Naqvi không tìm thấy người thì như ruồi mất đầu mà bay loạn, hắn ngó dáo dác hòng cố gắng tìm được chút bóng hình của người kia.
“Này!” Andrew bỗng kéo hắn một cái. “Anh làm sao vậy?”
Naqvi rối loạn: “Tôi, tôi lạc mất anh ấy rồi!”
“Hả? Ai?”
Người yêu của tôi!
Thế nhưng hắn còn chưa kịp trả lời thì người hướng dẫn của cả hai cắt ngang vì đã đến chỗ ngồi.
Đúng lúc này, từ trong tai nghe nhỏ xíu gắn trên khuyên tai mà Andrew đeo truyền đến giọng nam trầm trầm. Là tiếng của cha cậu, cậu không có tâm tư hỏi Naqvi vừa rồi rốt cuộc tìm ai, chỉ chuyên tâm nghe cha mình dặn dò, vừa nghe vừa quan sát tình hình xung quanh.
Khách mời chỉ thoáng chốc đã có mặt gần như đông đủ, cái này phải kể đến việc hội bán đấu giá có đủ nhân lực để phân chia ra dẫn đường cho từng nhóm phi nhân loại vào cùng một thời gian. Thế nên chỉ chờ thêm năm phút, khán đài hình tròn đã chật kín người, các cửa ra vào cũng bắt đầu khép lại.
Naqvi ngồi không yên, cứ như dưới mông có mấy cây đinh vậy, liên tục quay tới quay lui, ngó nghiêng khắp nơi, còn túm lấy một nhân viên hỏi mua ống nhòm.
Bởi vì sân khấu nằm ở giữa rất rộng nên khán đài xung quanh cũng rộng theo, với thị lực của nhân loại bình thường, trong khoảng cách xa và không gian mờ tối không đủ ánh sáng này mà muốn nhìn rõ phía khán đài đối diện là điều không thể nào. Vài chủng tộc khác có khuyết điểm về mặt thị lực cũng bắt đầu hỏi mua ống nhòm.
Chẳng mấy chốc sau, buổi đấu giá đã bắt đầu. Không có quá nhiều lời giới thiệu dài dòng, có lẽ MC cũng biết sự nôn nóng của các vị khách nơi này, vì vậy mở màn một cách nhanh chóng.
Người tham gia ở đây đêm nay đã xác định là một đêm không ngủ…
Lúc này, danh sách vật phẩm bán đấu giá mới đến tay người tham dự, quả nhiên không có một thứ gì là phàm vật, chọn bừa một cái cũng có thể khiến cả đám người tranh nhau mua, bởi lẽ những thứ này đôi khi dù có tiền cũng chưa chắc mua được.
Cuộc đấu giá suýt tí thì trở thành chiến trường, đã không ít lần xảy ra cạnh tranh kịch liệt đến mức các bên muốn xông lên đánh nhau. Cũng may có đội vệ sĩ áo đen đứng gác khắp nơi kịp thời áp chế.
Andrew có chút nể phục người đứng sau nơi này, chẳng biết ông ta tìm ở đâu ra đội ngũ vừa mạnh vừa chuyên nghiệp như thế, nhìn từ ngoài vào không cách nào xác nhận được chủng tộc của bọn họ. Có điều, cậu không quan tâm lắm việc này, cái cậu để ý bây giờ là làm sao trợ giúp gia tộc giành được nanh ma cà rồng thuần huyết và vài thứ có giá trị khác.
Ngoài dự đoán là có đến hai chiếc nanh ma cà rồng, Andrew nhận được ám hiệu từ phía cha mình, cậu phải mua được một chiếc, chiếc còn lại ông sẽ lấy.
Vì thế Andrew rất không khách sáo mà ra sức dùng danh nghĩa của Naqvi – nhân loại duy nhất ở nơi này liên tục ra giá, tốn không ít thủ đoạn mới thành công giành được một chiếc nanh, xem như đã hoàn thành nhiệm vụ. Bên phía cha cậu sau đó cũng đã mua được chiếc nanh còn lại. Lúc này Andrew mới yên tâm, vừa ra giá cho những thứ hay ho khác vừa bớt thời gian hỏi người bên cạnh.
“Anh không định mua gì về à?”
Naqvi lắc đầu: “Mua về làm gì? Nhà tôi cũng không cần, sở dĩ thì cha cho tôi đến chỗ này cũng là vì cuộc bán đấu giá đối với cha không mấy quan trọng, cho tôi đi để mở mang tầm mắt mà thôi.”
