Rufus bị tiếng mở cửa làm giật nảy mình, tô cháo trong tay sóng sánh suýt thì đổ ra, cũng may cậu đã ăn vơi bớt không ít.
Thấy có người đi vào, còn là một người đàn ông cao lớn với trang phục quý tộc, Rufus thậm chí không kịp ngửa đầu nhìn mặt người nọ đã vội buông tô cháo, hốt hoảng đứng dậy, đầu cúi gằm, thấp thỏm lo lắng vì không biết dáng vẻ ăn như hổ đói đáng xấu hổ của mình vừa nãy có bị người nọ nhìn thấy hay không.
Bá tước cúi đầu nhìn mấy ngón chân nhỏ vì không biết nên làm gì cho phải mà cuộn lại. Bỗng cảm thấy mình có hơi lỗ mãng khi đi vào lúc cậu còn chưa ăn xong. Vì vậy ngài cố gắng hạ thấp giọng để không khiến cậu bé bị dọa sợ: “Không cần đứng dậy, ăn tiếp đi.”
Rufus chỉ nghe thấy một giọng nói trầm trầm vang lên trên đỉnh đầu, rất êm tai.
Người này, là chủ nhân nơi đây ư? Cậu nghĩ.
Trong tầm mắt cậu nhìn thấy đôi giày da cao cổ có hoa văn thêu màu bạc, quần và áo cũng được may một cách tỉ mỉ và đầu tư, dù chúng không quá cầu kỳ hoa mỹ nhưng đủ để cậu biết thân phận của người trước mắt này là một vị quý tộc lớn. Cảm giác của cậu nói cho cậu biết rằng đây chính là người đã cứu mình, cho mình ăn, còn băng bó vết thương cho mình. Tất nhiên cậu biết không phải là người nọ tự tay làm nhưng nếu là chủ nhân nơi đây thì hẳn phải có mệnh lệnh của người nọ cậu mới được đối xử tốt như thế.
Lúc nghĩ đến vết thương, Rufus bất giác sờ sờ băng vải trên cánh tay, động tác nhỏ này không qua khỏi cái nhìn chăm chú của ngài bá tước. Giọng nói trầm thấp của ngài lại cất lên, có hơi cứng nhắc nhưng đây vẫn là ngoại lệ đầu tiên ngài tỏ ra quan tâm đến một nhân vật nhỏ bé xa lạ: “Vết thương thế nào rồi? Có còn đau không?”
David đứng ngoài cửa hơi ngạc nhiên, nhưng cậu bé bên trong lại càng ngạc nhiên hơn nữa như không ngờ lời đầu tiên của người nọ lại là thăm hỏi mình.
Cái đầu nhỏ lắc lắc khiến mấy cọng tóc đỏ cũng đong đưa theo, rồi dường như nhận ra việc này rất không lễ phép, Rufus lắc đầu xong thì rụt rè đáp: “Thưa, không còn ạ.”
Tuy cậu nói vậy nhưng bá tước sao lại không biết rõ, ba ngày sẽ không đủ để những vết thương đó lành hẳn. Nhớ đến báo cáo tình trạng thân thể của cậu ngày hôm ấy, nếu không cho người đưa cậu vào, ắt bây giờ cậu đã là một thi thể lạnh. Lúc đó sau khi được người hầu đưa vào trong, cậu đã sốt rất cao, mê man bất tỉnh, trên trán có vết thương như thể bị ai đó ném vật cứng vào, máu khô hãy còn đọng lại rất nhiều, trên tay có một vết rách dài, cổ chân thì sưng vù, bàn chân tím tái vì giá lạnh.
Ngài bá tước nhìn thân hình mỏng manh của cậu, thật không rõ cậu đã làm thế nào để chịu đựng tình trạng đó.
Ngài thấy cậu không dám nhúc nhích, cứ đứng yên cúi gằm đầu, bèn bước đến gần. Hành động này làm cậu càng thêm thấp thỏm, bỗng nhiên vai bị một bàn tay to lớn giữ lấy, xoay người cậu lại, nhẹ nhàng ấn cậu ngồi xuống ghế. Bên tai vẫn là giọng nói đó: “Mau ăn đi.”
