Andrew nheo mắt, nguy hiểm nói: “Giết người cướp của.”
Naqvi không thèm liếc cậu một cái, chỉ hừ lạnh rồi nói: “Thách cậu giết tôi đó, cậu cho rằng có thiệp mời là sẽ vào được sao? Để tôi nói cậu biết một chuyện, vì phòng trộm cắp hoặc đánh tráo, lần này nghe nói còn có thêm một bước nữa là nhỏ máu xác nhận thân phận đấy. Ma cà rồng cầm thiệp mời của nhân loại. Cậu nghĩ xem có qua cửa được không?”
Andrew không ngờ còn có chuyện như vậy, cậu hơi sửng sốt, sau đó nheo mắt hoài nghi: “Làm sao anh biết được điều này?”
“Làm sao hả? Giống như cậu thôi. Cậu dò la được vài chuyện thì tôi cũng nghe ngóng được vài chuyện.” Nói đến đây hắn hơi dừng lại một chút: “Ngoại trừ buổi bán đấu giá, tôi đến đây là có mục đích riêng.”
Nói rồi hắn liếc nhìn bác sĩ đang ngồi cạnh xem xét sống mũi của mình. Thở dài. Định mở miệng thì bỗng nhiên bác sĩ nhanh tay nắn một cái.
Chỉ nghe rắc một tiếng.
Sau đó… trong hang động vang vọng tiếng hét thảm.
Trường Ninh dùng một cái khăn sạch lau đi máu mũi của ai đó dính trên tay mình: “Sống mũi lệch hơi nặng, nhưng không sao rồi. Đã nắn lại.”
Naqvi nằm co ro, ôm cái mũi đáng thương của mình mà thầm rơi nước mắt: “Anh không thể báo trước sao? Đau chết tôi!”
“Tốt hơn rồi chứ?” Trường Ninh hỏi.
Naqvi hít hít vài cái, cảm thấy thở thông thuận hơn, hình như cũng không còn chảy máu, nhưng ê ẩm quá, hắn xoa xoa đầu mũi, tội nghiệp nói: “Ừm, cảm ơn.”
Hắn chống tay chậm rãi ngồi dậy, mò mẫm mấy chỗ bầm, cảm thấy thuốc của bác sĩ đúng là tốt, vừa thoa lên được vài phút mà đã bắt đầu giảm đau rồi.
Hắn nhìn anh, có chút lúng túng, gãi đầu hai cái sau đó nói: “Uầy, rốt cuộc vẫn nhầm người. Xin lỗi. Nếu bác sĩ đã là bạn đời của ma cà rồng thì chắc chắn không phải là người mà tôi muốn tìm rồi.”
Trường Ninh đang gom lại đồ đạc bỏ vào balo nghe vậy thì lấy làm khó hiểu: “Cậu muốn tìm ai? Vì sao lại cho rằng tôi là người đó?”
Andrew đứng bên cạnh nghe thấy tình địch “chào thua” thì tâm lý thoải mái hơn một chút, tuy còn bận tâm suy nghĩ về chuyện tấm thiệp nhưng nghe thấy hắn nói vậy cũng nhiều chuyện mà chồm qua hóng hớt: “Chẳng lẽ mục đích riêng của anh đến đây chính là để tìm người?”
Naqvi thở dài, chán nản nói: “Không sai, nhưng không biết có tìm được hay không. Người đó xuất hiện trong giấc mơ của tôi đã rất nhiều năm rồi. Đừng thấy lạ vì sao chỉ vì một giấc mơ mà tôi cố chấp đến vậy, chính tôi cũng không biết nữa, chỉ biết là rất yêu người đó thôi.”
Nói đoạn, hắn bắt đầu tóm tắt đại khái, tất nhiên là giấu bớt chuyện giấc mơ nào của mình cũng ướt át cả, đây thực sự không phải điều có thể nói thẳng, nhất là khi trước mặt còn có một tên từng-là-tình-địch mà hắn vừa mới choảng nhau xong. Nói ra rất mất mặt, không khéo còn bị bảo là dâm đãng, thèm thuồng đói khát gì gì đó.
