PHONG NGOA

Chương 2: Thiêu sống

Trước khi cậu mất đi ý thức chỉ nhớ được từng ấy chuyện, trong suốt cơn mê man dường như có người gọi tên cậu, rất xa mà cũng rất gần.

Nhóm cứu hộ nói rằng bọn họ tìm thấy cậu toàn thân ướt đẫm, nằm bất tỉnh trên một gờ đá nơi hạ lưu con sông cách rất xa khu cắm trại. Phải tốn bốn năm ngày đi sâu vào rừng mới tìm được cậu, bọn họ cho rằng cậu đã chết rồi, chỉ hy vọng có thể tìm được xác cậu. Nào ngờ lại tìm được người sống chỉ đang bất tỉnh mà thôi.

Cậu không cách nào nhớ ra được, rốt cuộc trong bốn năm ngày đó đã xảy ra chuyện gì mà cậu vẫn có thể sống sót. Điều kỳ lạ là trên người cậu không có lấy một vết thương, như thể việc bị sinh vật đáng sợ kia lôi xuống đáy sông chỉ là cơn ảo giác nhất thời được tạo ra bởi nỗi sợ của cậu.

Thông tin về nam sinh khoa khảo cổ thất lạc trong rừng đã được tìm thấy nhanh chóng bị đưa lên truyền thông, một số người quan tâm muốn dành thời gian để ghi chép lại tai nạn này. Có điều khi bọn họ tìm đến cậu, biểu cảm của bọn họ nói cho cậu biết rằng họ không tin vào lời cậu.

Sinh vật trong sông lớn hơn cả người, cắn vào chân và dìm cậu xuống nước? Những lời này quá khó tin khi tình trạng cậu được tìm thấy lại chẳng có một vết thương nào.

Ethan chỉ kịp kể đến đó thì khựng lại, cậu mím môi không muốn nói nữa, cũng không hé lấy một lời về tiếng gọi kỳ lạ trong cơn mơ màng của mình.

Giáo sư cũng ngồi bên cạnh khi cậu tường thuật, ông nghe thấy lời cậu nói thì nhíu mày, ra vẻ hoài nghi về một vấn đề khác: “Em nói Vicky đẩy em xuống sông?”

“Không phải Vicky thưa thầy, là một bạn nam trong nhóm của họ.”

“Nhưng bọn chúng nói là em rình trộm bọn chúng chơi ở đó, sau khi bị bắt gặp thì mới giật mình ngã xuống.”

Ethan nghe vậy thì tức giận, nhanh chóng kể lại việc mình đang chụp ảnh thì nghe thấy tiếng hét của bọn Vicky nên mới đi đến đó và bị một trong số họ cố ý đẩy xuống.

“Nếu vậy thì hẳn là em phải mang theo máy ảnh.”

“Nó chìm trong nước rồi thầy à!”

Vẻ mặt của giáo sư như thể hoàn toàn không tin lời cậu, lý do máy ảnh chìm trong sông đúng là thích đáng, thế nhưng nó cũng rất dễ được bịa ra.

Giáo sư đẩy mắt kính một cái, nói: “Thôi được rồi, dù sao em cũng chẳng xảy ra chuyện gì lớn, hoàn toàn khỏe mạnh, vậy nên không nhất thiết phải truy xét nguyên nhân cụ thể.”

Ethan mím môi, viền mắt hơi đỏ nhìn chằm chằm mặt đất, mặc cho ai hỏi gì nữa cũng không buồn trả lời.

Cậu biết tính tình của cậu xưa giờ rất khó hòa đồng, sở thích khác biệt với mọi người, các giáo sư cũng không ai thích cậu. Mấy năm học ngoại trừ các bài luận nghiên cứu cổ vật của cậu là có thể khiến bọn họ để mắt đến nhiều hơn thì phần lớn thời gian còn lại cậu đều như kẻ vô hình.

Lời bọn Vicky nói về cậu cũng có phần đúng, cậu là một kẻ quái gở, quái gở vì khác biệt, nhưng ít ra thì cậu không phải kẻ nói láo.

