PHONG NGOA

Chương 2: Ý nghĩ sâu thẳm

Rất nhiều đêm trước cứ mỗi khi cậu choàng tỉnh bởi cơn ác mộng về trận hoả hoạn và người đàn ông bị thiêu sống đó thì ‘nó’ sẽ lại đến, kéo cậu đi.

‘Nó’ kiểm soát toàn thân cậu, biến cậu thành một con rối không thể tự khống chế, cậu chỉ biết trừng mắt nhìn đôi chân mình bước đi không phát ra tiếng động, lướt qua giường của những đứa trẻ khác, ra khỏi phòng, cứ thế dưới sự điều khiển của ‘nó’ mà đi về phía căn phòng duy nhất vẫn sáng đèn ở dãy nhà bên kia – phòng của viện trưởng.

Cậu đi đến bên ngoài cửa phòng, lúc này thân thể cậu đã có thể khống chế trở lại nhưng cậu cảm giác được một luồng hơi lạnh áp sát vào lưng mình như cơ thể ai đó chặn đứng đường quay về của cậu. Hai mắt cậu bị một bàn tay đen ngòm che lấy, nhưng đây là cách mà ‘người nọ’ cho cậu nhìn thấy ‘thứ cậu muốn biết’.

Cứ thế, cậu có thể nhìn xuyên qua cánh cửa nặng nề.

Trong phòng của viện trưởng lúc này không chỉ có một mình bà mà còn có một tay bảo vệ và một người đàn ông cao lớn, người nọ trông giống như những gì mà bà ta miêu tả: Cao lớn, trẻ tuổi, khôi ngô, qua cách ăn mặc cũng biết đây là một người giàu có. Thế nhưng ánh mắt của ông ta không phải là kiểu ‘vì rất thích trẻ con nên mới tìm đến nơi này để nhận nuôi một đứa’.

Cậu run lẩy bẩy, thầm biết lần này cũng sẽ tương tự với những đêm khác, cậu sẽ bị bóng đen sau lưng ép trông thấy cảnh bọn trẻ con mà bà viện trưởng thông báo được nhận nuôi sẽ bị lột hết đồ ra. Nếu giãy giụa, bà ta sẽ để tay bảo vệ dùng dây thừng trói chặt lại rồi bày ra như một món hàng, giới thiệu các loại ưu điểm của chúng. Chẳng hạn như một làn da non mịn, bộ phận sinh dục nhỏ nhắn, và những nơi khác mà bà ta cho là sẽ hấp dẫn trong mắt ‘kẻ nhận nuôi’.

Leo là một đứa trẻ ngoan đến ngu ngốc, nó bị bán mà không tự biết, chờ khi phát hiện bất thường, nó sợ hãi gào khóc, giãy giụa như một con cá trên thớt.

Viện trưởng tát nó, bà dùng quần áo của chính nó mà trói nó lại, sau đó để cho người đàn ông kia ‘thưởng thức’ bằng cách móc thứ ghê tởm trong quần của hắn ra, nhét vào trong cơ thể Leo mặc cho Leo khóc lóc vì đau đớn.

Bóng đen với cặp mắt đỏ lòm đứng phía sau cậu bỗng cất giọng nói khàn khàn của mình: “Như đã hứa, tôi cho em biết những gì em muốn biết.”

Silas lắc đầu nguầy nguậy, cơn buồn nôn dâng lên khiến cậu nôn khan, cậu chỉ muốn xông vào trong kia và giết quách những kẻ ghê tởm nọ. Vì sao ‘nó’ cứ bắt cậu nhìn thấy cảnh tượng này? Cậu không cách nào phân biệt được cảnh tượng này là thật hay chỉ là ảo giác.

Như nghe thấy suy nghĩ của cậu, bóng đen cúi đầu xuống rồi thè chiếc lưỡi trơn trượt lạnh lẽo ra liếm lên vành tai cậu, bảo rằng: “Chẳng phải khi em bị nhốt, em đã nói rằng nếu có người giúp em thoát khỏi nơi này, em sẽ trả ơn bằng tất cả những gì em có sao?”

