Có được sự đồng ý của Alex, phần nào lo lắng trong anh cũng tạm thời giảm bớt.
Alex ở phòng khách xem tivi chủ yếu là vì đợi Ross đi làm về, chén bát và phòng bếp đều đã sớm dọn rửa sạch sẽ thế nên cậu cũng cùng anh lên lầu. Biết anh sẽ đi tắm nên cậu chủ động đứng ở cửa chờ, khóe miệng cười nhẹ. Ngày hôm qua vì chuyện không vui kia nên bọn họ hoàn toàn không có hứng thú làm ‘chuyện gì’ với nhau, nhưng hôm nay thì khác. Có lẽ vì sự quan tâm của anh đã khiến cậu không còn nghĩ nhiều nữa, mà chính cậu lúc này cũng cần một điều gì đó kích thích hơn để dời đi lực chú ý.
Ross mở tủ quần áo lấy ra bộ đồ ở nhà của mình, ngoái đầu trông thấy bạn đời đứng dựa ở cửa phòng tắm cứ nhìn mình đăm đăm, khóe miệng còn hơi nhoẻn cười. Làm anh không kìm được mà cười theo: “Sao lại nhìn anh như thế?”
“Chờ anh tắm chung.”
Đây là lời mời gọi ‘ân ái’ giữa bọn họ, cũng là hoạt động chung mà bọn họ thích. Bình thường, Ross sẽ rất vui vẻ đáp lời, thậm chí đôi khi sẽ dùng cách thức bá đạo của anh để mở màn việc này. Như là bế bổng cậu lên rồi đi vào phòng tắm, sau đó đè cậu lên tường vừa hôn môi nồng nhiệt vừa cởi bỏ quần áo của nhau. Có điều, hôm nay e là không thể, lời mời của cậu như một dòng nước chảy qua vết thương sau lưng anh khiến nó ran rát, khó chịu.
Alex thấy anh chần chừ thì nụ cười trên môi dần tắt, cậu chậm rãi đi qua chỗ anh, hỏi: “Không được ư?”
Ross thở hắt một tiếng, vươn tay ôm lấy cậu: “Xin lỗi em, hôm nay tăng ca nên anh…”
“Được rồi.” Alex giơ một ngón tay chặn giữa môi anh, cậu lại cười nhẹ, trong mắt hoàn toàn không có vẻ nghi ngờ hay buồn bực nào: “Em hiểu mà, anh ít khi về trễ như thế này lắm. Công việc nhiều, áp lực nhiều, nên nghỉ ngơi sớm.”
Nói rồi cậu nhón chân hôn má anh một cái sau đó cười cười: “Hôm nay tha cho anh đó.”
Ross cũng bật cười, hôn lại cậu rồi chậm rãi buông cậu ra, bước vào phòng tắm.
Anh cởi quần áo, bên dưới lớp quần áo là một vòng băng vải quấn chặt không để lộ vết thương, anh cởi nó ra để quan sát.
Vết thương ngừng chảy máu được một thời gian, nhưng không biết có thể kéo dài đến bao lâu nếu anh không ‘nạp’ thêm máu tươi và thịt sống.
Nửa đêm hôm ấy, khi anh đang ôm lấy người bên gối đã chìm trong giấc ngủ say, một cơn đau nhói ập đến sau lưng anh. Ross không để ý lắm vì đây là chuyện bình thường, cơn đau cũng chẳng quá khó chịu đối với anh, thế nhưng tầm nửa tiếng sau, cảm giác ẩm ướt sau lưng khiến anh phải mở mắt.
Anh chậm rãi buông người trong lòng ra, khẽ khàng ngồi dậy. Có lẽ anh nên cảm thấy may mắn vì mình luôn có thói quen nằm nghiêng để ôm Alex, nếu không thì e rằng ga giường đã dính phải máu.
Anh lại chui vào phòng tắm, soi gương trong bóng đêm vẫn có thể thấy được máu đã thấm qua lưng áo một vệt lớn.
Ross cởi áo lẫn băng vải, vội vã lau chùi rồi giấu vào một góc trong phòng tắm sau đó xuống bếp. Lúc nãy về anh có mang theo một túi thịt bò sống, nhân lúc Alex đi khóa cửa mà nhét vào tủ lạnh không để cậu thấy, chính là đề phòng cho tình huống này.
