PHONG NGOA

Chương 20: Lời nói dối không hoàn mỹ

Chuyện này lẽ ra không để Alex biết được thì hơn, nhưng hai người bọn họ cùng chung sống dưới một mái nhà, ngủ chung một giường, đắp chung một chăn, thật khó để mà giấu giếm.

Lúc nhìn thấy vẻ mặt Alex, Ross mới phát hiện mình đã bại lộ điều gì. Anh vội xoay người, trên cằm còn mang theo vệt nước chảy.

“Alex…” Anh thấp thỏm gọi một tiếng.

Alex đứng ở cửa phòng bếp, tay còn đặt trên công tắc đèn, vẻ mặt cứng ngắc, dù nghe thấy tiếng anh gọi nhưng cậu vẫn không hề nhìn thẳng vào mắt anh mà lại đuổi theo vết đỏ dài phía sau lưng anh.

Thấy phản ứng của cậu như vậy, Ross hơi căng thẳng, anh đã từng nghĩ đến tình huống nếu chẳng may cậu phát hiện ra vết thương trên người thì anh sẽ phải giải thích như thế nào. Anh nghĩ ra rất nhiều lý do, tô vẽ nguồn cơn cớ sự tựa như một biên kịch viên tài tình để thuyết phục cậu.

“Alex, em…” Ross định chủ động trấn an cậu trước nhưng chỉ mới cất tiếng thì Alex đã có phản ứng mạnh.

Cậu gần như bổ nhào về phía anh, trong đáy mắt là sự kinh hãi và lo lắng tràn ngập: “Ross! Lưng anh!”

Cậu túm lấy cổ tay anh muốn anh xoay người thế nhưng Ross lại đứng yên như thể hai chân bị ghìm chặt xuống sàn mặc cho cậu dùng sức cách mấy cũng không hề di chuyển. Anh thậm chí còn nhẹ nhàng giữ lấy tay cậu, ôm cậu vào lồng ngực rồi nói khẽ: “Không sao cả, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, em đừng lo lắng.”

Alex trợn trừng mắt nhìn anh: “Cái gì vết thương nhỏ? Anh cho rằng em mù sao? Đừng có ôm em, mau bỏ ra! Chết tiệt!”

Cậu muốn giằng khỏi vòng tay anh nhưng không dám ra sức vì sợ khiến anh gồng lên làm động đến cơ lưng phía sau. Hai mắt cậu bắt đầu ửng đỏ vì sốt ruột, đến mức phải buột miệng chửi thề bởi không cách nào thoát khỏi anh.

“Anh mau thả em ra, Ross! Em không đùa đâu!”

Ross biết cậu phản ứng mạnh như vậy là vì lo lắng cho mình, chút hy vọng vào việc vừa rồi cậu mới tỉnh ngủ sẽ không trông thấy rõ ràng cũng hoàn toàn biến mất. Xem ra chẳng thể giấu được nữa.

Ross chậm rãi thả lỏng vòng tay, miệng vẫn còn trấn an cậu: “Anh thật sự không sao, chỉ là…”

Vừa được thả lỏng Alex đã lập tức ôm lấy hông anh khiến anh xoay người lại. Bấy giờ, một vết thương lớn và sâu để lộ thịt đỏ bên trong đập vào mắt cậu, điều kỳ lạ là nó không hề chảy máu. Thế nhưng những thớ thịt đỏ lồi ra đó trông vô cùng đáng sợ, nó khiến tim Alex muốn ngừng đập, cậu nào còn tâm trí để ý đến sự kỳ lạ kia, cậu chỉ biết nó chắc chắn vô cùng đau đớn.

Cậu run rẩy hỏi: “Ross, nói cho em biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao anh lại bị thương như vậy?”

Cậu căng thẳng không thôi, trong mắt cũng xuất hiện tơ máu, lúc này cậu thậm chí không biết mình nên xử lý miệng vết thương này như thế nào. Cậu hỏi được một câu thì không đợi anh trả lời đã vội vàng chạy về phía tủ thuốc nhỏ được treo trên tường phòng bếp, miệng tuôn ra một tràng, giọng nói còn lẫn theo những cơn run rẩy rất khó phát hiện, rõ ràng cậu đang cực kỳ hoảng hốt: “Chúng ta phải đi bệnh viện, tr-trước hết phải băng bó tạm lại để tránh bị tổn thương thêm… cần có băng gạc sạch sẽ, băng gạc…”

“Alex.” Ross muốn ngăn cậu lại nhưng Alex gần như chúi đầu vào trong tủ thuốc để tìm băng gạc. Dáng vẻ hấp tấp và lời nói đã trở nên loạn xạ của cậu khiến anh còn lo lắng hơn cả bản thân mình: “Alex, em bình tĩnh lại đã!”