“Ethan…”

Cậu ngẩng đầu, phát hiện giáo sư và nhóm người tới phỏng vấn đều đã đi rồi, trong phòng chỉ còn một mình cậu.

Lại là tiếng gọi đó, nó thật sự theo cậu đến tận đây.

Nhiều tháng trôi qua, ngay cả trong một giấc ngủ trưa ngắn cũng có thể vang lên, vô số lần là những giấc mơ kỳ lạ. Rốt cuộc thì… những ngày cậu mất tích đã xảy ra chuyện gì?

Đây là câu hỏi đeo bám cậu suốt nửa năm kể từ sau khi được bọn họ “đưa” về. Đúng vậy, là đưa về chứ không phải cứu về, bởi cậu tin rằng người cứu mình không phải bọn họ.

Bằng một cách kỳ lạ nào đó, những giấc mơ kia dường như là một loại ám chỉ khiến cậu càng thêm tin rằng mình vốn đã chết một lần, hoặc là suýt chết. Con quái vật dưới đáy sông, tiếng gọi xa xăm, Người trong mộng,… tất cả đều có thật.

Việc cậu thất lạc trong rừng ban đầu đem đến khủng hoảng cho nhóm tổ chức cuộc cắm trại đó, thế nhưng nhờ việc tìm kiếm cậu mà bọn họ phát hiện ra một số kiến trúc kỳ lạ nằm sâu trong rừng.

Dựa theo văn tự, lối kiến trúc và một số di vật mà bọn họ tìm thấy sau đó đều hướng đến một giả định rằng chúng thuộc về triều đại không tồn tại trong sách sử, giám định sơ bộ niên đại của chúng cũng phải trên một ngàn năm.

Sau khi chuyện của cậu lắng xuống, nửa năm qua thông tin về chúng đã gây ra một cơn sốt lớn trong giới khảo cổ. Bọn họ cho rằng đây là một phát hiện lớn, vì vậy đã tổ chức một đoàn khảo cổ vào rừng khám phá, cuối cùng bọn họ thật sự tìm được một thành phố xưa cũ bị chôn vùi ở sâu bên trong rừng rậm.

Ethan bị giấc mơ kỳ lạ kia quấy nhiễu, cậu ngồi ngẩn người trên giường hồi lâu mới giật mình tỉnh lại vì tiếng mở cửa phòng.

Ký túc xá khoa khảo cổ học.

“Ethan, cậu dậy muộn quá đó! Nếu không mau chuẩn bị thì buổi trưng bày mấy hiện vật kia sẽ kết thúc đấy!”

Bạn cùng phòng của cậu trở lại lấy vài thứ của mình nhét vào balo rồi lại phóng ra ngoài, việc nhắc nhở cậu chỉ là tiện thể mà thôi. Cũng không rảnh để hỏi thăm cậu xem vì sao lại ngồi ngẩn người trên giường.

Lúc bấy giờ Ethan mới sực nhớ ra bởi vì trường của bọn họ là nhóm đầu tiên tìm được tàn tích của thành phố bị mất nên có một số “đặc quyền”, đó là được ưu tiên cho nhóm sinh viên của khoa khảo cổ đến xem trước khi công bố chúng ra bên ngoài.

Ethan vội vàng xuống giường chuẩn bị.

Cậu đã rất mong chờ buổi trưng bày ngày hôm nay, đây là điều duy nhất mà cậu nghĩ rằng nó có thể giúp cậu tìm lại mớ ký ức bị mất khi gặp nạn, giúp cậu giải mã phần nào những thứ ám ảnh trong tâm trí.

Không rõ vì sao, cậu cảm thấy mình đã bỏ lỡ một điều gì đó vô cùng quan trọng trong phần ký ức bị mất kia. Cảm giác cứ như thể trái tim và linh hồn được lấp đầy nhưng rồi rất nhanh trở nên trống rỗng, khiến cậu bức thiết muốn tìm lại được phần lấp đầy đó.

Ethan nhanh chóng chạy tới khu trưng bày, nơi này được canh giữ rất cẩn thận, đối với các nhà khảo cổ mà nói phát hiện này quả thật là vô giá, nếu bị trộm mất thì đúng là thiệt hại lớn. Ngoại trừ nhóm sinh viên cùng khoa được phép vào thì còn có người trong giới khảo cổ và các vị giáo sư có tiếng nói trong trường, không quá nhiều người nhưng cũng không quá ít.

