PHONG NGOA

Chương 2: Tuyển người

Có lẽ chính Tasha cũng không ngờ mình không phải là người duy nhất vẫn còn nhớ nhung đối phương. Cậu ở cùng người phụ nữ cho đến chạng vạng mới rời khỏi nghĩa trang.

Tasha thuê một phòng nghỉ ở ngoại ô cách nghĩa trang vài cây số rồi đi dạo quanh đó không mục đích. Màn đêm buông xuống nhưng đường cái vẫn còn rất nhộn nhịp, thi thoảng cậu nghe thấy tiếng trò chuyện và bàn luận của những bà cô tụ tập trên vỉa hè.

“Cậu thiếu gia ốm yếu kia chết rồi.”

“Tôi biết mà, với cái thân thể đó thì cậu ta sẽ không sống lâu nổi, chết ở độ tuổi này thì tôi cũng không thấy ngạc nhiên lắm.” 

Ngay cả khi nhà Trenton không để người ngoài tham dự tang lễ thì cái chết của anh vẫn gây ra nhiều sự chú ý. Nhật báo, tạp chí và các tờ báo loại nhỏ cũng đưa tin, ngay cả bình dân cũng không khỏi bàn tán.

“Tiếc thay cho cậu trai trẻ, xem ra tài sản nhà Trenton mai sau là của cậu hai rồi.”

“Chưa chắc, cũng có thể là của cậu ba.”

“Cô không biết gì à? Cậu ba nhà Trenton là một người thực vật, đâu thể kế thừa khối gia sản vĩ đại đó.”

Kể cũng lạ, vì sao con cái nhà Trenton đa phần đều là người bệnh yếu? Nhưng có vẻ như những gì mà các bà cô ấy quan tâm chỉ là việc mai sau ai sẽ là người thừa kế, chuyện đấu đá của các gia tộc thượng lưu luôn là đề tài kịch tính và thú vị với bọn họ.

Tasha đứng ở vỉa hè lẳng lặng nghe bọn họ trò chuyện, cho đến khi một chủ đề kéo lấy chú ý của cậu.

“Các cô đã biết gì chưa? Nhà trenton lại muốn tuyển thêm gia nhân.”

Tuyển gia nhân? Tasha cau mày, vì sao cố ý đuổi hết toàn bộ rồi bây giờ lại tuyển thêm. Tasha không cho rằng tất cả bọn họ cùng phạm sai lầm nào đó để bị đuổi việc tập thể như thế, cậu nghĩ đến sự bất thường về cái chết của anh, việc tất cả những người cũ đều bị đuổi vào trước ngày anh qua đời có phải chỉ là trùng hợp không? Hay vì để che giấu điều gì đó?

Một ý định lóe lên trong đầu cậu, Tasha vội tìm đến một sạp báo ở góc đường, không ngừng tìm kiếm tờ báo mình cần mua.

Chủ sạp là một ông chú trung niên mập mạp, ông ta thấy cậu thanh niên với vóc người thấp bé cứ ngó tới ngó lui trên quầy mình mãi mà không mua gì, cuối cùng mất kiên nhẫn hỏi: “Nhóc con, rốt cuộc muốn tìm báo gì?”

Tasha không dám chắc thông tin đó có đăng trên báo, sợ bị ông chủ mắng nên có hơi đắn đo một chút, nhưng rồi vẫn nói ra: “Có tờ báo nào đăng về việc tuyển gia nhân của nhà Trenton không ạ?”

Ông chủ hừ một tiếng, phất tay đuổi cậu: “Tờ báo đó bán chạy nhất mấy hôm nay, đã hết từ sớm rồi, bây giờ không còn chỗ nào bán nữa đâu.”

Tasha mím môi, thế nhưng cảm giác thất vọng chưa kịp dâng lên trong lòng thì cậu lại trông thấy tiêu đề được in một cách bắt mắt trên tờ báo nằm trong tay chủ sạp. Cậu lắc đầu nói: “Chưa hết mà.”

“Hả?” Ông chủ trợn mắt.

Cậu lập tức chỉ vào tay ông chủ: “Còn một tờ đó, bán cho con đi.”

