PHONG NGOA

Chương 21: Sóng gió ngày thứ bảy

Hoàng Bách nhìn Ali một lúc lâu không nói nên lời. 

Bộ xương kia trắng nõn nà, quần áo và chăn rõ ràng bao bọc trên bộ xương nhưng không hề dính sát cho thấy bên ngoài bộ xương ấy là một lớp cơ bắp chắc khoẻ. 

Sau khi nhìn rõ như vậy Hoàng Bách mới xem như thở phào một hơi, trong lòng cũng hiểu ra được đây có lẽ là do tác dụng của thuốc tàng hình đang dần mất đi khiến cơ thể dần hiện ra. 

Tính cho tới hôm nay thì đã là ngày thứ ba kể từ khi cậu thử thuốc, có lẽ đến ngày mai thuốc sẽ chính thức mất hết tác dụng. 

Hoàng Bách không nỡ nhìn cái tay kia cứ mãi tìm mình, bèn nằm trở lại giường, chủ động cầm lấy nó đặt lên eo. Ali tìm được người lập tức ôm dính lấy eo anh, quắp chân qua, lại ngủ khò. 

Hoàng Bách bây giờ thật sự không biết dùng từ gì để miêu tả cảm giác của mình nữa. Thà rằng cậu hoàn toàn vô hình thì anh còn có thể tưởng tượng ra gương mặt của cậu, nhưng giờ đây choáng hết tầm nhìn của anh chỉ là một cái đầu lâu không hề có biểu cảm, hốc mắt tròn vo lom lom về phía anh. Dù anh biết cậu không hề mở mắt nhưng vẫn có cảm giác như bị nhìn chằm chằm, ánh nhìn còn rất kỳ quặc… 

Chờ khi Ali cũng bắt đầu tỉnh giấc, vừa mở mắt đã phát hiện người yêu nhà mình đang nhìn mình với vẻ mặt quái dị, nhưng cơn mơ màng chưa qua nên cậu cũng không nghĩ nhiều hay để ý, chỉ theo thói quen dụi vào người anh một trận. 

Hoàng Bách bị một bộ xương làm nũng chỉ biết cứng đờ đưa tay xoa cái đầu lâu trọc lóc của cậu, rõ ràng trọc lóc mà chạm vào lại là cảm giác mềm mượt thoải mái của tóc, cái này còn quái lạ hơn khi cậu hoàn toàn vô hình nữa. 

Anh mím môi không nói gì, chờ Ali dụi xong đánh một cái vươn vai thật dài rồi leo xuống giường. Vừa đi vừa nhập nhèm hai mắt, một tay thì vén áo gãi gãi bụng, chậm chạp bước vào phòng tắm. 

Hoàng Bách nhìn cậu, trong mắt là ý muốn nói lại thôi, lo lắng trông theo bóng lưng cậu khuất sau cửa phòng tắm. Quả nhiên, chỉ một lát, từ trong phòng tắm truyền ra tiếng gào hoảng sợ, cùng lúc đó là ầm một tiếng. Ali tông cửa chạy ngược trở ra, lắp ba lắp bắp nói không nổi: “Anh… anh… anh Bách… em…”

Hoàng Bách bị phản ứng của cậu chọc cho bật cười, nếu có thể trông thấy vẻ mặt cậu thì anh chắc chắn nó sẽ vừa hoảng sợ mà cũng vừa đáng thương. Anh thật sự không nhịn được nữa, một bộ xương trắng nõn nà chạy qua chạy lại trông buồn cười cực kỳ. 

Ali đỏ con mắt nhìn người yêu của mình đang phì cười ha hả, cảm thấy uất ức không chịu nổi. Đứng ôm cửa phòng tắm với cái dáng như đã bị tổn thương cực kỳ nghiêm trọng. 

Hoàng Bách vừa cười vừa ngoắc tay với bộ xương trắng: “Lại đây.”

Ali bĩu môi, vẻ mặt tủi thân, có điều Hoàng Bách lại không thấy được để mà dỗ cậu, cậu bèn phải nói: “Anh cười em mà.”

Hoàng Bách hắng giọng một cái, kìm lại tiếng cười, lắc đầu bảo: “Không có, em lại đây.”

Nói là không có nhưng Ali rõ ràng trông thấy khóe môi anh vẫn cứ cong lên cao cao, hai mắt như có hơi nước ứa ra vì cười quá nhiều. Có điều, cậu vẫn ngoan ngoãn đi qua. 

