Sau khi đạt cao trào, Dylan không vội rút ra mà nhẹ nhàng tháo miếng vải che mắt Chu Thụy. Miếng vải đã thấm ướt vì nước mắt, anh đau lòng không thôi, cúi người hôn khắp gương mặt tái nhợt của cậu, lau sạch những giọt lệ còn đọng ở đuôi mắt.
Chu Thụy đã chìm vào hôn mê, toàn thân mềm nhũn, nằm yên không nhúc nhích, đôi môi khẽ hé bị người chen vào, nhẹ nhàng liếm láp khoang miệng bên trong.
Hôn xong, Dylan vuốt ve bụng Chu Thụy, nơi này vừa rồi bị anh dùng móng tay rạch ra một ký hiệu kỳ quái, thế nhưng bây giờ đã hoàn toàn biến mất mà không để lại chút dấu vết nào. Ngay cả số tinh dịch mà lúc Chu Thụy đạt cao trào bắn ra trên bụng cũng không thấy đâu.
Cảm nhận cơ bụng phập phồng theo nhịp thở đều đều của người nằm dưới, Dylan yên tâm buông tay.
Anh mới chậm rãi rút dương vật của mình khỏi hậu huyệt Chu Thụy. Không có tiếng nước vang lên, cũng không cảm giác được có thứ chất lỏng nào chảy ra. Dylan nhẹ nhàng nâng hai chân cậu lên, tách cánh mông đầy đặn ra kiểm tra.
Lỗ nhỏ đỏ hồng vẫn chưa thể khép lại sau cuộc tình ái, cửa động khẽ mấp máy, thế nhưng lại chẳng hề có thứ gì chảy ra, hậu huyệt sạch sẽ đến kỳ lạ, ngoài trừ gel bôi trơn khiến cửa huyệt hơi bóng lên thì không còn gì khác.
Có vẻ như tinh dịch của anh đã bị ký hiệu kia hút sạch, anh vươn ngón tay, nhẹ nhàng ấn ấn miệng huyệt, cơ vòng nơi đó bị động chạm thì theo bản năng mà thít lại, vô tình mút lấy ngón tay anh.
Dylan nheo mắt, cố dằn lửa dục đang cháy lên trở lại trong lòng. Yên lặng bế Chu Thụy vào phòng tắm.
Lúc bế cậu lên, trên lưng Chu Thụy còn dính theo vài cánh hoa hồng, trên đường chúng đi rơi rớt xuống sàn tạo thành một đường, lúc được đặt vào bồn tắm cũng có vài cánh hoa đỏ trôi nổi trong bồn, làm tôn lên thân thể trắng nõn loang lổ dấu hôn của Chu Thụy.
Dylan ngồi phía sau, nhanh chóng tắm rửa cho người trong lòng.
Động tác của anh rất nhanh vì sợ cậu cảm lạnh nhưng cũng đủ dịu dàng và cẩn thận, chỉ vài phút sau cả hai đã sạch sẽ, anh bọc khăn tắm quanh người cậu lau khô rồi mới bế cậu trở lại giường.
Việc khắc khế ước lên người bạn đời của ma cà rồng sẽ khiến cơ thể người đó suy yếu, thông thường sẽ là một trận sốt, nếu nặng, có lẽ phải hôn mê vài ngày.
Dylan không dám để Chu Thụy lộ miếng da thịt nào ra ngoài, mặc cho cậu một bộ pyjama dài tay, sau đó đắp chăn cho cậu thật kín, còn mình thì ôm lấy cậu cùng cái chăn vì sợ thân nhiệt thấp của mình khiến cơ thể cậu càng dễ sinh bệnh.
Quả nhiên, nửa đêm Chu Thụy bắt đầu ngọ nguậy, ngủ không an ổn, cái đầu xù không ngừng dụi vào ngực Dylan, miệng hừ khẽ, mày nhíu chặt.
Dylan ôm cậu đương nhiên lập tức phát hiện, anh ngồi dậy bật đèn ngủ, vừa sờ tay lên trán cậu thì biết cậu phát sốt rồi, cơ thể nóng hừng hực, khó chịu cựa mình trong chăn.
Dylan kéo chăn ra, cởi đồ cho cậu, toàn thân Chu Thụy lúc này ửng hồng, dấu hôn trên cơ thể còn đỏ hơn ban nãy, trông rất nổi bật.
Dylan lấy khăn ướt lau người cho cậu để hạ nhiệt, lúc lau, khăn bông dù rất mềm mại nhưng đối với người bị sốt thì vẫn có chút khó chịu, da của họ khi ấy rất nhạy cảm, bị sợi bông cọ qua thôi cũng đã có thể nổi da gà.
Chu Thụy rên rỉ, mày cau chặt, cậu nghiêng đầu sang một bên, dụi mặt vào gối của Dylan mà nhỏ giọng hừ hừ.
Lau người xong thì chính là uống thuốc, Chu Thụy vẫn còn mê man lắm, hai mắt nhắm nghiền được Dylan đỡ dậy, tựa vào lòng anh.
“Nào, uống thuốc rồi ngủ tiếp.” Hôn hôn đỉnh đầu Chu Thụy, Dylan nâng cằm cậu lên, hơi niết để cậu há miệng.
