“Sam… Sam à…”
Có tiếng ai đó gọi cậu, rất quen thuộc, nhưng Sam không mấy tỉnh táo để nhận ra là giọng của ai.
“Em sao thế? Mệt mỏi à?” Giọng nói đó vẫn quan tâm hỏi.
Bỗng nhiên có người lay cậu, Sam bừng tỉnh mở mắt, lập tức đối diện với gương mặt điển trai của người trong lòng, anh đang lo lắng nhìn cậu: “Em ổn chứ?”
Sam ngơ ngác một lúc thì chậm chạp hỏi, giọng hơi khàn: “Em… ngủ quên ư?”
“Đúng vậy, đã đến giờ nghỉ trưa rồi.”
Sam nhìn quanh, phát hiện đồng nghiệp đã đến căn tin cả rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người khác đang đeo tai nghe chơi điện thoại, hoàn toàn không chú ý đến người ngủ quên trên bàn làm việc bị màn hình máy tính che khuất là cậu đây.
Một bàn tay chợt áp lên trán cậu, tay anh khá lớn, lòng bàn tay cũng không mềm mại nhưng khi chạm vào cậu lại lập tức mang đến cảm giác thoải mái kỳ lạ mà cậu không cách nào giải thích được.
“Không phải bị sốt, em có nhức đầu không?” Anh cau mày hỏi.
Sam chậm chạp đáp không có, nhưng người đàn ông trước mặt vẫn mang theo lo lắng nhìn cậu: “Mấy hôm nay trông em có vẻ rất mệt mỏi, là do công việc nhiều quá sao?”
“Kh-không phải ạ, công việc rất bình thường, không nhiều… chỉ là dạo này em thiếu ngủ, cảm thấy rất buồn ngủ.”
Cậu chẳng hiểu vì sao, thật kỳ lạ, rõ ràng mỗi ngày đều đúng giờ đi ngủ, bên cạnh còn có anh nên cậu luôn ngủ say và ngon đến mức đã vài lần suýt thì đi làm muộn.
Bàn tay lớn áp trên trán rời đi, Sam đột nhiên bừng tỉnh, thoát khỏi cảm giác thoải mái kỳ lạ kia, cậu dụi dụi mắt, hình như cơn mơ màng vừa rồi làm cậu gặp ảo giác thì phải.
“Đi thôi, ăn trưa rồi vào phòng nghỉ của tôi ngủ bù một giấc.”
Sam sửng sốt, sau đó vội xua tay: “Như thế không ổn đâu ạ, em còn một ít việc chưa làm xong.”
Anh nghe thấy thế thì hỏi: “Còn việc gì?”
Sam mở máy tính lên cho anh xem, sau đó anh xoa đầu cậu nói: “Không gấp, tôi sẽ nói với trưởng phòng của em.”
Sau bữa trưa ở căn tin, Sam thật sự bị anh kéo vào văn phòng của mình.
Trong văn phòng của anh có một phòng nhỏ dùng để làm phòng nghỉ, Sam rất hiếm khi thấy anh sử dụng nó. Hiện tại cậu không có chút quyền từ chối nào bị anh nhét vào ổ chăn, bật điều hòa, sau đó chính anh cũng cởi bỏ áo vest và cà vạt rồi ôm lấy cậu.
Cậu có thể cảm nhận được bàn tay lớn của anh vỗ vỗ lưng mình: “Ngủ đi.”
Bọn họ có một tiếng cho giờ nghỉ trưa, nhưng thời gian dùng cơm đã chiếm hết một nửa, vì vậy nửa tiếng còn lại chỉ có thể dùng để chợp mắt mà thôi, rất khó ngủ sâu.
Có điều, đối với trạng thái mệt mỏi và uể oải lạ thường của Sam lúc này, cậu vừa nằm xuống đã có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cậu không biết mình ngủ bao lâu nhưng trong cơn mơ màng cậu có cảm giác như mình đã ngủ một giấc dài. Đến tận khi tiếng tích tắc của đồng hồ càng lúc càng trở nên rõ ràng, Sam mới chậm rãi tỉnh giấc.
Thế mà trên giường lại chẳng có ai ngoại trừ cậu đang trong tư thế nằm nghiêng.
Sam ngơ ngác hai giây rồi nhìn lên chiếc đồng hồ vẫn đang vang dội tiếng kêu của nó, phát hiện chiếc đồng hồ này đã bị hỏng, kim giây không ngừng nhích tới nhích lui tại một chỗ. Chẳng rõ vì sao âm thanh mà nó phát ra nghe có vẻ chói tai và khó chịu hơn những chiếc đồng hồ bình thường khác.