Cậu đến muộn một chút nên nhóm sinh viên khác đều đang tập trung lại trước một hiện vật, lắng nghe vị giáo sư đứng giữa thao thao bất tuyệt về nó.

Đông người, Ethan không muốn chen vào để nhìn xem hiện vật kia rốt cuộc là gì, cậu nhìn quanh, chọn một món ít người để ý rồi bắt đầu xem từ đó. Bởi vì buổi trưng bày này không cho người ngoài vào thế nên toàn bộ thiết bị quay chụp đều đã bị giữ lại trước khi vào, bởi vậy cậu không thể lưu giữ ảnh để về nhà nghiên cứu thêm.

Hầu hết những vật ở đây đều được tìm thấy trong các ngôi nhà có kiến trúc kỳ lạ, tựa như nhà dân, vậy nên vật dụng cũng vô cùng đơn điệu như cái tô cái chén. Thỉnh thoảng sẽ có vài món khác như cuốc, xẻng, giá đuốc, giá cắm nến… chúng đều có hình dạng kỳ lạ khác hẳn với những khu vực khác ở cùng thời.

Ethan cũng chỉ xem đến đó, khi cậu sắp phải thất vọng vì nó chẳng gợi được bất cứ thứ gì trong đầu cậu thì bỗng một chiếc nhẫn cũ xì, gỉ sét và mục nát đập vào mắt. Nơi bày nó không có ai đứng cả, cái biển nhỏ cũng chỉ có một dòng giám định với ba chữ sơ sài: Vật trang sức.

Ethan khựng lại trước kệ bày chiếc nhẫn, đầu nhói đau một cái, vài hình ảnh lóe qua trước mắt sau đó tối om. Cậu cảm giác mình đang bị kéo xuống, ngộp thở, có bong bóng nước trào ra khỏi miệng cậu.

Ethan mở to mắt, cậu như trở lại khoảnh khắc bị con quái vật lôi xuống đáy sông, tầm nhìn mơ hồ không thấy được gì, nỗi khủng hoảng khi ấy ập đến như một con sóng dữ khiến cậu hoảng loạn.

Con quái vật bơi rất nhanh, nhưng bỗng nhiên nó va phải một cái gì đó nên khựng lại, hoặc là nó bị thứ gì đó ngăn cản, thứ đấy khiến nó bị thương, nó vùng vẫy rồi nhả cậu ra sau đó bơi đi mất hút, để lại cậu vẫn đang chìm dần xuống đáy nước.

Nhưng trong mơ hồ, cậu cảm giác được mình rơi vào một vòng tay, trên bàn tay ấy hình như có đeo một chiếc nhẫn.

Sau đó đúng là cậu thật sự ngất đi, cảnh tượng xẹt qua rất nhanh, Ethan lại mơ màng phát hiện mình đang nằm trên một bệ đá ẩm ướt phủ rêu, lại đối diện với đôi mắt đỏ kỳ lạ trong mơ kia. Cổ họng đắng nghét.

Lại nữa rồi, vị đắng rõ ràng là do viên thuốc mà Người dùng lưỡi đưa vào. Sau khi đút cho cậu, Người không hề rời đi mà vẫn ngồi yên bên cạnh, dùng đôi mắt đỏ của mình quan sát cậu.

Phải mất thật lâu cậu mới có thể cử động được thế nhưng vừa mới ngọ nguậy đã bị một bàn tay giữ lại, Người cất tiếng nói trầm trầm: “Ethan. Nằm ngoan.”

Vẫn là bàn tay đó, trên ngón tay có một chiếc nhẫn cạ vào da cậu, lạnh buốt.

Đúng lúc này vai cậu bị hất một cái, toàn bộ cảnh tượng ở bệ đá âm u biến mất, Ethan ngơ ngác một lúc mới nhận ra vừa rồi có lẽ chính là một phần ký ức ngày hôm đó, hóa ra giấc mơ kỳ lạ đeo đuổi cậu chính là thứ mà cậu muốn tìm.