Trường Ninh hỏi: “Cậu không thấy rõ mặt mũi người nọ thì làm sao tìm được?”
Naqvi xoa xoa mũi: “Tôi có ấn tượng đại khái. Cảm thấy ở anh có chỗ rất giống thế nên mới lầm tưởng…”
Hắn còn liếc sang Andrew: “Cả cậu ta cũng vậy.”
Andrew hả một tiếng, hắn cũng từng có ý định đó với mình, cậu vỗ tay cái đét tỏ vẻ: Biết ngay mà.
Cậu nghĩ, nếu mình và Trường Ninh cùng giống một người vậy thì hẳn giữa cậu và anh cũng có điểm tương đồng nhau. Vì thế cậu tự nhìn lại mặt mình và mặt Trường Ninh, thầm so sánh, sau đó nhìn về phía Naqvi bằng ánh mắt quái dị như thể đang nói: Mắt anh chắc chắn có vấn đề rồi!
Naqvi liếc cậu một cái như đang trả lời: Còn không phải là do lúc mới gặp cậu giả vờ giả vịt thanh tao dịu dàng sao?
Naqvi mặc kệ, lại nói tiếp về chuyện điềm báo và hướng dẫn mà phù thủy đưa ra cho mình: “Bởi vì nếu không phải tôi đến đây thì đã chẳng gặp bác sĩ nên tôi mới cho rằng anh chính là người đó. Ai ngờ…”
Naqvi nói xong thì thất vọng.
Trường Ninh vẫn còn chỗ chưa rõ, anh lại hỏi: “Sao lúc đó cậu lại chắc chắn như vậy, nếu chỉ là bề ngoài và khí chất giống nhau thì nhiều khả năng chỉ là trùng hợp mà thôi.”
Naqvi à một tiếng: “Còn có sở thích nữa.”
Trường Ninh: “Sở thích?”
“Bác sĩ từng bảo thích uống trà hoa nhài.”
Nhắc đến trà hoa nhài, Andrew nhớ lại cái ngày vừa đi “dụ dỗ” tên này xong, về đến khách sạn thì bị Trường Ninh đè trên cửa mặc sức làm tình, giữa chừng bị hắn phá đám, còn tưởng hắn chạy sang hỏi cái gì, lại đi hỏi cậu có thích uống trà hoa nhài không?
Thì ra đây là lý do vì sao hắn lại hỏi như vậy.
Trường Ninh tựa hồ cũng nhớ ra, cả lúc ở khu luộc trứng gà chính anh cũng bị hắn hỏi, mà khi đó anh đã trả lời thế nào? Anh nói “thích”.
Trường Ninh bình tĩnh nhìn Naqvi: “Thật ra tôi thích tất cả các loại trà, không thiên vị đặc biệt loại nào.”
Naqvi: “…”
Tim hắn lại nhỏ máu, cái này chỉ trách hắn không hỏi rõ ràng thôi, hắn đau khổ ôm tim: “Hóa ra là như thế.”
Sau khi giải thích kỹ càng, Naqvi lại nghiêm túc nói xin lỗi vì đã có ý định đó với bác sĩ.
Trường Ninh phất tay tỏ vẻ: Không sao, dù gì cậu cũng vừa bị vợ tôi đánh một trận xong.
Naqvi còn muốn nói gì đó nhưng chưa kịp mở miệng thì Andrew bên cạnh lại bất chợt nhào lên dọa cho hắn giật mình phải lùi về sau mấy bước.
“Này, cậu lại muốn cái gì? Đã nói là không thèm bác sĩ của cậu nữa mà! Còn có tấm thiệp, cậu lấy được cũng không vào được đâu.”
Andrew nhoẻn miệng cười, khoe ra cặp răng nanh trắng bóng: “Nếu vậy thì anh phải dẫn tôi theo!”
Naqvi nhăn nhó: “Hả? Mắc gì tôi phải dẫn người đáng ghét như cậu theo?”
