PHONG NGOA

Chương 18: Bất ngờ

“Dạ, cảm ơn chú, chú để ở đây giúp con là được rồi.” Nam Trà vừa xuống khỏi xe đạp, vừa nói cảm ơn với chú giúp mình chở thùng nhựa to mới mua về nhà.

“Để chú mang vào trong luôn cho.”

“Không cần đâu ạ, con tự làm được mà. Cám ơn chú.”

Nam Trà từ chối ý tốt của chú, trong nhà có một con bạch tuộc to, không biết nó đã trở về ao chưa hay còn ngây ngốc ở đâu đó, cậu lo để chú ấy vào nhà sẽ bị nó dọa sợ.

Quả nhiên, chú ta vừa đi, bạch tuộc vừa cọ xong hành lang nghe thấy tiếng Nam Trà trước cửa nhà thì bẹp bẹp bẹp bò ra, tám xúc tu vẫn còn cầm tám cái giẻ lau ngoe nguẩy. Mắt vàng mở thật to, dáng vẻ háo hức muốn chết.

Em về rồi!

Trong phút chốc, Nam Trà tưởng chừng như có một con cún bự chạy ra mừng chủ vậy.

Cậu nhìn bạch tuộc không ngừng lắc xúc tu, vẫy khăn điên cuồng mà bật cười. 

Bạch tuộc không biết cái đầu mềm của mình trong mắt Nam Trà bây giờ hoàn toàn không khác gì một cục rau câu bự rung rinh rung rinh. Nó lúc này chỉ cảm thấy nụ cười của Nam Trà thật đẹp, làm nó muốn nhào tới ôm chầm lấy.

Nghĩ vậy liền làm như vậy.

Bẹp bẹp bẹp!

Nam Trà trợn to mắt nhìn con bạch tuộc nào đó dùng tốc độ nhanh không tưởng leo qua cửa cổng, bò đến bên chân cậu.

Bẹp!

Ôm chầm.

“Ha ha.” Nam Trà bật cười, khom người xoa cái đầu mềm mại của nó: “Cưng có thật là bạch tuộc không? Sao lại giống chó thế này?”

Bạch tuộc híp mắt, cọ cọ bắp chân Nam Trà.

Nam Trà sờ đầu nó một hồi mới để ý tới mấy cái giẻ lau mà nó vẫn còn cầm trong “tay”.

Cậu nắm lấy một cái, phát hiện nó ướt nhẹp, đã vậy còn dính không ít vết bẩn.

“Sao thế?”

Bạch tuộc cuộn xúc tu nắm lấy tay cậu kéo kéo, muốn dẫn cậu vào nhà để khoe thành quả của mình.

“Từ từ đã, để anh mang cái thùng nhựa này vào trong. Mua cho cưng ở đó.”

Nam Trà gỡ cái xúc tu dính người của bạch tuộc ra, vừa nói vừa mở khóa cổng.

Hửm? Em mua cho ta?

Bạch tuộc nghe nói người trong lòng mua đồ cho mình, thế là rạo rực hẳn lên, tò mò dùng xúc tu dán lên thành thùng, thùng khá cao, lại to, muốn xem phải đu cả người lên mới xem được. Vì thế, thùng lật!

Thùng bằng nhựa, tất nhiên nhẹ hơn cái thân thể rau câu núc ních của bạch tuộc rồi. Nó vừa đu nửa người lên là thùng đã mất thăng bằng mà lật nghiêng qua một bên.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Nam Trà đang mở khóa cổng chỉ nghe “bẹp” một tiếng. Cả thùng lẫn bạch tuộc dính bên trên ngã lăn quay ra đất, bạch tuộc xui xẻo còn nằm phía dưới, đầu rau câu bị thùng nhựa đè bẹp, mở to cặp mắt vàng đáng thương và ướt nhẹp nhìn Nam Trà.

Nam Trà vừa thấy, tim thiếu chút nữa thì tan chảy.