Về một kẻ nào đó sau cuộc ‘va chạm’ không nhẹ với anh, từ đêm qua ả cũng không yên ổn mấy. Có điều, ả không bị ràng buộc bởi lãnh địa, cũng không phải đoái hoài đến kẻ khác hay cảnh sát liệu có tìm ra ả hay không. Sau khi bỏ chạy khỏi Estaban, ả đã chọn một công trường bỏ hoang để lẩn tránh.
Công trường đang thi công dang dở, dường như chủ thầu đã cho tạm dừng thật lâu và không có ý tiếp tục trong thời gian tới nên khu vực này hoàn toàn trống trải và hoang vắng. Là một nơi lý tưởng để cô ta xem như hang ổ của mình trong những ngày gần đây.
Nếu so sánh, vết thương của Ross không mấy đau đớn, ngoại trừ việc chúng khó lòng che đậy thì vết thương của ả lúc này tệ hơn nhiều.
Nguồn Sống bị tổn thương khiến năng lực lành vết thương siêu phàm gần như bị vô hiệu, lỗ thủng phía sau lưng cô ta gần như xuyên qua trước ngực, máu đen đầm đìa, sền sệt và bốc mùi, chúng cứ rỉ ra không ngừng rồi nhỏ xuống mặt đất. Có lẽ cú đâm của Ross đã làm xương cô ta chịu tổn thương lớn, cơn đau hẳn là gấp trăm ngàn lần mới có thể khiến một kẻ như ả phải gục trên sàn nhà đầy bụi bặm và vữa gạch mà thở hồng hộc.
Ả cau mày, nghiến răng cố chịu đựng, trong mắt là lửa giận và thù hằn gần như có thể chảy tràn ra.
Nằm thở dốc một lát, ả mới run rẩy thò tay vào trong túi móc ra một thứ gì đó trông như mảnh vải.
Nương theo ánh trăng chiếu vào, nó quả thật là một mảnh vải rách, hoa văn kẻ sọc dính đầy máu. Nếu Ross đứng ở đây chắc hẳn sẽ nhận ra kia chính là mảnh vải mà ả xé được từ chỗ ống quần của mình trong lúc đánh nhau. Bên trên dính máu đỏ, hẳn đó là máu của anh.
Nhìn nó, mắt ả lóe lên một tia sáng lạ như thể ả vừa nghĩ ra một kế hoạch thú vị nào đó. Ả nhếch môi cười gằn một tiếng, nhét mảnh vải vào lại trong túi.
Ả nằm một lúc thì gắng gượng đứng dậy rời khỏi công trường, ôm vết thương của mình bắt đầu rình rập tại một quán bar cách đó không xa.
Một nhóm thanh niên ba nam hai nữ vừa tàn tiệc đang không ngừng cười đùa, bỡn cợt với nhau sau khi ra khỏi quán. Bọn họ nhanh chóng chia nhau ra để trở về nhà.
Ả lập tức theo sau một cô gái trong số đó, cô gái này có vẻ tỉnh táo nhất, dường như trong cuộc vui vừa rồi cô ấy không uống quá nhiều rượu. Nếu cô ấy biết mình uống nhiều hơn một chút, để mùi rượu làm nhạt đi ‘vị thịt’ của mình thì đã không lọt vào tầm mắt kẻ săn mồi rồi.
Chỉ ít phút sau, trên một con đường vắng vẻ đã xảy ra án mạng. Đêm nay lại có thêm một người chết.
Có điều án mạng lần này không để lại dấu vết nào ngoại trừ một vũng máu nhỏ khả nghi, nhưng chờ đến ngày mai có lẽ ngay cả vũng máu ấy cũng khô lại thành màu đen không thể phân rõ nữa.
Lần này ả không dùng bữa ngay tại đó mà vất vả lôi thi thể trở lại khu công trường bỏ hoang.
Bởi vì trước đó đã xơi một bữa ở rạp chiếu phim thế nên lần này dù cần nhiều năng lượng để trị thương thì dạ dày no căng chỉ cho phép ả ăn được một cánh tay của con mồi.
Theo mớ thịt người chui vào miệng ả, những vết thương trên cơ thể ả cũng bắt đầu lấy tốc độ mắt thường có thể thấy mà khép lại. Ngay cả cơn đau ở sống lưng cũng giảm đi thật nhiều.