Chu Thụy hé mắt, tròng mắt mang theo ánh nước, mơ màng thì thào: “Anh Dylan…”
“Ừ.” Dylan đáp rồi đặt một viên thuốc nhỏ lên chiếc lưỡi phấn hồng của cậu, sau đó tự mình nhấp một ngụm nước, cẩn thận đút vào miệng cậu, một tay đỡ sau gáy để đảm bảo cậu vẫn luôn ngửa đầu, tay còn lại vuốt nhẹ từ cổ xuống ngực vài lần để cậu nuốt thuốc.
Quá trình không chút trắc trở, một phần là nhờ động tác nhẹ nhàng chậm rãi của Dylan, một phần cũng là nhờ Chu Thụy rất ngoan ngoãn, cơ thể vốn đã quá quen thuộc với những động chạm của người yêu lúc này được hướng dẫn thì làm theo trôi chảy.
Xác định cậu đã nuốt viên thuốc, Dylan thưởng cho cậu một cái hôn, nhẹ nhàng mút đầu lưỡi cậu xem như vỗ về. Sau đó mới buông cậu ra, tiếp tục đắp chăn cho cậu mà ngủ, có điều lần này anh không cố kỵ về thân nhiệt của mình nữa, cứ thế ôm cậu vào lòng mà vuốt ve, thi thoảng hôn đỉnh đầu cậu rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Mỗi khi Chu Thụy cựa mình hay ngọ nguậy Dylan đều thức dậy kiểm tra cơ thể cậu, nhiệt độ không tăng thêm, ngoại trừ ngủ không an ổn một chút thì không có việc gì cả.
Từ nửa đêm đến rạng sáng, rốt cuộc Chu Thụy cũng hạ sốt, đổ không ít mồ hôi, mặc quần áo ướt đẫm mà rúc vào trong lồng ngực mát lạnh của Dylan, ngủ thật yên lành, đến cả chăn cũng bị cậu đá sang một bên để lộ chân.
Dylan lại lau người cho cậu một lần nữa và đổi bộ đồ khác mỏng hơn, không đắp chăn, thoải mái để cậu gối lên tay, vùi mặt vào ngực mình mà ngủ.
Cơ thể dễ chịu hơn, Chu Thụy cũng ít cựa mình, giữ nguyên một tư thế bạch tuộc quấn lấy anh mà ngủ thẳng đến giữa trưa hôm sau.
Mơ màng tỉnh lại, cảm giác thắt lưng đang được ai đó vuốt ve, hơi mát lành lạnh bao trùm lấy cậu, ở chóp mũi còn có mùi hương quen thuộc.
“Ưm…” Chu Thụy nhập nhèm mở mắt ra, trước mặt là lồng ngực cường tráng của người yêu. Khóe miệng cậu cong lên, ngọt ngào thì thầm: “Anh Dylan.”
Từ lúc Chu Thụy động đậy thì Dylan đã biết cậu sẽ tỉnh, nghe cái miệng nhỏ dùng giọng nói mềm mại khi vừa thức giấc gọi tên mình, có thứ gì đó trong lòng lập tức tan ra.
Anh cúi đầu đáp một tiếng rồi dịu dàng hôn cậu.
“Ưm…” Chu Thụy vẫn còn mơ màng lắm, không kịp trốn thì môi đã bị gặm, ngây người mặc cho ai đó liếm láp. Mãi một lúc sau, khi chiếc lưỡi trơn trượt bên ngoài muốn xâm nhập sâu hơn mới sực tỉnh mà xấu hổ lùi ra sau, một tay che miệng một tay chống lên ngực anh, đỏ mặt: “Em, em mới tỉnh, còn chưa đánh răng…” không nên hôn sâu.
Dylan nhìn cậu cười cười: “Là do em vừa tỉnh đã quyến rũ tôi.”
Chu Thụy hoang mang mở to mắt, cậu quyến rũ anh khi nào chứ?
Nhìn biểu cảm đáng yêu của cậu, Dylan bật cười, anh nghiêng người cắn nhẹ cái mũi nhỏ của cậu.
Chu Thụy ngại ngùng, cảm thấy mình nên đáp lại anh, bèn kề môi tới, mổ nhẹ lên khóe miệng anh một cái, thì thào: “Chào buổi sáng.”
Dylan không nói gì, chỉ yên lặng nhìn ngắm sự đáng yêu của cậu, cái tay đang vuốt ve eo cậu chậm rãi di chuyển xuống, nhẹ nhàng xoa gò mông vểnh của cậu.
Chu Thụy bị sờ nhột, bộ đồ ngủ cậu đang mặc có chất vải rất mỏng, cảm giác cứ như anh Dylan đang trực tiếp đặt tay lên mông cậu vậy. Cậu cười khúc khích nhích người né tránh cái tay xấu xa nọ. Nhưng càng né thì thân thể cậu lại càng áp sát vào lòng anh, nhìn từ bên ngoài quả thật là do cậu chủ động quyến rũ anh.
Dylan lật người, đè cậu dưới thân, nhìn đôi mắt đen to tròn lúng liếng đang trông mình, hôn hôn vài cái, nói: “Phải là chào buổi trưa.”
“Dạ.”
“Làm lại xem nào.”
Chu Thụy ngoan ngoãn ngẩng đầu, mổ nhẹ khóe miệng anh một cái, thì thào: “Chào buổi trưa.”
“Ừm.” Dylan hài lòng đáp, tay nắn nhẹ mông cậu: “Cảm thấy thế nào rồi? Trong người có chỗ nào khó chịu hay không?”
