lý đống kiến đang bò lung tung trên bàn mình, sau đó mang cái bàn phím xui xẻo ra ngoài vỗ cho đến khi lũ kiến rơi ra hết. 

Lúc anh Vỹ ra khỏi phòng, chuyện về lũ côn trùng gần đây tác oai tác quái vẫn còn được mọi người bàn tán. Anh nhướn mày, quay đầu nhìn ra ngoài cửa trông thấy Sam đang ngồi xổm không ngừng gảy bàn phím của mình.

“Có chuyện gì thế?” Anh hỏi.

Đồng nghiệp ngồi cạnh Sam lập tức giải thích, đúng lúc Sam đi vào, tầm mắt chạm trúng cái nhìn của anh, cậu cười cười nói: “Không có gì đâu anh, chỉ là côn trùng dạo này hơi nhiều mà thôi.”

Anh gật đầu tỏ vẻ mình đã biết, sau đó nói với trợ lý đứng phía sau: “Cuối giờ gọi dịch vụ diệt côn trùng và sâu bọ đến đây.”

Sam sửng sốt, không ngờ anh lại dứt khoát như vậy. Chiều tối hôm đó người của công ty diệt côn trùng đến, bọn họ thanh lý toàn bộ côn trùng bên trong tòa nhà lẫn khu đất xung quanh, ngay cả một con muỗi cũng chẳng còn nữa.

“Như thế này cũng tốt, đề phòng bị sốt xuất huyết do muỗi đốt.” Có người nói, Sam cũng cảm thấy vậy, phiền toái bởi lũ côn trùng cứ thế được giải quyết.

Có điều, tình trạng mệt mỏi của Sam những ngày sau đó không khá hơn là bao, trước khi nó thể hiện quá rõ ràng khiến anh lo lắng, Sam quyết định đến bệnh viện kiểm tra thử. 

Hôm nay đúng lúc anh ra ngoài gặp đối tác bàn công việc, không có ở công ty, Sam đành nói với trưởng phòng mình muốn về sớm một chút để khám sức khỏe. 

“Dựa trên xét nghiệm máu thì bệnh của cậu cũng không có gì, thiếu máu nhẹ cộng thêm cơ thể thiếu chất dinh dưỡng nên mới thường xuyên mệt mỏi như vậy. Tôi sẽ kê cho cậu một ít vitamin và thuốc sắt bổ sung, ngoài ra cũng cần phải ăn uống đầy đủ không được kiêng cử gì hết.” 

Mọi thứ có vẻ như không mấy nghiêm trọng nhưng có điều gì đó khiến Sam cứ cảm thấy cơ thể mình rất kỳ lạ. Cậu đắn đo hỏi: “Vậy những cơn ác mộng…”

“Nó khiến cậu khó ngủ phải không?”

Sam gật đầu.

“Có thể cải thiện bằng cách uống một ly sữa mật ong hoặc trà gừng vào buổi tối, nó sẽ giúp cậu dễ ngủ hơn. Nhìn chung thì chỉ cần cơ thể đầy đủ dinh dưỡng là sẽ ổn thôi, triệu chứng này của cậu không phải chứng khó ngủ nặng cần điều trị bằng thuốc. Trước hết cứ chăm sóc bản thân cho tốt đã nhé.”

Sam nhận lấy giấy khám bệnh và thuốc của mình, cầm trong tay mấy lọ vitamin mà cậu có cảm giác không đúng lắm. 

Chỉ như vậy thôi ư?

Thiếu máu nhẹ và bổ sung vitamin?

Không phải là cậu hy vọng mình mắc bệnh nặng gì, nhưng chuyện này không đúng lắm, mỗi ngày cậu đều ăn uống đầy đủ, không kén ăn, cũng không có tật xấu hút thuốc hay bia rượu quá đà, mỗi ngày còn duy trì việc tập thể dục vừa phải, không lý nào lại thiếu chất dinh dưỡng được.

Lần đầu tiên trong đời Sam có chút nghi ngờ đối với bác sĩ, có khi nào kết quả xét nghiệm sai? 

Nhưng nghĩ mãi cũng chẳng có kết quả, Sam lại đón taxi quay về nhà. 

