PHONG NGOA

Chương 17: Bị phát hiện ăn vụng?

Nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên, Hoàng Bách mới hoàn hồn lại sau trận cao trào kịch liệt. Anh vội vàng ngồi dậy, Ali đỡ lấy anh: “Từ từ thôi anh.”

Anh nhíu mày, cảm giác một chút dịch thể bên trong vẫn chưa được lấy ra hết chảy tràn xuống dọc theo chân làm anh nhịn không được phải vịn vào vai cậu mà nhón nhón chân. 

Ali cười khẽ một tiếng, cầm khăn ướt cúi người lau giúp anh, còn lau cả dương vật đã xìu xuống phía trước cũng dính đầy dịch thể của anh. 

Hoàng Bách chờ cậu lau tạm ổn thì kéo lấy tay cậu, khàn giọng: “Được rồi, để anh mặc đồ lại, một lát nữa tắm sau.” 

Ali cũng biết anh gấp, bèn cho anh một nụ hôn bên khoé miệng, ngón tay búng nhẹ một cái, chổi bay đang nằm im ru trên kệ bỗng ngóc đầu dậy như một con cún con nghe thấy tiếng chủ gọi. Nó quay đầu hướng về phía Ali như thể đang nhìn cậu, nếu có hai lỗ tai chó, chắc hẳn hai lỗ tai ấy đã vểnh lên rồi. Ali chỉ chỉ cái khăn lau trên sàn: “Nhanh đi lau sàn.”

Chổi bay vèo một cái bay đến, dùng đầu cán chổi móc lấy khăn, bay ù vào phòng tắm, nhúng nhúng nước, sau đó, lại nhanh chóng trở ra, bẹp một cái quẳng khăn xuống chỗ sàn nhà mà hai người đang đứng. Nơi đó có một ít dịch thể rải đầy, trên ghế và mặt bàn cũng không ít. Cứ như nó có linh tính, hoàn toàn có thể nghe hiểu Ali nói gì, cậu vừa ra lệnh một cái là nó hì hục lau, thủ tiêu sạch sẽ vết tích xấu hổ của chủ nhân. 

Trong lúc đó, Ali cũng nhanh chóng giúp Hoàng Bách mặc đồ trở lại, tốc độ cực nhanh, chưa đến một phút đã chỉnh đốn xong từ trên xuống dưới, Hoàng Bách trong vòng tay cậu lại biến thành một vị giám đốc lạnh lùng nghiêm chỉnh như ban đầu, có điều áo sơ mi không tránh khỏi việc bị nhăn nhúm thế nên anh không thể không khoác áo vest vào. 

Anh bóp bóp tay cậu: “Em vào phòng nghỉ trước đi, chờ anh.”

“Dạ.” 

Ali đáp một tiếng rồi vội vàng điều khiển chổi bay nhanh chóng lau sạch sẽ mặt sàn, sau đó cả hai cùng chui tọt vào phòng nghỉ của anh mà nấp trong đấy, tẩu nhanh như cắt.

Bàn tay ấm áp của người yêu vừa rời đi, không có sự đụng chạm sẽ không cảm nhận được nơi này có người khác, thoáng vài giây mà cả căn phòng đã yên tĩnh như chỉ còn một mình anh. Anh lấy lại vẻ mặt thường ngày của mình, phủi phủi vạt áo. Ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ thúc giục: “Sếp?”

Anh nhanh chóng bước đến, mở cửa. Bên ngoài là trợ lý Gia Yên và một người đàn ông trung niên, vóc dáng người nọ cao lớn, tư thái phong độ nhưng mặt mũi lại hiền hòa, khi vừa trông thấy anh mở cửa thì thân thiện mỉm cười. Hoàng Bách nghiêng người mở rộng cửa, cất lời: “Ngài chủ tịch…”

Nói được ba chữ lại phát hiện giọng mình khàn quá, anh phải hắng giọng một tiếng mới miễn cưỡng nói chuyện bình thường được: “Mời vào.”

Gia Yên chỉ đứng bên ngoài chứ không vào theo, ở đây không có việc của cô vì vậy cô nhanh chóng rời đi sau khi cửa phòng đóng lại. 

