PHONG NGOA

Chương 21: Tai nạn

Tối hôm đó bạch tuộc lại trèo lên giường Nam Trà ngủ, dù cậu đã mua cho nó một cái thùng nước bự để trong phòng. 

Nửa đêm lại có thân thể mềm mại mát lạnh dán tới, Nam Trà theo thói quen trong tiềm thức mà xoay người ôm lấy, ngủ ngon lành.

Về phần bạch tuộc, nó cũng không giở trò gì, chỉ đơn thuần ngủ cùng cậu.

Dường như đã quyết tâm trở thành “bạch tuộc của gia đình”. Sáng sớm, Nam Trà còn chưa tỉnh nó đã xuống giường quét nhà quét sân, sau đó đăm chiêu nhìn cái bếp, cảm thấy bây giờ nên học nấu đi là vừa, một ngày nào đó nó sẽ nấu bữa cơm tình yêu cho Nam Trà. 

Vậy nên bạch tuộc quyết định quay trở lại giường, chuyện sắm vai “bạch tuộc đảm đang” để khi khác vậy. 

Từ ngày hôm đó, Nam Trà có thêm một chân giúp việc… à không, là tám “chân” giúp việc.

Bình thường, cách ngày Nam Trà sẽ quét nhà một lần, dù sao nơi này cũng không phải thành phố sầm uất, cực ít bụi, vậy nên không cần quét hằng ngày. Thế nhưng, bạch tuộc nào đó ngày ngày đều hăng hái dậy sớm làm việc nhà, quét đông quét tây, có khi Nam Trà thức giấc đã thấy nó bò lẹp bẹp tha cái rổ quần áo cần giặt, bỏ sẵn vào trong máy và chỉ chờ cậu ấn nút nữa thôi. 

Lúc đó Nam Trà đơ người một hồi, sau đó phì cười, cái dáng vẻ mềm nhũn núc ních của bạch tuộc tha theo cái rổ quần áo phía sau phải nói là cực kỳ đáng yêu, còn buồn cười nữa.

Cứ thế cả tuần, cuộc sống một người một bạch tuộc vô cùng hài hòa.

Nam Trà còn nhịn không được mà quay một đoạn video bạch tuộc cuốn ổ bánh mì bơi xung quanh ao cho cá ăn gửi cho anh Liên xem, kèm theo dòng chữ: Cục cưng của em nè, mới nuôi gần đây đó!

Khải Liên đang uống trà xem tin nhắn suýt tí thì sặc, anh đăm chiêu nhìn con vật trong điện thoại, một hồi sau mới chẹp miệng nghĩ: Nuôi bạch tuộc như thú cưng, đúng là hiếm có mà!

Mỗi ngày Nam Trà đều có rất nhiều ý tưởng cho tác phẩm mới của mình, mỗi ngày đều ôm bạch tuộc ngồi gõ máy lọc cọc, mỗi ngày đều cùng ăn cùng tắm cùng ngủ.

Cái thùng to của bạch tuộc đã chuyển đi khi mà Nam Trà nhận ra rằng ban đêm nó hoàn toàn không cần nằm trong thùng. Cậu bèn chuyển vào phòng tắm xem như cái bồn cho riêng nó, dù sao bồn tắm của cậu cũng không thể để nó dùng mãi.

Ngoại trừ việc sinh hoạt lúc này của cậu đâu đâu đều có bóng dáng bạch tuộc thì còn có một bé con khác. Đó là bé mực.

Từ ngày đầu tiên Nam Trà cho bé mực ăn, nhóc con đó đã bắt đầu thích cậu, trưa nào cũng thấy đội một sợi rong biển trên đầu, lấp ló nhìn cậu. 

Mực nhỏ tính hay ngại ngùng, nghĩ sợi rong biển của mình có thể che khuất cái thân ngắn tũn, nhưng mà nhóc con không biết màu sắc của mình mỗi khi căng thẳng thì sẽ hơi phát sáng, lấp lánh đổi màu. Nếu nước ao đục thì may ra còn ngụy trang được, nhưng nước ao lại khá trong, giữa làn nước, vật nhỏ lấp lánh kia trở nên rất bắt mắt ngay cả khi đã được rong biển che chắn bớt.

Nam Trà có cảm giác như mực nhỏ tới tìm mình, cậu bèn thò tay xuống nước vẫy vẫy, một lát sau còn lấy thêm thức ăn ngon để dụ mực nhỏ tới gần.

Mực nhỏ quả thật nhớ mãi không quên thức ăn ngon mà anh Nam Trà nấu, có điều nhóc con ngại ngùng lắm, anh cá lớn lại đang bận, không có thời gian dẫn đi chơi, nó mới đánh bạo tự mình đi tìm Nam Trà.

Nam Trà đặc biệt thích bé con dễ thương này, có hơi nhát gan nhưng ham ăn lắm. 

Vậy là, Nam Trà thành công dùng thức ăn dụ dỗ được bé ngoan của cá lớn.