Cái hôm Silas bị bà viện trưởng nhốt trong phòng sinh suốt năm tiếng đồng hồ, cậu đã hoảng loạn đến mức tự làm bản thân bị thương, hình như lời duy nhất mà cậu kêu gào chính là van nài bà viện trưởng thả mình ra. Mãi cho đến khi mệt lả, cổ họng đau đớn, cậu mới thì thầm câu nói ấy – một câu ước mà cậu cho rằng sẽ không ai đáp lại.

Cái bóng lại thì thầm bên tai cậu: “Tôi cho em biết những gì em muốn biết để tự bảo vệ mình. Tôi có thể giúp em thoát khỏi đây, nhưng đổi lại, em phải trao mình cho tôi trước đã, trao thân xác này cho tôi, để tôi sử dụng nó như cơ thể của mình.”

Silas run lên, cậu biết ngày hôm đó mình đã đặt ra một giao ước với ‘nó’, cũng chính cậu là người kêu cứu, là người chủ động gọi ‘nó’ ra.

“Silas, em chỉ còn một ngày.”

Lúc này đây, sự tra tấn của Leo trong căn phòng kia cũng kết thúc, cậu trông thấy người đàn ông nọ móc ra một xấp tiền dày cộp đưa cho bà viện trưởng với vẻ mặt hài lòng rồi muốn mang Leo đi.

Cậu cho rằng lần này sẽ giống như những lần trước, sau mọi chuyện bóng đen sẽ đưa cậu trở về giường và tan đi như một làn khói. Nhưng không, khi gã đàn ông kia còn chưa mang theo Leo bước ra khỏi cửa thì bóng đen đã chui vào cơ thể cậu, bắt đầu thao túng cậu biến thành một thứ gì đó khác, xông vào căn phòng, mặc sức xé xác những người mà cậu ghê tởm ra, ăn thịt họ, tựa như những ý nghĩ sâu thẳm mà cậu giấu sâu trong lòng.

Khi căn phòng kia đã nhuốm đầy máu, cậu mới lần nữa mở mắt ra, trời đã rạng sáng rồi nhưng lũ trẻ xung quanh vẫn còn ngủ say chưa tỉnh.

Silas không phân biệt được đâu là mơ đâu là thật, có khi đêm qua chỉ là hai giấc mơ chồng chéo lên nhau, Leo không bị ai xâm hại và cậu không biến thành ma quỷ cắn xé lũ người đó. Nhưng những lời của bóng đen cứ quanh quẩn trong đầu cậu không ngừng, chỉ cần soi gương lâu thêm một chút thì ảo giác sẽ xuất hiện, gương mặt cậu trong gương sẽ mỉm cười, khi thì ngọt ngào cám dỗ, khi thì dữ tợn xấu xa, nhắc nhở cậu đừng quên ‘giao ước’ và một sự trả ơn bằng ‘tất cả những gì mình có’.

Silas tự hỏi, sự giúp đỡ đến từ một linh hồn… nếu cậu giao bản thân cho ‘nó’ thì cậu sẽ còn lại gì?

Ngày hôm đó, khi cậu đang cố nói với bản thân rằng sự việc đêm qua chỉ là cơn ác mộng chồng chéo, thì chẳng mấy chốc sau cậu đã không thể tự thuyết phục nữa rồi. Vào giờ ăn trưa cậu phát hiện mình không trông thấy bóng dáng Leo đâu cả, viện trưởng nói rằng, đêm qua người cha mới của Leo đã sớm rước nó đi rồi.

Cậu sững sờ rất lâu, nhưng điều khiến cậu kinh hãi hơn còn nằm ở phía sau. Viện trưởng nhân lúc này kêu gọi tất cả mọi người tập trung lại, thông báo: “Chúng ta lại có thêm tin vui, một cậu bé nữa sắp sửa có được gia đình riêng của mình.”

