Không có chất gây tê, cảm giác da thịt bị đâm thủng thật sự không thoải mái chút nào. Thế nhưng Trường Ninh chỉ cắn môi, cau mày chịu đựng, anh nhẹ nhàng vuốt ve eo nhỏ của người dưới thân. Anh có thể nghe thấy tiếng nuốt ực liên tục của đối phương, rõ ràng là đang hấp tấp hút máu anh.
Đói như vậy sao?
Qua chừng mười phút, cơn đau buốt trên cổ thuyên giảm, cảm giác được người dưới thân chuẩn bị nhả ra thì anh chợt đưa tay đè lại, giọng khàn khàn: “Thêm đi, một tuần rồi không ăn gì mà.”
Andrew ưm một tiếng, kéo tay anh xuống, nhả miệng ra. Lúc răng nanh rút khỏi thịt, Trường Ninh đã phải rùng mình hừ khẽ vì đau.
“Như vậy đủ rồi, nhiều quá sẽ làm anh mệt.”
Nói xong vươn lưỡi liếm liếm hai lỗ máu sâu hoắm trên cổ anh, vài giọt máu rỉ ra từ vết thương bị cậu liếm sạch. Vết cắn của ma cà rồng bắt đầu từ lần thứ hai trở đi sẽ nhanh chóng lành lại, hai cái lỗ này đến sáng mai sẽ lên da non thôi.
Trường Ninh nhìn người nào đó cứ vùi đầu bên cổ mình liếm tới liếm lui, không nói gì mà vươn tay sờ sờ bụng cậu, giống như muốn xác định cậu có thật sự no hay chưa.
Andrew bị anh sờ thì cười hì hì, kéo tay anh bảo: “Em no rồi mà.”
Vừa nói vừa nhích nhích mông, con quái thú nào đó sau khi phóng thích vẫn chưa mềm xuống hẳn còn vùi trong người cậu, làm cậu nhịn không được mà chơi xấu, siết mông lại, vách thịt lập tức kẹp chặt lấy nó.
Trường Ninh vốn đang định rút ra lập tức khựng lại, nhíu mày nhìn cậu. Tên ma cà rồng nào đó sau khi được đút no cái miệng trên lẫn cái miệng dưới lại bắt đầu không biết sợ là gì mà nhe rằng cười khiêu khích anh.
Trường Ninh tức giận, hai tay bắt lấy đôi chân thon dài trắng muốt của cậu, nhấc lên cao, hông thúc mạnh một phát.
“Á!” Andrew hô lớn. “Khoan, khoan đã.”
Trường Ninh mặc kệ, lại thúc vào thật mạnh, gậy thịt dù mới bắn ra nhưng nó vẫn chưa mềm hẳn, bị cậu kẹp chặt cho nổi lên phản ứng một lên nữa, bắt đầu hùng hục ra vào hiệp hai.
“Hu hu, đừng mà, tha cho em… A ~ Em biết sai rồi ~”
“Chẳng phải em vừa mới ám chỉ anh rằng mình còn muốn sao? Được, anh thoả mãn em.”
“Á ~ đừng mà hu hu…”
Andrew bị anh đè ra làm thêm một trận.
Tinh dịch ban nãy bắn ra vẫn còn trong cơ thể cậu, không động thì thôi, vừa động là khiến chúng tràn ra ào ào, chảy dọc theo kẽ mông cậu, chưa kể một phần còn bị ma sát dữ dội vang lên tiếng nước chèm nhẹp và sinh ra bọt bong bóng trắng.
Giữa chừng anh bắt cậu đổi tư thế.
Cậu nằm úp sấp, mông chổng lên cao, cái lỗ nhỏ và hai hòn bi tròn tròn đầy đặn phơi hết ra, tiếp tục để anh mặc sức đâm chọc vào người mình, miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ vừa khổ sở vừa thích thú, rơi vào tai người đàn ông bên trên chẳng khác nào thứ mật ngọt chết người.