Đợi đến khi cá lớn biết chuyện mực nhỏ thường xuyên đi tìm Nam Trà chơi, chợt phát hiện ra mấy hôm gần đây mực nhỏ không còn quấn mình nữa, trong lòng dâng lên cảm giác trống vắng kỳ lạ, rất khó chịu.

Tối đó, cá lớn không cho mực nhỏ về khóm tảo biển của nhóc, mà ôm trong lòng hỏi: “Mấy hôm nay đi chơi với ai?”

“Dạ, với anh Nam Trà.”

Mực nhỏ có chút buồn ngủ, dụi dụi mắt, sau đó bám râu lên người anh cá lớn của mình, đung đưa đung đưa.

“Chơi cái gì? Vui không?”

“Dạ, anh Nam Trà cho em ăn, vui lắm… Ảnh còn sờ sờ em nữa.”

Cá lớn dựng vây: “Em, sau này bớt đi tìm anh Nam Trà lại.”

Mực nhỏ không hiểu ra sao, nhỏ giọng hỏi: “Tại sao vậy ạ?”

“…” Cá lớn không biết nên nói làm sao, nó không thích mực nhỏ rời khỏi nó hay quan tâm tới sinh vật nào khác quá nhiều, tóm lại, muốn đi chơi cũng được nhưng đừng thân thiết quá: “Vì… đó là… vợ tương lai của thủ lĩnh, em thân thiết quá sẽ làm thủ lĩnh ghen tị, biết chưa?”

“Ưm, dạ biết.”

“Sau này muốn đi tìm anh Nam Trà thì bảo anh, để anh cá lớn dẫn em đi, được không?”

“Dạ.” Mực nhỏ mềm mại đáp, sau đó tiếp tục đung đưa thân thể.

Cá lớn dường như vẫn chưa an tâm lắm, còn hỏi thêm một câu: “Em thích anh cá lớn hơn hay anh Nam Trà hơn?”

Mực nhỏ trả lời không chút nghĩ ngợi: “Thích anh cá lớn!”

Cá lớn hài lòng cười, an tâm ôm nhóc con của mình: “Tối nay ngủ chỗ anh đi.”

“Dạ.” Mực nhỏ đã buồn ngủ lắm rồi, nhóc con bám lên người cá lớn, sau đó để cá lớn đưa mình về ổ, trên đường về ngủ lúc nào không hay, nhưng mấy cái xúc tu ngắn cũn của nhóc vẫn dính chặt lấy cá lớn không buông.

Lại kể về một người một bạch tuộc kia, mấy ngày hôm nay bạch tuộc dính người một cách đáng sợ, chỉ cần Nam Trà vừa có ý định đi chợ là nó sẽ lẹp bẹp bám lên người cậu không chịu buông, còn ỷ mình nhiều tay mà chơi trò em gỡ anh bám với Nam Trà cả buổi. Nam Trà chỉ có hai cái tay, làm sao đấu lại nó?

Dù cậu có giũ tay điên cuồng làm cái đầu rau câu của nó lắc lư không ngừng cũng không thể thoát khỏi sự bám dính của nó. 

Bạch tuộc nghiêm túc tỏ vẻ: Ta muốn đi chợ chung với em! 

Quả nhiên, bạch tuộc vừa giở trò dính người này ra là Nam Trà thua ngay. 

Hết cách, cậu không tài nào gỡ nó ra được.

Vậy nên, mỗi khi đi chợ, Nam Trà đều phải cõng theo một cái balo sau lưng, bên trong hiển nhiên nhét một con bạch tuộc. 

Cũng nhờ có bạch tuộc mà trong một tai nạn bất chợt xảy ra đã kịp thời cứu cậu, nếu không… thật chẳng biết có phải cậu đã toi đời luôn rồi không? 

Ngày hôm đó Nam Trà đi chợ chiều, khác với chợ buổi sáng, khu chợ nằm phía bên kia triền dốc, muốn tới phải đi ngang qua một con kênh.

Như thường lệ, bạch tuộc tự động chui vào balo, cuộn tròn lại, sau đó ló cặp mắt vàng to bự nhìn Nam Trà kéo phéc-mơ-tuya cho mình, phéc-mơ-tuya không kéo hết mà để hở một chút, đây là Nam Trà cố tình để bạch tuộc của cậu không bị ngộp. Bạch tuộc cũng sợ cậu cõng nặng nên vừa chui vào thì thu nhỏ thân thể, rồi dùng mấy cái xúc tu đẩy căng balo ra vẻ như thân thể to đùng của nó đã nhồi đầy không gian bên trong.

Trên đường đi nó có hơi lo lắng mà dòm trời, mây đen đang kéo đến từ xa, hy vọng Nam Trà trở về kịp trước khi trời mưa.

Quả nhiên, trời đổ mưa, Nam Trà lúc ấy đang trên đường trở về, giờ chiều mà mây đen giăng đầy khiến cả bầu trời như sập tối, âm u ẩm ướt. Mưa kéo đến rất nhanh, hạt mưa to nặng và gió lớn thổi vần vũ.