Nếu cá lớn mà thấy cảnh này, nó sẽ lại cạn lời lúc lâu, sau đó thuận tiện khinh bỉ bạch tuộc một trận trong lòng. Chỉ là cái thùng nhựa thôi mà, ngài có cần phải đóng kịch như vậy không?

Có điều, Nam Trà tưởng bạch tuộc bị đè đau thật, cậu vội vàng đỡ nó lên, sau đó… sau đó nó nhân cơ hội quấn hết lên người cậu.

“Có sao không?” Nam Trà vừa hỏi vừa phủi đất cát dính trên đầu rau câu. Đầu rau câu lắc lắc hai cái. Nam Trà phì cười.

“Còn biết lắc đầu cơ à, không sao là tốt rồi.”

Bạch tuộc vui vẻ híp mắt, nó chợt nhận ra, phương pháp thứ hai trong danh sách “cách dỗ vợ yêu” của mình có hữu dụng tức thời. Cứ làm nũng là sẽ được yêu thương thôi!

Nhưng lão rùa nói cách này không nên sử dụng nhiều, “vợ yêu” sẽ dần quen mặt và không còn tác dụng nữa, thi thoảng dùng mới tốt.

Cũng may là không có ai đi ngang nhà Nam Trà, nếu không chắc tam quan sẽ đổ vỡ khi nhìn thấy một cậu thanh niên bị một con bạch tuộc chà bá quấn lấy cẳng chân, không ngừng lúc lắc thân thể mềm mại, thỉnh thoảng lại đổi màu.

Nam Trà bị quấn cho không thể nhúc nhích, cậu phải dùng hết sức mới gỡ được miếng “keo dính” này ra. Sau đó mang thùng nhựa vào nhà. 

Thùng nhựa không nặng nhưng to, di chuyển khá bất tiện, lúc Nam Trà còn đang chật vật xoay sở thì bạch tuộc lại duỗi xúc tu ra, nâng giúp cậu một phần. Có điều, bạch tuộc bò theo phía sau thùng, vừa bò vừa dùng xúc tu đỡ lấy, cố ý tránh tầm mắt Nam Trà vậy nên cậu hoàn toàn không biết Rau Câu Nhỏ cục cưng của mình vừa làm một việc tốt.

Chờ khi tìm được chỗ đặt cái thùng nhựa, Nam Trà mới ngạc nhiên phát hiện. Có phải nhà mình sạch quá mức rồi không?

Tuy mỗi ngày cậu đều có quét tước, nhưng lau nhà thì ít lắm, sàn láng bóng không một hạt bụi thế này rõ ràng quá mức kỳ lạ rồi!

Ngay lập tức, Nam Trà quay đầu nhìn bạch tuộc nào đó đang ung dung đổ xô nước nhỏ xuống ao, nước kia hơi đục, rõ ràng là do bụi bẩn. Sau đó thấy nó xách xô nước đến bên cái vòi nhỏ, xả nước đầy xô.

Cậu lại nhìn sang tám cái giẻ bị vứt trên hành lang. Đúng lúc này bạch tuộc cuốn lấy mớ giẻ, nhúng thẳng vào xô nước vừa được đổ đầy, hai cái xúc tu vò vò vò, vò ra một đám nước xám xám đục đục do bụi bẩn!

A!

Nam Trà há hốc miệng, không thể tin được mà nhìn bạch tuộc, lắp bắp: “Rau… Rau Câu nhỏ!”

Hửm?

Bạch tuộc giương mắt nhìn cậu, “tay” vẫn tiếp tục giặt giẻ lau.

Chỉ thấy cậu nhào đến ôm chầm lấy nó, bóp lấy bóp để cái thân mình mềm mại của nó, nói một tràng.

“Là cưng lau nhà sao? Cưng có phải là bạch tuộc không vậy? Còn biết làm việc nhà nữa! Giỏi quá đi ~~~”

Thề với cuộc đời là Nam Trà chưa từng gặp phải con bạch tuộc nào như thế này, cậu biết chỉ số thông minh của bạch tuộc rất cao, nhưng tới mức biết làm việc nhà thì chắc chắn vượt xa đám bạch tuộc trái đất rồi! Nam Trà khẳng định, con bạch tuộc này thật sự đến từ thế giới khác!