Chu Thụy nghe anh hỏi thì nghiêm túc suy nghĩ, ký ức về đêm hôm qua quay về thật rõ ràng, cơn đau khi đó nghĩ lại mà sợ.
Cảm giác người dưới thân run lên, Dylan lo lắng kéo chăn ra, vén áo cậu kiểm tra bụng dưới của cậu, dịu dàng hỏi: “Nơi này vẫn còn đau à?”
“Dạ không.” Chu Thụy lắc đầu nắm lấy tay anh: “Bây giờ em không thấy khó chịu ở đâu hết.”
Cậu hơi ngập ngừng: “Hôm qua, chúng ta đã… thực hiện xong nghi thức rồi ạ?”
Cũng không thể trách cậu hỏi như vậy, lúc ấy rất đau, cậu không nghĩ được gì nhiều, lại sau đó thì ngất đi khi nào chẳng hay, hoàn toàn không cảm nhận được quá trình kết thúc.
Dylan kéo lưng quần cậu xuống thấp, một nhúm lông thưa thớt ở vùng tam giác hơi lộ ra, ngay phía trên đó có một ký hiệu lạ lẫm như hình xăm. Anh sờ lên đó, trả lời: “Ừ, ký hiệu khế ước bạn đời cũng đã hình thành.”
Chu Thụy mở to hai mắt, tò mò ngồi dậy muốn nhìn. Nơi nào đó hôm qua bị sử dụng vẫn còn cảm giác căng trướng khiến cậu phải ngồi nghiêng đi một chút, nhưng vẫn không cản trở việc cậu cúi đầu nhìn “hình xăm” vừa mới xuất hiện chỉ sau một đêm.
Nơi đó, ngay phía trên “khu rừng” thưa thớt của cậu là chuỗi ký tự ngoằn ngoèo màu đỏ, trông nó như chữ cái nhưng rõ ràng không phải dạng chữ cái mà cậu biết.
Nhìn Chu Thụy tò mò sờ tới sờ lui chuỗi ký tự ở bụng dưới của mình, Dylan giải thích: “Đó là tên tôi, được viết bằng một thứ ngôn ngữ cổ xưa.”
Nói rồi anh cũng kéo cạp quần mình xuống, cùng một vị trí giống hệt Chu Thụy, ngay bên trên “khu rừng” cũng có một chuỗi ký tự màu đỏ, nhưng ngắn hơn của Chu Thụy, anh nói: “Còn đây là tên em.”
Chu Thụy lại sáp qua, vươn tay sờ sờ bụng dưới của anh, cảm nhận cơ bắp của anh phập phồng theo từng nhịp thở khiến chuỗi ký tự cũng phập phồng theo, Chu Thụy khẽ nuốt nước bọt. Được rồi, dừng ở đây thôi, cậu cảm thấy có chút lửa nóng đang nhen nhóm lên trong người mình.
Dylan xoa gò má đỏ cậu: “Đang nghĩ cái gì trong đầu đó?”
Chu Thụy xấu hổ lắc đầu rồi lại giương mắt nhìn anh: “Từ đêm qua, có phải em đã là của anh rồi không? Anh… cũng là của em?”
Dylan ôm lấy gương mặt cậu, khẳng định: “Đúng thế, bé cưng hối hận không?”
“Không có!” Chu Thụy đáp lớn, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Tốt lắm!” Dylan cười, cho cậu một cái hôn rồi nói: “Em ở trong phòng nghỉ ngơi đi, vẫn còn hơi sốt đấy. Tôi làm bữa trưa cho em.”
“A!”
Chu Thụy sửng sốt, sau đấy thì bị anh đè xuống giường đắp chăn.
Nóng! Chu Thụy kéo chăn ra, nhìn cửa phòng đã được đóng lại, cậu tự sờ lên trán rồi lẩm bẩm: “Mình hơi sốt ư?”
Nhưng mà cậu hoàn toàn không cảm thấy mệt mỏi hay khó chịu gì trong người, bèn đứng dậy, vào phòng tắm làm vệ sinh. Lúc đánh răng xong còn đứng trước cái gương lớn, vén cao áo kéo thấp lưng quần, ngắm ngắm sờ sờ chuỗi ký tự đỏ như được khắc trên da thịt mình mà cười khúc khích, trong mắt đầy hạnh phúc, đây là tên của anh.
Tự ngắm tự sờ đủ rồi, lúc này Chu Thụy mới mon men đi xuống lầu, đứng lấp ló ở cửa bếp nhìn người đàn ông của cậu đang bận rộn bên trong. Cậu nghĩ nghĩ bèn đến gần cầm một quả trứng lên: “Để em phụ anh nha.”
Dylan lấy quả trứng lại, đẩy nhẹ cậu về phía chiếc ghế chỗ bàn ăn, nói: “Em không muốn nghỉ ngơi trong phòng thì có thể ngồi chỗ này, nhưng chuyện ở đây thì để đó cho tôi.”
“Nhưng mà…” Cậu cảm thấy rất khỏe, không có gì đáng ngại hết. Lần đầu tiên dám cãi lời anh Dylan, cậu với tay lấy củ cà rốt và con dao bào muốn giúp anh gọt vỏ.
Dylan nhướng mày, đôi mắt màu gỗ hơi lóe lên một tia sáng mà nhìn cậu: “Gì đây? Em dám không nghe lời?”
Chu Thụy còn chưa kịp đáp thì hai thứ trên tay đã bị lấy lại, cằm bị người siết nhẹ, nâng lên.