Nam Trà thầm kinh sợ trong lòng, cậu cũng không ngờ gió lại mạnh như thế.

Lúc đạp xe qua con sông, tai nạn cũng xảy đến, nước mưa khiến bùn đất nhão ra rất dễ té ngã. Từ khi chuyển đến nơi này ở chưa từng có cơn mưa nào, vậy nên Nam Trà hoàn toàn không nghĩ tới, trước đó cũng không biết đường đi hai bên sông là đất đỏ bình thường chứ chưa được trải nhựa như đường đi chợ buổi sáng. 

Khi ấy bánh xe bị trượt khiến Nam Trà ngã xuống sông, xui xẻo thế nào mà đầu đập phải tảng đá, mất đi ý thức.

Tình huống nguy hiểm như vậy, xung quanh lại vắng vẻ không có ai, nếu bạch tuộc không đi cùng cậu thì có lẽ cậu đã thật sự toi mạng rồi.

Bạch tuộc cũng sợ muốn chết, nó biết Nam Trà biết bơi. Nhưng lúc cậu trượt ngã, nó vừa ngửi thấy trong nước là mùi máu thì sợ tới mức cả người xám ngoét, vội vàng chui ra khỏi balo thì thấy cậu đã nhắm nghiền hai mắt, người đang dần chìm xuống.

Bạch tuộc lập tức biến lớn, thân thể to ra, nhanh chóng ôm lấy Nam Trà mà bơi lên bờ.

Có trời mới biết khi đó nó sợ cỡ nào, nhưng cũng may nó hành động nhanh, Nam Trà gần như không uống phải ngụm nước nào mà chỉ tạm thời ngất đi do bị đập đầu.

Bạch tuộc đưa Nam Trà lên bờ thì dùng hai cái xúc tu to bự của mình che chắn bên trên ngăn nước mưa, một cái nhẹ nhàng nâng đầu cậu lên kiểm tra, không thấy có vết rách nào, chỉ có một cục u to, mà cánh tay cậu thì chảy máu, rõ ràng là do va quẹt với đá dưới sông.

Bạch tuộc không nghĩ ngợi nhiều mà bế cậu lên, nhanh chóng bò về nhà, dưới ao nó có một ít thuốc quý hiếm có thể trị bất cứ loại vết thương nào, từ ngoại thương cho đến nội thương, phải nhanh chóng đưa cậu về lấy thuốc. 

Cũng may trên đường về vì trời mưa to mà không có một ai, nếu không người ta chắc hẳn sẽ ngất xỉu tại chỗ vì thấy một con bạch tuộc khổng lồ bế một cậu thanh niên bò đi như bay.

May là Nam Trà chỉ bị đập đầu nhẹ, cậu mất ý thức chưa đầy hai phút đã mơ màng tỉnh lại. 

Cảm giác đầu tiên chính là đau đầu muốn chết, sau đó là bồng bềnh khó tả.

Mà trước mặt cậu lại là một cái đầu tròn màu xám to thật to.

“Rau Câu Nhỏ…” Nam Trà nhỏ giọng gọi một tiếng.

Bạch tuộc nghe cậu gọi thì đưa mắt nhìn cậu. Ba trái tim đang treo lơ lửng của nó rốt cuộc về lại vị trí ban đầu, chỉ là nó vẫn còn lo lắm.

Em tỉnh rồi? Đau ở đâu? Cố chịu một chút, sắp tới nhà rồi!

Đáng tiếc Nam Trà không nghe được giọng nói của nó, cậu chỉ biết, lúc này mình đang nằm giữa một đám xúc tu mềm mại của Rau Câu Nhỏ, mà cái đầu bự của nó đã chắn hết nước mưa. Hèn gì mà lại có cảm giác bồng bềnh, thì ra được bạch tuộc ôm chạy là như thế này đây.

“Rau Câu Nhỏ… sao cưng to vậy?”

Nam Trà bị đập đầu, suy nghĩ có chút không được tỉnh táo lắm, thứ cần quan tâm lo lắng là chính cậu đây vậy mà cậu lại nghĩ đến chuyện kích thước của cục cưng mềm nhà mình sao lại to bất thường như vậy.

Nam Trà hơi giãy dụa, kết quả là đám xúc tu đang ôm chặt cậu càng siết chặt hơn.

Bạch tuộc sợ cậu mất máu nên dùng giác hút chặn miệng vết thương bị rách trên cánh tay cậu, khiến cậu trong lúc nhất thời không cảm giác được đau đớn trên tay. Nhưng vừa giãy dụa, giác hút đang dính chặt cũng nhúc nhích theo, kết quả là một cơn đau nhói kéo tới. 

Nam Trà mới có ý thức rõ ràng, vừa rồi mình đã ngã xuống sông. Mà Rau Câu Nhỏ, chính là người cứu mình.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!