PHONG NGOA

Chương 17: Gieo

Trong phòng vang lên âm thanh tình ái, tiếng thở dốc nặng nề của người bên trên, tiếng rên rỉ xen lẫn nức nở của người bên dưới, còn có cả âm thanh của nước và tiếng của thịt va vào nhau. 

Khác với những đêm ảo tưởng của cậu, tuy anh cũng mang đến cho cậu những cơn đau kèm khoái cảm nhưng không phải là cái đánh mạnh vào mông, mà là từng vết cắn nông sâu khác nhau in hằn trên da thịt. 

Sam lúc này chỉ biết kêu khóc, thần trí đã bị cuốn đi mất, hoàn toàn không biết người đàn ông đè bên trên đã để lại hàng tá dấu ấn lên cơ thể cậu. Từ dấu hôn sậm màu cho đến vết cắn, anh thậm chí còn say mê liếm láp những nơi bị cắn rỉ máu. Mùi máu thịt của cậu như một chất gây nghiện khó miêu tả thành lời khiến anh đắm chìm trong đó. Thi thoảng tiếng khóc nấc hay tiếng kêu thất thanh của cậu sẽ kéo lý trí anh trở lại, lúc ấy anh sẽ dùng nụ hôn dịu dàng trấn an cậu cho đến khi âm thành rời khỏi miệng cậu biến thành tiếng rên rỉ ngọt ngào.

Có lẽ khi tình dục xâm chiếm lý trí sẽ khiến người ta hành động theo bản năng, tình cảm giấu giếm một thời gian rốt cuộc cũng được thỏa mãn làm Sam mất khống chế mà đòi hỏi nhiều hơn. 

“Ư… ưm… em muốn bắn~” Sam khó chịu giãy giụa, dương vật cậu đã trướng đỏ nhưng bị anh giữ chặt phần gốc không cho bắn, trong khi điểm G cứ liên tục bị anh thúc vào làm cậu lắc đầu nguầy nguậy: “Em chịu không nổi nữa… hức…”

“Ngoan.” Anh cúi đầu hôn khóe mắt ướt át của cậu, nói: “Chờ tôi bắn cùng em.”

Vài giây sau đó, anh đột nhiên tăng tốc, khi hơi thở anh càng thêm nặng nhọc. Cuối cùng, anh gầm nhẹ một tiếng, định rút “dã thú” đang chôn trong người cậu ra, xuất tinh bên ngoài, thế nhưng Sam như cảm giác được, cậu nấc một tiếng rồi vội vàng vòng chân kẹp lấy eo anh không để anh rời khỏi mình. Cậu nức nở kêu: “Đừng… đừng đi, cho em… hức, bắn bên trong đi mà ~ Ư!”

Trong giây phút bị kẹp chặt, anh cũng vì hành động bất ngờ của cậu mà thả cái tay đang giữ lấy dương vật cậu ra, cả hai cứ thế lên đỉnh. Anh thở hồng hộc, sắc mặt thay đổi mang theo sự lo lắng vội vàng tỉnh táo lại sau cơn cao trào, anh đứng thẳng dậy, cau mày rút nhẹ vật thể to lớn của mình ra. Lập tức, một mớ tinh dịch trắng đục trào ra theo cử động của anh nhưng còn chưa kịp rút hết thì Sam lại lần nữa ôm lấy anh, gương mặt mang theo hạnh phúc và thỏa mãn vô ngần: “Đừng rút ra mà… hức, cho em… cho em…”

Có lẽ trong ảo tưởng của cậu, đã vô số lần cậu muốn được tinh dịch của anh lấp đầy nơi đó, hiện giờ thật thỏa mãn.

Anh bị cậu ôm chầm thì cứng người lại, cuối cùng bất đắc dĩ cúi đầu nhìn cậu. Thanh niên trong lòng anh không hề hay biết hành động mà mình vừa làm ra sẽ mang đến hậu quả gì. Anh nhìn cậu một lúc lâu, sau đó cúi đầu hôn lên gò má ướt nước mắt của cậu, nói thầm: “Em thật là… chuyện này là do em làm, em không được phép hối hận đâu đấy!”

Lần này như đã không còn gì e ngại nữa, anh bắt đầu một hiệp khác, mãnh liệt hơn, nồng cháy hơn, cũng dứt khoát ra bên trong cậu, thỏa mãn hang động đói khát của cậu.