“Ưm!”
Dylan hung hăng lấp kín miệng cậu, gặm môi cậu, mút lấy đầu lưỡi cậu, sau đó càn quét mọi ngóc ngách bên trong, cướp sạch dưỡng khí của cậu.
Ba phút sau, Chu Thụy thở không nổi nữa, toàn thân mềm nhũn ra như cọng bún, dựa hết lên người anh Dylan của cậu rồi bị anh đặt trên ghế mà ức hiếp thêm một trận.
“Ngoan ngoãn ngồi yên để tôi chăm sóc em.”
Lời này vào tai Chu Thụy còn như mang theo hàm nghĩa khác, chọc cho cậu đỏ bừng mặt, dụi hai má hồng vào lòng anh vài cái rồi ngoan ngoãn ngồi yên. Dùng cặp mắt đen láy của mình dõi theo từng động tác của anh.
Dylan rất hưởng thụ việc chăm sóc cậu, sống hơn ba trăm năm, làm một bữa ăn tất nhiên không khó khăn gì, nhưng so với Chu Thụy là người cực kỳ yêu thích nấu ăn, lại còn rất giỏi thì trình độ ba trăm năm của anh vẫn thua kém một chút. Dù sao, cái “ba trăm năm” đó anh cũng không dùng để nghiên cứu việc chế biến thức ăn của con người, biết nấu đã là may rồi.
Nhưng Chu Thụy vẫn hạnh phúc đến hai mắt híp lại, cong thành vầng trăng khuyết, mỹ mãn ăn bữa trưa mà người đàn ông của cậu nấu. Thỉnh thoảng lại bị anh chơi xấu, dùng nụ hôn cướp lấy thức ăn trong miệng cậu, làm suốt cả bữa ăn cậu đều mặt đỏ tai hồng, đỉnh đầu bốc khói. Nhưng Chu Thụy tất nhiên cũng rất hưởng thụ, dù cậu xấu hổ lắm, cơ mà có gì bằng được việc thân mật với anh đâu chứ.
Thế là bé cưng nào đó liên tục bị thả dê mà còn thầm hét to gọi nhỏ trong lòng: Em muốn hôn nữa ~
Dylan dường như cũng biết bé cưng của mình “thích” bị mình chọc ghẹo, hoàn toàn không có ý định dừng tay, được một tấc bèn lấn một thước, hai tay không ngừng mơn trớn trên người cậu, có khi lại đảo qua nụ hồng nhỏ, vê nhẹ nó làm cậu run run.
Cái này thì hơi quá rồi, Chu Thụy bị ai đó trêu ghẹo đến mức đầu vú cứng lên, cách một lớp áo mỏng cũng có thể thấy hạt đậu nhỏ nổi rõ. Cậu ấm ức nhìn anh, buông đũa che lấy ngực mình, đáng thương nói: “Anh Dylan, cho em ăn cơm đi mà.”
Dylan động tay động chân đủ rồi, vừa cười vừa kéo bát canh rong biển đến trước mặt Chu Thụy để cậu ăn, không sờ mó cậu nữa, nhưng một tay vẫn vắt ngang hông cậu.
Chờ khi ăn xong, lại bắt cậu uống một viên thuốc rồi lên giường, không buồn ngủ thì cũng phải nằm nghỉ.
Dylan bảo Chu Thụy làm gì cậu đều ngoan ngoãn nghe theo, nằm trên giường đọc sách về ẩm thực được một lúc thì bắt đầu lim dim hai mắt.
Dylan đỡ lấy đầu cậu, để cậu gối lên ngực mình mà ngủ.
Giấc ngủ này không dài, chỉ hai tiếng sau Chu Thụy đã tỉnh lại, lúc này cơn sốt đã hoàn toàn lui. Sau khi xác nhận cậu khỏe khoắn, có thể chạy nhảy khắp nhà mới dẫn cậu đi dạo trong căn biệt thự, từ lúc lên đảo đến giờ Chu Thụy vẫn chưa được ngắm rõ nơi mình ở.
Biệt thự có ba tầng, tầng trên cùng là phòng ngủ của cậu và Dylan, phòng chứa đồ, và một phòng ngủ khác.
Mới đầu Chu Thụy hoàn toàn không rõ vì sao lại có đến hai phòng ngủ, phải vài ngày sau đó khi cậu và anh đại chiến mấy hiệp đến mức không còn hơi sức bận tâm tới việc dọn dẹp mới hiểu ra, căn phòng ngủ dư thừa kia chính là để sử dụng như thế.
Tầng thứ hai có phòng tập gym, hồ bơi trong nhà, quầy bar, phòng bếp.
Tầng thứ nhất là phòng khách và phòng karaoke, còn có phòng game.
Tầng trệt thì là nơi để xe đạp leo núi, ván lướt sóng, còn có cả ca-nô được đặt sẵn trên xe kéo. Ngoài ra còn có những dụng cụ khác như cần câu, đồ lặn và vài thứ trông như dùng để dựng bếp lửa,…
Nơi này tiện nghi hệt như ở nhà anh Dylan vậy. Trên hết là các mặt tường đều là kính, có nút điều khiển che mờ kính nếu muốn. Lúc mới đến tất cả mặt tường đều được đặt ở chế độ che mờ nên Chu Thụy không hề phát hiện điều này. Đến lúc phát hiện, mỗi ngày cùng anh Dylan của cậu làm tình trong phòng đều bật chế độ kính trong suốt, khiến cậu luôn có cảm giác như đang đánh dã ngoại…
Mà quả thật cũng có rất nhiều lần đánh dã ngoại, chẳng hạn như lúc đi dạo ở bờ biển thì trời đổ mưa, áo thấm nước dính sát vào cơ thể làm nổi lên hai điểm nhỏ hồng trước ngực, khiến người nào đó miệng khô lưỡi rát, cứ thế “thịt” bé cưng của mình ngay dưới mưa.