Andrew cười cười: “Bởi vì nếu không thì tôi sẽ hủy luôn thiệp mời của anh, trói gô anh lại cho anh khỏi tìm người yêu. Sao? Chịu không?”
Naqvi: “…”
Trường Ninh cười lắc đầu, cái này cũng coi như là hợp tác hòa bình đi.
…
Xong chuyện, Andrew đưa ông xã của mình về khách sạn nghỉ ngơi trước, bỏ mặc tên đầu sỏ bày ra trò lạc đường này tự đi mà phát tín hiệu cho đám vệ sĩ đến rước mình.
Chờ đến trưa hôm sau, Andrew vừa thức giấc sau một đêm lăn lộn với ông xã thì nhận được điện thoại của cha.
Cậu nhập nhèm hai mắt, quá lười để có thể tự cầm điện thoại, Trường Ninh phải ngồi cạnh cầm cho cậu, một tay giữ điện thoại, một tay không nặng không nhẹ mà xoa nắn thắt lưng của cậu.
“Cha…” Andrew vừa ngáp vừa gọi.
“Tình hình thay đổi, thời gian đấu giá bị dời sớm hơn.”
Chỉ với một câu này, cơn buồn ngủ của Andrew đã bay đi mất dạng, cậu ngồi bật dậy: “Sao chứ?”
“Trên thiệp có vòng phép truyền âm của phù thủy, nó vừa khởi động, thông báo khách mời đã đến đầy đủ, vì không để mọi người phải chờ đợi mà thời gian đấu giá sẽ được tiến hành vào đêm mai.”
Cùng lúc đó, Naqvi cũng vừa bị tấm thiệp dọa cho giật mình tỉnh giấc. Sau khi nhận được thông báo, hắn bực bội quẳng thiệp qua một bên, ngã xuống giường lăn mấy chục vòng, giãy giụa đấm đá trong chăn xả giận.
Hắn giận vì mộng đẹp bị cắt ngang, Jasmine của hắn lần này có thể nán lại lâu hơn, hai người làm tình xong vậy mà giấc mơ không hề tiêu tán, lần đầu tiên hắn còn có thể nằm trong lòng người nọ âu yếm. Vậy mà chưa kịp hưởng thụ hay hỏi han thêm điều gì thì lại bị một tấm thiệp đánh thức. Chẳng rõ vì sao nó lại tự bay ra khỏi ngăn tủ, đập vào mặt hắn cái chát vang dội, rồi từ trong thiệp vang lên một giọng nữ trong trẻo thông báo thay đổi thời gian tiến hành buổi đấu giá!
Hắn rất là giận! Giận đến mức chỉ muốn đi ngủ để tiếp tục mơ!
Kết quả, vừa chập chờn trông thấy bóng người quen thuộc, hắn lại bị đánh thức, lần này là tiếng gõ cửa.
Andrew và Trường Ninh đứng bên ngoài suýt thì giật mình vì cặp mắt trợn ngược đầy hung dữ trừng ra từ sau khe cửa, trông không khác gì con thú đang nổi điên chuẩn bị cắn người.
Andrew: “Sáng bảnh mắt ra rồi mà vẫn còn ngủ à?”
“Chuyện gì?” Naqvi gầm gừ.
Andrew chẳng hiểu vì sao hắn lại lên cơn, nghiêng đầu nói thầm với người đứng cạnh mình: “Anh có mang thuốc phòng dại không? Em sợ.”
Trường Ninh: “…”
Naqvi đứng trong phòng suýt chút thì nhảy xổ ra cắn cho cậu mắc bệnh dại thật!
Andrew thật tự nhiên mà đẩy cửa phòng hắn ra, đi vào, vừa đi vừa nói: “Được rồi, là đến để khám mấy vết thương của anh lần nữa. Nhân tiện, bàn một chút về chuyện ngày mai, hẳn là anh vừa nhận được thông báo về việc thay đổi thời gian nhỉ.”
…
Đúng chín giờ rưỡi tối ngày hôm sau, có người của buổi đấu giá đến dẫn đường cho bọn họ.