Sam không biết mình bắn mấy lần trong lúc bị anh xâm chiếm cơ thể. Chỉ biết mình và anh gần như lăn lộn khắp phòng, từ trên giường xuống sàn nhà rồi lại dây dưa đến tận bàn làm việc và ván cửa. Cũng không biết bọn họ dùng bao nhiêu tư thế để trải nghiệm cuộc yêu điên cuồng này, cậu chỉ mơ màng cảm nhận mỗi lần mình mệt đến mức không thể cử động tay chân thì cơ thể sẽ do anh sắp đặt và điều khiển, có khi anh bế bổng cậu lên và cứ thế ra ra vào vào, có khi lại đè ép cậu xuống sàn rồi giã thật mạnh. Mỗi lần đều bị anh bắn vào bên trong, cảm giác ấm nóng và trướng đầy trong bụng làm cậu rên rỉ không ngừng.

Đến cuối cùng, cậu gần như không khóc kêu được cái gì nữa, vừa xong chuyện thì lập tức ngủ mất vì quá mệt. 

Hai người bọn họ lúc này nằm trên sàn nhà ở tư thế mặt đối mặt, tóc cậu ướt đẫm mồ hôi, hai mắt nhắm chặt. Anh yên lặng ngắm cậu hồi lâu rồi cúi đầu nhìn về phía bụng cậu, lần này khác với những cái hôn cắn như đánh dấu lãnh thổ, anh nhẹ nhàng hôn lên bụng cậu.

Ít phút sau, anh cẩn thận đỡ cậu ngồi dậy, Sam đã hoàn toàn mất ý thức nên tựa như một con búp bê vải mềm oặt nằm nhoài trong lòng anh, cằm gác lên vai anh, hai tay mất sức buông thõng bên người. Nửa thân trên không có chỗ nào lành lặn, nửa thân dưới vẫn còn bị ép chứa vật thể to lớn của anh. 

Anh cứ thế ngồi ôm cậu, ngắm nghía gương mặt đỏ hồng mang theo vẻ mệt mỏi nhưng đầy thoả mãn mà chìm vào giấc ngủ của cậu. Anh nghiêng đầu hôn má cậu, rồi đến hàng mi ướt nước vì khóc quá nhiều, cuối cùng là đôi môi sưng mọng.

Sam không biết lúc này trong cơ thể mình đã có thứ gì đó được gieo vào, ngày ngày sinh trưởng và phát triển, giống như bào thai.

Buổi sáng… chính xác hơn là trưa hôm sau, Sam tỉnh lại. Thứ đầu tiên cậu nhìn thấy là khuôn ngực trần đang khẽ phập phồng bên cạnh. Cậu ngẩn ra, tốn mấy phút đồng hồ tự hỏi điều gì đã xảy ra, thật khó khăn để bộ não trống rỗng một đêm vì rượu và tình ái hoạt động trở lại. Theo sự trở lại của mớ ký ức hỗn độn và đầy kích thích đêm qua, mặt Sam càng lúc càng nóng lên và đỏ bừng. Cậu gần như không thể tin được mà ôm chặt lấy miệng mình để không phải phát ra tiếng thốt, hai mắt mở to nhìn người đàn ông bên cạnh đầy vẻ không thể tin được.

Đêm qua cậu tỏ tình, sau đó ngủ với anh?

Hiện giờ tư thế của bọn họ vô cùng thân mật, anh nằm nghiêng, một tay lót dưới cổ cậu, một tay thì ôm eo cậu, hai chân gần như quấn lấy cậu. Còn cậu tuy nằm thẳng nhưng dính sát vào anh, đầu nghiêng sang phía anh, trước khi tỉnh lại gần như vùi cả mặt vào ngực anh.

Cậu vò đầu bứt tai! Không phải là mơ đấy chứ?! 

Nhưng cảm giác trên cơ thể lại bảo rằng đêm qua không phải mơ, từng cái ôm hôn nhẹ nhàng và mãnh liệt, sự xâm chiếm của anh đều là thật. Bởi vì cơ thể cậu bây giờ có cảm giác nhức mỏi như thể vừa trải qua một trận vật lộn kịch liệt, nhất là hang động riêng tư hiện giờ vô cùng đau xót. Nếu là mơ thì đã không thấy đau! 

Đêm qua cậu đã cố ý mượn rượu làm càn, để rồi mất khống chế phô bày cho anh thấy bộ mặt dâm đãng của mình khi bị anh đè dưới thân, mọi chuyện sau đó kết thúc như thế nào cậu thậm chí không thể nhớ được, cũng không rõ mình bị làm bao nhiêu lần. 