Quay trở lại những ngày đầu của tuần trăng mật ngọt ngào.
Chu Thụy đã hết sốt, ríu rít chạy qua chạy lại trong biệt thự thăm thú khắp nơi, chiều hôm đó được Dylan dẫn ra bờ biển. Đương lúc thủy triều xuống, cả hai cùng nhau mò cua bắt ốc.
Chu Thụy mặc một chiếc sơ mi và quần đùi, đi chân trần dẫm trên bãi cát, một tay cầm cái xẻng nhỏ một tay nắm tay Dylan, tay kia của Dylan thì xách một cái xô, bên trong đã có đủ các loại cua ốc mò được sau khi thủy triều rút.
Bãi biển hoang sơ, đủ loại hải sản sinh sống đầy trên bờ biển khiến Chu Thụy hưng phấn không thôi, vui vẻ đào cát bắt được một đống, dự định tối nay ăn hải sản hấp và nướng.
Dylan đi theo phía sau, nhìn cậu cười tươi rói kéo tay mình chạy qua chạy lại bắt ốc, thỉnh thoảng lại giúp cậu xử mấy con cua giơ càng hù dọa.
“A, anh Dylan, trong hốc đá có một con bạch tuộc!”
Chu Thụy vừa thấy một cái xúc tu ngo ngoe chỗ tảng đá, bị sóng vỗ lên mà rụt vào trong.
Bạch tuộc nướng! Cậu tới đây!
Dylan đặt cái xô xuống, nghiêng đầu nhìn trong hốc đá: “Em thấy nó chui vào đây?”
“Dạ!”
“Đưa tôi cái xẻng.”
Chu Thụy lập tức đưa anh cái xẻng trong tay. Dylan đâm cái xẻng xuống tảng đá, làm đòn bẩy nâng tảng đá lên một chút. Tảng đá vừa được nâng, Chu Thụy đang ngồi chồm hổm khom người nhìn chằm chằm bên dưới a to một tiếng, có xúc tu rụt lại kìa!
Dylan cũng thấy, anh đưa tay xuống nhấc cả tảng đá lên, con bạch tuộc bị dọa sợ, chỗ nấp của nó bỗng nhiên biến mất không thấy, mấy cái xúc tu quơ quào muốn bỏ trốn nhưng bị Chu Thụy nhảy tới tóm chặt.
“Tối em làm bạch tuộc nướng cho anh ăn!”
“Được!” Dylan bỏ tảng đá xuống, đưa tay gỡ con bạch tuộc chết tiệt đang dùng tám cái xúc tu của nó quấn chặt tay bé cưng của anh. Đúng là muốn chết, hút tay bé cưng của anh chặt như vậy, không ăn nó cũng uổng!
Quẳng con bạch tuộc vào xô, đậy nắp lại không cho bò ra, Dylan nắm lấy tay Chu Thụy tiếp tục đi dạo, lại bắt gặp hai con bạch tuộc xấu số nữa, tất cả đều bị Dylan và Chu Thụy tóm.
Bữa tối hôm đó, Dylan nhóm bếp ở ngay bờ biển, Chu Thụy thì chuẩn bị gia vị để ướp bạch tuộc, còn pha cả nước chấm.
Biết anh Dylan của cậu thích ăn cay, cậu bèn cho nhiều ớt một chút. Lúc ăn, môi sưng đỏ lên khiến ai đó trông mà thèm thuồng, giữa chừng nhịn không được kéo cậu qua gặm một cái, làm môi cậu đã sưng lại càng thêm sưng.
Chu Thụy oan ức sờ môi mình: “Sao anh cắn em.”
“Vì em ngon.”
…
Chu Thụy ăn đến no căng cả bụng nhưng vẫn còn vài con ốc biển, chúng nó đều vào bụng Dylan.
Chơi cả một buổi chiều, lúc này lại ăn no, Chu Thụy hơi mệt mà dựa vào người Dylan ngắm cảnh biển đêm.
Được một lúc thì gió lạnh thổi đến, Dylan kéo cậu quay trở về biệt thự.
Biết cậu mệt nên chỉ bế cậu vào phòng tắm, tắm rửa cho nhau mà không làm gì hết, sau đó thì cùng lên giường.
Chu Thụy bấy giờ như một quả bóng xẹp, mềm nhũn nằm trong lòng Dylan đọc sách một lúc rồi lim dim ngủ gục, kết thúc một ngày trăng mật vui vẻ.
Hôm sau, Chu Thụy tỉnh lại trước, tặng cho anh một nụ hôn chào buổi sáng rồi đầy sức sống chạy đi làm bữa sáng. Mỳ Ý sốt bò theo phong cách riêng của cậu, loại nước sốt độc nhất vô nhị này luôn khiến khẩu vị của Dylan tăng mạnh, anh ăn những hai phần.
Sáng hôm đó hai người vào rừng, khu rừng này bao quanh biệt thự, gần như phủ khắp hòn đảo.
