PHONG NGOA

Chương 20: Săn sóc

Rufus bị ôm vào lòng mà hai mắt vẫn mở to, cơ thể ngại ngùng co rúm lại, cậu chỉ cảm thấy thật hồi hộp, chủ nhân cho phép mình ngủ lại phòng của ngài ấy.

Rufus nhịn không được ngọ nguậy, nhưng có một bàn tay đặt lên tóc cậu nhẹ nhàng vuốt ve, như muốn dỗ cậu chìm vào giấc ngủ.

Cậu nhóc lập tức an tĩnh lại, ngoan ngoãn nương theo lực tay của chủ nhân mà tựa má vào lồng ngực lành lạnh của ngài. Trong khi từ cổ trở xuống được tấm chăn dày ấm bao bọc, quanh chóp mũi là hương thơm dễ ngửi, tất cả chúng đều khiến cậu lim dim.

Cậu thò tay ra, nắm vạt áo người bên cạnh, lầm bầm gọi: “Chủ nhân…”

“Ừ.”

“Chủ nhân…”

“Ừm.”

Rất nhanh sau đó cơn đau đớn khó chịu ở cổ giống như được từng cái vuốt ve của ngài xoa dịu, chẳng mấy chốc cậu đã rơi vào một giấc mộng đẹp.

Một lúc sau sau khi Rufus ngủ say, có tiếng gõ cửa nhẹ vang lên: “Chủ nhân.”

Là giọng của Hilda, như bình thường, cô canh chuẩn thời gian đợi sau khi chủ nhân đã dùng bữa xong thì trở lại sắp xếp.

Ngài bá tước vẫn luôn vuốt mái tóc đỏ mềm mềm đang vùi trong ngực mình nghe thấy cũng không dừng lại: “Vào đi.”

Hilda bước vào thì sửng sốt, cô kinh ngạc nhìn mái tóc đỏ lộ ra khỏi chăn kia, sau đó lại dời mắt nhìn chủ nhân của mình, phát hiện tròng mắt ngài đã trở về màu nâu gỗ đỏ trước kia, lòng càng khó tin: “Ngài… cắn cậu ấy rồi?”

Đáp án chẳng phải quá rõ ư?

Ngài bá tước không trả lời, chỉ chậm rãi rút cánh tay kê dưới cổ Rufus ra rồi ngồi dậy, thế nhưng còn chưa ngồi thẳng đã phát hiện cậu bé trong khi ngủ vẫn không buông vạt áo trước ngực mình, vì vậy chỉ mới nhổm người lên mà cổ áo mỏng manh đã bị cậu nhóc kéo rũ xuống, lộ ra một khoảng cơ ngực trắng.

Ngài bá tước chỉ nhẹ nhàng gỡ tay cậu ra, nhét lại vào trong chăn, sau đó bước xuống giường.

Hilda lúc này mới định thần lại, xem như đã rõ đáp án, chủ nhân đã nếm được máu của người định mệnh. Cô cũng không cần đặt câu hỏi vì sao cậu nhóc lại ở trong phòng ngài, chẳng phải đêm nào cậu cũng lẻn vào châm thêm củi hay sao? Cũng không khó đoán lắm. Điều duy nhất còn lại là người hầu nam được gọi đi hiến máu kia…

“Người hiến máu cho ta hôm nay tên gì?” Ngài bá tước bất ngờ hỏi.

Hilda hơi khom người đáp, sau đó chỉ thấy ngài bá tước chậm rãi không một tiếng động đi đến bên tủ đồ trong phòng, lấy ra một cái áo choàng đen, khoác lên mình rồi rời khỏi phòng.

Ngài bá tước đi chưa được bao lâu, Rufus đã hơi cựa quậy, mày cũng nhíu lại, ngủ không được yên ổn lắm. Mãi đến ít lâu sau, khi cảm nhận có một luồng hơi lạnh quen thuộc xoa trên đầu mình cậu mới ngủ ngon trở lại.

Rufus không biết phản ứng tựa như cún con tìm được nơi nương tựa này đã hoàn toàn lấy lòng người đàn ông bên cạnh.

Ngài bá tước trở lại phòng, trông chừng cậu bé của mình cả đêm.

Rạng sáng, Rufus hơi phát sốt, vết thương ở cổ giống như phát đau theo từng cơn khiến cậu thi thoảng lại nhỏ giọng thút thít hai tiếng, rất nhanh sau đó sẽ có hơi lạnh ủ lấy vết thương, làm giảm bớt cái đau nóng rát khó chịu.

Rufus ngủ lần này là ngủ đến gần trưa mới tỉnh, lúc mở mắt ra trông thấy một làn da trắng sứ, cơ ngực trần trụi phập phồng thì đờ người thật lâu.

