Ngược thời gian về trước đó ba tiếng, khi người mà Hoàng Bách cho rằng đã mất tích còn đang vùi đầu trong phòng làm việc của mình.
Phòng làm việc của Ali rất rộng, nửa căn phòng đặt một cái bàn dài, trên bàn bày rất nhiều dụng cụ như thìa, đũa, kẹp gắp, các loại chén bát và đủ thứ bình bình lọ lọ, giữa bàn còn có một cái bếp nhỏ cùng với một cái nồi đất nung nhỏ. Nửa phòng còn lại là những kệ gỗ cao chất đầy các lọ thủy tinh kỳ quái. Nếu có người ngoài ở đây, chắc bọn họ sẽ bị mấy thứ trong lọ dọa cho bỏ chạy. Nào là cầu mắt, nào là lưỡi, có vài thứ còn trông như nội tạng nữa, không biết của động vật gì, tuy số lượng không nhiều nhưng chúng lại được đặt ở kệ gỗ đầu tiên, vừa bước vào phòng đã nhìn thấy, thế nên thật sự có thể dọa sợ người khác.
Kể ra thì nghề nghiệp của cậu có hơi đặc biệt, nói đơn giản thì là nghiên cứu thuốc, các loại thuốc từ A đến Z, thế nhưng đừng hiểu nhầm nó chỉ gói gọn trong các loại thuốc dùng để chữa bệnh, phần lớn thành phẩm cậu làm ra đều có tác dụng đặc biệt. Để nói chính xác hơn về loại công việc của cậu, chi bằng nói cậu là loại người gì.
Phù thủy.
Phù thủy cũng chia làm nhiều loại, riêng cậu là phù thủy điều chế. Điều chế các loại thuốc trên trời dưới đất.
Lúc này cậu đang vùi đầu khuấy một thứ chất lỏng gì đó trong cái nồi nhỏ của mình được đặt ở giữa bàn, sau khi đánh giá và kiểm tra các thành phần trong đó đã hoàn toàn hòa vào nhau cậu mới đổ chúng ra từng ống thủy tinh nhỏ với dung lượng đều nhau, sau đó tiện tay xếp chúng lên cái khay đã đặt sẵn trên bàn.
Chất lỏng bên trong các ống thủy tinh này đều có cùng màu tím nhạt, chỉ trừ cái một duy nhất đã sớm nằm trên khay từ mấy hôm trước, chất lỏng bên trong cũng là màu tím nhưng đặc sệt, gần như ngã sang đen, rõ ràng cho thấy mớ nhạt màu hơn kia là trạng thái pha loãng của nó.
Ali thở ra một hơi, cuối cùng cũng chế xong trước ngày khách đến lấy hàng. Cậu vuốt trán một cái, ai nói nghề làm phù thủy này sướng chứ, cũng bị deadline dí sát mông như bao người thôi.
Đơn đặt hàng lần này là một loại thuốc có thể khiến người ta trở nên trong suốt mà từ thông dụng hay nói đó là: Thuốc tàng hình.
Thật ra thuốc này vốn đã có sẵn trong kho của Ali, nhưng vị khách lần này có vài yêu cầu nhỏ thế nên cậu phải thử nghiệm lại và thay đổi một số thành phần trong thuốc để mang đến hiệu quả mới theo ý muốn khách hàng.
Thuốc này cậu đã thử nghiệm trên động vật nhỏ, hiệu quả tốt, có thời gian kéo dài khoảng hai ngày. Nhưng tác dụng với con người thì có lẽ ngắn hơn, theo dự đoán sẽ chỉ có tác dụng trong hai tiếng nếu dùng một liều loãng chứa 0,03cc.
Bây giờ chỉ còn bước cuối là thử nghiệm thời gian chính xác khi tác dụng với con người. Ali chép miệng một cái, uống thử là biết chứ gì. Nghĩ rồi cậu cầm lấy một ống thủy tinh nhỏ, ngửa đầu dốc thứ dung dịch tím bên trong vào miệng.
Cậu nhíu mày nhăn mặt, nó chua kinh khủng, còn hơn mấy quả quýt ngày hôm qua mua phải nữa.
Quả nhiên phản ứng đầu tiên đó là buồn ngủ.
Theo như thử nghiệm đối với động vật nhỏ, chúng ngủ khoảng nửa tiếng, trong quá trình đó cơ thể sẽ dần trở nên trong suốt từ trong ra ngoài. Tức là thứ đầu tiên vô hình là xương, nội tạng, các mô cơ, cuối cùng mới là lớp biểu bì (da). Quá trình này diễn ra trong khoảng thời gian chúng ngủ. Sau khi hoàn tất, động vật nhỏ sẽ hoàn toàn trở nên vô hình, “biến mất” trong không khí, nhìn không thấy, tiếng kêu không nghe.
