PHONG NGOA

Chương 2: Tối đó

Tham quan nhà xong, Nam Trà gọi điện cho anh Liên của cậu.

“Có cần gì nữa thì nói anh một tiếng.”

“Dạ. Không cần gì nữa đâu, cảm ơn anh.”

Chiều tối, Nam Trà bắt đầu soạn đồ đạc trong vali và balo của mình ra để vào tủ, sau đó xách chổi quét nhà. Dù sao, anh Liên gọi người tới quét dọn cũng cách đây vài ngày rồi, bây giờ sàn nhà có hơi bụi, cậu lại không có gì làm, bèn xắn tay áo lên dọn dẹp tổng thể một lần nữa, cũng không tốn quá nhiều công sức.

Mặt trời đã lặn hoàn toàn, cả khuôn viên nhà chìm vào đêm. Xung quanh bắt đầu có tiếng ve kêu rôm rả.

Tối nay không có chuyện gì đáng nói xảy ra. Nam Trà tắm rửa rồi làm thức ăn, cậu mua mỳ và thịt bò sốt cà chua đóng hộp, chế biến nhanh gọn lẹ, thế là giải quyết xong bữa tối của mình.

Bởi vì không có chuyện gì làm, sau khi ăn tối, Nam Trà đi quanh nhà khóa cửa cẩn thận rồi trở về phòng, lôi quyển sổ cũ của ông nội ra đọc lại, vừa đọc vừa tìm ý tưởng cho tác phẩm mới của mình.

Mỗi lần chú tâm vào thế giới bên trong quyển sổ là cậu lại như quên đi thời gian, dù đã đọc không biết bao nhiêu lần, gần như thuộc làu hình vẽ lẫn ghi chú trên đó, nhưng cậu vẫn thích giở từng trang từng trang giấy ố vàng, vừa xem vừa ngửi mùi giấy cũ thân thuộc. Bên ngoài truyền đến tiếng ve càng như thôi miên Nam Trà, cậu ngồi tới tận khuya lúc nào không hay. 

Bỗng nhiên ngoài ao vang lên tiếng nước lõm bõm, tiếng ve kêu bỗng dưng lặng đi, im như tờ. Bấy giờ Nam Trà mới giật mình mà ngó lên đồng hồ, đã mười một giờ rưỡi.

Cậu nhìn ra ngoài ao, tiếng ve kêu vang trở lại, hình như vừa rồi cậu nghe thấy tiếng nước thì phải? 

Thế nhưng mặt nước ao bên ngoài vẫn lặng yên không chút gợn sóng, ánh trăng sáng phản chiếu trong nước vẫn hoàn hảo như cũ.

Nam Trà khó hiểu gãi gãi đầu, cho rằng mình nghe nhầm, sau đó xoay người đóng nắp máy tính lại.

Vừa xoay người một cái, mớ xương cốt vì ngồi lâu của Nam Trà lập tức kêu lên răng rắc. 

“A ~~~” Nam Trà thở ra một hơi, ngửa người nằm vật ra sàn, thều thào: “Mỏi lưng quá đi!!!”

Cậu không sửa được cái tật này, vừa chú tâm vào điều gì đó thì sẽ quên cả cử động, hậu quả sau đó chính là như vầy đây.

Nam Trà vừa nằm ra sàn thì không muốn đứng dậy nữa, hai chân duỗi dài thò qua đầu bên kia của cái bàn lùn.

Cậu lười biếng vươn tay túm hai cái đệm lót mông mới mua để trên kệ, một cái nhét xuống đầu, một cái quăng vào công tắc đèn trên tường.

Bụp một tiếng, đèn tắt, phòng tối thui, chỉ có ánh trăng bên ngoài len lỏi qua cửa số chiếu vào phòng, trăng hôm này rất sáng thế nên dù đã tắt đèn nhưng vẫn có thể thấy được lờ mờ sự vật trong phòng. Nam Trà lại vươn người kéo cái đệm vừa bị mình dùng làm công cụ tắt đèn kia về, đặt trên bụng mà ôm. Hai mắt lim dim bắt đầu ngủ. 

Nam Trà không biết từ nãy đến giờ, bên ngoài có một sinh vật vẫn đang chăm chú nhìn cậu.

Hai con mắt to vàng trong đêm như phát sáng, nhìn cậu thanh niên đang nằm trong căn phòng phía đối diện. 

Chủ nhân của đôi mắt đó giữ nguyên một tư thế kỳ lạ mà bám trên cột đá bên dưới phòng khách, thân thể treo lơ lửng ẩn trong bóng tối, nửa chìm dưới nước, nửa dán trên cột.