Lần này cậu thật sự bị làm cho thê thảm, mới đầu thỉnh thoảng còn có thể xin tha. Nhưng về sau thì chỉ biết chảy nước mắt đầy mặt, khóc hu hu, rên hừ hừ, không nói năng được gì nữa.
Trận mây mưa đêm nay kéo dài hai tiếng đồng hồ, Trường Ninh còn chẳng hề dịu dàng, “quất” cho cậu một trận tơi bời. Để xem sau này có còn dám khiêu khích anh nữa hay không?
Anh vừa đánh bốp vào mông cậu vừa hỏi như thế.
Andrew nức nở: “Hu hu, không dám nữa.”
“Có còn dám phục kích lúc anh ngủ nữa hay không?”
“Hu hu, nhưng… nhưng mà lúc đó em không kìm được.”
Bốp!
Mông lại bị đánh một cái.
“Á, dạ… không dám nữa.”
Chờ đến khi cả hai đạt cao trào Andrew đã mệt tới nằm chổng mông trên giường mà ngất ngư. Cái mông vểnh bị đánh đỏ ửng, lỗ nhỏ bị chà đạp thô bạo không thể khép lại, liên tục mấp máy khiến tinh dịch bên trong tràn ra, chảy đầy trên hai đùi vẫn đang khẽ run của cậu.
Tuy là cậu còn khóc thút thít, nhưng vẻ mặt lại rất thoả mãn, để yên cho Trường Ninh vừa dùng khăn giấy ướt lau mông giúp mình, vừa sờ sờ cái lỗ nhỏ đáng thương đã sưng tấy. Lúc anh chạm trúng miệng huyệt, mấy nếp nhăn lập tức co rụt lại như muốn hút lấy ngón tay anh, sự thật là nó đã ngậm được đầu ngón tay của anh rồi.
Trường Ninh cười cười: “Chỗ này của em có vẻ như vẫn còn đói đấy.”
Andrew bị anh chọc cho đỏ cả mặt, quay mông sang chỗ khác né tay anh: “Là tại anh chạm vào em chứ bộ.”
Nói xong thì nghiêng người, giơ hai tay về phía anh: “Bế em đi tắm đi.”
Trong quá trình tắm rửa, hai người lại thân mật với nhau. Nhưng chủ yếu là Andrew sờ mó vuốt ve cơ bụng của anh, còn anh thì chuyên tâm rửa mông cho cậu. Cái tật dâm đãng của Andrew lại tái phát khi anh luồn hai ngón tay vào trong cậu để lấy tinh dịch ra, kết quả là bị anh đánh mông mấy cái mới chịu ngoan ngoãn lại.
Chờ khi tắm rửa dọn giường xong xuôi đã là ba giờ sáng. Andrew rúc vào lồng ngực ông xã mình, mỹ mãn chìm vào giấc ngủ.
Hai người vừa đi làm về, còn chẳng kịp nghỉ ngơi được bao nhiêu thì đã hùng hục làm hai trận, lúc này đây ngủ thẳng đến giữa trưa.
Mặt trời treo cao trên đỉnh đầu, tuy màn cửa đã được che kín nhưng vẫn có vài tia nắng lọt vào. Rốt cuộc người trên giường cũng chịu động đậy.
Andrew mắt chưa mở mà dụi mặt vào lồng ngực săn chắc của ai đó, khoé miệng cong cong, dường như đã có một giấc mơ thật đẹp, ngay cả khi tỉnh rồi cũng không nỡ mở mắt ra, muốn được mơ thêm chút nữa.
Nhưng tiếc là đã ngủ no một trận nên cậu không thể tiếp tục ngủ nướng, bắt đầu sờ mó người bên cạnh.
Mấy ngày nay thời tiết đã vào mùa lạnh, dù cậu là ma cà rồng không sợ nhiệt độ bên ngoài ảnh hưởng đến mình nhưng được kề gần một thân thể lúc nào cũng nóng hừng hực không khác gì cái lò sưởi luôn khiến cậu thoải mái hơn rất nhiều, chưa kể thân nhiệt cậu vốn thấp nữa.