Cứng nhắc như thể đang ra lệnh, Rufus khẽ a một tiếng trong lòng, rồi vẫn ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế, rục rịch muốn ngẩng mặt nhìn thử vị ân nhân của mình.
Đó là một người đàn ông rất điển trai với mái tóc đen và mắt màu gỗ đỏ, tóc ngài được buộc nhẹ bằng một sợi dây bạc, đuôi tóc dài buông thõng phía sau. Mũi cao thẳng tắp, môi mỏng nghiêm nghị, toàn bộ đường nét và ngũ quan đều mang theo vẻ giá lạnh, nhất là đôi mắt. Nhưng trong thoáng chốc Rufus hơi ngây ra, bởi vì ngoại trừ lạnh lẽo, trong đôi mắt màu gỗ đỏ kia còn mang theo thứ cảm xúc bí ẩn gì đó mà cậu không đoán ra được.
Lúc cậu còn đang bị hút hồn bởi người nọ, từ cửa phòng lại có thêm một người nữa đi vào, người này thấp hơn, trang phục cũng không quý bằng nhưng vẫn là loại mà các gia đình nghèo không thể mua nổi. Người nọ mỉm cười bước đến gần, cầm tô cháo trên bàn đặt lại vào tay Rufus, thay chủ nhân mình trấn an cậu nhóc: “Đừng lo lắng, mau ăn đi, ngài bá tước chỉ muốn hỏi em một số việc mà thôi.”
Rufus bừng tỉnh, vâng một tiếng, ngoan ngoãn lại dè dặt húp mấy ngụm cháo cuối cùng. Trong đầu không ngừng suy nghĩ, bá tước? Ân nhân là bá tước ư? Điều này thậm chí còn vượt xa tưởng tượng ban đầu của cậu, điều đó khiến cậu càng thêm không biết phải làm gì hay nói gì, đây là lần đầu tiên cậu gặp mặt trực tiếp một vị quý tộc lớn như thế. Rufus lại trở nên lúng túng, cậu không muốn thất lễ với người trước mặt, vì vậy nuốt vội mấy ngụm cháo đến suýt sặc.
Tưởng chừng người nọ sẽ giận thế nhưng buông xuống lại là một câu nhẹ nhàng: “Đừng gấp gáp.”
David bên cạnh cũng bật cười bất đắc dĩ, muốn ngăn cản động tác ăn uống vội vàng của Rufus nhưng một giây sau cậu đã kìm được cơn ho, nuốt xong ngụm cháo.
Rufus bị nhắc nhở thì đỏ mặt, quá thất lễ rồi. Cậu dùng mu bàn tay quệt miệng một cái, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi ngài… cũng, cũng cảm ơn ngài vì đã cứu em.”
Tiếng cảm ơn như sợi lông vũ quẹt nhẹ vào lòng, mềm mại, ngưa ngứa. Ngài bá tước chậm rãi kéo chiếc ghế bên cạnh cậu ra, ngồi xuống.
Ở khoảng cách này Rufus thậm chí có thể ngửi thấy mùi hương ấm áp trên thân ngài. Cậu căng thẳng đến cương cứng cả người, cơn choáng vì vừa tỉnh lại sau ba ngày mê man bất ngờ ập đến khiến cậu hoa cả mắt. Kỳ thật cậu vẫn còn sốt, cơ thể vẫn mệt mỏi rã rời, chỉ là lúc phát hiện mình ở một nơi xa lạ cậu mới gắng gượng tìm chỗ trốn, cũng vì quá đói mà quyết định ngồi xuống ăn bát cháo này, nhất thời quên đi những nơi không thoải mái trên thân thể.
Đúng lúc này bên tai truyền đến tiếng hỏi: “Em tên gì?”
Là giọng ngài bá tước, Rufus lắc lắc đầu để khiến mình tỉnh táo hơn, đáp: “Rufus ạ.”