Chừng mười lăm phút, sinh vật nọ bắt đầu cử động, thân thể nó có vẻ mềm dẻo, như một cục rau câu, rung rinh rung rinh vài cái, sau đó thò chân ra… Thay vì nói là chân, chi bằng gọi đó là xúc tu thì hơn, trơn trượt, màu tím đen, phía đầu thì nhỏ như ngón tay, nhưng càng kéo dài càng thô như cánh tay người, bên dưới lại có giác hút, mon men thò ra khỏi bóng tối, vươn tới tảng đá lớn nhô lên trong ao.

Bẹp một tiếng, mấy cái giác hút bên dưới mút chặt tảng đá, lại thêm hai cái “chân” nữa thò qua. Kích cỡ cũng giống vậy, bẹp bẹp hai tiếng bám vào trên tảng đá. Sau đó… một “cục rau câu” hiện ra dưới ánh trăng, rời khỏi vị trí khuất trong bóng tối.

Hai con mắt to vàng, con người hẹp dài nằm ngang trông có vẻ như đang híp lại*, vẫn nhìn chăm chú vào cậu thanh niên đã ngủ say trong phòng từ cửa kính.

*Mắt bạch tuộc:

D:\zombie cưỡi lợn\Beta\vật trong ao\chú thích\20101104-bach-tuoc-paul-phay-chinh-thuc-ra-mat-2.jpg

Hình dạng của nó không khác gì một con bạch tuộc, toàn thân tím đen, vài tế bào sắc tố của nó thi thoảng đổi màu. Dưới ánh trăng, một con bạch tuộc to lớn dần lộ ra khỏi bóng tối.

Toàn thân nó ướt đẫm, bóng bẫy, da thi thoảng lập lòe ánh sáng xanh, nó dùng ba cái xúc tu đã bám trên tảng đá làm điểm tựa, kéo cả người bay mình qua.

Bẹp một tiếng, thân thể dẻo dai như cục rau câu của nó rung lên, lắc lư qua lại, hai con mắt vàng hơi chuyển động, sau đó vẫn nhìn chằm chằm vào cậu trai trong phòng mà ngoe nguẩy xúc tu.

Nó đã nấp chỗ cái cột đá dưới sàn phòng khách từ lúc người kia tới đến giờ. Lặng yên không một tiếng động mà dõi theo cậu ta, nhìn cậu ta đi khắp nhà sờ cái này sờ cái kia, còn nghịch nước, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi, rồi tắm rửa. 

A, lâu lắm rồi nó mới được thấy con người tắm rửa, không biết là do vì vậy hay do cơ thể người kia vốn đã rất gợi cảm mà khiến nó bỗng nhiên thèm thuồng. 

Ừm, vốn định rời khỏi nơi này một thời gian để tìm bạn đời, nhưng có vẻ như bây giờ không cần nữa. Nó sẽ xem thử người kia có thích hợp hay không, nếu không, nó rời đi muộn một chút cũng chẳng sao cả.

Bạch tuộc nọ nghĩ thầm, lại vươn ra ba cái xúc tu, bẹp bẹp bẹp bám lên một tảng đá lớn khác, đu người qua.

Lại nói, trong ao có một dãy đá lớn gần kề với nhau có thể xem như một cây cầu bắc từ phòng ngủ của Nam Trà sang phòng khách và phòng bếp.

Lúc này, bạch tuộc nọ bám vào những tảng đá đó mà di chuyển. 

Mấy cái xúc tu cực kỳ nhanh nhẹn và linh hoạt, càng đến gần phòng Nam Trà thì càng nhẹ nhàng không phát ra tiếng động.

Thoắt vài giây, bạch tuộc nọ đã bò lên hành lang trước phòng Nam Trà, con ngươi trông như cái rãnh nằm ngang của nó giãn ra, nó mở to mắt nhìn người trong phòng, thân mình rau câu rung rung rung. Nó không kìm được mà co một cái xúc tu lên thành hình dấu hỏi, hai giác hút dính vào nhau mút chặt rồi búng một cái phát ra tiếng “bóc”, nghe hệt như tiếng con người búng tay.

Nó hưng phấn bò tới gần, áp người sát vào cửa kính, ống thở bên trái vì kích động mà phình lên thật to rồi xẹp xuống, thổi ra tiếng bong bóng lép bép. Nó lại không kìm được mà búng búng mấy cái giác hút khiến chúng vang lên “bóc bóc”.

Xem kìa, cậu trai bên trong trông thật ngon miệng. Áo vén cao, bụng nhỏ phơi ra, cái đệm ban nãy vốn ôm trên bụng đã bị quẳng đi đâu mất, tám cái xúc tu của bạch tuộc đã hưng phấn tới mức gồng cả lên, đứng thẳng, đẩy cả người nó lên cao cao, sau đó…

Oạch!