Mãi đến khi cảm giác có ai đó vuốt má mình mới bừng tỉnh, cậu cuống quýt lùi ra sau một chút, lúc nhận thức được tình cảnh bấy giờ, hai gò má trắng nõn của cậu hồng lên, trông có sức sống rất nhiều.

Cậu lắp bắp, răng suýt cắn vào lưỡi: “Chủ… chủ, chủ nhân!”

Ngài bá tước chống tay bên đầu nhìn phản ứng ngây thơ của cậu, khóe miệng lạnh lùng hơi cong lên, ngài xoa xoa gò má hồng của cậu: “Có thấy khó chịu ở đâu không?”

Rufus chỉ cảm thấy mặt mình nóng lên, ngay cả khi mấy ngón tay lành lạnh của ngài sờ đến cũng không giúp cậu giảm được nhiệt độ. Cậu cuống quýt dời mắt khỏi cảnh tượng trước mặt, chỉ muốn tìm một cái hốc nào đó mà nấp vào để không phải xấu hổ hay lúng túng.

Ngài bá tước bấy giờ nằm nghiêng, bộ đồ ngủ mỏng manh thường ngày của ngài bị “ai đó” kéo đến xộc xệch, cổ áo trễ đến gần như thấy hết toàn bộ khuôn ngực của ngài. Đây chính là thành quả cả đêm mà Rufus vô thức làm ra, khi ngài bá tước muốn giúp cậu đổi băng gạc đã thấm máu trên cổ nhưng cậu vẫn luôn níu lấy áo ngài không buông tay, kết quả là sau nhiều lần như thế, ngài bá tước cũng chẳng bận tâm đến cái tay nhỏ thích “cởi đồ” của ngài nữa, mặc kệ luôn cổ áo hở một cách lộ liễu, cứ thế bày ra cho cậu xem “tác phẩm” của mình.

Rufus xấu hổ che mặt, sợ mình xúc phạm đến ngài mà ngay cả nhìn lén qua kẽ ngón tay cũng không dám.

Cậu nghe thấy tiếng cười nhẹ vang lên bên tai, hơi lạnh quen thuộc lại áp vào cổ cậu làm cậu không thể không mở mắt ra nhìn.

Ngài bá tước đang áp tay vào bên cổ cậu, ánh mắt nhìn cậu chăm chú, ý cười trên mặt đã xóa đi vẻ lạnh lùng và cương nghị mọi ngày, lời hỏi ra là một câu quan tâm săn sóc: “Vết thương có còn đau nhiều không?”

Rufus muốn lắc đầu, nhưng vừa lắc là cổ đau nhói nên đành phải nhỏ giọng đáp: “Dạ không ạ.”

“Tốt.”

Ngài bá tước gật đầu, yên tâm mà buông tay ra.

Rufus lại được một phen đỏ mặt, ngay cả khi đêm qua bị rút mất một ít máu nhưng hai gò má vẫn có thể hồng lên thành quả cà chua.

Cậu túm chăn che mặt, không dám nhìn cảnh tượng nắng mùa đông chiếu rọi lên vòm ngực kia khi ngài ngồi dậy khiến cổ áo càng trễ xuống thấp hơn. Thế nhưng chẳng biết trong cái đầu nhỏ nghĩ đến điều gì, có lẽ là cho rằng dù sao cậu cũng được nằm trong vòm ngực ấy cả đêm, nhìn một chút chắc là không quá xúc phạm đến ngài đâu.

Vì thế hai con mắt lại thò ra khỏi chăn, dõi theo chủ nhân của mình từng bước một.

Rufus không nhận ra trong mắt mình mang theo quyến luyến và si mê khó nói, chờ đến khi phát hiện chủ nhân của mình đang chuẩn bị tự thay quần áo thì mới hoảng loạn.

Phải là cậu giúp ngài mặc đồ chứ, nào có chuyện người hầu thoải mái vùi trong chăn ngắm chủ nhân của mình?!

Rufus muốn leo xuống giường nhưng lúc này mới phát hiện tay chân mình lại mất khống chế mà run rẩy, giống như cơn đau ngày hôm qua vẫn còn kéo dài dai dẳng, rút hết sức lực của cậu vậy. Đi đứng không cẩn thận còn có thể làm ảnh hưởng đến vết thương ở cổ, chỉ cần cậu bất cẩn nghiêng đầu một cái là sẽ đau đến muốn òa khóc.

Ngài bá tước nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, lập tức nhìn thấy cảnh cậu bé của mình đang nhăn mặt bò xuống giường với một tư thế kỳ lạ, trông vừa thương vừa buồn cười.

Cậu thấy chủ nhân nhìn mình cố nhe răng cười tươi: “Chủ, chủ nhân, để… để em giúp ngài…”

Em thế này mà còn muốn làm gì? Không sợ tự làm mình đau đến ngất đi ư? Thật là một cậu bé không biết sợ là gì!