Đúng vậy. Loại thuốc tàng hình này được cậu cho vào một nguyên liệu mới nhằm biến đổi nó theo yêu cầu của đơn đặt hàng, có thể khiến cả giọng nói cũng trở nên “vô hình”.
Kỳ thật cơ chế không phải như vậy, âm thanh vốn dĩ đâu thể thấy được. Cho nên nguyên liệu mới mà cậu phối thêm vào tạo ra tác dụng làm tê liệt dây thanh quản nhất thời, xem như triệt tiêu giọng nói, sẽ không có tác dụng phụ, cũng không có biến chứng gì.
Khách hàng đặt chế tạo loại thuốc này vừa là một kẻ lắm tiền mà cũng vừa là một kẻ rảnh rỗi tìm kiếm cái mới. Người này là một ngôi sao hạng nhất, đứng trên đỉnh vinh quang nhiều năm. Anh ta nói rằng cuộc sống ngày ngày bị chú mục mãi khiến anh ta phát chán, muốn tìm cái mới lạ, thử trải nghiệm cảm giác đi trước mặt người ngoài mà không ai thấy, lời nói chẳng ai nghe, người đi trên đường sẽ không đổ xô tụm lại la hét khi nhìn thấy anh ta, muốn như một hồn ma, lặng lẽ và yên tĩnh. Thế nên anh ta mới chi tiền để tìm đến phù thủy và mua loại thuốc này.
Dù sao thì lý do của anh ta cũng hợp lý hơn một số người khác rồi. Nói thật, người tìm tới cửa hàng nhỏ của Ali thường là những thành phần kỳ lạ, có yêu cầu kỳ lạ, và lý do cũng kỳ lạ nốt.
Ali bị cơn buồn ngủ ập đến nhanh chóng làm cho không kịp dọn dẹp đồ xung quanh, hai mắt díp lại, quyết định trở về phòng, cởi hết đồ ra rồi ngủ một giấc, chờ khi tỉnh lại sẽ có kết quả.
Thế nhưng cậu không ngờ, thuốc lần này có một chút vấn đề, không phải là kiểu tiêu cực, hiệu nghiệm rất tốt.
Nhưng vì sao thời gian lại nằm ngoài dự đoán, và còn lệch nghiêm trọng như vậy? Lúc tỉnh dậy Ali đã phải đần mặt ra một lúc lâu mới lấy lại tinh thần sau khi nhìn thấy thời gian hiển trị trên đồng hồ.
Đáng lẽ quá trình thay đổi ở người chỉ diễn ra trong khoảng mười lăm phút mới đúng, vậy tại sao cậu lại ngủ một lèo suốt ba tiếng thẳng đến khi trời tối mù vậy?
Điều này chẳng lẽ dự báo hiệu quả của thuốc cũng sẽ kéo dài, không chỉ là 1 tiếng đồng hồ như cậu liệu tính nữa?
Ali hốt hoảng đứng trước gương mà vò đầu bứt tai. Trong gương chẳng có một bóng người nào, bởi vì trước khi ngủ cậu đã cởi quần áo rồi, nude toàn thân mà ngủ cho bớt việc. Thế nên bây giờ cũng không có bộ quần áo nào bay lơ lửng cả.
Đúng lúc từ bên ngoài truyền đến tiếng xe quen thuộc. Ali càng hoảng hơn: Toi rồi, anh Bách về.
Cậu vốn lén anh thử thuốc, nghĩ thuốc sẽ hết hiệu lực trước khi anh về. Nào có ngờ…
Anh ấy biết sẽ lại tức giận nữa mất.
Dưới phòng khách có tiếng mở cửa, kèm theo đó là tiếng gọi của người quen thuộc.
Trong cơn hoảng loạn, Ali cuống cuồng không biết nên giấu anh thế nào, cũng biết là giấu không nổi, vì thế lại càng loạn. Mà khi chính cậu không nhìn thấy tay chân mình ở đâu đã bất cẩn đá trúng tủ đầu giường, chân đau đứng không vững mà ngã lăn lông lốc, sau đó va vào bàn ghế làm rơi vỡ bình hoa, nước trong bình chảy lênh láng ra sàn.
Thế nên lúc Hoàng Bách xô cửa xông vào phòng đã chứng kiến một cảnh tượng hỗn độn trong khi lại chẳng có lấy một bóng người.