Bỗng nhiên có tiếng cười cợt vang lên bên cạnh, Ethan quay đầu nhìn, phát hiện kẻ vừa rồi tông trúng vai mình chính là một cô nàng tóc dài, bên cạnh cô ta là Vicky và mấy cậu trai khác cũng có mặt ở đoạn sông hôm đó.

“Có vẻ như sau khi ngã xuống vách núi thì cậu càng quái dị hơn nữa nhỉ.”

“Kệ nó đi, mau tránh xa nó ra.”

Nói rồi cả bọn vừa cười vừa đi qua chỗ khác để lại Ethan với gương mặt không có chút cảm xúc gì. Cậu quen với việc này rồi, có lẽ ban nãy khi ký ức kéo đến cậu đã làm ra những động tác kỳ lạ chăng?

Cậu cúi đầu nhìn chiếc nhẫn cũ nát nọ, cậu biết đây không phải nhẫn mà Người đeo nhưng cũng nhờ có nó mà gợi lại một chút ký ức vụn vặt. Ethan cảm thấy hy vọng bắt đầu lớn hơn rồi, ít ra thì có lẽ cậu không bị điên.

Lúc này, thời gian để xem hiện vật kết thúc, vị giáo sư kia thông báo với mọi người trong sảnh cùng nghe một buổi diễn thuyết về phát hiện lịch sử lần này. Ethan đi theo sau đoàn người, tìm một góc trong thính phòng lặng lẽ ngồi xuống.

Buổi diễn thuyết nói về những giám định được công nhận và các phỏng đoán về thành phố bị mất này. Trên màn hình trình chiếu là lần lượt những bức bích họa và phù điêu đã không còn quá nguyên vẹn, phần lớn phù điêu bể vụn nhưng vẫn có thể nhìn ra điểm chung giữa chúng luôn xoay quanh một nhân vật nào đó mà bọn họ cho rằng ấy là thần – theo tín ngưỡng của người dân trong thành phố này.

Hình ảnh vị thần nọ xuất hiện ở rất nhiều khu vực, giáo sư đứng trên đài đưa ra một giả định: “Có thể đó là thần bảo hộ trong quan niệm của họ.”

Thần bảo hộ.

Cụm từ này khiến đầu Ethan lại đau nhói lên. Hình ảnh trên màn hình trình chiếu lần lượt lướt qua rất nhiều ảnh chụp phù điêu và bích họa minh chứng cho giả định “thần bảo hộ”. Người được điêu khắc cùng với hình ảnh vụ mùa bội thu, được vẽ cùng với cơn mưa tưới đẫm mặt đất khô cằn, Người đứng trao vàng và châu báu cho dân trong thành, còn có hình ảnh Người ngồi lẻ loi trên một chiếc ghế bạc,… rất nhiều thứ đều cho thấy Người được thờ phụng một cách tuyệt đối. Thế nhưng, hình ảnh lại không rõ mặt Người, tất cả đều bị xóa đi, các bức phù điêu đều có vết lõm ở ngay gương mặt Người như thể có kẻ cố tình đục khoét nó.

“Dường như đã có một giai đoạn xảy ra tai ương khiến người dân không còn thờ phụng vị thần này nữa. Bọn họ quay lưng, khoét đi niềm tin của mình dành cho thần.”

Nói đến đây giáo sư lấy làm tiếc nuối: “Với những phát hiện này chỉ có thể đưa ra phỏng đoán nhất thời, rốt cuộc có thật sự xảy ra năm tai ương khiến vị thần kia bị bác bỏ như vậy hay không có lẽ phải đợi một thời gian nữa chờ giám định đợt phù điêu kế tiếp mới khẳng định được. Điều mà chúng ta hy vọng bây giờ là sẽ tìm được di vật nào đó ghi chép cụ thể và tỉ mỉ về thành phố đã mất, như vậy sẽ càng tốt hơn những bức họa và phù điêu này.”