Andrew không biết rõ số lượng người tham gia, nhưng chắc chắn sẽ không ít. Nơi diễn ra buổi bán đấu giá nằm cách xa khu vực khách sạn và vui chơi khác, gần như hoàn toàn độc lập và được xây dựng bên dưới lòng đất. Khi đi sẽ dùng xe đưa đón, đến cổng sẽ dừng lại rồi đi bộ một đoạn ngắn.
Andrew từng đến vài buổi đấu giá ở nơi này, cảnh vật và đường đi tất nhiên không quá xa lạ. Chỉ có Naqvi là như nhà quê mới lên, nhìn đông nhìn tây sờ sờ ngắm ngắm mấy thứ xuất hiện trên đường đi. Quanh khu này, mọi thứ gần như đều thuộc về phi nhân loại, không có thứ gì mà nhân loại bình thường sử dụng cả, đối với Naqvi mà nói là một loại mới mẻ hiếm thấy.
Lần này, bác sĩ và vệ sĩ không thể đi theo, bởi vì trong thiệp mời đã nói rõ mỗi người được mời chỉ có thể dẫn theo một đối tượng, áp dụng cho cả nhân loại lẫn phi nhân loại. Đối với phi nhân loại, “đối tượng” này còn bao gồm cả thú cưng, tức là không giới hạn chủng tộc, đúng nghĩa chỉ có hai sinh vật sống được đi vào.
Naqvi nhìn ngó một trận, cảm thấy hứng thú bừng bừng, rất muốn hỏi xem mấy cái sáng sáng đó là gì, còn có mấy thứ kỳ lạ khác nữa. Thế nhưng vừa định mở miệng hỏi lại sực nhớ ra mình vẫn còn giận cái tên Andrew này, nên hậm hực ngậm miệng, không thèm nói nữa.
Andrew thầm cười trong lòng, nhưng nghĩ cũng đúng là do mình lừa hắn trước, lại nhớ đến lời cha nói “xử lý khéo một chút, nếu được thì đừng khiến hắn chịu thiệt thòi gì quá mức, có thể hợp tác thì hợp tác”
Bèn huých hắn một cái, chủ động làm lành: “Sao giận dai vậy?”
Im lặng không thèm để ý.
Andrew lại nói tiếp: “Được rồi, mặc dù là tôi ép anh nhưng anh giúp tôi lần này tôi rất cảm ơn. Hay là cũng để tôi giúp anh tìm người yêu của anh đi.”
Naqvi khinh thường: “Tôi tìm mấy năm còn không ra thì cậu làm sao tìm được?”
“…” Andrew lần đầu tiên bị người ta khinh thường chuyên môn của mình, tức muốn xù lông. Cậu cảm thấy, cậu với cái tên này không thể làm lành được!
Cả hai lại như chó với mèo, chờ khi “người” xung quanh bắt đầu nhiều lên, lối vào xuất hiện ngay phía trước thì hai người mới dừng khắc khẩu.
Người dẫn đường phía trước quay lại cười nói: “Chúng ta đã đến nơi, xin hai vị tiếp tục đi theo tôi để đến ghế ngồi của mình nhé.”
Lần này các mặt hàng buôn bán là những thứ mà chỉ cần tùy tiện tung ra một cái sẽ dẫn đến một cuộc tranh giành gay gắt. Thế nên vì để đảm bảo tính công bằng, không có phòng riêng nào được sắp xếp ở đây, tất cả gần như phải bại lộ thân phận, cùng ngồi trên những hàng ghế đặt thành vòng tròn xung quanh sân khấu.
Người tham gia gần như được dẫn đến đông đủ, đã sắp mười giờ, từng thế lực đi theo người dẫn đường của mình mà ngồi vào vị trí.
Naqvi và Andrew không tính là đến quá sớm hay quá muộn, quanh khán đài cực kỳ rộng lớn đã có không ít người ngồi, mà người bên ngoài cũng đang không ngừng tiến vào.