Dylan cầm theo cung tên và mũi tên, dẫn cậu đi săn gà rừng, hái nấm.
Trưa, ở cạnh nơi hai người dừng chân dùng bữa có một hang động nhỏ, Chu Thụy muốn vào trong thám hiểm, Dylan mỉm cười dẫn cậu đi chơi.
Anh biết hang động này, nó dẫn đến hồ nước ngọt ở giữa khu rừng đá hình vòm cung, hoàn toàn không có nguy hiểm, thậm chí còn là nơi lý tưởng để làm chuyện gì gì đó.
Tên ma cà rồng này no bụng rồi thì bắt đầu nghĩ tới những chuyện không trong sáng, ngày hôm qua đã không chạm vào Chu Thụy, hôm nay không có chuyện lại ăn chay nữa đâu.
***
“Ưm ~”
Trời trong không một gợn mây, giữa khu rừng đá hình vòm cung là một hồ nước ngọt, phía bên trái còn có thác nước nhỏ, tiếng nước chảy róc rách hòa cùng với âm thanh rên rỉ khe khẽ phát ra từ hai người nào đó đang đắm mình trong hồ nước.
Xung quanh đây là cây cối râm mát, che phủ phân nửa không trung phía trên hồ nước. Ánh nắng len lỏi qua từng chiếc lá mà chiếu xuống mặt hồ, từng viên sỏi dưới đáy nước cũng phản chiếu lại ánh sáng lấp lánh, khung cảnh đẹp tựa như cõi thần tiên.
Trong bụi cỏ ở một góc rừng đá có đôi thỏ trắng dỏng tai, tò mò nhìn hai nhân loại đang quấn lấy nhau trong hồ.
Lúc đi theo hang động mà vào đây, Chu Thụy cảm giác như mình lọt vào tiên cảnh, ngơ ngác bị anh Dylan dụ xuống hồ…
Nước ở đây trong vắt, thấy cả những viên sỏi to to nhỏ nhỏ dưới đáy hồ, thỉnh thoảng có đàn cá con bơi qua bơi lại ở gần bờ.
Chu Thụy lúc này đang bị người nào đó ôm lấy giữa hồ, chỗ này nước khá sâu, cao qua đầu cậu một chút, thế nhưng mực nước vẫn không có chút ảnh hưởng nào đối với việc thân mật của cả hai.
“Ưm ~”
Lại một tiếng rên khẽ rỉ ra từ kẽ môi hai người. Chu Thụy nhắm mắt, tay vòng trên cổ Dylan mà ôm chặt, dưới mặt nước, hai chân cậu cũng bám trên hông anh, toàn bộ sức nặng của cậu đều đặt lên người anh.
Dylan dùng hai tay đỡ lấy mông Chu Thụy, vừa xoa nắn vừa đẩy một ngón tay vào trong. Bên trên cũng bận rộn mà xâm chiếm khoang miệng cậu.
Bất chợt bị ngón tay xâm nhập, nước hồ mát lạnh chảy vào hậu huyệt khiến Chu Thụy siết chặt hai cánh tay, hừ nhẹ.
Dylan vẫn ung dung hôn cậu, ngón tay bên trong bắt đầu đẩy vào rút ra một cách chậm rãi. Động tác không có chút trúc trắc, việc giữ cho cả hai lơ lửng trong nước đối với anh mà nói hoàn toàn không khó.
Mà với Chu Thụy, cậu cảm thấy mình như đang bay vậy, không có điểm tựa nào ngoài việc đặt hết bản thân lên người đàn ông của cậu, vừa kích thích mà cũng rất an toàn.
Hai người trôi nổi một lúc thì bị dòng nước đẩy về phía chỗ bóng râm.
Vào đến chỗ này, tuy đã có thể đặt chân nhưng Chu Thụy vẫn ôm Dylan, chuyên tâm trao đổi nụ hôn sâu ngọt ngào.
Bên dưới, Dylan đã đẩy vào trong hai ngón, thỉnh thoảng tách hai ngón tay ra để mở rộng khiến nước tràn vào làm Chu Thụy rùng mình mấy lần, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn để mặc anh muốn làm gì thì làm.
Hôn đủ, Chu Thụy thở hổn hển lui đầu ra sau, hai mắt đã dâng lên hơi nước, cái mũi đỏ đỏ, môi hồng ướt át.
“Sờ của tôi.” Dylan ghé vào bên tai cậu thì thầm.
Chu Thụy ngoan ngoãn vươn tay xuống dưới lần mò tìm kiếm vật nào đó đã cương cứng.
Dylan vẫn còn mặc quần, Chu Thụy chỉ cởi khóa quần của anh rồi thò tay vào trong moi lấy cây gậy thịt từ bên trong ra, vuốt ve xoa nắn, cậu vừa phải bám vào vai anh nên một tay không cầm hết được nó, thành ra có hơi khó khăn.
Dường như nhận ra điều đó, Dylan bảo cậu tạm dừng rồi đặt cậu nằm lên một tảng đá trơn nhẵn bên hồ, để cậu dùng hai tay phục vụ mình.
Nửa thân dưới của Chu Thụy lúc này đã trần trụi, vật nhỏ trắng hồng giữa hai chân nhếch cao cao, áo thun phía trên ướt nhẹp dính sát vào cơ thể để lộ đầu vú hồng nhạt.
Cách một lớp áo, Dylan cúi đầu ngậm lấy đầu vú cậu, khẽ day day nó.