Ali bị vẻ mặt của anh dọa sợ, nhỏ giọng kêu anh một tiếng. Thế nhưng cậu quên mất giọng nói của mình cũng đã bị ảnh hưởng bởi thuốc, rõ ràng là miệng mấp máy gọi tên anh nhưng lại không có thanh âm nào phát ra.
Cậu trông thấy anh cau mày nhìn kiệt tác hỗn độn mà mình vừa làm ra, thật muốn giải thích nhưng có nói thế nào anh cũng không nghe thấy. Chỉ thấy anh mặt mũi lanh te đi thẳng vào phòng tắm mà tìm kiếm, dáng vẻ kia rõ ràng là tìm cậu, anh rất lo cho cậu.
Cậu quắn cả đít chạy theo, không ngừng nói, chính xác hơn là không ngừng mấp máy môi: Em ở đây, em không sao.
Nhưng thuốc có hiệu quả rất tốt, cản hết mọi lời nói của cậu. Cậu trơ mắt nhìn anh bước thật nhanh ra ngoài, tìm từng phòng từng phòng. Trong lúc đó cậu chỉ biết đi theo phía sau anh, xoắn xuýt vì không dám chạm vào anh, sợ anh lại nghĩ trong nhà có thế lực xấu xa nào đó hãm hại cậu rồi càng thêm lo lắng thì hỏng.
Sau khi tìm một vòng mà không thấy người, Hoàng Bách gọi thêm một cú điện thoại, tiếng chuông lanh lảnh lập tức vang lên trong phòng ngủ, là tiếng chuông của cậu.
Anh quay trở về phòng tóm lấy cái điện thoại nằm trên giường, mày cau chặt, vẻ mặt nghiêm trọng đi thẳng xuống phòng khách, bỏ lại Ali còn đang cắn tay hoảng loạn nhất thời biết làm sao.
Cũng may, anh vừa đi, trí thông minh của cậu quay lại, cậu vỗ đầu mình một cái, cách đơn giản nhất thế mà lại quên xừ.
Cậu lục lọi trong phòng mình tìm ra một cuốn sổ nhỏ rồi viết một hàng chữ: Anh Bách, anh đừng lo lắng, em thử thuốc tàng hình, hiệu quả kéo dài tốt ngoài dự tính nên em hiện tại đang trong trạng thái vô hình.
Trong gian phòng, chỉ có tiếng ma sát soàn soạt và một cây bút lơ lửng không ngừng chuyển động, cảnh tượng có hơi quái dị.
Viết xong, Ali cầm cuốn sổ chạy xuống lầu.
Lần này vẫn là vì không thể thấy được tay chân của mình, cậu lại bất cẩn va vào cạnh giường đau điếng, ngón chân út muốn rớt ra đến nơi.
Thật là! Vô hình có gì tốt mà cái vị khách kia lại muốn trải nghiệm chứ, cậu chắc chắn rồi anh ta sẽ phải hối hận vì cứ vô tình va vào cái này va vào cái kia, chẳng mấy chốc sẽ phải ra hiệu thuốc mua thuốc tan máu bầm!
Hoàng Bách đang ở dưới phòng khách lo sốt vó lên, hoàn toàn không biết trên lầu có một quyển sổ bay bay bay ra khỏi phòng, lại bay bay bay qua hành lang, rồi bay bay bay xuống cầu thang. Giữa chừng quyển sổ hơi vấp một cái, thành cầu thang bỗng dưng rung lên như có cái gì đó va phải.
Ali nghiến răng, không thấy chân đâu nên bước hụt một bước, thiếu chút nữa là té cắm đầu, quá nguy hiểm rồi!
Chờ vất vả vượt qua cái cầu thang quen thuộc của mình, chạy ra đến phòng khách. Vốn còn đang định đưa ngay quyển sổ cho anh thì lại nghe thấy anh cầm điện thoại nói chuyện: “Alo, cảnh sát à, tôi muốn báo mất tích…”
Ali trợn mắt: Cái gì?
Chính thức hoảng: Anh bình tĩnh đã!
Không đợi anh nói hết câu, cậu chẳng thể nghĩ nhiều, chỉ muốn cản cuộc gọi kia lại nên theo quán tính ném luôn cuốn sổ trong tay mà nhào đến giật lấy điện thoại của anh.
Hoàng Bách chỉ nghe thấy một cơn gió lao tới, sau đó có một cái gì xông thẳng vào ngực anh, lực mạnh đến nỗi đè anh ngã ra ghế sofa. Điện thoại trong tay bỗng nhiên bị giật phắt.
Anh mở to hai mắt, không thể tin được mà chứng kiến cảnh tượng một cái điện thoại bay lơ lửng trên không trung, tự ngắt cuộc gọi, sau đó tắt màn hình.
Add comment