“Vậy cũng mua một cái để kỷ niệm đi, vảy nhân ngư kìa, mang về trưng hoặc làm trang sức.”
Naqvi nghe vậy thì lườm cậu một cái: “Tiền không phải là giấy!”
“Ha ha.”
Chờ thêm vài món hàng nữa được đưa ra, cuộc bán đấu giá cũng đã kéo dài gần ba tiếng đồng hồ, lúc này đã đến hồi kết, chỉ còn một thứ cuối cùng.
Andrew cầm tờ danh sách vật phẩm trong tay, cúi đầu nhìn một chút, ở hàng cuối cùng in một dòng chữ: Cánh tinh linh.
Trên sân khấu, MC lại tỏ vẻ thần bí mà hạ thấp giọng: “Như quý vị đã biết món hàng cuối cùng của chúng tôi là gì. Có lẽ đã từng có vị may mắn được tận mắt trông thấy, mà phần lớn thì có lẽ là không đi. Tác dụng của thứ này cũng vậy, đối với một vài vị nó không có quá nhiều công dụng, nhưng tôi nghĩ trong số các vị đây vẫn có người mong muốn sở hữu nó. Bởi vì thứ này là độc nhất vô nhị, cho đến thời điểm này tôi có thể chắc chắn rằng chưa một ai có được nó!”
Nói đến đây MC cố ý dừng lại, đưa mắt nhìn vào giữa sân khấu. Chỉ thấy từ nơi đó tuôn ra một làn khói trắng, bục nâng giữa sân khấu được nâng lên từ từ, một chiếc hộp phủ nhung đen huyền bí chậm rãi trồi lên khỏi làn khói trắng mỏng manh. Chờ đến khi bục nâng dừng lại, chiếc hộp cũng đã cao ngang đầu người, vì được phủ nhung đen mà không ai có thể nhìn thấy hình dáng thứ bên trong.
MC lại cất tiếng: “Hẳn các vị đã biết, tinh linh không phải sinh vật ở thế giới này, vì vậy mà họ trở thành một trong những chủng tộc thần bí nhất. Chúng ta gần như không biết gì về bọn họ ngoại trừ khả năng bay lượn và tuổi thọ vĩnh cửu. Thế nhưng, vẫn có một số ghi chép về cánh của tinh linh, khi một tinh linh chết đi thân thể sẽ hóa thành bụi phấn, thứ duy nhất còn để lại không phải hài cốt mà là đôi cánh của họ.”
MC vừa nói vừa đi xung quanh hộp nhung cao ngang đầu người nhưng vẫn chưa đưa tay kéo lớp vải nhung kia xuống, cố ý úp úp mở mở để khơi gợi sự tò mò của mọi người.
Tiếng của Sylvester truyền qua từ thiết bị liên lạc mà Andrew đeo ở bên tai: “Thứ này không cần.”
Andrew thầm đáp một tiếng tỏ vẻ mình đã biết.
Trên sân khấu, MC vẫn còn tiếp tục kể lại các truyền thuyết và lời đồn đại xoay quanh cánh của tinh linh.
“Cánh của tinh linh đã chết vẫn còn sự sống. Có lời đồn đại rằng đó là linh hồn của vị tinh linh đã chết nhập vào, cũng có người nói cánh của tinh linh vốn có linh trí tách biệt, giúp người sở hữu nó sau này có thể bay lượn. Thế nhưng, thứ giá trị nhất không phải là trò chơi bay lượn giải trí kia, mà là…”
Nói đến đây, MC kéo dài giọng, sau đó vung tay kéo phăng tấm vải nhung đang phủ kín chiếc hộp.
Phạch một tiếng, làn khói trắng bên dưới bục nâng bị gió sinh ra từ tấm vải thổi tung lên, lượn lờ hư ảo.
Một chiếc lồng kính hiện ra, trong suốt, phô bày đôi cánh một cách rõ ràng, không chút che giấu.
Toàn trường lập tức vang lên tiếng xuýt xoa hít khí, có người thậm chí còn nhổm dậy, mở to hai mắt nhìn cho thật kỹ thứ cực kỳ hiếm có này.
Đúng như MC nói, có thể có người từng trông thấy cánh tinh linh, nhưng một đôi cánh đã rời chủ thì chưa ai từng thấy cả, bao nhiêu năm qua, không một ai nghe đến việc có tinh linh nào chết đi.