Một bữa này đã giúp ả chữa được phân nửa vết thương, ngày mai ăn thêm một lần nữa thì đã có thể lành hẳn.
Ả lau lau cái miệng đỏ loét của mình, nhìn chỗ bừa bộn mà mình ăn xong kia. Không biết ả nghĩ gì trong đầu mà một lúc sau xé đứt cánh tay còn lại của thi thể, móc mảnh vải mà mình giấu trong túi ra rồi nhét vào bàn tay đang nắm chặt đó, từ tốn đặt qua một bên như thể cố ý chừa lại phần cánh tay này một cách nguyên vẹn.
Một đêm dài cứ thế trôi qua, cả ngày hôm sau nữa, ả trốn trong khu thi công, chậm rãi nạp năng lượng và ‘liếm láp’ vết thương của mình. Chờ cho chúng hoàn toàn khỏi hẳn mới gom lấy phần thi thể còn lại của nạn nhân và cả cánh tay mà mình cố ý chừa nguyên, cho chúng vào túi rồi vác lên lưng, nhảy ra khỏi công trường và hướng thẳng về phía Estaban.
Trong khi ả đang ôm ý định đen tối không rõ nào đó thì lúc này Ross hãy còn đang ngấu nghiến miếng thịt bò sống trong phòng bếp.
Anh biết mình không thể để tình trạng này kéo dài, vừa ăn, trong lòng vừa suy tính cách khắc phục. Có lẽ anh sẽ phải mạo hiểm săn người.
Nên chọn kẻ nào đây? Trong số danh sách con mồi mà anh lưu sẵn, xuống tay với kẻ nào thì ít bị nghi ngờ nhất? Ít rước lấy sự hoài nghi từ phía cảnh sát nhất?
Phần thi thể thừa anh có thể tạm thời giấu trong căn hầm của mình, nhưng sự mất tích của nạn nhân nếu không cẩn thận thì sẽ để lại một một lỗ hổng lớn khiến nguy cơ tiềm tàng tăng cao. Sợ rằng một ngày nào đó nó sẽ biến thành rắc rối cho cuộc sống của anh và Alex.
Nhưng mà… nghĩ đến ả đồng loại, anh biết ả đã để mắt đến Alex, anh tin chắc rằng bất kỳ một tên đồng loại nào cũng sẽ để mắt đến em ấy. Nếu không phải anh là người đến trước, sợ rằng từ sớm Alex đã…
Anh thật sự cảm thấy may mắn vì ở thành phố mà cậu sinh ra và lớn lên trước kia là một nơi ngập nắng, sẽ chẳng có tên đồng loại nào lảng vảng trong khu vực đó. Cũng thật sự cảm thấy may mắn vì cậu chọn đến Estaban thay vì một nơi khác, để anh được gặp cậu trước tiên.
So với việc đảm bảo an toàn cho cậu lúc này, nghi ngờ của cảnh sát hay nguy cơ tiềm tàng đều không còn quá quan trọng nữa. Có lẽ ngày mai anh sẽ đi săn.
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên anh khịt khịt mũi, có thứ mùi hương đang nồng lên trong không khí.
Là mùi của Alex!
Thân thể đang cần thịt người của anh khiến anh càng thêm nhạy bén, thật dễ dàng nhận ra Alex đã tỉnh giấc và đi tìm anh. Cậu đã xuống đến chân cầu thang rồi!
Anh vội vàng nuốt gọn miếng thịt bò, cấp tốc vặn vòi nước rửa tay súc miệng.
Quả nhiên vài giây sau công tác đèn đánh vang một tiếng, phòng bếp sáng lên, giọng cậu truyền đến.
“Anh lại ăn khuya ư?”
Alex vốn còn muốn hỏi thăm anh ăn gì vậy nhưng lập tức khựng lại, hai mắt mở to, dáng vẻ buồn ngủ biến đi ngay lập tức.
Ross đang gục mặt bên vòi rửa hớp lấy một ngụm nước để uống, giả vờ bình tĩnh mà ừm nhẹ một tiếng. Lúc này đây vì sự nhập tâm suy nghĩ vừa nãy của mình khiến anh nhất thời quên mất một chuyện.
Anh không mặc áo, lại đưa lưng về phía cửa phòng thế nên toàn bộ vết thương sâu hở thịt trên lưng đều đã bại lộ.
Add comment