Ngài nhìn cơ thể nhỏ nhắn của cậu, tiếp tục hỏi: “Mấy tuổi rồi?”
“Thưa, mười sáu ạ.”
Mười sáu? Trông chẳng giống chút nào, tựa như chỉ mới mười hai, mười ba thôi vậy.
“Từ đâu đến?”
Câu hỏi của ngài bá tước cứng nhắc như thể hỏi cung, có điều không thể trách ngài, thật nhiều năm qua đều luôn như vậy, tính tình lạnh nhạt khiến ngài không muốn nhiều lời. Nhưng David đứng phía sau ngài lại không cho là như vậy. Việc dò hỏi này luôn để anh làm, chưa có lần nào ngài phải đích thân mở miệng, trong mắt anh ta mà nói, việc ngài làm bây giờ đang thể hiện một sự quan tâm đặc biệt dành cho cậu bé này.
Chỉ nghe thấy cậu nhóc nói: “Em từ bên kia biên giới, bị… bị bắt sang đây.”
Ngài bá tước nhìn cậu, nhướng mày, sau đó thản nhiên đưa ra một khẳng định: “Ta có thể thấy được, màu tóc đỏ không phổ biến ở nơi này.”
Ngài hơi dừng một chút, nhịp nhịp ngón tay thon dài trên mặt bàn: “Bị ai bắt sang đây? Không có người thân sao?”
Rufus mơ hồ nhận ra ngài đang hỏi về xuất thân của mình. Cậu không còn nhỏ, biết việc giúp đỡ và chứa chấp một kẻ xa lạ sẽ mang lại phiền toái như thế nào nếu như lai lịch kẻ đó không sạch sẽ. Cha cậu từng gặp phải rắc rối tương tự khi ông thương xót cho một người ăn xin vào làm ở xưởng thuốc của ông. Cậu không muốn để ngài bá tước nghi ngờ mình là kẻ xấu, vì vậy nỗ lực kể hết những gì đã trải qua.
“Cha mẹ mất rồi, em… em bị chú bán đi, những người mua mang theo em và một vài đứa trẻ nữa vượt biên giới sang nơi này. Em biết vì có một lần trong khi cố chạy thoát đã trông thấy cột mốc, nhưng mà lần đó không thành công, vài tuần sau đó em mới tìm được cơ hội thứ hai để chạy trốn. Em không biết phải đi đâu, tối hôm ấy em thấy có ánh lửa ở chỗ này nên mới đi đến.”
Đúng vậy, đêm ba hôm trước hầm rượu ở tửu trang bị cháy. Ngọn lửa rất lớn, đứng cách mấy dặm ở khu đồng không mông quạnh bên ngoài cũng có thể thấy được ánh lửa, giữa trời đêm lạnh lẽo, nó hẳn là thứ đã dẫn đường cho em. Ngài bá tước nghĩ.
Chờ Rufus đứt quãng kể xong, cậu chỉ cảm thấy đầu mình càng lúc càng choáng váng và nặng trịch. Ngay cả khi ngồi trên ghế cũng mất thăng bằng nghiêng sang một bên, trước khi cậu kịp phản ứng lại thì đã được ngài bá tước đỡ lấy.
Bấy giờ ngài mới chợt nhận ra, phải rồi, cậu bé này vẫn còn bệnh, chạm vào toàn thân ấm nóng như cái lò sưởi nhỏ. Đã quá lâu ngài chưa từng quan tâm đến ai, nhất thời quên mất cơ thể con người yếu ớt như thế nào.
Rufus được đỡ lấy thì giật mình ngồi thẳng dậy, lắp bắp: “Em, em xin lỗi.”
Ngài bá tước lập tức đứng dậy: “Được rồi, em nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, ngài buông tay, dù lòng còn lưu luyến nhưng đành phải rời đi, ngài nhận ra được cậu căng thẳng khi đối mặt với mình, nếu còn ở lại đây chắc hẳn cậu bé sẽ không gắng gượng nổi.
