PHONG NGOA

Chương 21: Mảnh vải khả nghi

Alex không biết mình ngủ bao lâu nhưng chờ đến khi tỉnh lại thì mặt trời bên ngoài đã sớm lên cao nhưng không có tia nắng nào lọt vào phòng. Hình như có tiếng gõ cửa rất lớn vang vọng từ dưới nhà.

Alex nhíu mày, đầu đau nhói vì đêm qua thức quá muộn, phản ứng của cậu lề mề không đoái hoài gì đến tiếng gõ cửa nọ. Việc đầu tiên cậu làm chính là siết chặt vòng tay một chút, thế nhưng hơi ấm lẽ ra nên có lại không thấy đâu, bù vào chỉ có cảm giác mềm mại và trơn bóng.

Cậu hé mắt nhìn, trong vòng tay bấy giờ không phải là người đàn ông mà đêm qua cậu ôm, thay vào đó là một cái gối dài chẳng biết bị nhét vào lòng từ lúc nào.

Alex buông gối ra, chống tay ngồi dậy, vị trí bên cạnh quả nhiên trống không mà nệm giường thì đã lạnh chứng tỏ người rời đi từ rất lâu rồi.

Alex nhìn đồng hồ.

Đã 11 giờ trưa, tầng mây đen nặng khiến ánh sáng mặt trời ban trưa bị cản lại phần lớn, trong không khí là hơi ẩm quen thuộc.

Chắc là Ross đã đến công ty.

Alex dụi mắt, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo lắm nhưng vẫn đủ để cậu nhớ đến mối bận tâm khiến mình ngủ không ngon đêm qua. Ross mang vết thương như vậy ra ngoài liệu có ổn không?

Thế nhưng không đợi cậu suy nghĩ nhiều thì tiếng gõ cửa có phần gấp gáp và mạnh mẽ lại lần nữa vang lên hối thúc cậu rời giường.

Alex vội vàng rửa mặt qua loa sau đó xỏ dép chạy xuống lầu. Nhìn xuyên qua lỗ mắt mèo, cậu trông thấy một nam một nữ mặc đồng phục cảnh sát đứng trước cửa nhà, bọn họ đang rất kiên nhẫn chờ đợi.

Cảnh sát?

Alex cau mày, lại có chuyện gì xảy ra nữa ư? Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng cậu.

Cậu nhanh chóng mở cửa, câu hỏi đầu tiên mà cậu nghe được là từ vị nữ cảnh sát kia: “Cậu Johansson có phải không?”

Alex gật đầu: “Đúng vậy, là tôi. Có chuyện gì ư?”

Nam cảnh sát còn lại tiến lên một bước cởi nón xuống, trong tay còn cầm theo một chiếc túi đựng hồ sơ không rõ chứa gì bên trong. Anh ta lãnh đạm nhìn Alex một cái rồi nói: “Chúng tôi đến để hỏi ít chuyện về vụ án vừa được phát hiện.”

“Vụ án gì?” Alex cau mày: “Là về nhân viên rạp phim ư?”

Thế nhưng nam cảnh sát kia lại lắc đầu: “Không phải, là vụ án xảy ra vào sáng nay, chúng tôi đang triển khai hỏi thăm tình hình của toàn bộ nhà dân trong khu vực này.”

“Toàn bộ khu vực này á?” Alex cau chặt mày hơn nữa, lúc bấy giờ cậu mới để ý ở phía xa xa trên đường cái có không ít xe, dây chắn vàng được giăng ra, một vài người mặc đồng phục cảnh sát đang quanh quẩn ở đó.

Nữ cảnh sát thấy Alex đã chú ý đến động tĩnh nơi đấy thì nói: “Đúng vậy, sáng nay có người báo án về một thi thể được tìm thấy ở phía bên kia.” Vừa nói cô vừa chỉ tay về hướng dây chắn vàng được giăng đầy nơi đó.