“Ư…” Chu Thụy bị trêu chọc, đầu vú tê tê ngứa ngứa khiến cậu bứt rứt khó chịu, hai tay đang cầm dương vật thô to của anh nhịn không được mà hơi siết lại, khiến người nào đó thoải mái đến hít vào một hơi, còn bớt thời giờ mà nói: “Đúng rồi, vuốt ve nó đi, mạnh hơn một chút nữa.”
Chu Thụy ưỡn ưỡn ngực, đầu vú nhạy cảm bị vải thun cọ vào làm cậu rên hừ hừ. Cuối cùng chịu không nổi mà đẩy đẩy anh: “Em, em muốn cởi áo.”
Dylan cũng muốn trực tiếp mút ngực cậu nên thoải mái chiều ý cậu.
Hai bên đầu vú được chăm sóc nãy giờ đã cương lên, đỏ đỏ, sờ qua rất có cảm giác. Bị anh khảy nhẹ thì run rẩy, dễ thương vô cùng. Dylan yêu thích không thôi mà chơi đùa với nó, một bên dùng hai ngón tay xe xe, một bên không ngừng đè ấn.
Hai má Chu Thụy đỏ ửng vì hứng tình, thật ngoan ngoãn để cho ai đó nghịch vú mình, vẫn cố gắng chuyên tâm vuốt ve gậy thịt nóng hầm hập trong tay. Dưới sự xoa nắn của cậu, đầu nấm tím đỏ rốt cuộc cũng rỉ nước.
Dylan cúi đầu hôn cậu một cái khen thưởng, dời tay xuống cầm lấy dương vật của mình, cọ cọ phần đỉnh vào cửa huyệt của Chu Thụy, để thứ chất lỏng trong suốt không biết tên rỉ ra từ cái lỗ nhỏ trên đỉnh dính hết lên cửa huyệt của cậu.
Nhìn những nếp nhăn hồng hồng bây giờ đã trở nên bóng bẩy, Dylan hài lòng mà đưa tay sờ. Sau đó bỗng nhiên kéo hông Chu Thụy một cái.
“A!” Chu Thụy hét to, mặt đá dưới thân cậu rất trơn, bị kéo nhẹ thì tuột thẳng xuống nước, mà cây gậy thịt thô to của anh lại chực chờ ngay bên dưới, vừa rơi xuống đã bị đâm vào thật sâu đến lút cán.
Nước lạnh lập tức tràn vào. Chu Thụy nức nở một tiếng, hoảng hốt bám vào người Dylan, hậu huyệt cũng thít chặt, “cắn” cho Dylan cũng phải hít ngược.
Anh vỗ một cái vào mông cậu: “Thả lỏng một chút.”
Chu Thụy chảy nước mắt, không có gel bôi trơn, cậu không hiểu tại sao nơi đó bị xâm nhập một cách thô bạo và bất thình lình như vậy mà không đau chút nào, ngược lại còn khiến cậu sướng đến tê người. Ngay khi bị đâm vào, cơn khoái cảm kỳ lạ lan ra rồi chạy dọc sống lưng cậu. Cậu có cảm giác, mọi điểm bên trong hậu huyệt mình đều là điểm G, trở nên thật nhạy cảm. Vô số “điểm G” bị nghiền áp qua cùng một lúc làm cậu run lẩy bẩy, các đầu ngón chân co quắp lại.
Dylan di chuyển chưa được bao lâu thì cậu đã cong lưng bắn ra. Tinh dịch trôi theo dòng nước đến nơi nào đó trong hồ mà cậu không thấy được.
Thở hồng hộc dựa vào người Dylan, cậu lắp bắp, hoang mang sợ hãi: “Sao em, sao em lại… em cảm thấy, mình giống như, thích đến phát điên… em, em…”
Dylan nâng cằm cậu lên, hôn cậu trấn an: “Em cảm thấy kích thích hơn bình thường, cũng nhạy cảm hơn bình thường đúng không?”
Chu Thụy khó khăn gật đầu, vẫn còn nức nở vì sợ hãi mình không bình thường.
“Đó là do liên kết của chúng ta, Thụy, cảm giác của tôi cũng vậy, khoái cảm bị phóng đại lên rất nhiều lần.” Vừa nói vừa vuốt lưng cậu, vật thể khổng lồ vẫn còn chôn trong người cậu hơi giật giật, anh nói: “Đây là phản ứng rất bình thường giữa những cặp bạn đời đã ký khế ước trong chủng tộc này.”
Vươn tay lau đi lệ đọng ở khóe mắt Chu Thụy, lại cúi đầu hôn cậu một cái: “Đừng lo lắng … Tôi cũng như vậy, thiếu chút nữa đã bị em kẹp cho bắn rồi.”
Chu Thụy đỏ bừng mặt, quên cả nơi nào đó còn đang “ngậm” cây gậy thịt to mà ngọ nguậy muốn dụi mặt vào ngực anh, kết quả là chọc cho Dylan nổi cơn, hung hăng đâm chọc.
Chu Thụy câu lấy cổ anh, ngửa đầu rên rỉ: “A a ~”
Vật nhỏ phía trước vừa bắn xong tức thì hưng phấn trở lại, đứng thẳng cao cao, không ngừng cọ xát vào bụng cả hai theo nhịp di chuyển của Dylan.
Cảm giác bị xâm nhập khi hạ thân vẫn chìm trong nước vô cùng kỳ lạ, kèm theo khoái cảm chưa từng có như muốn nhấn chìm Chu Thụy.