Hoàng Bách ôm lấy mặt cậu mò mẫm một trận, vừa cười khẽ vừa nói: “Cái này là do thuốc sắp hết tác dụng đúng không? Đã là ngày thứ ba rồi.”

Ali ngẫm nghĩ. Thuốc cậu thử là loại thời gian chưa được ổn định vậy nên nó không mất tác dụng nhanh và triệt để mà lại diễn ra chậm rãi qua từng ngày. Vì thế việc khôi phục trở lại trạng thái ban đầu theo cách thức như vậy cũng không có gì là ngoài dự đoán. 

Cậu gật đầu: “Dạ, mới hiện ra mỗi bộ xương, chắc chỉ mất khoảng hai mươi lăm phần trăm tác dụng thôi.”

Với kinh nghiệm của Ali, dù đây chỉ là phỏng đoán thì nó cũng chính xác, bởi vì ngay chiều hôm đó cả hai đã được nghiệm chứng. 

Cả ngày thứ bảy hôm nay Ali không hề ra khỏi nhà, một bộ xương di động còn đáng sợ hơn một bộ quần áo bay lơ lửng đó. Vì thế mà bữa sáng là do Hoàng Bách đi mua, sau đó là sinh hoạt bình thường nhàn nhã. Ali vẫn tưới cây, chăm sóc đống thảo dược của mình, còn có thằn lằn bay, bọn ốc sên ma và mấy con chuột bạch… Sau đó cùng nhau làm cơm rồi cùng nhau ngủ trưa. Khi tỉnh giấc, Hoàng Bách lại được một phen sợ đến hồn vía lên mây. 

Ali nằm bên cạnh anh đã từ một bộ xương trắng nõn biến thành dáng vẻ kinh dị hơn. Ổ bụng của cậu đã hiện ra nội tạng, lồng ngực cũng hiện ra tim và phổi, quả tim đập thình thịch trong lồng ngực một cách mạnh mẽ và sinh động hơn bao giờ hết. Ngoài ra còn có những dây máu chằng chịt đan xen quanh khung xương khiến màu trắng của xương bị che phủ, biến thành màu đỏ. Nhưng đó vẫn chưa phải điều đáng sợ nhất.

Đáng sợ nhất là hai nhãn cầu của cậu, bởi vì da và mí mắt vẫn còn ảnh hưởng của thuốc thế nên chúng chưa hiện ra, không thể che đi phần nhãn cầu lồ lộ. Từ bên ngoài nhìn vào cứ như thể Ali vẫn luôn trợn mắt trừng anh, cho dù trên thực tế cậu hoàn toàn là đang nhắm mắt ngủ.

Cái việc vừa tỉnh dậy đã phải đối mặt với hai con mắt trừng trừng chỉa vào mình có thể khiến bất cứ một người bình thường nào cũng phải lên cơn đau tim, sợ đến tím tái mặt mày. Hoàng Bách cũng chẳng khá hơn, anh bị doạ cho ngồi bật dậy, suýt tý đã đánh vào người Ali. Nếu không phải vì anh biết người yêu của mình là một phù thủy, từng nhiều lần mục sở thị những việc huyền ảo ngoài sức tưởng tượng thì phản ứng đã chẳng thể nào chỉ đơn giản là một cái giật mình bật dậy.

Anh vuốt lại trái tim đang nhảy dựng của mình, thật sự chịu không nổi, tỉnh cả ngủ luôn rồi. Anh tóm lấy cái chăn trùm lên người Ali, che kín không một kẽ hở, thật sự không dám nhìn thẳng.

Chiều hôm đó Ali tỉnh lại không trông thấy anh Bách của mình đâu, lúc vào phòng tắm lại lần nữa bị chính mình dọa cho té ngửa, sau đó mếu máo chạy đi tìm anh Bách. 

Có điều Hoàng Bách bây giờ cũng hơi sợ cái dáng vẻ này của cậu, vừa nhìn thấy cậu chạy xuống phòng khách đã nghiêm túc nói anh muốn vào phòng làm việc xem tài liệu một chút. Ali lại vào phòng làm việc tìm anh thì anh bảo muốn đi tập thể dục, sau đó chui vào phòng tập gym. Mấy phút sau Ali lại nức nở chạy vào phòng gym, Hoàng Bách bèn tìm một chai nước khoáng xách ra khỏi nhà tỏ vẻ anh muốn ra ngoài chạy bộ. 

Ali khóc không ra nước mắt, anh Bách ghét bỏ cậu rồi, rõ ràng trong nhà có máy chạy bộ, cần gì phải ra ngoài.