Sam cau mày, cậu ngủ được bao lâu rồi?
“Anh Vỹ…” Cậu khàn giọng gọi.
Không có ai đáp lại.
Sam chậm chạp leo xuống giường, đầu óc cũng theo đó mà choáng váng, mọi thứ xung quanh có hơi mờ ảo như thể cậu vẫn chưa tỉnh ngủ vậy. Sam vỗ vỗ đầu mình hai cái rồi đi ra ngoài, định bụng tìm anh sau đó trở lại làm công việc của mình.
Nào ngờ khi cậu mở cửa phòng nghỉ ra, văn phòng của anh Vỹ lại không có ai, ngay cả thư ký của anh cũng chẳng thấy. Điều quái lạ nhất là ngay cả phòng làm việc bên ngoài cũng không một bóng người, thậm chí đèn đóm còn bị ai đó tắt đi, rèm kéo kín, toàn bộ không gian bên ngoài văn phòng của anh đen như mực.
Bỗng nhiên ánh đèn trong văn phòng anh chớp tắt hai cái, tiếng điện không ổn định vang lên è è. Sam cau mày tự hỏi, mọi người đâu cả rồi? Chẳng lẽ bọn họ ở phòng họp?
Cậu bước ra ngoài, men theo lối đi tìm đến cầu thang để lên phòng họp trên lầu.
Thế nhưng không gian bên trên cũng không khác gì mấy, vẫn tối đen, thậm chí cậu còn sờ thấy một lớp bụi dày cộm dính trên thành cầu thang, làm mấy đầu ngón tay của cậu trở nên xám xịt, cứ như thể đã không có ai lau chùi nó một thời gian dài.
Cậu bắt đầu cảm thấy quái lạ, nhân viên vệ sinh ở công ty chưa bao giờ để xảy ra tình trạng như thế này.
“Anh Vỹ…” Sam đứng ở giữa cầu thang, ngửa đầu nhìn lên tầng trên đen ngòm, có hơi e dè mà thử gọi một tiếng.
Vẫn không người đáp lại.
Sam nuốt nước bọt một cái, đánh bạo đi thẳng lên lầu, càng đi, cậu càng ngửi thấy thứ mùi bụi bặm chỉ có ở những nơi bị bỏ hoang thật lâu, ngay cả căn hộ mà cậu mua trong khu chung cư Trùng Lai khi mới dọn vào cũng đầy bụi bẩn nhưng vẫn không có mùi như vậy.
Không gian im lìm chỉ còn lại tiếng giày của cậu bước trên bậc thang, khiến cậu có cảm giác như thể sau một giấc ngủ ngắn thì cả thế giới chỉ còn lại một mình cậu.
“Mọi người đâu cả rồi?” Cậu run giọng gọi.
Vừa bước lên tầng, Sam vội vàng lần tìm công tắc điện, tách một tiếng, khi ánh đèn sáng lên, Sam kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mặt.
Toàn bộ hành làng và phòng họp trên tầng giống như đã bị bỏ hoang mười mấy năm, bụi bẩn phủ khắp mọi nơi, những mạng nhện khổng lồ giăng bốn phía, chúng bịt gần kín lối đi, trên tường bám đầy những vết bẩn đen sì và thứ dịch nhờn kỳ quái gì đó. Mà điều đáng sợ nhất là trong một góc phòng, nơi những sợi tơ phủ dày đặc nhất có một con côn trùng khổng lồ đang nhả tơ. Nó không phải nhện, sau lưng có cánh, trên đầu có bốn sợi râu và hai cái càng lớn ở phần miệng.
Ánh đèn đột ngột bật lên khiến nó khó chịu quay phắt người lại, nhìn chằm chằm vào kẻ đang đứng ở cầu thang. Cái đầu nó bẻ ngang một góc chín mươi độ, giống như đang quan sát và tự hỏi xem kẻ vừa xâm nhập hang ổ của nó muốn làm gì. Sau đó nó đột nhiên kêu ré lên, đôi cánh sau lưng mở rộng ra, vung vẩy sáu cái chi nhọn muốn nhào về phía kẻ xâm nhập.