Trái tim nhỏ bé của cậu nảy lên thình thịch trong lồng ngực với sự bất an càng lúc càng mãnh liệt. Quả nhiên, ngay sau đó bà ta nhìn về phía cậu, nói rằng hôm nay là sinh nhật cậu, bà muốn công bố tin này xem như một món quà mừng cậu vừa tròn mười lăm tuổi, bà nói rằng có người muốn nhận nuôi cậu.

Đó là ai?

Câu hỏi chưa ra khỏi miệng, viện trưởng đã nói rằng người đàn ông đến rước Leo ngày hôm qua bày tỏ về việc muốn nhận thêm một đứa trẻ nữa để làm bạn với Leo, ông ta để ý đến cậu, cảm thấy cậu khá thân với Leo, hy vọng cậu sẽ trở thành người nhà của mình, thành con của ông ta và em trai của Leo.

Silas nghe đến đó thì khiếp sợ đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, không thể tin được mà nhìn viện trưởng, trong mắt đầy kinh hoàng. Chuyện đã diễn ra đêm qua là thật ư? Bấy lâu nay đều là thật? Có những cái mà cậu được thấy vào đúng thời điểm và có những cái là quá khứ từng xảy ra? Chẳng hạn như điều tương tự đã xảy ra với những đứa trẻ khác trước Leo mà bóng đen cho cậu thấy, đều là thật?

Cậu chợt hiểu ra, có lẽ thứ duy nhất trong đêm qua không phải thật là phần sau cùng, việc giết chết những kẻ kinh tởm trong gian phòng kia chỉ là ý nghĩ cậu chôn sâu trong lòng mà không thể thực hiện, nhưng bóng đen moi chúng lên, dàn dựng cho cậu xem những thứ mà cậu đã ảo tưởng.

Bị phát hiện này đả kích, Silas quay đầu chạy khỏi ra sảnh ăn, cậu tìm một góc nhỏ ẩn nấp. Bóng đen nói đúng rồi, một ngày, cậu chỉ có một ngày để suy nghĩ về giao ước của bọn họ, bởi vì ngay tối nay người đàn ông kia sẽ quay trở lại đón cậu.

Cậu phải nhanh chóng rời khỏi đây, cậu không muốn bị bán!

Vào lúc Silas quay đầu chạy đi, cậu không hề biết rằng ánh mắt viện trưởng nhìn bóng lưng mình đã có gì đó khác lạ, vẻ kinh hoàng trên mặt cậu nói rõ rằng cậu biết bí mật của trại trẻ này.

Silas có thể trốn bao lâu khi toàn bộ trại trẻ đều nằm trong lòng bàn tay người phụ nữ kia. Chẳng mấy chốc sau bữa ăn viện trưởng đã phái mấy tên bảo vệ lùng sục tìm bắt cậu.

Silas dùng hết toàn bộ sức lực của mình để phản kháng nhưng một đứa trẻ gầy gò như cậu đâu thể nào chống lại. Lúc bị xách đến chỗ viện trưởng, toàn thân cậu đã dính đầy đất cát, vết thương vì phản kháng mạnh cũng trải đầy trên cơ thể.

Bà ta cụp mặt nhìn nó, lắc đầu trách mắng: “Silas, con thật không ngoan gì cả, có lẽ nên phạt con một chút để sau này không tái phạm nữa, tránh cho chọc giận cha nuôi tương lai của con.”

Trong khi những đứa trẻ xung quanh khác dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cậu như thể đang nhìn một tên điên, chúng đều cho rằng cậu đã điên rồi khi không chịu nhận ‘gia đình’ mới. Bà viện trưởng chỉ nhẹ nhàng nói: “Nhốt vào phòng vệ sinh trên tầng gác mái đi.”

Bà ta vẫn nhớ kỹ đó là nơi cậu sợ hãi nhất, nơi có thể khiến một thằng nhóc cứng đầu như cậu phải quỳ xuống nức nở cầu xin.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!