Vì hưng phấn quá mức mà làm ra vài hành động không được bình thường cho lắm, bạch tuộc nọ trượt “chân” ngã oạch lên cửa kính. 

Cái đầu hình oval mềm dẻo của nó lại rung rung như cục rau câu, nó nhìn lên khóa cửa, sau đó vươn xúc tu ra, kéo dài kéo dài, khi chạm đến khóa cửa, cái xúc tu kia thật kỳ lạ mà teo nhỏ lại, nhỏ đến khi đủ để chui vào trong lỗ khóa thì dừng, sau đó bắt đầu công cuộc cạy khóa.

Vài ngày trước có người tới đây dọn dẹp, sẵn tiện thay cả ổ khóa, nên để mở ổ khóa mới bạch tuộc phải tốn chừng hai phút. Nếu là khóa cũ, nó chỉ cần thò xúc tu vào vặn nhẹ một cái là xong.

Cửa hé ra một cái khe nhỏ, hơi máy lạnh mát mẻ lùa ra ngoài, thổi cho đám sắc tố dưới da bạch tuộc đổi một đống màu lấp la lấp lánh, phải mất vài giây sau nó mới trở về màu tím đen ban đầu.

Cái đầu tròn của bạch tuộc rung một cái, sau đó híp mắt, nhẹ nhàng trườn vào phòng, cơ thể mềm mại dẻo dai của nó thoải mái bò qua khe cửa tới bên cạnh Nam Trà.

Nam Trà rất dễ ngủ, nằm xuống một chút là ngủ say, nếu trời sập thì may ra còn có thể làm cậu tỉnh, chứ cậu không thể nào tự phát giác ra một sinh vật đang di chuyển không tiếng động mon men mò tới bên cạnh mình.

Bạch tuộc bò quanh thanh niên một vòng, đôi mắt to vàng không ngừng đánh giá.

Thân thể thon dài, da trắng nõn, mặt mũi so với các nhân loại khác thì thanh tú đáng yêu, cậu có một cái mũi nhỏ, môi hồng đầy đặn khẽ hé mở, rèm mi buông rũ hơi động đậy cho thấy chủ nhân của nó dường như đang có một giấc mơ.

Dễ thương lắm! – Bạch tuộc thầm nghĩ.

Sau đó vươn một xúc tu thô to ra, ưỡn cong, ịn một cái giác hút lên tay Nam Trà, hút nhẹ một cái rồi thả ra, tiếng “bóc” nhỏ vang lên, xúc tu xấu xa tự xoa xoa cái giác hút vừa chiếm được hời kia, hai con mắt to vàng híp lại, đầu tròn rung rung có vẻ như đang cười.

Bạch tuộc rất hài lòng, trên giác hút còn lưu lại mùi thơm nhè nhẹ của sữa tắm và mùi cơ thể của người trước mặt, không nồng nhưng đủ để tách biệt khỏi mùi sữa tắm. Thơm ghê! Còn non mịn nữa!

Nam Trà bỗng nhiên “ưm” một tiếng, giơ một tay gãi gãi cái chỗ bị giác hút mút ra một vết đỏ ở cánh tay bên kia, sau đó gãi gãi bụng nhỏ đang phơi ra.

Cậu thấy thiếu cái gì đó, dường như phát hiện ra cái đệm để trên bụng mình đâu mất rồi, bèn vươn tay mò mẫm xung quanh.

Bạch tuộc mở to hai mắt nhìn cái tay non mịn kia mò qua mò lại trước mặt, hơi giơ xúc tu lên, nhích đến gần.

Bẹp!

Cái tay non mịn nọ rốt cuộc mò trúng “tấm đệm”.

Hình như có hơi nhão, còn dính dính. Thế nhưng Nam Trà đang ngủ say mặc kệ cảm giác kỳ lạ trên tay,  chỉ biết là mình tìm lại được cái đệm, mấy ngón tay co lại, chụp đầu “tấm đệm” sau đó đặt lên bụng mình.

Bẹp!

Bạch tuộc rung lên như cục rau câu, lắc lư qua lại, hai mắt trợn còn to hơn hồi nãy, xúc tu ngo ngoe, đám giác hút không ngừng mút mút da bụng mềm mại của cậu thanh niên bên dưới. Nếu bạch tuộc có thể la như người, chắc bây giờ nó đang dùng tám cái tay của mình ôm lấy mặt mà kêu to a a a a.

 

Thơm chết nó rồi!!!

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!