Quả nhiên là có bước nhỏ máu xác nhận thân phận giống như Naqvi nói, có hắn bảo lãnh, Andrew an toàn thông qua, bước vào sảnh lớn của khán đài bậc thang.
Đúng lúc này, cặp đôi mà cậu gặp được trên chiếc xe trở về từ khu suối nước nóng đi ngang qua, tiếng trò chuyện của bọn họ rơi vào tai cậu:
“Anh Liên không đến sao?”
“Anh ấy ở ngay phía sau chúng ta, bảo chúng ta cứ vào chỗ ngồi trước.”
Người đàn ông ừm một tiếng, cả hai bước theo người dẫn đường phía trước, đi về hướng ngược lại với Andrew.
Andrew không quá để tâm, lúc này cậu đã trông thấy ba và cha của mình phía trước, cậu đã ngụy trang, vờ như không hề quen biết, hai nhóm người cứ thế lạnh nhạt lướt qua nhau. Nhưng không có ai biết rằng hai cha con bọn họ vẫn luôn để mắt đến đối phương.
Sylvester được dẫn đến chỗ ngồi trước, Andrew liếc nhìn một cái, ghi nhớ vị trí, sau đó tiếp tục bước đi.
Mà Naqvi mãi lo nhìn ngó xung quanh hòng tìm kiếm bóng dáng mà mình muốn tìm, lòng thầm cầu nguyện xin Jasmine sẽ có mặt ở nơi này, có lẽ đêm bán đấu giá sẽ là cơ hội cuối cùng của hắn.
Từ phía xa, có một bóng người cao ráo, thân thể thon dài nhưng không kém phần mạnh mẽ, choàng một chiếc áo có mũ trùm, chậm rãi đi theo người dẫn đường của mình, bước ngang qua hắn.
Nơi này có quá nhiều người, Naqvi không cách nào nhìn hết một lượt, cộng thêm việc người nọ khoác áo choàng đen gần như hòa vào cảnh sắc và tông màu xung quanh, mũ trùm lại che mất một phần tư khuôn mặt, thế nên đợi người nọ đến thật gần hắn mới phát hiện, vội vàng liếc mắt nhìn một cái.
Giây phút đó, Naqvi chỉ cảm thấy tim mình hẫng đi một nhịp, mọi thứ chậm lại, như một cảnh quay bị kéo dài ra, có hương trà hoa nhài thổi đến, nhẹ như không nhưng lại vô cùng rõ ràng đối với hắn. Mùi hương quen thuộc này hắn sẽ không bao giờ lầm. Bởi vì mùi hương này cực kỳ đặc biệt, trong hương trà còn mang theo cái gì đó mát lạnh, như mùi cơ thể, như mùi gió mà mỗi đêm mơ hắn đều có thể cảm nhận được.
Người nọ đi rất nhanh, chỉ một sải chân dài đã bước ngang qua hắn rồi để lại một góc nhỏ của sườn mặt ôn hòa.
“Jas…” Naqvi muốn kêu lên nhưng bỗng nhiên một cơn đau đầu đánh úp lại, bao nhiêu hình ảnh bị nhòe mờ trong mơ bỗng trở nên rõ rệt, như lớp kính phủ nước mưa được cần gạt gạt sạch, để mọi cảnh quan hiển hiện một cách trọn vẹn.
Chỉ một bên sườn mặt lại gần như trùng khớp với tất cả, gương mặt mà hắn không cách nào nhớ rõ cuối cùng cũng trở nên chân thật.
Là người đó! Chính là anh ấy!
Naqvi ôm đầu, cố nén cơn đau mà quay người lại, thế nhưng lúc này trước mắt chỉ có một đống người mặc loại áo choàng đen tương tự, nườm nượp tiến vào chỗ ngồi của mình.
Naqvi trở nên luống cuống, tại sao lại đi nhanh như vậy? Hắn ôm lấy trái tim đang nảy loạn lên trong lồng ngực, đè nén thứ cảm giác xa lạ chưa từng có, cố gắng tìm kiếm bóng người đó một lần nữa.
Đâu rồi? Đâu mất rồi? Jasmine của tôi…
Add comment