Chủ sạp lại hừ lạnh một tiếng, nói rằng đây là tờ mà ông ta đang đọc, nếu muốn mua lại thì chờ ông ta đọc xong đi. Tasha mím môi, không thể làm gì hơn là đành ngồi xổm bên cạnh sạp báo lẳng lặng chờ đợi. Vì sợ bị người khác đến mua báo mắng là cản lối, Tasha cố ý thu mình vào một góc, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn, không có chút cáu kỉnh hay than vãn nào, cũng không hối thúc ông chủ, trong tay còn cầm sẵn mấy đồng tiền định chờ lát nữa ông đọc xong thì trả cho ông.

Ông chủ hình như không ngờ cậu sẽ ngoan ngoãn ngồi chờ như vậy, ông ta nhìn chằm chằm cậu một lúc thì mặc kệ, trong lòng thầm nghĩ thằng nhóc này sẽ không kiên nhẫn được bao lâu đâu. Sau đó ông lại dựa lưng ra ghế, chân gác lên quầy, tiếp tục đọc báo.

Vóc dáng Tasha rất nhỏ, khi cậu cố ý thu mình vào trong góc khuất sẽ khiến người ta không chú ý đến, qua ít phút sau, chủ sạp cũng quên mất có một bóng người nhỏ đang yên lặng chờ mình. Mãi cho đến hơn một tiếng sau, cuối cùng ông ta cũng đọc xong tờ báo, vừa đặt xuống, bóng người nhỏ đột nhiên chồm đến: “Ông chủ bán cho con nha.”

Chủ sạp giật mình: “Cậu vẫn còn ở đây à?”

Tasha xòe tay ra, trên tay là tiền mua báo, yên lặng nhìn ông ta.

Đối mặt với cặp mắt mong đợi của cậu, chủ sạp báo không nỡ làm khó dễ nữa, ông ta gấp tờ báo lại rồi quẳng cho cậu, hừ lạnh nói: “Cầm đi, không cần trả tiền.”

“Cảm ơn ông chủ.” Tasha vui vẻ cười lên, ôm theo tờ báo trở về nhà nghỉ rồi mới mở ra đọc, quả nhiên nó có đăng tin về việc tuyển người. Đây chẳng phải là cơ hội tốt để cậu “trà trộn” vào nhà Trenton sao?

Nói là trà trộn thì không đúng lắm, nhưng dẫu sao mục đích của cậu cũng khác với những người còn lại, ít nhất thì cậu hy vọng mình có thể gặp được anh.

Tối hôm ấy Tasha thức trễ hơn thường ngày để soạn đơn xin rồi chờ hôm sau đón một chiếc xe chạy đến dinh thự nhà Trenton.

Tòa dinh thự lớn tọa lạc bên bờ hồ Van, toàn bộ khu đất và cả cái hồ hình như đều thuộc quyền sở hữu của nhà Trenton, là một khối gia sản lớn. Khi đến nơi Tasha mới biết nó được bao bởi một lớp tường vây và hàng rào, có thể nhìn thấy thấp thoáng hồ Van xanh biếc bên trong và dinh thự lớn như một tòa lâu đài ở bờ hồ.

Tasha chỉ là một cậu bé sinh ra trong gia đình bình dân, chưa bao giờ nhìn thấy nơi ở nào như thế này, nó dường như vượt quá sự tưởng tượng của cậu khiến cậu mất vài phút đứng ngơ ngác ở cổng lớn. Mãi cho đến khi tài xế hỏi cậu: “Này cậu nhóc, có cần tôi đợi cậu không?”

Tasha giật mình một cái, vội gật đầu bảo: “Có ạ, c-con chỉ đến nộp hồ sơ thôi.”

“Muốn xin làm gia nhân cho nhà Trenton à?”

Tasha gật đầu rồi cầm theo xấp giấy tờ mà mình soạn cả đêm, đi bộ về phía hòm thư được đặt ở cổng lớn, hoàn toàn không nghe thấy tiếng lầm bầm của tài xế phía sau: “Biết ngay mà!”

Từ khi tin bọn họ muốn tuyển người được đăng báo, có không ít kẻ nộp đơn xin vào, gã làm tài xế xe đã đưa đón ba người đến đây chỉ để nộp đơn rồi.