Andrew vùi mặt vào ngực Trường Ninh, dụi dụi, hai tay bên dưới không ngừng lần mò trên cơ bụng săn chắc của anh, thỉnh thoảng có chút quá phận mà sờ xuống tận lưng quần, mò mẫm phần cơ chữ V của anh.
Một tuần rời xa đám cơ này, khi ấy mỗi sáng sớm tỉnh lại không được sờ, cậu đã cô đơn biết bao nhiêu, hôm nay phải sờ cho đã mới được.
Táy máy tay chân một hồi, rốt cuộc không kiềm nổi mà thò tay quần anh, còn đang định sờ đến nơi nào đó thì cổ tay bỗng nhiên bị chụp lấy. Một giọng nói khàn khàn truyến đến từ đỉnh đầu: “Mới dậy đã nghịch ngợm rồi.”
Trường Ninh bị cậu quậy cho tỉnh ngủ, hai mắt hơi hé, cúi đầu nhìn người trong lồng ngực.
Andrew thích nhất là dáng vẻ khi mới thức giấc của anh, tóc hơi rối, môi hồng hồng, trong mắt là chút hơi nước long lanh, khác hẳn với dáng vẻ nghiêm chỉnh đứng đắn lúc bình thường. Quả thật, một người mà ngày thường luôn chú ý tác phong một khi để lộ dáng vẻ này sẽ biến thành một kiểu mời gọi cực kỳ gợi tình, làm Andrew hận không thể đè anh ra “nện” một trận. Có điều đêm qua đã bị anh “đút” thô bạo, còn no căng, Andrew không thèm thuồng lắm.
Thấy anh nhìn mình, cậu nhe răng cười hì hì, kề môi vào vòm ngực anh hôn hai cái.
Trường Ninh bóp bóp cái tay bị mình nắm: “Đêm qua chưa đủ? Muốn làm nữa?”
Éc?!
Nụ cười trên mặt Andrew đông cứng lại, nhớ tới cảnh mình đã bị anh bắt nạt dã man thế nào, cái lỗ nhỏ phía dưới bây giờ vẫn còn cảm giác căng trướng kia kìa. Cậu sợ hãi rụt “vòi”, không cho anh nắm nữa, nhưng vẫn giỡn nhây mà nhổm dậy hôn chóc lên môi anh. Sau đó lật chăn, nhảy xuống giường, để mông trần bỏ chạy vào phòng tắm.
Trường Ninh yên lặng nhìn theo cái mông trắng nõn kia, đợi khi nó khuất sau cửa phòng tắm mới thôi. Anh sờ sờ môi, chậm rãi ngồi dậy, xuống giường tìm một cái quần mặc vào, lúc này mới cùng vào phòng tắm mà đánh răng rửa mặt.
Xong xuôi, cả hai cùng xuống bếp. Bình thường, bữa ăn hằng ngày đều là do Trường Ninh chuẩn bị, đôi lúc là Andrew, nhưng hầu hết thời gian cậu thích được ông xã nấu cho nên ít khi động tay vào.
Hôm nay Trường Ninh làm mỳ Ý, món này không quá cầu kỳ, dễ nấu, cũng rất nhanh, trong nhà đã có đủ nguyên liệu rồi.
Andrew ngồi chống cằm trên bàn ăn chờ đợi, hai mắt cứ đảo qua đảo lại nhìn theo anh không rời, chẳng biết nghĩ cái gì trong đầu mà hai má lại đỏ lên, mắt sáng rực, cái lưỡi nhỏ hồng thi thoảng liếm liếm môi, thật không rõ là thèm mỳ Ý hay còn thèm thứ gì khác.
Chờ khi Trường Ninh bưng hai dĩa mỳ ra bàn, Andrew chợt nói: “Em muốn ăn sầu riêng.”
Trường Ninh đang vươn tay lấy đũa hơi khựng lại, sau đó bảo: “Lát nữa đi siêu thị mua cho em.”