Trong lồng kính, một đôi cánh có hình dạng và mỏng như cánh chuồn chuồn, nó được cố định ở chính giữa.
Quả thật, đôi cánh kia vẫn còn sự sống, những người ngồi ở hàng ghế gần sân khấu và những chủng tộc có thị lực tốt đều có thể trông thấy lớp bụi phấn trên cánh vẫn còn lập lòe phát sáng.
Bỗng nhiên, đôi cánh rung lên một cái, phẩy mạnh, khiến một đám bụi phấn tung ra, sáng lấp lánh cả một khung kính, sau đó chúng dần dần rơi xuống rồi tan vào không trung tựa như một cơn mưa sao băng thu nhỏ được quay chậm. Đẹp đến động lòng người.
Cách bao nhiêu năm, Andrew lại lần nữa được trông thấy tạo vật xinh đẹp này, dù là khi nó đã rời chủ khiến thứ ánh sáng lấp lánh kia dịu bớt nhưng cậu vẫn ngây người mà nhìn, hồn như bị hút vào.
Ngay cả Andrew từng nhìn thấy mà còn như vậy thì nói gì đến những người mới được tận mắt chứng kiến lần đầu.
Đôi cánh cứ như một con chim đang hốt hoảng, thỉnh thoảng nó lại rung lên, vỗ liên tục, tiếng gió vù vù khi có khi không truyền ra từ trong lồng kính. Tất cả mọi người ngồi ở đây đều cảm nhận được nó đang kích động! Không sai, một đôi cánh rời chủ vẫn còn ý thức mà phản ứng lại với môi trường xung quanh!
Lúc này MC cất tiếng: “Các vị có thấy thứ bụi phấn sáng lấp lánh sinh ra từ cánh tinh linh kia không? Tương truyền nó có thể dùng để chế tạo thuốc trường sinh. Trong một lời đồn đại khác, người ta cho rằng bởi vì công dụng trường sinh đó mà tinh linh từng bị săn giết dẫn đến số lượng giống loài trở nên cực kỳ hiếm hoi. Các vị đừng thấy bụi phấn rơi ra mỗi khi đôi cánh cử động mà lầm, bụi đã rơi chỉ là bụi phấn chết, hoàn toàn không có tác dụng gì cả. Thứ có tác dụng là bụi phấn sống vẫn còn bám trên cánh tinh linh, thế nhưng để lấy bụi phấn này cần dùng dao thủy tinh cạo xuống, mà việc này đối với tinh linh là cực kỳ đau đớn, chẳng khác nào việc lột da sống, hơn nữa, cạo bụi phấn sống sẽ khiến sức khỏe tinh linh giảm đi rất nhiều, nghe nói những tinh linh từng bị săn giết để cạo bụi phấn sống đều trở nên ốm yếu và bệnh tật.
Thế nhưng chuyện về thuốc trường sinh dẫu sao cũng chỉ là lời đồn, mà tôi lại có một điều chắc chắn rằng, cho dù bụi phấn sống không thể chế thuốc trường sinh thì nó vẫn còn rất rất nhiều công dụng khác trong việc pha chế các loại dược phẩm và độc phẩm cao cấp. Thứ này, e là các vị phù thủy ở đây nếu không sở hữu thì sẽ rất đáng tiếc đó.”
Nói xong MC còn cười xấu xa, không cho mọi người kịp định thần đã gõ chuông vang một tiếng: “Giá khởi điểm cho vật này là…”
Andrew nghe báo giá xong thì bĩu môi, chờ một lát đẩy giá lên thật không biết nó còn cao bao nhiêu, người mua thứ này về mà không phải phù thủy thì chắc chắn là cái kiểu coi tiền như giấy trong lời tên Naqvi kia nói.
Mà đúng lúc này, khi MC vừa dứt tiếng đã có người gọi giá.
Là một giọng nam từ tính nhưng rất êm tai, người nọ từ tốn đọc ra một cái giá khác cao hơn.
Andrew bình tĩnh đưa mắt theo dõi cuộc đấu giá cuối cùng.
Khác với cậu, Naqvi ngồi bên cạnh có phản ứng rất mạnh, vừa nghe thấy giọng nói kia đã suýt chút nữa đứng bật dậy. Hắn những tưởng mình đã phải dùng sức kiềm chế của cả đời mới khống chế cho mình không làm ra hành động nào đó quá khích, thế nhưng hai tay của hắn đã siết chặt lại thành quyền, gân xanh bắt đầu nổi lên trên mu bàn tay.
