Ông chủ hét lớn: “Ôi không! Nó tha mất thảo dược rồi!”
Con chuột còn nhảy vào trong một cái rổ thảo dược khác ngậm thêm vài cọng nữa rồi bỏ chạy trước khi bị ông chủ dùng chày gõ vào đầu mình.
“Đuôi Ếch của tôi!” Nolan chỉ quan tâm đến một thứ duy nhất, anh hớt hải đuổi theo con chuột nhắt.
Slime đen ôm một đống túi đồ vội vã chạy theo anh.
“Bắt lấy nó!” Nolan chỉ tay vào con chuột đang nhảy nhót giữa khu chợ đông người, không ít người và sạp hàng bị nó quậy cho nhốn nháo.
Slime đen lập tức lao về phía trước, bổ nhào vào con chuột hòng muốn hút nó vào trong cơ thể rau câu dẻo mềm của mình. Nào ngờ con chuột nhảy lên cao, đạp vào chậu nước ngâm rong biển trong một sạp hàng khiến chậu nước biển đổ ập vào đầu nó. Lập tức, thân rau câu vốn đàn hồi của nó chảy xuống tựa như bị nước biển hòa tan, chỉ trong nháy mắt đã biến thành một bãi chất nhầy màu đen đang cố gắng di chuyển, đồ đạc đều rơi vào trong bãi chất nhầy.
Slime thông thường khi gặp phải nước biển sẽ tan chảy ra như vậy, sau vài phút nó sẽ về lại hình người thôi nhưng Nolan không có thời gian chờ nó. Anh nhảy qua bãi chất nhầy, cố luồn lách trong đám người đông đúc, vừa đuổi theo con chuột vừa luôn miệng hô xin lỗi mỗi khi đụng trúng ai đó.
Có điều, Nolan chỉ chạy được một lúc đã bắt đầu thở dốc, thể chất và sức khỏe của anh vốn không tốt lắm, anh vừa ho khù khụ vừa vung vẩy tay làm phép, một con cá lớn lập tức trồi lên từ mặt đường, thân thể nó trong suốt tựa như u linh, cái đầu to và trơn bóng của nó ủi đến từ phía sau làm Nolan ngồi phịch trên đó, sau đó chở anh trên đầu mà đuổi theo con chuột.
Mọi người xung quanh xôn xao, nhanh chóng tản ra nhường đường cho u linh. Con chuột nhắt dường như biết người đuổi theo nó có phương tiện nhanh hơn, bèn tăng tốc, nhảy nhót tứ tung, khu chợ này cứ như thể đã bị nó thuộc nằm lòng, những món đồ nào có thể chắn đường Nolan đều bị nó lợi dụng rất tốt, khôn lanh đến mức anh đã triệu hồi thêm vài u linh khác cũng chẳng tóm được nó.
Nolan lại không thể gọi ra sinh vật cỡ lớn bởi nơi này quá đông đúc, anh trơ mắt nhìn nó nhảy vào trong một con hẻm tối om không bóng người ở cuối khu chợ.
Anh vỗ vỗ đầu cá dưới thân: “Theo nó.”
U linh cá lặng lẽ bơi vào.
Cái ngõ này vừa hẹp vừa bẩn, có rất nhiều bọc rác chưa được dọn đi, có vẻ như là nơi tập trung rác thải của khu chợ. Những mảnh vụn, túi nilon rách nát, hộp bị vỡ và các đồ vật không xác định dường như lấp đầy không gian này khiến cho nó trở nên ô uế và hỗn loạn.
Con chuột nhắt càng chạy càng nhanh, nó băng qua đống rác chất thành múi, không ngừng rẽ trái rẽ phải, u linh cá cõng Nolan vẫn bơi theo nó cho đến khi trông thấy nó nhảy vào một cái thùng rác to ở sâu bên trong.
Nolan nghĩ thầm, có lẽ đây là ổ của nó, u linh cá cõng cậu bơi đến bên cạnh chiếc thùng rác. Đến gần mới biết cái thùng này rất to, gần như gấp đôi anh, anh phải đứng trên cái đầu tròn của u linh mới có thể nhìn vào bên trong.
Những tưởng bên trong sẽ là một bầy chuột con, hoặc chẳng có sinh vật sống nào ngoại trừ chuột nhắt. Nhưng điều không ngờ đến nhất là, bên trong lại có một cậu nhóc gầy như que củi, hơi thở của sinh mệnh đã cực kỳ yếu ớt, cậu nhóc nằm nghiêng, toàn thân co quắp như thể đang phải chịu cơn đau nào đó.