Andrew nhe răng cười: “Trong nhà có rồi, không cần mua nữa.”
Trường Ninh nghe vậy cho rằng cậu mới đi công tác mua về, bèn mở tủ lạnh tìm thử – ban nãy lấy nguyên liệu ra nấu anh không để ý lắm nên không thấy có sầu riêng.
Nhưng trong tủ lạnh lại chẳng có, Trường Ninh khó hiểu quay đầu nhìn cậu, chỉ thấy cậu vừa cười xấu xa vừa nhìn chằm chằm bụng mình. Anh nhíu mày, cũng cúi đầu nhìn thử, sau đó… -_-
Andrew nhìn cơ bụng của anh đến thèm, sáu múi cơ không quá thô nhưng lại đủ rõ, từng đường cong thanh tao hoàn mỹ, phối với phần cơ chữ V lấp ló nơi lưng quần thật sự khiến cậu phải thòm thèm.
Khỏi cần giải thích Trường Ninh cũng biết “sầu riêng” mà cậu nói ý chỉ múi cơ bụng của mình.
Anh bước qua, nhéo mũi cậu một cái: “Lại đùa giỡn. Mau ăn đi.”
“Ha ha.”
Trong lúc ăn, hai người hàn huyên một số chuyện.
“Hôm nay anh có phải đi làm không?”
Trường Ninh lắc đầu. Anh là bác sĩ tại gia, không cần lúc nào cũng phải trực ban trong bệnh viện.
Nhớ lại mấy năm trước khi anh còn là bác sĩ riêng của cậu – thật ra là cậu dùng chiêu trò để cướp anh từ tay một tên thiếu gia nhà giàu, giành anh về làm bác sĩ riêng của mình. Tất nhiên là một tên ma cà rồng như cậu làm sao sẽ mắc bệnh chứ, nhưng để có thể cưa được người tình trong lòng, cậu không ngại giả đò yếu ớt, mắc các loại bệnh vặt, bệnh thiếu máu, huyết áp thấp gì đó, nhân cơ hội để được người ta quan tâm, ngày ngày cưa cẩm vô cùng cần cù. Nhưng mà mấy lần tỏ tình đều bị từ chối.
Kể ra thì hồi đó bác sĩ lạnh lùng với cậu lắm, giữ khoảng cách rất xa, chừng mực tới độ làm cậu nóng máu. Cuối cùng có một ngày cậu không nhịn được nữa mà làm ra chuyện tồi tệ đáng khinh, chuốc say bác sĩ, đè anh ra ấy ấy một trận, đến khi anh tỉnh lại thì giận không thể át. Cả hai cãi nhau kịch liệt, cuối cùng là cậu xuống nước thổ lộ với anh lần nữa nhưng anh dứt khoát từ chối, còn nói cái gì mà không thể yêu đương với thân chủ của mình, đó là nguyên tắc của anh.
Cậu lúc ấy chỉ muốn lật bàn rống to: Nguyên tắc cái quái gì! Vứt đi! Nguyên tắc được tạo ra chính là để phá bỏ!
Có điều, không đợi cậu rống thì Trường Ninh đã nói kể từ hôm nay không còn là bác sĩ riêng của cậu nữa, anh nghỉ việc.
Sau đó cậu suy sụp muốn chết, phía bên gia tộc lại có việc, còn chưa kịp nghĩ cách vãn hồi níu kéo thì đã phải chạy đi xử lý.
Bác sĩ không biết, đêm đó cậu đã uống máu của anh, từ nay về sau không có người hiến máu nào có thể cung cấp đủ máu cho cậu ngoại trừ anh, bởi vì ngay từ lần đầu tiên gặp anh, cậu đã biết anh chính là bạn đời định mệnh của mình.