Lại có một thi thể nữa? Thậm chí còn gần sát khu vực nhà cậu như vậy? Alex kinh hãi mở to mắt, cậu rùng mình một cái, nghe thấy nữ cảnh sát nói tiếp: “Sáng nay chúng tôi đã lấy không ít lời khai và thông tin của các hộ gia đình khác, chỉ còn nhà cậu là gọi mãi vẫn không ai trả lời.”

Alex nghe vậy thì giật mình, vội vàng giải thích: “Đêm qua tôi ngủ không ngon giấc lắm, mãi đến trưa mới tỉnh, thật xin lỗi. Nếu cảnh sát có điều gì muốn biết thì cứ hỏi, hy vọng tôi sẽ giúp ích được gì đó.”

Nữ cảnh sát gật đầu rồi tỏ ý muốn vào trong nhà nói chuyện.

Alex không nề hà gì mà lập tức mở cửa cho bọn họ: “Mời vào.”

Để bọn họ ngồi ở phòng khách, Alex vốn định pha một ấm trà thế nhưng bọn họ từ chối: “Chúng tôi chỉ đến hỏi vài câu, làm rõ một số vấn đề là sẽ đi ngay, không cần phải cầu kỳ như thế.”

Nói rồi nam cảnh sát lấy ra một xấp hình từ tập hồ sơ mà mình vẫn luôn mang trên tay, đẩy nó về phía Alex ngồi đối diện: “Cậu có biết người này không?”

Trên tấm hình đầu tiên là một cô gái trẻ khá xinh đẹp đang nở nụ cười rất tươi, bức ảnh hơi mờ có lẽ là vì người chụp rung tay thế nhưng vẫn đủ để thấy rõ diện mạo cô gái kia. Alex chẳng hiểu ra sao mà lắc đầu: “Tôi không biết.”

Nói rồi cậu hiếu kỳ lật mở những tấm ảnh bên dưới, sau đó suýt thì kìm không được cơn buồn nôn trào lên từ dạ dày trống rỗng. Nếu tấm ảnh trên cùng là ảnh chụp lúc bình thường của cô gái thì những tấm phía dưới chính là ảnh thi thể của cô ấy, tình trạng thi thể vô cùng kinh khủng, không thể nghi ngờ gì đây hẳn chính là nạn nhân trong vụ án mới mà hai vị cảnh sát này nhắc đến.

“Cái xác này được tìm thấy vào sáng nay thế nhưng phỏng đoán tạm thời rằng cô gái này đã chết được hơn một ngày rồi. Chúng tôi muốn hỏi một chút về khoảng thời gian đây cậu có phát hiện ra điều gì khác thường quanh khu nhà của mình không?”

Alex cau mày: “Không có gì khác thường cả, mấy đêm qua mặc dù tôi khó ngủ nhưng cũng không phát hiện bên ngoài có tiếng la hét kỳ quái nào.”

Cậu vừa chậm rãi thuật lại chuyện mình cùng chồng đến rạp phim hôm trước vừa lật giở những tấm ảnh hiện trường đầy máu, sau đó bất chợt phát hiện một bức ảnh chụp cánh tay bị xé rời của cô gái. Trong ảnh ngoại trừ cánh tay cô ra thì còn có một chuỗi hạt đeo trên cổ tay cùng với một mảnh vải kỳ lạ.

Giây ban đầu cậu chỉ cảm thấy trông nó có phần quen mắt thế nhưng nhìn kỹ lại thì cậu không khỏi cứng ngắc cả người.

Tấm vải kia trông qua rất bình thường, là kiểu hoa văn có thể dùng để may đồ ngủ và trang phục ở nhà, thế nhưng một góc vải có hai chữ cái được thêu gần nhau, chữ rất nhỏ nếu không nhìn kỹ sẽ không cách nào phát hiện ra.