Hắn không nghe nhầm, rõ ràng đó là giọng nói cực kỳ quen thuộc, quen thuộc đến mức nhắm mắt bịt tai hắn cũng có thể hình dung ra được, bởi lẽ đêm nào chẳng có tiếng thì thầm hay tiếng thở dốc như vậy kề bên – ngay cả khi chỉ là trong giấc mộng.
Giọng nam không quá trầm mà thanh thoát và dễ chịu như có một dòng nước ấm rót vào tai, mỗi một cung bậc âm thanh đều gảy lên những sợi dây rung động trong lòng hắn.
Naqvi không biết nhịp tim của mình lúc này cao bao nhiêu, hắn chỉ biết lồng ngực mình sắp vỡ ra đến nơi rồi.
Hắn vội vàng cầm lấy ống nhòm, nhìn xung quanh khán đài rộng lớn muốn tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
Có vẻ như MC hơi bất ngờ vì người đầu tiên lại ra giá khá cao nên hơi sửng sốt. Chờ khi giọng nam lặp lại một lần nữa, MC mới bày ra nụ cười mỉm chuyên nghiệp, bắt đầu nói những lời thúc đẩy hòng kéo thêm khách mua.
Mà Naqvi lúc này đã sớm cứng đờ người ngồi trên ghế không nhúc nhích được, giống như bị điểm huyệt, lại giống như bị câu hồn. Khi giọng nói nọ vang lên lần thứ hai, nó giống như một ngôi sao chỉ đường, hắn nhanh chóng lần theo nơi phát ra âm thanh.
Ở ngay phía bên kia khán đài, trên hàng ghế cao cao khuất sau rất nhiều vị khách, có một người an vị ngồi đó, thật yên lặng.
Người nọ vẫn còn đội mũ trùm, bởi vì ánh sáng chỉ tập trung vào sân khấu nên trên khán đài gần như chìm trong bóng tối, có điều vẫn đủ cho ai đó tìm được người mà mình muốn tìm.
Người nọ vừa lặp lại lời mình thì đưa tay lên, nhẹ nhàng kéo mũ trùm xuống, đôi mắt hoa đào hiện ra, vài lọn tóc mái hơi dài rũ xuống trước trán. Người nọ nhẹ nhàng đưa tay vuốt ngược lên, sau đó chống cằm, đăm chiêu nhìn đôi cánh được bày ra trên sân khấu.
Cái khoảnh khắc khi dung mạo vừa lộ, Naqvi thầm nghĩ: Mình tiêu rồi!
Bởi vì cả trái tim hắn đã sớm bị bắt đi, bị bắt suốt mấy năm trời, đến tận giờ phút này mới tìm ra người nắm giữ nó.
Hắn nghĩ nếu như mình để vụt mất người này, mình sẽ không sống nổi đâu. Cái cảm giác tìm được rồi lại mất rất đáng sợ, thế nên hắn nhất định phải giữ được người này, cho dù người nọ có là chủng tộc nào đó thần bí đến nỗi hắn không cách nào chạm đến được.
Chút mảnh ghép khuyết thiếu còn lại trong vô vàn những giấc mơ qua đã được lắp vào trọn vẹn. Thì ra đây chính là cảm giác thỏa mãn mà hắn mãi tìm kiếm.
Naqvi thở hắt một hơi, cố bình ổn lại trái tim kích động của mình.
Mà lúc này, lại có một người khác ra giá. Giọng nói là của một người đàn ông trung niên. Naqvi lập tức lia ống nhòm sang nhìn, trông dáng vẻ của ông ta hình như là phù thủy. Nối tiếp ngay sau ông ta là liên tục những tiếng gọi giá càng ngày càng cao, hầu hết là phù thủy, một số khác thì không rõ thân phận.
Naqvi lại nhìn về phía “người kia”, chỉ thấy người nọ hơi cau mày, khuôn mặt dù mang đường nét dịu dàng nhu hòa nhưng vẫn có thể thấy rõ vẻ không vui.
Naqvi siết chặt nắm tay. Đám phù thủy chết tiệt kia, muốn cướp đồ của Jasmine nhà hắn!
Giá càng lúc càng bị đẩy lên cao, đã vài lần “người kia” ra giá nhưng không thành, luôn có kẻ chen vào ngay một khắc cuối cùng. Dần dà, các phù thủy bắt đầu lấy ra hàng độc của mình, đi kèm theo cái giá cực cao còn có đủ loại chế phẩm hiếm mà chỉ phù thủy mới tạo ra được. Cuộc cạnh tranh càng lúc càng trở nên gay gắt.