Nolan sửng sốt trợn tròn mắt. Vì sao lại có người ở đây?
Cậu nhóc này thậm chí còn không được ăn mặc tử tế, bộ quần áo đơn bạc rách rưới của cậu không thể che được vết thương đầy rẫy trên cơ thể, một trong số chúng thậm chí đã mưng mủ và vẫn còn rỉ máu. Lũ ruồi nhặng bay xung quanh như thể đang xem cậu là một bàn tiệc thịnh soạn.
Mà con chuột nhắt Nolan đuổi theo lúc nãy đang đứng bên cạnh cậu nhóc, nỗ lực nhét mấy cọng thảo dược mà nó cắp được vào miệng cậu. Nhưng cậu nhóc quá yếu ớt, hai mắt nhắm chặt, miệng cũng không có sức để nhai hay nuốt thảo dược.
Con chuột như phát hiện ra Nolan, nó giật mình quay người lại, sau đó dựng hết lông lên và kêu the thé như đang đe dọa anh không được đến gần.
Nolan quan sát phản ứng của nó một lúc, nhạy bén phát hiện kỳ thật con chuột đang rất lo lắng và nôn nóng, nguyên nhân có lẽ là vì người nằm bên cạnh nó. Anh cúi đầu, dịu giọng hỏi con vật: “Có phải mày đang cố bảo vệ cậu nhóc này không?”
Chẳng rõ con chuột có nghe hiểu hay không nhưng nó dừng kêu và nhìn chằm chằm anh. Thấy nó không nhe răng nhếch miệng với mình nữa, Nolan đánh bạo vừa vươn tay vào trong thùng rác vừa nói với nó: “Đừng cắn, tao chỉ muốn kiểm tra cho cậu nhóc này.”
Con chuột phát ra vài tiếng kêu chít chít, căng thẳng nhìn bàn tay anh càng lúc càng đến gần cậu nhóc phía sau nó, dường như chỉ cần anh có một động tác mạnh bạo nào là nó sẽ lập tức bổ nhào đến cắn đứt ngón tay anh.
Nolan biết con vật nhỏ có linh tính này e sợ điều gì nên anh không làm ra bất kỳ động tác dư thừa nào, chỉ hết sức nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay của cậu nhóc rồi cẩn thận kiểm tra mạch đập.
Mạch rất hỗn loạn trong khi hơi thở cậu nhóc vô cùng yếu ớt, anh có thể nhận thấy mỗi một nhịp thở đều là sự nỗ lực vất vả. Rõ ràng thân thể cậu nhóc đã rơi vào trạng thái vô cùng tồi tệ, nếu không được cứu giúp phỏng chừng sẽ chẳng thể sống được bao lâu nữa.
Nolan lần mò trong túi áo của mình, lấy ra một lọ nhỏ chứa thuốc rồi vỗ vỗ cái đầu cá u linh muốn nó bơi lên cao một chút thuận tiện cho mình trèo vào trong thùng rác.
Con chuột bị kinh động, nó nhảy qua nhảy lại nhưng khi ngửi thấy mùi thảo dược nồng đậm tỏa ra từ cái lọ đã mở nắp trong tay Nolan, cảm giác được thứ này có thể cứu mạng cậu nhóc thì im ắng trở lại, tròn mắt nhìn chằm chằm động tác đút thuốc của Nolan.
Anh tách mở hai hàm răng đang cắn chặt của cậu rồi nhanh chóng đổ nước thuốc vào. Một ít thuốc tràn ra vì cậu nhóc không thể nuốt, Nolan nhẹ nhàng vuốt cổ họng cậu, dịu giọng nói: “Ngoan, nuốt xuống.”
Hầu kết nho nhỏ động đậy, có lẽ cậu nhóc vẫn chưa hoàn toàn mất ý thức, nghe lời mà nuốt vào.
Nolan thở phào một hơi, đoạn nhìn về phía con chuột vẫn còn lo lắng sốt ruột, không khỏi cười khẽ: “Thuốc này sẽ giúp cậu ấy giữ được mạng sống, về phần số thảo dược mà mày cắp không có tác dụng với cậu ấy đâu, vẫn nên trả lại tao thì hơn.”
Nói rồi anh xòe tay về phía nó, con chuột chần chừ một lúc, khi nó thấy toàn thân cậu nhóc đã thả lỏng hơn, hơi thở cũng đã tốt lên, dường như không còn phải chịu đựng cơn đau nào đó nữa, mới bò về phía Nolan để trả thảo dược.
Đúng lúc này, có hai bóng người mập mạp chạy vào trong con hẻm.
Add comment