Ngồi trên xe, cậu mệt mỏi dựa vào cửa kính, không hề phát hiện ra tầm mắt của tài xế taxi thi thoảng cứ nhìn về phía mình.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, Sam nhìn tên người gọi đến thì nhanh chóng bắt máy: “Anh Vỹ.”

“Sam, tôi nghe trưởng phòng của em nói em xin về sớm để đến bệnh viện. Đã xảy ra chuyện gì? Em ổn chứ?”

Sam mệt mỏi dụi mắt, thành thật nói: “Mấy hôm nay em lại bắt đầu thấy mệt nên đi kiểm tra sức khỏe ạ.”

“…” Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó cậu nghe thấy anh hỏi: “Đã có kết quả chưa?”

“Vâng, bác sĩ nói em chỉ bị thiếu máu nhẹ, và hơi… ừm… thiếu dinh dưỡng một chút, ông ấy kê cho em mấy loại vitamin.”

“…” 

Thấy anh không đáp gì, cậu vội nói: “Không phải bệnh gì nặng đâu, anh đừng lo lắng.” 

“Hiện giờ em đang ở bệnh viện nào? Tôi đến đón em.”

Đúng lúc này, xe taxi của Sam đã dừng lại trước cổng chung cư, biển tên chung cư Trùng Lai đập vào mắt. Cậu nói: “Không cần đâu ạ, em về đến chung cư rồi. Gặp anh sau nhé!”

“Kh—”

Nói rồi cậu cúp máy hơi nhanh, bởi vì cậu nhận ra bên ngoài đã có mưa rơi lất phất, vội vàng muốn thanh toán tiền xe rồi chạy vào trong trước khi mưa đổ xuống, hoàn toàn không nghe thấy giọng nói bị ngắt ngang của anh.

Sam uể oải xuống xe, lấy ra số tiền mặt vừa đủ trả cho tài xế qua cửa sổ ở ghế lái. Lúc cậu vươn tay vào, gã tài xế cũng chìa tay đến nhưng không phải để cầm tiền mà đột ngột chụp lấy cổ tay cậu.

Sam giật mình kêu lên: “Này! Chú làm gì vậy?”

Số tiền mặt trên tay rơi xuống người gã tài xế, gã phát ra tiếng cười khằng khặc. Bấy giờ Sam mới phát hiện, gã tài xế này có gương mặt gầy gò, hai gò má hóp vào để lộ ra phần xương mặt nhòn nhọn quái dị, diện mạo rất giống với những người kỳ quái mà cậu nhìn thấy trong khu chung cư.

Cơn sợ hãi chẳng biết từ đâu kéo đến, bản năng mách bảo cậu có nguy hiểm, cậu cố giằng tay ra khỏi gã, gằn giọng nói: “Mau buông tay! Tôi đã trả tiền cho chú rồi!”

Nhưng một giây sau đó, hai mắt gã đột nhiên lồi ra, cặp mắt lồi cùng với cái mặt hốc hác của gã khiến gã trông chẳng khác nào một con muỗi vằn đói khát đến độ chỉ còn da bọc xương. Trong giây phút nào đó Sam thật sự cho rằng gã ta là một con muỗi!

Sam không biết chuyện tiếp theo có thể ám ảnh mình nhiều đêm liền. Cặp mắt lồi của gã bị phủ lên một lớp màng nhầy rồi những chiếc gai nhỏ mọc ra chi chít bên trong tròng mắt, nói chính xác hơn thì đó là những thấu kính nhỏ của một đôi mắt kép.

Miệng gã bẹt ra, khóe miệng kéo dài đến giữa gò má như một con ếch, sau đó gã đột nhiên há miệng, phát ra tiếng kêu the thé liên tục. 

Dưới tần số kỳ lạ của tiếng kêu đó, bắt đầu có không ít âm thanh tương tự vang lên sau lưng Sam như đang đáp lại. Cậu kinh hoàng quay đầu nhìn, những bóng người chậm chạp đi từng bước trong khuôn viên chung cư như nghe thấy hiệu lệnh gì đó, tập thể đứng khựng lại tựa con rối, sau đó bất ngờ ùa về phía cổng chung cư nơi cậu đứng như ong vỡ tổ, miệng kẻ nào kẻ nấy há to, vừa vung vẩy đôi tay dài thượt của mình vừa kêu ré lên: “Bắt lấy nó! Bắt lấy nó!”

“Nó đang ở một mình!”

Phong Ngoa

1 comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!