Naqvi theo dõi mà bồn chồn lo lắng, nhấp nhổm ngồi không yên, liên tục ngó qua ngó lại. Hắn nghĩ “người kia” hẳn cũng là phù thủy, sao không lấy mấy lọ thuốc kỳ lạ nào đó ra trả giá đi, cánh tinh linh sắp bị cướp mất rồi kìa!
Bấy giờ đổi thủ chỉ còn lại hai người, chính là vị phù thủy trung niên ra giá thứ hai. Ông ta đắn đo suy nghĩ, vào giây phút cuối cùng lại tiếp tục nâng giá.
Naqvi tức nghẹt thở, thời buổi này phù thủy đều giàu như vậy sao? Hắn lo lắng không thôi mà nhìn sang phía “người nọ”, chỉ thấy “người nọ” cau chặt mày, một thanh niên tuấn tú dễ nhìn ngồi ngay bên cạnh “người nọ” nghiêng người sang, thấp giọng nói cái gì đó, người nọ suy nghĩ, sau đó gật nhẹ đầu, buông bảng giá xuống.
“Oành!”
Naqvi chỉ cảm thấy trong đầu có tiếng nổ ầm, “người nọ” từ bỏ rồi! Hắn cắn môi, cái tên ngồi bên cạnh kia là ai mà bảo từ bỏ là anh ấy có thể từ bỏ chứ!
Trong lòng bắt đầu dấy lên một cơn ghen tuông khó hiểu, thế nhưng chiếm phần lớn là tức giận. Jasmine của hắn không thể thua được! Không được!
Ngay khi MC chuẩn bị chốt món hàng cuối cùng thuộc về vị phù thủy trung niên kia, hắn bất chấp mà la lớn: “Tôi mua! Gấp đôi cái giá kia kèm theo một viên thuốc kéo dài hai mươi năm tuổi thọ.”
Thuốc kéo dài hai mươi năm tuổi thọ, đấy là quà của hắn vào lúc vừa sinh ra được vị phù thủy bậc nhất thời bấy giờ tặng cho, xem như trả ân tình vì cha hắn đã giúp đỡ người nọ một cái ơn lớn.
Thứ này vào lúc hắn thành niên, bắt đầu có hiểu biết về phi nhân loại, cha hắn đã đưa lại cho hắn tự mình bảo quản.
Thật ra hắn không ham lắm việc sống lâu, hắn từng nghĩ, nếu không có bạn đời đồng hành thì sống lâu thật nhàm chán, có khi uống thuốc vào lại vì chán mà tự tử cũng nên.
Bây giờ tuy hắn đã tìm được người nọ, có thêm hai mươi năm làm bạn cùng người quả thật rất tuyệt vời. Thế nhưng suy cho cùng, hiện tại hắn không cách nào giữ được người đó, nếu không lấy ra một cái giá tương xứng để trao đổi, có lẽ hắn sẽ để vuột mất người nọ. Vậy chi bằng dùng hai mươi năm được tặng này đổi lấy thời gian của một người bình thường, nhưng là một người bình thường hạnh phúc, không cô độc.
Còn tiền ư? Được rồi, nhà hắn thiếu cái gì chứ không hề thiếu tiền, hắn cảm thấy người bán đấu giá mấy món này hẵng là cần tiền đến điên rồi mới bán ra. Bởi vì mấy món hàng này nếu rơi vào tay ai thì họ chỉ để bản thân sử dụng chứ chẳng ai đem bán cả.
Tiền gấp đôi, cộng thêm thuốc kéo dài hai mươi năm tuổi thọ, đây thực sự là một cái giá cực lớn, không phải ai cũng có hai mươi năm tuổi thọ dạng vật chất để mà trao đổi. Không sai, đây là thuốc quý, rất quý. Nhưng trong lòng Naqvi bây giờ, người nọ còn quý hơn.
Hắn hét giá xong cũng không thèm nhìn MC, chỉ đưa mắt trông về phía người kia.
Tầm mắt chạm nhau giữa không trung, có cái gì đó nở rộ trong lòng, thứ cảm xúc không tên vốn đã được kiềm chế nay phun trào như một ngọn núi lửa, nóng hừng hực. Hắn chẳng biết đó là gì, chỉ biết linh hồn mình đang run rẩy.
Add comment