Tasha đến gần cánh cổng sắt khổng lồ mới phát hiện bên cạnh hòm thư có một cái hộp khác được viết chữ: Nơi nộp đơn xin việc.

Trông cái hộp này rất mới, có vẻ như vừa được lắp vào sau khi đăng tin tuyển người, Tasha nhón chân nhìn vào khe hở của chiếc hộp muốn xem thử bên trong có nhiều tờ đơn hay không. Nhưng tiếc là chẳng nhìn thấy được gì bởi bên trong tối đen, lại thêm khe hở vừa nhỏ vừa hẹp khiến tầm mắt không cách nào nhìn xuống dưới đáy.

Tin tuyển người đã đăng được vài ngày, tiền lương của người làm công cho các gia tộc lớn đều khá khẩm hơn những chỗ khác nên thường được săn đón rất nhiều, cậu sợ là mình không còn cơ hội.

Đúng lúc này, cánh cửa sắt đột nhiên vang lên âm thanh kèn kẹt rồi hé mở. Tasha giật mình nhìn sang, trông thấy một người phụ nữ mặc đồ hầu gái đang lạnh mặt đứng ở đó, cô ta nhìn Tasha hỏi: “Cậu là ai? Đứng ở đây làm gì?”

“X-xin chào, em đến để nộp đơn.” Tasha hơi căng thẳng nói.

Cô hầu gái lạnh lùng đi đến bên cạnh cậu, tay thuần thục mở khóa hộp đơn xin việc rồi lôi ra một xấp giấy thật dày, rõ ràng có rất nhiều hồ sơ được nộp vào, sau đó chìa tay ra với cậu: “Đưa đây.”

“A! Dạ!” Tasha vội đưa hồ sơ của mình cho cô ta.

“Khoảng ba ngày nữa sẽ có thư gửi đến chỗ ở của cậu.”

Nói rồi cô ta tiếp tục mở hòm thư bên cạnh, lấy thư, sau đó ôm theo chúng cùng với xấp hồ sơ quay trở lại bên trong cánh cổng.

Tasha nhìn cổng lớn nhanh chóng khép kín như đang ngăn cách hai thế giới, trong lòng có hơi hoài nghi, gương mặt cô hầu gái đó mang đến cảm giác quen thuộc cho cậu, nhưng nhất thời cậu không nhớ ra mình đã gặp cô ta ở đâu. Mãi đến khi Tasha lên xe trở về nhà nghỉ, cậu mới nhớ ra cô ta là người mà hai năm trước đến quảng trường đưa thuốc và dẫn Elias trở về, xem ra gia nhân trong nhà Trenton cũng không hẳn là bị đuổi đi hết. Cậu đoán, có thể những người ở vị trí quan trọng như quản gia và nữ hầu trưởng sẽ không bị đuổi đi.

Hai ngày tiếp theo, Tasha vẫn luôn dành thời gian đến nghĩa trang thăm Elias, ngoài ra thì cũng chỉ đi dạo quanh quẩn trên phố.

Ngày thứ ba, sáng sớm đã có tiếng gõ cửa của chủ nhà: “Tasha, có thư gửi cho cậu.”

Tasha đã thức dậy từ sớm, lúc này đang ngồi ăn sáng một mình, nghe vậy thì biết là chuyện mình xin việc, cậu vội vàng mở cửa. Trong lòng thấp thỏm không biết liệu mình có được nhận hay không.

Cậu cảm ơn chủ nhà rồi mở bì thư, bên trong là một tờ giấy thông báo về việc đầu tuần sau cậu sẽ đến dinh thự nhà Trenton để bắt đầu nhận việc, và rằng cậu nên mang theo hành lý của mình. Tasha ngẩn ra, điều này có phải đồng nghĩa với việc cậu đã được nhận không?

Cảm giác vui mừng kéo đến, các công việc ở thủ đô cho dù là làm người hầu cũng rất khó kiếm được, không ngờ cậu lại trở thành kẻ may mắn đó. Mà quan trọng hơn hết, cậu cho rằng rất có thể mình sẽ được gặp anh, ít nhất là một lần cuối cùng.

 

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!