Lúc bấy giờ, trong phòng giám đốc chỉ có hai người, tất nhiên ngoài ra còn có một người một chổi đang lấp ló ở cửa phòng nghỉ mà chẳng ai thấy. 

Không có người ngoài, Hoàng Bách đổi xưng hô theo thói quen của mình, gọi một tiếng: “Chú Hiển. Lại có sự vụ gì quan trọng sao?”

Sở dĩ anh có thể gọi ngài chủ tịch bằng chú là vì ngày trước khi anh gặp khó khăn đã nhận được sự trợ giúp từ người đàn ông này, được ông chỉ dạy nhiều thứ, anh kính trọng ông như bậc trưởng bối của mình vậy, chẳng biết từ khi nào mà xưng hô đã bị ông sửa đổi, bắt anh gọi một tiếng ‘chú’, mãi đến giờ đã giống như trở thành một người thân trong gia đình. 

Ngài chủ tịch nghe anh hỏi thế thì bật cười ha ha, đã sớm quen việc trực tiếp đi vào vấn đề một cách thẳng thắn của anh, cũng đã sớm quen với vẻ mặt lạnh nhạt quanh năm của anh. Thoải mái như ở nhà mà đi đến chỗ bàn trà đặt giữa phòng làm việc của Hoàng Bách, ngồi xuống, bắt chéo hai chân, tư thế ngạo nghễ của ông chủ lớn toả ra ngùn ngụt, thế nhưng trên mặt vẫn là nụ cười thân thiện toả nắng, ông cất giọng nói trầm ấm của mình: “Không có gì đâu, qua đây hỏi thăm cậu một chút tình hình của đám trưởng phòng ban mà tháng trước chú quẳng qua cho cậu.”

Hoàng Bách nhướng mày. Thật trùng hợp, anh cũng có ý định đi tìm ông để nói về vấn đề này, ông đến đây rồi thì tiện quá. Nghĩ rồi anh gật đầu, định đi qua chỗ bàn trà cùng ngồi thuật lại tình hình cho ông, thế nhưng đương lúc anh bước đến, vừa hé miệng muốn cất lời thì ngài chủ tịch bỗng nhiên ngoẹo đầu, nhìn nửa thân dưới của anh bằng ánh mắt khó hiểu, bất chợt hỏi: “Cậu vừa ngã cầu thang à?”

Hoàng Bách khựng lại: “…”

Ngài chủ tịch lại hỏi tiếp: “Cậu có biết là cái dáng đi của mình kỳ lắm không?”

Hoàng Bách: “…” Thật ra chính anh cũng chẳng phát hiện dáng đi của mình kỳ quái ở chỗ nào, bởi vì vừa mới làm tình xong, chân run rẩy, nửa người dưới đều đã tê rần, nhất thời chưa có cảm giác gì ngoại trừ dính nhớp và sưng tấy, hơi cấn cấn và có chút khó chịu. 

Kỳ thật lỗi không phải tại anh, anh đã cố gắng ra vẻ thật bình thường rồi, nếu như là Gia Yên hoặc người khác, sẽ chẳng ai nhận ra bất thường, chỉ trách mắt ưng của ngài chủ tịch tinh quá, vừa nhìn đã biết. Hoàng Bách mím môi, nhịn không được nghĩ trong lòng: Chú Hiển chẳng lẽ rất am hiểu chuyện này? Sao lần nào cũng bị chú phát hiện ra vậy?

Anh nhớ lại trận tình ái vừa nãy, sự mạnh bạo của Ali làm anh lại bắt đầu run chân, mặt nóng lên, tư thế đi đường lại càng thêm mất tự nhiên, cảm giác sưng trướng nơi lỗ nhỏ cũng trở nên rõ rệt lạ kỳ, còn nóng nóng nữa, giống như cũng đang xấu hổ khi bị cấp trên soi ra vấn đề.

Khi anh còn đang mím môi lạnh mặt, chưa biết đáp lời thế nào thì ngài chủ tịch đã nói tiếp: “Trông cứ y như hồi trước chú ngã cầu thang, hai chân bất cẩn xoạc ngang một cái đau đến mức ám ảnh tới tận bây giờ.”