Sam vừa sợ hãi vừa xấu hổ đến độ không dám cử động, mặt càng lúc càng đỏ, càng lúc càng rúc vào trong chăn. Nào ngờ, có giọng nói trầm trầm vang lên từ đỉnh đầu: “Em dậy rồi à?”

Thật ra anh đã tỉnh từ lâu, buổi sáng còn giúp cậu dọn dẹp “bãi chiến trường”, ra ngoài tìm mua một ít đồ vật cần dùng và nguyên liệu nấu ăn, sau đó lại tiếp tục leo lên giường ôm cậu.

Sam giật mình một cái ngẩng đầu lên, thấy anh nhìn mình thì phản ứng đầu tiên là vội vàng kéo chăn trùm đầu, miệng không ngừng la hét: “Em xin lỗi, em xin lỗi… hu hu hu!”

Anh bị phản ứng của cậu làm cho bật cười, bất đắc dĩ vươn tay kéo chăn xuống để cậu ló ra đôi mắt sưng đỏ của mình, trêu đùa hỏi: “Sao lại xin lỗi? Em định không chịu trách nhiệm với tôi à?”

Sam lắc đầu nguầy nguậy, sau đó phát hiện cổ mình cũng đau ê ẩm, cậu lí nhí nói: “Không phải, em sẽ chịu trách nhiệm!”

Cậu vẫn còn nhớ rõ lúc anh giúp cậu mở cửa nhà, chính cậu là người ôm chặt anh không cho rời đi. Dù đêm qua anh nói thích mình, nhưng chỉ vừa xác định đã bị cậu lôi lên giường thì chẳng phải nhanh quá ư? Liệu có bị anh ghét không?

Đủ loại suy nghĩ linh tinh, lo được lo mất ùa qua trong đầu nhưng rồi khi nhìn thấy nụ cười đầy vẻ cưng chiều và đôi mắt ngập ý cười của anh, cậu biết anh không ghét.

Cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cậu đắn đo một hồi lâu sau đó siết chặt tấm chăn trong tay, e dè mở miệng: “Vậy… vậy, hiện giờ chúng ta là mối quan hệ… gì?”

Bàn tay anh đặt trong chăn vốn nằm yên giờ bắt đầu xoa bóp eo cậu một cách chậm rãi. Cơn nhức mỏi ở eo tan đi một chút làm Sam thoải mái rên nhẹ, sau đó ý thức được mình vừa phát ra âm thanh gì thì xấu hổ tự bịt miệng mình.

Anh nhẹ nhàng hỏi: “Em hy vọng sẽ là gì?”

Có rất nhiều trường hợp miệng nói thích nhau, lên giường với nhau nhưng rốt cuộc cũng chỉ là bạn tình, Sam không muốn bị sự ngộ nhận của mình làm cho về sau phải đau khổ hay thất vọng, vì vậy cậu bứt thiết muốn xác nhận rõ. Sẽ không có nhầm lẫn, sẽ không có ảo tưởng, sẽ không có ngộ nhận.

Cậu im lặng một lúc rồi buông tay khỏi miệng, thẳng thắn nói: “Em muốn là quan hệ yêu đương. Anh… hẹn hò với em đi.”

“Được!” Anh đáp ngay, sau đó chồm người đến hôn cậu.

“Ưm!” Một cái hôn ngay khi cậu đang tỉnh táo, không có men rượu làm mụ mị đầu óc, nụ hôn này vừa mềm vừa ấm, tốt đẹp vô cùng. 

Nụ hôn kết thúc giữa chừng khi bụng Sam vang lên tiếng sôi ùng ục, cậu giật mình tách khỏi môi anh, nhìn đồng hồ mới biết mình đã ngủ đến giữa trưa.

Anh chậm rãi ngồi dậy, không ngại để mặc tấm chăn trên người mình rơi xuống, để lộ ra nửa thân trên của mình: “Tôi đi hâm cháo cho em.”

Sam núp trong chăn gật gật đầu, sau đó hai con mắt tròn cứ thế nhìn chăm chú theo bóng lưng anh rời khỏi phòng. Suy nghĩ trong đầu cậu lúc này là: Còn tưởng anh không mặc quần chứ! Thật đáng tiếc!

Nghĩ xong mặt cậu lại hồng lên, cậu vỗ vỗ hai má để mình tỉnh táo lại rồi chậm rãi ngồi dậy. Hang động riêng tư bên dưới lập tức truyền đến cơn đau làm cậu phải hít ngược một hơi. Chăn rơi xuống, từng mảng dấu hôn đỏ sậm và dấu răng cứ thế hiện ra.

 

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!