Những lời cuối của giáo sư gây nên xao động không nhỏ trong thính phòng, lần lượt diễn ra những đoạn hỏi đáp xoay quanh đề tài này. Chỉ có Ethan đến đây lại không thể tập trung được nữa, tất cả những hình ảnh mà cậu nhìn thấy kia vì sao lại mang cảm giác quen thuộc tới vậy, nhất là dáng vẻ của Người.

Đêm ấy cậu lại lạc vào miền ký ức của mình. Lần này nó rất khác, không phải là khung cảnh âm u phủ rêu xám xanh nữa, không có đôi mắt đỏ hay chiếc lưỡi dài nữa, khiến cậu vô cùng hoài nghi rằng lần này rất có thể nó chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Cậu thấy mình đang ngồi trong một gian phòng kỳ lạ với lối kiến trúc cổ, xung quanh chỉ có những cây đuốc được vắt trên tường như thời xưa. Chỉ có điều ở bức tường bên phải có bày một bức phù điêu tinh xảo, đường nét rõ ràng không hề có dấu vết xói mòn của thời gian.

Ethan sửng sốt, cậu nghiêng đầu nhìn kỹ, phát hiện hình ảnh trên đó đang mô tả một người đàn ông với hào quang xung quanh ngồi trên ghế bạc, tay giơ ra như ban phước cho nhóm người nhỏ bé bên dưới.

Chính là người đó!

Một suy nghĩ lóe lên trong đầu cậu, gương mặt người nọ được khắc ở góc nghiêng thật khó để mường tượng rõ nhưng vẫn đủ sức mang đến cảm giác thân thuộc với cậu, tựa như… tựa như cái người đã cứu cậu trong lần tai nạn kia. Trên bàn tay phải của người trong bức phù điêu cũng đeo một chiếc nhẫn.

Soạt.

Đúng lúc này có tiếng động kéo lại sự chú ý của cậu, cửa phòng bị mở ra, một người đàn ông với khuôn mặt tối om om không thể nhìn thấy rõ bước vào. Ông ta dường như đi cùng nhiều người khác nhưng chỉ bước vào phòng một mình. Ông ta ăn mặc rất kỳ lạ, luộm thuộm và nhiều vải như thời trung cổ.

Vừa bước vào đã dùng thứ ngôn ngữ xa lạ mà hỏi cậu, kỳ quái là cậu lại hiểu chúng: “Người dạo này thế nào?”

Cậu nghe thấy mình chậm rãi trả lời, cũng dùng thứ ngôn ngữ tương tự như vậy: “Người vẫn ổn.”

“Có làm ra hành động hay đòi hỏi nào kỳ quặc không?”

“Không có.”

Nghe cậu đáp vậy, người đàn ông hừ lạnh một tiếng với vẻ không hài lòng: “Ta muốn cậu nói thật.”

“Ngài tư tế, tôi đã nói thật.”

Từ đầu đến cuối, giọng điệu của cậu chỉ có duy nhất một cảm xúc, vô cùng bình tĩnh, không thừa thãi bất cứ điều gì khác. Nhưng có vẻ như điều này lại càng chọc giận người đàn ông được gọi là tư tế trước mắt. Ông ta bỗng nhiên trở nên giận dữ, vung tay đánh vào mặt cậu mạnh đến mức khiến cậu ngã ra sàn: “Nói láo! Mỗi đêm mày đều lẻn đến thần điện, mày cho rằng tao không biết sao? Là Người gọi mày đến? Hay mày tự đến?”

Tiếng rống the thé của ông ta như muốn chọc thủng màng nhĩ cậu.

Cậu không nghe thấy mình đáp lại bất cứ câu hỏi nào trong số đó, chỉ ôm má ngồi trên sàn, mím môi cúi đầu nghe ông ta lại hỏi tiếp: “Điều luật của chúng ta là gì?”

Lúc này cậu mới nghe thấy mình trả lời, trong giọng nói vẫn không mang theo cảm xúc gì quá lớn, cứ như thể đã sớm biết chuyện này sẽ xảy ra với mình: “Không được để Người yêu mình.”

“Và?”

“Và không được phép yêu Người.”

Nghe cậu đối đáp trôi chảy như vậy, người đàn ông thở ra một hơi dài, ngồi xổm xuống nhìn cậu: “Vậy mày thì sao? Lẽ ra tao không nên để mày đến phục vụ Người.”