Dáng vẻ thổn thức của cậu làm bộ đồ lòng co thắt run rẩy theo, chùm ruột bóng mập và hai lá phổi không ngừng phập phồng vì cậu hít thở mạnh. 

Hoàng Bách đau mắt lắm rồi, dù trong lòng cũng tội nghiệp cậu người yêu nhỏ của mình nhưng mà tình cảnh này thật sự khiến anh có chút… chịu không nổi, anh rất cần thời gian để chuẩn bị tinh thần đối mặt cả đêm. 

Vì thế, Ali bị bỏ rơi ở nhà, tiếp tục đứng trước gương đối mặt với bộ đồ lòng của chính mình mà khóc ròng. 

Thuốc vô hình chết tiệt! Sao cậu lại quên mất việc này chứ! Bây giờ dọa anh Bách bỏ chạy luôn rồi hu hu hu.

Hoàng Bách chạy bộ một tiếng, còn đặc biệt chạy vào siêu thị nhìn một đống thịt heo thịt bò cho quen mắt rồi mới trở về nhà. 

Ali không dám ‘dọa’ anh nữa, chỉ biết rúc trong phòng mà gặm nhấm nỗi đau. Hoàng Bách tìm một vòng khắp nhà, còn gọi cậu, chỉ nghe thấy tiếng đáp lại thỏ thẻ trên phòng, cũng biết là người yêu nhỏ nhà mình buồn rồi, trong lòng thương lắm. Anh bèn lên phòng tìm cậu. 

Quả nhiên, một bộ lòng phèo đang rúc ở góc giường, vừa thấy anh vào thì kéo chăn trùm kín mít. 

Hoàng Bách mím môi nén cười, tuy hơi ghê nhưng phản ứng này của cậu cũng thật là đáng yêu. Được rồi, ngày mai thuốc sẽ chính thức hết tác dụng, tình trạng này chắc là kết thúc nhanh thôi, cũng không thể vì chút chuyện này mà bỏ mặc em ấy được. 

Dù trên người là mồ hôi vừa vận động xong nhưng anh cũng không vội đi tắm, phải an ủi cậu người yêu nhỏ đã. 

Ali nghe thấy tiếng bước chân đến gần của anh thì rụt vai, kêu lên: “Anh đừng có tới gần em, em ghê lắm, như quỷ rút ruột á.” Trong giọng nói còn tủi thân khó tả.

Hoàng Bách bị cậu chọc cười, vẫn cứ bước đến, muốn kéo chăn ra cho cậu một cái hôn dỗ dành thế nhưng Ali giữ chặt không buông. Cậu cũng biết là hai con mắt của mình dù có nhắm mắt lại thì Hoàng Bách cũng vẫn thấy đôi nhãn cầu trừng trừng ra. Lúc chiều cậu vừa nhìn vào gương là đã sợ chết khiếp rồi, huống gì anh Bách vừa ngủ trưa dậy đã phải đối mặt với chúng.

“Anh đừng có qua đây.”

Hoàng Bách nghe cậu nói thế còn tưởng cậu giận mình, thấy cậu xoay người đi thì lại kéo cậu trở về: “Ngoan, cho anh hôn một chút nào.”

“Em như vầy mà anh dám hôn?”

“Sao không dám?”

“Chẳng phải anh trốn em cả chiều đó sao?”

Thế này thì đúng thật là cậu có hơi dỗi anh đó, bị người yêu ghét bỏ cũng tổn thương lắm nha. Hoàng Bách bất đắc dĩ giải thích: “Anh chỉ đi chạy bộ thôi mà. Thật ra thì… ừm, anh cần chút thời gian thích ứng, bây giờ thích ứng xong rồi. Đừng giận anh, Quýt Nhỏ ngoan.”

Nói rồi anh kéo chăn của cậu. Ali tuy cũng rất muốn được anh thương thương, nhưng vẫn không nỡ dọa sợ anh, vì vậy nhất quyết không chịu buông tay: “Thôi, em nhìn còn tự thấy ghê nữa, em là quỷ rút ruột đó, đừng hôn em, coi chừng em rút ruột anh luôn.”

Hoàng Bách cười ha ha: “Không sao, dù có là thế thì em cũng sẽ là quỷ rút ruột dễ thương của anh, muốn làm gì anh cũng được. Mau, lại đây để anh hôn một cái rồi đi tắm. Sắp đến giờ cơm rồi.”

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!