Ngài bá tước nhanh chóng mặc xong quần áo cho mình thì sải chân bước nhanh đến bên giường, không nói một lời mà bế bổng cậu nhóc lên.

“A!” Rufus hoảng sợ kêu to, vội vàng đưa tay ôm cổ ngài: “Chủ, chủ nhân!”

Rufus tuy đã ở dinh thự của ngài được một thời gian nhưng thân mình vẫn chẳng mập lên được bao nhiêu thịt, ngài bá tước bế như thể bế bông, chẳng có chút khó khăn nào, ngài bước thẳng vào phòng tắm. Bên trong vẫn còn nước ấm mà lúc nãy Hilda mang đến, không cho phép cự tuyệt mà bắt đầu giúp cậu rửa mặt.

Rufus bây giờ hoảng đến xanh mặt rồi, làm sao có thể để chủ nhân làm cho cậu chứ?!

Thế nhưng cậu vừa định ngăn ngài lại thì lập tức nhận lấy ánh mắt khiển trách lạnh lùng của ngài từ trong gương: “Ngoan ngoãn đi nào.”

Vậy là Rufus đành mặc cho người “bài binh bố trận”, cả quá trình toàn thân cứng đờ, mím môi nhìn ngài giúp mình lau mặt, nhìn ngài giúp mình chải tóc, sau đó xấu hổ tận cùng nhìn ngài cởi đồ mình ra.

Cậu đã rất rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào rồi, cậu ngượng chín cả người, nhỏ giọng năn nỉ: “Chủ, chủ nhân, em tự mặc được mà.”

Ngài bá tước đã chạm qua thân thể mềm mại ấm áp của cậu, không lý nào lại buông bỏ giữa chừng, ôm ngủ một đêm vẫn chưa đủ với ngài. Vì vậy dù trong đôi mắt lạnh đã thay thế bằng lửa nóng khó kiềm thì ngài vẫn cương nghị ra lệnh: “Xoay người lại đây.”

Rufus toàn thân chỉ mặc một bộ đồ lót mỏng tang màu trắng, chất vải thậm chí còn mỏng hơn áo ngủ của ngài, vì vậy khi cậu xoay người lại, đưa lưng về phía gương và hướng mặt về phía ngài, ngài có thể thấy thấp thoáng hai nụ hồng ẩn bên dưới lớp áo.

Rufus mắc cỡ tới mức sắp biến thành con tôm luộc, vết thương cũng sắp có xu hướng rỉ máu nhiều thêm, nhưng cậu chẳng thể làm được gì, chỉ cảm thấy tầm mắt của ngài đặt trên người mình quá mức khó có thể chịu đựng… nhưng mà, không phải là cậu ghét nó… ngược lại, nó khiến tim cậu chỉ muốn đập văng ra ngoài.

Trong thoáng chốc, cái đầu nhỏ với trí tưởng tượng phong phú của cậu đã nhìn thấy cảnh hình trái tim be bé nhào ra khỏi ngực dù cậu có cố gắng cản trở, sau đó trơ mắt nhìn trái tim phản chủ bám dính lên chủ nhân của mình, ôm ấp đến là mỹ mãn.

Càng nghĩ càng xấu hổ chịu không nổi, Rufus không cách nào hiểu tại sao mình lại có cảm giác như vậy với chủ nhân. Càng nén càng khó chịu, cậu cúi gằm đầu, bộ dáng ngoan ngoãn lại cam chịu để ngài mặc quần áo cho.

Ngài bá tước tận dụng thời gian nhìn đủ rồi mới bắt đầu giúp cậu.

Chờ khi xong xuôi, cả hai ra khỏi phòng tắm Rufus mới coi như thở phào một hơi. Có điều ngay sau đó cậu lại nghĩ đến một chuyện, hôm trước cậu bắt gặp người hầu gái Lucy, cô ấy cũng hiến máu cho chủ nhân, lúc trở ra, cậu rõ ràng trông thấy mảnh băng gạc trắng đã được quấn quanh cổ cô.

Cậu sờ sờ cổ mình, trong lòng bỗng có men chua, lá gan nhỏ gom hết dũng cảm mà kéo kéo vạt áo ngài bá tước, dè dặt hỏi: “Chủ nhân, bình thường… ngài luôn giúp những người hầu khác rửa mặt và… thay quần áo như vậy sao?”

Nếu thật là vậy, Rufus nhíu mày, bộ dáng vừa khổ sở vừa khó chịu, trông còn đáng thương hơn cả lúc cậu leo xuống giường vì bất cẩn xoay cổ mà làm đau vết thương.

Điều bất ngờ là, ngài bá tước vươn tay, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, ánh mắt chuyên chú nhìn vào cậu: “Em là người duy nhất được phép ở lại trong phòng ta.”

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!