Có điều Rufus không biết những suy nghĩ đó, nhìn thấy ngài lập tức bỏ đi như vậy chỉ cho rằng mình đã gây phiền toái. Cũng phải, cậu vừa rồi quá thất lễ, ngài bá tước ghét là đúng. Cậu cố chịu đựng cơn choáng đầu lại, vội đứng dậy chạy theo sau ngài đến cửa phòng: “Ngài… ngài bá tước.”
Bá tước nghe thấy tiếng gọi thì dừng bước, quay đầu nhìn cậu bé thấp hơn mình hai cái đầu.
Rufus lấy hết can đảm hỏi: “Em… em có thể ở lại nơi này thêm một ngày không? Em thật sự không có chỗ nào để đi, chỉ cần cho em một ngày, em… em khỏe hơn sẽ rời khỏi đây tìm nơi khác…”
Cậu nói xong mới chợt nhận ra cách này cũng không được, ai lại có thể cho cậu ăn ở miễn phí rồi thả cậu đi như vậy, hay là… hay là cậu viết giấy nợ, sau này quay lại trả nợ cho ngài. Nhưng cậu chưa kịp nói ra thì đã nghe thấy ngài đáp: “Cứ nghỉ ngơi vài ngày đi, ta sẽ tìm em sau.”
Nói rồi ngài mới ra khỏi căn phòng nhỏ, trong phòng lúc này chỉ còn lại Rufus và David, anh ta cũng cười nói: “Em lên giường ngủ thêm một giấc đi, không cần lo lắng gì cả, chủ nhân sẽ không đuổi em đi đâu.”
Anh nhận ra được ngài bá tước thật sự để ý đến cậu bé. Có một suy nghĩ lóe lên trong đầu anh, không biết suy đoán này có đúng hay không đây.
Lúc chỉ còn lại một mình Rufus, bấy giờ cậu mới cảm thấy toàn thân rã rời, quay trở lại chiếc giường êm ấm, vừa ngã xuống đã chìm vào bóng tối. Trong cơn mơ màng, cậu cảm giác có người đang nhìn mình, rất chăm chú, cậu nhịn không được xoay nghiêng đầu về phía ấy, trong thoáng chốc bên mũi quẩn quanh thứ mùi hương dễ chịu, dường như cậu từng ngửi thấy nó ở đâu rồi?
Là ở đâu chứ? Rõ ràng cảm giác chỉ mới ngửi thấy gần đây thôi.
Ngài bá tước sau khi trở về thư phòng vẫn còn có chút đăm chiêu nhìn lòng bàn tay mình, nhớ lại cảm giác ấm nóng lúc đỡ lấy đôi vai gầy gò của cậu nhóc.
David đúng lúc đi vào: “Chủ nhân, cậu bé lại thiếp đi rồi.”
Ngài gật đầu: “Bữa tối dặn dò người hầu mang thêm thức ăn thanh đạm cho em ấy.”
“Vâng.”
Có điều, một giấc này Rufus ngủ qua tận giờ ăn tối, ngài bá tước nghe nói vậy thì không yên lòng, lại đích thân đến căn phòng nhỏ được sắp xếp cho cậu. Nhìn cậu một lúc để xác nhận quả thật như lời David đã báo, cậu không phát sốt thêm, chỉ là vì quá mệt mỏi mà ngủ hơi nhiều thôi.
“Ưm…” Người trên giường cau mày, cựa mình vì khó chịu, bất ngờ nghiêng đầu tựa lên bàn tay bá tước đang đặt bên gối đầu của cậu.
Tình huống này thật sự rất khó xử, David suýt chút nữa thì bật thốt. Cậu nhóc này đúng là gan mà, còn dám xem tay chủ nhân như cái gối đầu mà kê, đáng nói hơn là chủ nhân lại chẳng lấy đó làm tức giận hay khó chịu, thậm chí còn để yên một lúc mới chầm chậm rút tay ra rồi rời đi.
Bây giờ thì David hiểu rồi, chủ nhân đã tìm được người định mệnh.
Add comment