Đôi thỏ trong bụi cỏ lúc này đã nhảy đi đâu không thấy.
Sóng nước dập dềnh, tiếng va chạm vang lên bành bạch, cảnh tượng dâm đãng trong hồ nước khiến nơi này nhiễm đầy sắc thái tình dục.
Chu Thụy bị người phía sau đặt nằm sấp trên tảng đá mà đâm chọc mạnh mẽ , bờ mông trắng mịn mỗi lần bị va chạm đều rung lên, nơi va chạm đỏ hồng như bị ai đánh.
Mỗi lần gậy thịt tím đỏ rút ra, thịt hồng cũng sẽ bị kéo theo làm thấy rõ những nếp nhăn đã căng hết cỡ, chật vật ngậm lấy thứ to lớn quá khổ nọ. Chủ nhân của thứ ấy lúc bấy giờ hai mắt đã không còn màu gỗ nâu đỏ bình thường mà chuyển sang màu máu từ lúc nào không hay, vừa thúc đẩy vừa nheo mắt nhìn cái lỗ bị mình chà đạp đến đỏ lên.
Chu Thụy bị anh làm lần này là lần thứ tư, gần như hết sức rên rỉ rồi, chỉ có nước mắt sinh lý vì cơn cực khoái kéo dài nhiều giờ liền không dứt. Có vẻ như việc ký khế ước bạn đời với ma cà rồng cũng giúp người kết đôi với họ được nâng cao mặt thể chất nhằm thỏa mãn nhu cầu tình dục siêu mạnh của họ. Làm đến giờ phút này mà không ngất đi, Chu Thụy cũng rất nể mình, chưa từng có lần làm tình nào kịch liệt và kéo dài như lúc này.
Có thể nói, đây mới thật là “đêm tân hôn” của cậu, cái đêm ký khế ước kia không tính.
Người phía sau gầm nhẹ, tinh dịch nóng ấm phun đầy trong cơ thể cậu, hậu huyệt không chứa nổi nữa, phần lớn đều tràn ra ngoài mà chảy xuống tảng đá dưới thân.
Cậu thở hổn hển, cũng bắn ra cùng lúc rồi gục trên tảng đá.
Dylan hôn khắp lưng cậu để lại một loạt dấu ấn hồng hồng đỏ đỏ.
“Mệt?” Giọng anh khàn khàn.
Chu Thụy mệt đến không thể trả lời.
Sau lưng truyền đến tiếng cười nhẹ: “Đã ký khế ước rồi sao lại vẫn dễ mệt như thế?”
Anh lật người cậu lại, dịu dàng hôn cậu, nụ hôn dịu dàng là thế, nhưng thân dưới của anh lại bắt đầu đâm chọc: “Nào, thêm một lần nữa.”
Chu Thụy lúc này hoảng sợ thật rồi. Cậu nấc lên: “Anh, đừng… em, em chịu không nổi.”
“Ngoan, một lần cuối.”
“Ưm ~”
Cứ tiếp tục như vậy, Chu Thụy cảm thấy mình sẽ chết vì sướng mất thôi.
Dylan đã đợi giờ phút này từ lâu, đâu thể tha cho cậu dễ dàng vậy được. Phải nói, nhu cầu tình dục của những chủng tộc phi nhân loại rất cao, đặc biệt là ma cà rồng, chỉ có người bạn đời đã ký khế ước mới đủ sức thỏa mãn họ. Những ngày tháng trước kia anh đã nhịn muốn chết rồi.
Nhìn bé cưng dưới thân bị anh làm đến mức khóc oà, mắt mũi đỏ ửng, thầm quyết định sau khi trở về phải bắt em ấy rèn luyện thể lực mới được.
Đến khi xong chuyện, Chu Thụy đã muốn chết ngất, cửa hậu sưng đỏ không thể khép lại bị rót đầy thứ chất lỏng trắng đục, không cách nào chứa nổi mà khiến chúng tràn ra không ngừng mỗi lần mấp máy.
Dylan ôm cậu xuống nước tắm rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài. Cơ thể Chu Thụy đang rất mẫn cảm, mỗi lần bị anh đụng chạm đều run lên không ngừng, nức nở.
“Ngoan, không khóc.”
“Ưm… Em, em không làm nữa.”
“Ừ, không làm nữa, để tôi rửa cho em.”
Mở rộng hậu huyệt cho cậu, để tinh dịch của mình chảy ra ngoài, sau đó cẩn thận đưa ngón tay vào trong…
Mãi một lúc sau mới hoàn toàn tắm sạch, Dylan dùng khăn lông mang theo trong balo bọc Chu Thụy lại, thoải mái bế cậu trở về biệt thự.
Lúc này đã là buổi chiều, có vài cụm mây nhỏ trôi nhẹ trên bầu trời, lá cây xào xạc theo gió.
Chu Thụy thoải mái nằm trong lòng Dylan ngủ say, mơ màng thì thầm: “Anh Dylan…”
Bế cậu quay trở về đường cũ, đi qua hang động đá vôi của khu rừng đá, cúi đầu hôn tóc cậu: “Ừ.”
“Em… yêu anh.”
Dylan cong môi, hôn lên khóe miệng cậu, đáp lại: “Tôi cũng yêu em.”
Gió thổi vào hang động, len lỏi qua từng kẽ đá vang lên tiếng vi vu lạ kỳ.
Add comment