Ross trở tay ôm chặt lấy eo cậu kéo ra xa khỏi tủ thuốc sau đó ôm lấy mặt cậu: “Nhìn anh này, vết thương chỉ hơi sâu một chút, chúng ta không cần thiết phải đến bệnh viện.”

Alex nghe anh nói vậy thì càng trừng anh dữ hơn, cậu kéo tay anh ra, bấy giờ đã trở nên tức giận: “Như vậy mà chỉ hơi sâu một chút?” Cậu suýt chút nữa thì phát hỏa với anh nhưng đã kịp thời hít một hơi để kiềm chế: “Ross, rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra mà em không biết? Rõ ràng ngày hôm qua vẫn hoàn toàn bình thường…”

Cậu nói đến đây thì nhớ tới lời từ chối ân ái của anh lúc tối, hoá ra là anh vì muốn che đậy vết thương trên người mình mới không gần gũi với cậu. Cớ gì anh lại không nói cho cậu biết? Cậu thật sự giận vì anh lại xem nhẹ bản thân mình như vậy.

Ross thấy cậu tức giận thì vội nắm lấy tay cậu muốn trấn an nhưng Alex rút tay lại, cảnh cáo mà nói: “Anh đừng hòng dỗ em cho qua chuyện, bây giờ lập tức đi bệnh viện, sau đó thì anh muốn giải thích cái gì cũng được.”

Nói rồi cậu nén giận mà bắt đầu quấn băng gạc cho anh, thế nhưng quấn xong lại bị Ross ôm vào ngực, đôi mắt lạnh của anh rũ xuống nhìn cậu mang theo sự nghiêm túc, rất hiếm khi anh không chiều theo ý cậu mà nói: “Anh không thể đến bệnh viện.”

Vết thương của anh nếu muốn lành lại thì chỉ có thể dựa vào việc ăn thịt người, đến bệnh viện chẳng giúp ích được gì mà có khi còn kéo theo vô vàn rắc rối khác, dù sao thì anh cũng không phải là một con người.

“Tại sao?” Alex ngửa đầu nhìn anh.

Vai anh hơi buông xuống, nhìn người trong lòng đang gần sát trước mặt, trong mắt người nọ chỉ có bóng dáng của mình khiến anh nhất thời không cách nào nói ra lời dối trá để lừa gạt lòng tin của cậu.

Alex lúc này đã bình tĩnh trở lại, cậu buông miếng băng gạc còn dư xuống rồi nắm lấy tay anh, trong khi hai mắt vẫn luôn nhìn anh chăm chú. Thấy anh há há miệng nhưng lại không nói gì, cứ chần chờ lưỡng lự thì cậu chậm rãi cất tiếng: “Có phải anh vướng vào rắc rối gì đó không? Nó tệ hại đến mức không thể nói cho em biết sao?”

Ross cụp mắt nhìn tay hai người đang nắm lấy nhau, dường như đang hạ quyết tâm nào đó. Anh ngẩng đầu lên, gương mặt lại đeo vẻ nhẹ nhàng như thể chẳng có rắc rối gì quá tệ hại như lời Alex nói cả: “Không phải, vì anh không muốn em lo lắng nên đã giấu em. Kỳ thật tối nay lúc rời khỏi công ty anh gặp phải một tên cướp, vết thương cũng là do bị hắn tấn công mà ra, nhưng không sao đâu, chỉ là một vết cắt mà thôi, nó đã ngừng chảy máu rồi.”

Ross biết từ lúc anh nảy sinh tình cảm với cậu, muốn cùng cậu đi một chặng đường dài thì sẽ không thể nào giấu được chuyện mình là một con quái vật ăn thịt người. Thế nhưng anh không định cho ngày đó đến sớm như vậy, vốn dĩ anh định sẽ để lại từng chút từng chút manh mối nhỏ như những vụn bánh mì để Alex có thể tự mình lần theo và phát hiện ra, thật chậm rãi để cậu không quá sợ hãi. Nếu vậy, có lẽ khi biết sự thật anh vẫn còn cơ hội được ở cạnh cậu.

Thế nhưng rắc rối kéo đến đã phá hỏng ý định này của anh, vậy thì chi bằng nương theo đó mà tạo ra một lời nói dối đầy lổ hỗng, thà rằng khiến cậu nghi ngờ còn hơn là thành công lừa gạt được lòng tin của cậu.

Anh thà đến cái ngày cậu tìm ra sự thật có thể thong thả nói rằng nó hệt như suy đoán của cậu hơn là nhìn thấy sự khiếp sợ khi nhận ra mình bị ‘chơi đùa’ trong tay một kẻ sát nhân và vẻ mặt đầy thất vọng lẫn tuyệt vọng khi biết lòng tin của mình đặt sai chỗ.