Bạch tuộc bị bóp nắn nhưng vẫn trưng ra cái bản mặt phê thật phê, mắt vàng híp híp, xúc tu buông bỏ giẻ lau nhân cơ hội quấn lấy người trong lòng.

Em hết giận ta rồi phải không?

Vậy có cho ta hôn hôn nữa không?

Bạch tuộc sờ soạng eo nhỏ Nam Trà, vẫn có chút không dám lấn tới mà mò lên trên mút lấy môi cậu.

Nam Trà bị nó quấn cũng không ngại phiền, còn cảm thấy hành động này của nó càng thêm nhân tính hóa. Cậu cười vui vẻ, chu môi hôn cái chóc lên đầu rau câu trước mặt. 

Đầu rau câu lập tức đỏ bừng, rung ra rung rinh.

“Ha ha.” Nam Trà bật cười, nhìn cục rau câu trước mặt không ngừng lúc lắc lại nhịn không được mà hôn mạnh thêm vài cái nữa.

Bạch tuộc bị nụ hôn bất ngờ ập tới, không kịp chuẩn bị tinh thần nên toàn thân đỏ như muốn bốc lửa, những gợn sóng màu hồng không ngừng chạy qua chạy lại trên lớp sắc tố da đã đỏ bừng của nó.

Bạch tuộc xấu hổ cuộn xúc tu, ôm Nam Trà càng chặt.

Nó vốn chỉ định nhân cơ hội hôn ai đó vài cái, nào đó biết phần thưởng lại nhiều hơn mong đợi. Được người trong lòng hôn cho tim đập thình thịch, tâm hồn bay lơ lửng, hạnh phúc ngất trời, chỉ thiếu điều vung vẫy xúc tu hét a a a nữa thôi.

Em cứ bất chợt như vậy, tim ta sẽ chết đứng mất! 

Một người một bạch tuộc cứ ôm nhau, dính nhau ngay trên hành lang. Hoàn toàn không biết dưới ao có một đám mắt cá đang mở to hóng chuyện.

Coi kìa, thủ lĩnh dụ được cậu Nam Trà rồi!

Phỏng vấn

MC: Xin hỏi cảm giác khi hôn Rau Câu Nhỏ như thế nào? Có mùi lạ gì không?

Nam Trà sờ sờ cằm, ngẫm nghĩ một hồi mới grả lời: Đầu tiên là mềm! Mềm lắm! Da dẻ có thể nói là dưỡng ẩm đầy đủ nữa. Còn mùi thì… ừm… không có mùi lạ, không tanh như đám hải sản ngoài chợ đâu.

Bạch tuộc nào đó đang thập thò ngoài cửa hóng chuyện, vừa nghe thấy người trong lòng so sánh mình với đám hải sản ngoài chợ, lập tức thở phì phò, giận hờn dùng xúc tu vỗ bẹp vào cửa kính, sau đó bẹp bẹp bẹp bỏ xuống ao.

Nam Trà sửng sốt, vội đuổi theo túm lấy cục rau câu của mình: Ấy, cục cưng đừng giận mà!

Bạch tuộc hừ lạnh một tiếng, giả vờ giả vịt mà ngoảnh mặt đi. Em không hôn ta là ta vẫn giận đấy!

Con dân dưới ao: Thủ lĩnh lại làm nũng!

MC xách mic chạy theo, ngồi chồm hổm phỏng vấn tiếp: Còn một câu nữa, rất nhiều người muốn hỏi cậu đó.

Nam Trà vừa dỗ cục rau câu của mình vừa đáp: Còn câu gì?

MC chỉ vào con bạch tuộc nào đó được cậu ôm trong lòng: Mặt hàng này cậu mua ở đâu vậy?

Nam Trà: ….

MC: Có bán không?

Nam Trà: …

MC: Rất nhiều người hỏi mua nha!

Nam Trà ôm chặt Rau Câu Nhỏ, cảm thấy thế giới có chút nguy hiểm rồi đó: Không bán! Tiễn khách!

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!