Cách một ma cà rồng tìm bạn đời chính là dựa vào khứu giác, khi một ma cà rồng gặp được người mang dòng máu khiến mình khó nhịn, khiến mình muốn nhấm nháp, muốn ấp ủ, muốn giấu đi, muốn che chở, thì đó chính là người bạn đời đã được chỉ định. Chỉ cần nếm được vị máu của người đó, từ nay về sau lúc đói nếu không có người đó bên cạnh, ma cà rồng có thể hút một người bình thường thành cái xác khô, vì khi ấy máu của người thường hoàn toàn không thể thỏa mãn được họ nữa rồi.
Thế nên, trong quãng thời gian cậu đi xử lý chuyện của gia tộc, không có máu của bác sĩ, cậu đói tới héo quắt, chỉ tội cho Lily – người hiến máu của anh trai cậu bị hút mấy lần một ngày đến xanh cả mặt mày.
Cái này chỉ có thể trách cậu ngu ngốc, làm chuyện cưỡng ép anh lại còn nóng ruột nhất thời uống máu anh, bị anh trai quở mắng một trận. Bây giờ nhớ lại, khi đó đúng là chơi ngu lấy tiếng mà.
Đã vậy, xong chuyện trở về còn gặp phải khủng bố trên máy bay muốn ôm bom tự sát. Cũng may trước đó cậu đã thấy có vài điểm đáng ngờ, thầm đề cao cảnh giác nên kịp thời mang dù nhảy ra khỏi máy bay. Không chút sứt mẻ đáp xuống một rừng cây nhỏ.
Lại nói tới Trường Ninh khi đó, trong lòng anh thật ra cũng không phải là không có cậu, chỉ là anh cần thời gian để bỏ qua cái nguyên tắc của mình mà đến với cậu. Ai ngờ cậu lại nôn nóng quá mức, đi chuốc say anh để lên giường, khiến anh tức tối trong lòng, nhưng mấy ngày sau đã bình tĩnh lại.
Andrew dù biết anh giận mình nhưng mỗi ngày vẫn gửi đi một tin nhắn khai báo hôm nay mình làm gì, ở đâu, để anh không phải lo lắng. Thật ra, cậu biết trong long anh vẫn để ý đến cậu mà.
Khi xảy ra chuyện, thời sự đưa tin về vụ nổ máy bay trên không rất rầm rộ. Hôm ấy trời mưa tầm tã, anh xem tin thời sự về chuyến bay của Andrew mà lạnh cả người, trong lòng dâng lên muôn vàn ân hận.
May mắn là tháng trước là sinh nhật anh, Andrew tặng cho anh một cái máy theo dõi, trêu ghẹo nói rằng vì tính chất công việc phải di chuyển nhiều của cậu nên cậu sợ anh nhớ mình, tặng anh cái này thì lúc nào cũng có thể tìm được mình.
Trên người cậu lúc nào cũng có chip định vị kết nối với máy theo dõi trong tay anh, nhờ vậy mà anh mới biết cậu vẫn chưa thiệt mạng, gấp rút mấy ngày rốt cuộc tìm được cậu.
Có điều, xui xẻo lại đến, hai người gặp phải phục kích trong rừng, là quân của gia tộc đối địch. Trong lúc nguy cấp, Trường Ninh đỡ cho cậu một nhát hiểm, tưởng chừng đã mất mạng nhưng cha cậu dẫn người đến cứu kịp thời mới không xảy ra bi kịch.
Cũng nhờ vụ việc này mà hai người chính thức đến với nhau, cậu thành thật thú nhận thân phận ma cà rồng của mình. Chắc là, đây có thể xem như trong cái rủi có cái may đi, tất nhiên nếu người yêu cậu không bị thương thì càng tốt.
Cho đến bây giờ, cậu và anh kết hôn cũng đã được bảy năm rồi. Cuộc sống vợ chồng vô cùng hạnh phúc.
Trường Ninh với người ngoài vẫn luôn là dáng vẻ nghiêm trang đứng đắn, xa cách lịch sự, còn có phần lạnh lùng, hệt như thái độ đối với cậu năm đó. Nhưng về chung sống với nhau rồi mới biết, thật ra anh cực kỳ dịu dàng, rất chiều cậu, có đôi khi còn thô bạo và hoang dại nữa, nhất là trên phương diện nào đó, càng lúc càng chịu chơi hơn cả cậu.