Vì vậy giữa rất nhiều kịch bản hoàn hảo mà anh suy tính trong đầu, anh chọn ra cái lý do ngu ngốc nhất. Quả nhiên, nghe anh nói như vậy thì Alex mím môi, gương mặt đanh lại: “Anh nghĩ em sẽ tin à?”

Ross không nói gì, anh tùy ý tìm lý do biện hộ chính là vì không muốn cậu tin vào nó. Thế nên đây chẳng phải là điều anh hy vọng đó sao?

Alex thấy anh im lặng không hề có ý định giải thích thêm để bù đắp những lỗ hổng trong lời anh nói thì càng giận hơn. Cậu đẩy anh ra, muốn quay đầu bỏ đi một mạch lên phòng nhưng chân còn chưa nhấc lên thì đã nhớ đến vết thương sau lưng anh.

Cậu mím môi một lúc rồi cáu kỉnh nói: “Anh không nói thật cũng được thôi nhưng phải đến bệnh viện khâu vết thương, nó quá sâu và hở to.”

Thế nhưng Ross lần nữa lắc đầu, lần này dù giọng nói anh vẫn nhẹ nhàng như cũ nhưng Alex có thể nghe ra sự kiên quyết của anh: “Nó không nghiêm trọng đến mức như thế, vài tuần nó cũng lành lại thôi.”

Phải rồi, nguyên do xuất hiện vết thương đến ngay cả cậu anh còn chẳng thể nói thật thì làm sao chịu đến bệnh viện. Alex cau mày, dự cảm về điều mà anh giấu giếm cậu thật sự rất tệ hại.

Alex không nói gì nữa, chỉ im lặng tháo băng gạc ra rồi bôi thêm thuốc cho anh, sở dĩ ban nãy có ý định đến bệnh viện nên cậu chỉ băng tạm lại để tránh đụng chạm gây đau đớn nhưng bây giờ anh không muốn đến bệnh viện thì cậu không thể mặc kệ được.

Suốt quá trình vẻ mặt Alex đều không tốt chút nào, Ross biết cậu giận rồi, nếu đổi lại là anh bỗng nhiên phát hiện ra trên thân thể Alex có một vết thương đáng sợ như vậy, cậu nhất quyết giấu giếm, thậm chí còn bịa lý do để lừa gạt anh, anh nhất định sẽ nổi nóng.

“Alex…” Ross thở dài nắm lấy tay cậu.

Thế nhưng Alex không thèm đáp lại, mặc anh muốn làm gì thì làm, cậu chỉ chuyên tâm bôi thuốc sau đó băng bó lại cho anh. Tuy giận nhưng động tác của cậu vẫn vô cùng nhẹ nhàng, lúc bôi thuốc nếu thoáng thấy cơ bắp của anh căng ra sẽ lập tức dừng tay, lo lắng quan sát anh một chốc mới yên tâm bôi tiếp. Có điều, từ đầu đến cuối cậu không nói gì nữa ngoại trừ yêu cầu anh vén quần lên để cậu kiểm tra xem có còn vết thương nào nữa hay không.

Alex phát hiện trên cổ chân của anh có ba vết cắt trông vừa giống như vết động vật cào mà cũng vừa giống như dùng dao cứa qua, thậm chí trong lòng bàn tay phải của anh có một vết thương. Tất cả đều được cậu tỉ mỉ bôi thuốc.

Xong việc, Alex bỏ về phòng, lần này cậu cuộn người trong chăn, nằm sát mép giường, thái độ rõ ràng là đang chiến tranh lạnh. Ross chỉ có thể ôm lấy cậu từ phía sau và cách một lớp chăn dày.

Từ nửa đêm hôm ấy trở về sáng không một ai ngủ ngon cả.

Ross là vì tâm tư và bí mật của mình, anh còn phải nghĩ ra hướng đi kế tiếp. Alex lại vì lo lắng cho vết thương của anh, tuy cậu giận nhưng chỉ một lát sau cảm giác được người phía sau buông tay không ôm cậu nữa thì vội vã trở mình vịn lấy vai anh, chân cũng quắp sang để anh không nằm thẳng ra làm cấn đến vết thương.

Hành động này của cậu khiến Ross hơi tỉnh giấc, thế nhưng anh không mở mắt, chỉ giả vờ ngủ để cậu nhẹ nhàng kéo anh nằm nghiêng trở lại. Lần này đến phiên cậu ôm anh vào lòng, canh chừng suốt một đêm để anh không lăn lung tung làm ảnh hưởng đến vết thương.

 

Thế nhưng Alex cũng không thể thức mãi đến sáng, trong đầu cậu xoay vần rất nhiều câu hỏi, hừng đông vừa đến cậu đã không chống nổi nữa mà mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, trước khi ngủ vẫn không quên ôm chặt bạn đời. Dường như với cậu mà nói những bí mật mà anh giấu kia cũng chẳng mấy quan trọng bằng thương thế của anh lúc này.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!