Lúc này, trong lòng cậu bỗng dâng lên cảm giác cam chịu như thể bí mật của mình đã bị kẻ khác phát hiện.

Thế nhưng cậu vẫn bình tĩnh hỏi: “Vì sao lại cấm?”

Cấm tôi yêu Người, cũng “cấm” cả Người yêu tôi.

Người đàn ông im lặng một lúc rồi phun ra vài chữ: “Ánh sáng của thần sẽ tắt.”

“Nghĩa là sao?” Cậu ngẩng đầu lên hỏi.

“Nghĩa là nơi này sẽ không còn phát triển nữa.”

“Không phát triển đâu có nghĩa là lụi tàn. Từng đó sự che chở và phồn hoa Người mang lại vẫn chưa đủ ư? Tư tế, ông đang cầm tù một vị thần!”

Cậu nghe mình hỏi một câu như vậy, dường như nó đã chạm đến điểm mấu chốt nào đó khiến người đàn ông không còn kiên nhẫn nữa, ông ta đứng dậy gọi kẻ bên ngoài vào: “Lôi nó đi!”

Những kẻ đứng bên ngoài cũng ăn mặc tương tự ông ta, cậu không thể nhìn rõ mặt mũi bọn họ, tất cả đều là bóng tối mơ hồ, như một đám người không mặt. Họ rủ rỉ nhau không ngừng phán xét cậu.

Theo lời gã tư tế, hai người đàn ông cao to xông vào kéo cậu xềnh xệch ra ngoài.

Cậu cảm giác được mình giãy giụa rất mạnh, dùng hết sức phản kháng nhưng vô ích. Gã tư tế nọ buông lại một câu: “Lẽ ra đêm qua mày không nên lẻn vào hồ Thánh.”

Ethan không rõ lắm chuyện gì đã xảy ra vào “đêm qua” trong lời ông ta, nhưng rõ ràng nó có liên quan đến Người, liên quan đến những điều luật cấm kỳ lạ kia. Cậu nhận ra mình đã thôi giãy giụa, chỉ dùng ánh mắt quyết liệt nhìn lại người đàn ông nọ, mặc kệ thân thể bị lôi đi như một miếng vải rách mà nói rõ từng chữ: “Nếu biết có ngày phải chết, tôi vẫn sẽ yêu Người. Tư tế, ông không thể cầm tù một vị thần!”

Sau đó cậu bị bọn họ cùm tay chân lại, treo lên giá.

Dưới chân là củi lửa. Lửa bén lên rồi.

Tiếng hô hào vang khắp bốn phía: “Thiêu nó đi, kẻ to gan dám dụ dỗ thần!”

Giữa tiếng mắng chửi, cậu bỗng nghe thấy tiếng kêu khàn đặc vang lên từ thần điện phía xa, và rồi một bóng người xuất hiện trong đám đông những kẻ thiêu sống cậu.

Giữa bọn không mặt, chỉ có Người là cậu có thể nhìn thấy rõ ràng nhất, gương mặt Người hiện đầy vẻ sợ hãi và giận dữ. Người hất văng bọn họ ra, gầm lên với gã tư tế rồi đưa tay về phía cậu. Ngọn lửa bị Người dập tắt rất nhanh, đôi cùm sắt như bị sức mạnh vô hình nào đó bóp vụn, rã ra trên mớ da thịt bỏng rát của cậu, cậu thoi thóp rơi xuống như một miếng vải rách cháy sém, ngã vào lòng Người.

Cậu nhìn thấy Người rơi nước mắt, run giọng khóc than: “Chúng giết em rồi, Siel của ta.”

Cậu cũng nghe thấy mình thì thào: “Em không hối hận đâu.”

Gió cuốn lên, trong tiếng khóc của Người, nó giằng xé những kẻ thiêu sống cậu, không chừa lại bất kỳ ai, gió mang theo máu tươi của họ tưới khắp mặt đất.

Thứ mà cậu thấy trước khi trút bỏ hơi thở cuối cùng là tội ác của một vị thần bảo hộ.

Ngài giết con dân của mình.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!