Đồng tử Alex co rụt, lời thuật lại chuyện mấy ngày trước cũng hơi khựng khiến hai người cảnh sát phía đối diện chú ý đến.

“Có chuyện gì à?” Nữ cảnh sát nghiêng đầu hỏi, phản ứng của cậu có hơi quái lạ nên cô thử thăm dò.

Nam cảnh sát liếc mắt thấy Alex đang nhìn đến bức ảnh kia thì không khỏi hỏi: “Cậu biết mấy thứ này hả?” Anh ta chỉ vào chuỗi hạt đeo trên cổ tay cô gái cùng với mảnh vải nhuốm máu mà bàn tay cô đang nắm chặt.

Alex lập tức tỉnh táo lại, cậu thậm chí còn không kịp tự hỏi nhiều thì phản ứng đầu tiên chính là che giấu phát hiện của mình. Gương mặt cậu hiện lên vẻ ngơ ngác mà lắc đầu, sau đó cầm bức ảnh kia lên, ra vẻ khó hiểu hỏi: “Sao cô ấy lại nắm một tấm vải rách trong tay?”

Nữ cảnh sát à một tiếng, nêu ra suy đoán của bọn họ: “Thứ này có thể do trong lúc bị sát hại, cô gái đã giằng co rất kịch liệt, xé được một mảnh vải từ ống quần của hung thủ. Theo như chất vải và hoa văn thì có lẽ nó là từ một bộ đồ ngủ.”

Alex hơi mím môi, cậu gật nhẹ đầu sau đó ra vẻ bất đắc dĩ nói: “Rất tiếc vì tôi không còn thông tin hữu dụng nào có thể cung cấp thêm được nữa. Chuyện những ngày trước của tôi cũng chỉ có thế, hoàn toàn không biết vì sao chỉ sau một đêm lại có thêm thi thể nữa.”

Tuy cậu nói vậy nhưng kỳ thật dưới gầm bàn lúc này, hai tay cậu đã run run, lòng bàn tay chảy mồ hôi còn sống lưng thì lạnh toát. Chẳng một ai hay biết cậu đã phát hiện ra điều gì từ tấm ảnh kia, cậu đã phải cố gắng lắm mới kìm được bản thân không liếc mắt nhìn về phía mảnh vải trong bức ảnh.

Đúng lúc này, có tiếng mở cửa vang lên. Alex ngẩng đầu nhìn, phát hiện là Ross trở về rồi.

Cậu lập tức đứng dậy, bỏ lại hai người cảnh sát còn đang ngồi bên bàn trà mà đi thẳng ra cửa đón anh. Chẳng biết vì sao, rõ ràng phát hiện của cậu liên quan đến anh, lẽ ra cậu nên sợ hãi anh mới đúng nhưng giờ phút này cậu lại sợ mình sơ hở một giây nào đó khiến cho hai vị cảnh sát kia nghi ngờ. Ross trở về ngược lại khiến cậu thở phào một hơi, nhưng rồi chẳng mấy chốc sau cậu lại trở nên lo lắng.

Dường như Ross cũng rất ngạc nhiên khi phát hiện trong nhà có người ngoài, hơn nữa còn là cảnh sát. Anh nhẹ nhàng ôm lấy vai Alex cho cậu một nụ hôn lên trán rồi tiến vào, thân thiện chào hỏi với hai người cảnh sát.

Bọn họ lại lần nữa nói về vụ cái xác mới, dường như bọn họ vô cùng kiên nhẫn đối với việc phổ cập thông tin cho người khác.

Ross nghiêm túc lắng nghe, cảm thấy đây là chuyện hệ trọng vì vậy định pha hai ly hồng trà cho bọn họ thế nhưng vẫn bị bọn họ ngăn cản.

Alex chỉ đứng bên cạnh, cố che giấu lo lắng trong lòng, cậu biết trên người anh có vết thương và đây cũng chính là điều kỳ lạ mà cậu giấu giếm, nếu bọn họ phát hiện ra và gặng hỏi thì Ross phải làm sao? Cậu có hơi sốt ruột mà chen ngang vào.