Trong thoáng chốc khi nó đến gần, Sam mới phát hiện hình thể của nó to gần bằng một người trưởng thành, hàng nghìn thấu kính nhỏ trong đôi mắt kép khổng lồ của nó giống như những cái lỗ chi chít làm cho người ta phải rùng mình.
Tiếng ầm ầm của bàn ghế bị nó hất đổ vang lên, Sam sợ đến mức trượt chân ngã ra sau, lăn dài từ cầu thang xuống tầng dưới, va chạm làm cậu đau đớn rên lên.
Cậu chống tay muốn đứng dậy mới phát hiện trong không gian tối tăm ở phòng làm việc dưới lầu bắt đầu hiện ra những đôi mắt kép tương tự, bóng đêm khiến chúng phát ra ánh sáng xanh lục lập lòe, tất cả đều chĩa thẳng vào cậu.
Cảnh tượng rợn người khiến Sam không kịp tự hỏi vì sao mọi chuyện lại trở nên như thế này? Vì sao côn trùng lại khổng lồ như thế? Vì sao công ty lại biến thành hang ổ của bọn chúng, đầy bụi và mạng nhện.
Bản năng khiến cậu muốn tìm kiếm nơi an toàn, mà trong nhận thức của cậu từ đầu đến giờ, nơi có vẻ bình thường nhất chính là văn phòng của giám đốc và phòng nghỉ của anh.
Những đôi mắt kép bắt đầu di chuyển, tiếng ré mà lũ côn trùng quái dị phát ra dần bao vây cậu. Ngay cả con côn trùng ở tầng trên cũng bay xuống khỏi cầu thang, đuổi theo sau lưng cậu.
Trong cơn hoảng sợ tột độ, Sam hớt hải chạy về phía phòng tổng giám đốc, chậu cây kiểng và bàn ghế chắn giữa đường đi đều bị cậu hất ngã.
Rầm một tiếng, cậu tông cửa xông vào trong rồi đóng sầm cửa lại, điên cuồng kéo cái tủ lớn chặn ngang cánh cửa.
Rất nhanh sau đó âm thanh ình ình khi có vật thể to lớn đập vào cửa vang lên, chấn động cả căn phòng. Lũ côn trùng bên ngoài muốn chui vào đây!
Sam vừa thở dốc vừa lùi về sau, đột nhiên lưng cậu va vào một cơ thể ấm áp, giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng: “Sam, em làm sao thế?”
Nghe thấy tiếng anh, Sam cảm thấy mình như được cứu rồi, cậu vui mừng xoay người lại thì toàn thân lập tức cứng đờ, hai mắt trợn trừng đầy sợ hãi.
Bởi vì người đàn ông phía sau cậu có một cái đầu côn trùng, đôi mắt kép phát sáng hệt như lũ bên ngoài, hai cái càng sắc bén thò ra từ hai bên khóe miệng, giọng nói mà anh phát ra trở nên khàn đặc, kéo dài và ngắc ngứ tự như đài radio mất sóng: “Sao… em… lại… hoảng… sợ?”
Sam chỉ cảm thấy đầu óc mình choáng vàng từng cơn, cảnh tượng đột nhiên nhòe dần, mọi thứ xung quanh tối sầm lại trong khi giọng nói rè rè của anh vẫn vang bên tai: “Sam… của… tôi, em… đừng… sợ… tôi… sẽ…”
Tích tắc.
Tích tắc.
Sam lần nữa bừng tỉnh, cậu ngồi bật dậy, động tác quá mạnh của cậu khiến cho người đàn ông đang ngủ bên cạnh cũng tỉnh lại theo: “Sam, sao thế?”
Sam bàng hoàng quay đầu nhìn lại, phát hiện anh Vỹ vẫn đang ngủ cạnh cậu, vẫn là gương mặt điển trai đó, hoàn toàn không có cái đầu côn trùng đáng sợ. Chuyện vừa rồi như một giấc mơ hoang đường.
Cậu nương theo tiếng tích tắc nhìn về phía đồng hồ treo tường, nó không bị hỏng, hiện tại là một giờ đúng, giờ nghỉ trưa đã kết thúc.
Một bàn tay lớn đột nhiên sờ lên lưng cậu, lưng áo cậu có hơi ướt. Anh ngồi dậy, lo lắng nhìn cậu: “Em đổ mồ hôi lạnh này, sao thế? Có thấy không khỏe ở chỗ nào không?”
Sam đờ đẫn vài giây mới uể oải nói: “Không ạ, chỉ là… ác mộng thôi.”
Add comment