Andrew vừa thấy anh lắc đầu tỏ vẻ hôm nay không có công việc gì thì vui vẻ không thôi: “Thật tốt quá. Có thể ở bên anh cả ngày.”
Trường Ninh nhìn cậu một cái, mỗi khi cậu đi công tác về anh đều sắp xếp trống một ngày để ở cùng cậu. Anh biết cái tính dính người của cậu kinh khủng cỡ nào, vừa xa nhau một chút là khi gặp lại sẽ biến thành keo dán sắt, mà bản thân anh cũng muốn dành thời gian cho cậu. Có điều hôm nay khác với mọi lần, đúng thật là không có công việc gì chứ không phải là xếp lịch để trống ngày.
“Ừm” Anh khẽ đáp, lại hỏi: “Sao lại về vào đêm qua, chẳng phải em nói chiều nay mới về sao?”
“Xong sớm hơn em nghĩ, nên lên trực thăng bay về luôn. Nhớ anh.”
“Công việc thuận lợi hử?” Thế nên mới xong sớm?
Trường Ninh vừa hỏi, Andrew liền ủ rũ, vẻ mặt buồn buồn kia làm anh có cảm giác như mái tóc rối xù của cậu cũng xẹp xuống theo. Anh xoa đầu cậu: “Sao vậy? Không thuận lợi à?”
Lắc đầu một cái: “Cũng không phải, nhưng bởi vì quá mức thuận lợi, thông tin nắm được vượt mức cần thiết, biết thêm được một vài thứ, khiến ngày mốt em lại phải vắt giò lên cổ mà đi công tác nữa.”
Công việc của Andrew có chút khó nói, là cái loại nếu không cẩn thận thì có thể đắc tội với đủ loại người: Cò mồi tin tức.
Nói nôm na thì cậu là một cái kho tin di động, các thông tin đa lĩnh vực từ trên trời xuống dưới đất đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Đây cũng chính là nguồn kinh doanh của cậu: Buôn bán tin tức.
Vì sao nói là có thể đắc tội với đủ loại người? Vì cùng một tin, cậu có thể bán nó cho cảnh sát, cũng có thể bán nó cho xã hội đen, tuỳ theo giá cả của hai bên và giao tình giữa cậu với người mua. Nên lúc nào cũng có thể đắc tội với người khác.
Có điều cậu ẩn rất kỹ, sau lưng là gia tộc của cậu chống lưng, đủ để cậu làm trời làm đất. Nói chung, cho tới bây giờ, nhân loại không có ai làm khó dễ được cậu, còn phi nhân loại thì khác, đó thuộc về vấn đề tầm cỡ gia tộc rồi.
Mà lần này, chuyện tiếp theo cậu phải làm chính là tầm cỡ gia tộc đó. Thế nên cậu mới buồn muốn chết đây, lại phải xa ông xã, chuyện kỳ này có dính tới phi nhân loại, thời gian chia cách sẽ càng dài hơn nữa. Làm sao để vượt qua nỗi cô đơn đêm lạnh trống vắng không có anh chứ?
Nghĩ tới là buồn. Andrew phồng má bĩu môi, bị Trường Ninh ngồi bên cạnh chọt má một cái.
“Lần này phải đi bao lâu?”
“Em không biết nữa, có liên quan tới phi nhân loại.” Cậu vừa nói vừa mếu mặt: “Chỉ sợ sẽ phải xa anh một tháng trời đó!”
Lời tác giả: Đoạn quá khứ của hai người cũng đã được nhắc qua trong bộ 1, kể sơ một lần nữa dành cho ai chưa đọc bộ 1. Còn bộ 2 là về cuộc sống tình thú của 2 người sau khi kết hôn, nên sẽ không động tới chuyện trong quá khứ.
Add comment