“Anh à, họ vừa nói chuyện với em xong, anh đừng lo lắng.”

Nói rồi cậu cầm lấy túi hồng trà trong tay anh muốn thay anh đi cất, một cách gián tiếp tỏ vẻ rằng không cần phải chiêu đãi họ thêm nữa. Hiện giờ cậu chỉ muốn hai người này nhanh nhanh rời khỏi nhà cậu đi.

Ross từ trước đến giờ luôn hành xử lịch thiệp và vô cùng thân thiện với người xung quanh, dù rằng sự thân thiện đó hoàn toàn không hiện trong mắt anh nhưng vẫn khiến không ít người lầm tưởng anh là một người hiền lành, hòa nhã, dễ gần.

Nghe ra ý trong lời Alex, anh cũng không cần sắm vai làm một vị chủ nhà hiếu khách nữa nên thoải mái ngồi xuống, chân gác lên đùi, vừa cười vừa nhẹ giọng hỏi: “Thế à? Vậy thì hai vị có còn điều gì cần hỏi chúng tôi nữa không?”

Nữ cảnh sát chép miệng một tiếng, vốn định đáp không rồi đứng dậy ra về thế nhưng tầm mắt bỗng chú ý đến một chi tiết nhỏ dưới gầm bàn. Cô hơi cau mày, sau đó hỏi thăm: “Cổ chân anh làm sao vậy?”

“?” Ross ngạc nhiên, sau đó nhìn theo tầm mắt cô ta liếc đến cổ chân mình vì tư thế ngồi xuống khiến ống quần tây nhếch lên cao để lộ ra đoạn cổ chân được quấn băng gạc mà đêm qua Alex đã băng cho anh.

Anh ung dung đáp: “À, cái này ấy à? Hôm qua tôi tan làm về muộn gặp phải một tên cướp, hắn tấn công tôi rồi bỏ chạy.”

Nói rồi anh còn ra vẻ như chẳng có gì mà kéo ống lên cao một tí để lộ hẳn đoạn quấn băng, vẻ mặt lại mang theo chút ngọt ngào mà nói: “Đêm qua tôi bị Alex phát hiện, em ấy giận tôi một hồi vì đã giấu giếm sự cố nguy hiểm này.”

Hai vị cảnh sát kia lập tức nhìn về phía Alex đã cứng ngắc toàn thân đứng gần cửa phòng khách.

Cậu lại nghe thấy anh dùng cái lý do chẳng có chút đáng tin nào để lừa lọc hai người này, rõ ràng trong lòng vẫn chưa nguôi giận nhưng phản ứng của cậu lại là hùa theo lời anh nói, cậu trừng mắt ra vẻ với anh.

Phản ứng của cậu khiến một ít nghi ngờ vừa dấy lên trong lòng hai vị cảnh sát hơi chìm xuống. Nhưng cũng chỉ là ‘hơi’ chìm xuống mà thôi, bọn họ chậc một tiếng sau đó không nói gì nữa mà thu xếp hình ảnh về vụ án, kẹp vào trong hồ sơ rồi đứng dậy tạm biệt.

Rời khỏi nhà bọn họ, nam cảnh sát vẫn còn có chút đoái hoài mà ngoái đầu nhìn về phía cửa nhà Alex, sau đó cất tiếng hỏi nữ cảnh sát bên cạnh: “Sau vụ án trong rạp phim thanh tra Morgan từng nói phải chú ý đến họ đúng không? Nhất là người đàn ông thoạt nhìn thật bình tĩnh kia.”

Nữ cảnh sát lật lại ghi chú trong tay, đọc ra tên của anh: “Rosalio Crosell… đúng vậy, là anh ta.”

“Đưa báo cáo chi tiết lại cho thanh tra đi.”

 

“Vâng.”

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!