Hoàng Bách: “…” Nghe còn đau hơn cả việc Ali không dùng gel bôi trơn đã trực tiếp đâm thẳng vào nữa. Anh nhịn không được mà kẹp chặt hai chân. 

Người nào đó nấp trong phòng nghỉ của anh nghe xong cũng suýt thì sặc, cậu khó khăn bụm miệng, kết quả là nghẹn lên đến mũi, hai mắt đỏ hoe. Cây chổi bay nào đó cũng dựng cả lông chổi, thầm cảm thấy may mắn vì mình không có hai chân như bọn họ, đỡ phải bị xoạc tét háng. 

Mà Hoàng Bách lúc này thì thật sự cạn lời, có điều bị chọc ghẹo vẫn hơi ngại, vành tai anh hồng lên, càng cố ý che giấu thì dáng đi lại càng thêm cứng ngắc. Cuối cùng người đàn ông nào đó không hổ là trải qua nhiều sự đời, vừa trông thấy vành tai anh đỏ lên, lại nghía sang đôi môi anh thật kỹ, phát hiện nó sưng hơn bình thường, trong đầu ngài chủ tịch như có một tia sét đánh qua, chớp nhoáng đã loé lên một đáp án.

Ngài chủ tịch hiểu ra cười xấu xa nhìn anh: “Hay là lại ăn vụng với cậu người yêu?” 

Hoàng Bách mím môi, từ chối trả lời, ‘bình tĩnh’ ngồi xuống ghế sô pha đối diện ông. 

Ngài chủ tịch lại được dịp nắc nẻ: “Tôi biết ngay mà, cậu Ali đó đâu rồi? Chú Hiển của cậu đến sao không ra chào hỏi hả? Con nít bây giờ hư thế, thấy người lớn là trốn mất tăm chẳng lễ phép gì cả.”

Hoàng Bách nhịn không được mà xoa xoa chóp mũi, bỗng nhiên trong lòng lại cảm thấy ngài chủ tịch biết rõ anh ăn vụng còn đỡ mất mặt hơn là hiểu lầm anh ngã cầu thang đến xoạc chân, nghĩ thôi cũng đã thấy thốn vì rách trứng rồi. 

Anh hắng giọng một tiếng, có phần ngượng ngùng giải thích: “Em ấy về rồi chú ạ, vừa về.”

Lúc mới chính thức yêu đương với Ali, ngài chủ tịch là người đầu tiên biết chuyện này, ngày đầu dẫn cậu đến gặp, ngài rất thích cậu. Cả buổi luôn nói cười sang sảng chuốc rượu nhau, rồi lại kể lể đủ thứ từ trên trời xuống dưới biển. 

Ali là kiểu người rất dễ kết bạn, cậu có thể thân thiết với bất kỳ kiểu người nào, già trẻ lớn bé, con trai con gái, chỉ cần cho cậu một buổi chiều, đảm bảo có thể làm người ta kết nghĩa anh em với cậu. Có điều, có một ngoại lệ, thuở ban đầu mới gặp cậu, cậu đứng trước mặt anh là lại trở nên ngại ngùng, có lẽ vì điểm này mà anh lại để ý đến cậu đi. Mà nói chung thì, giữa Ali và ngài chủ tịch dù cách nhau một đống tuổi nhưng vẫn có thể nói chuyện hợp cạ như hai người bạn già với nhau. Một phần là vì tính cách đặc biệt của Ali, một phần khác là giữa hai người có chút điểm chung, chẳng hạn như Ali có vườn thảo dược, còn trồng mấy loại phong lan hiếm thấy (chúng cũng là nguyên liệu thuốc), trùng hợp làm sao ngài chủ tịch cũng là dân chơi lan, thích hoa còn hơn thích tiền. Vì thế mà người này nói một câu người kia đã có thể đáp lời, thật sự hợp đến không thể hợp hơn. 

Kể ra thì hai người đã thân thiết như vậy, ngài chủ tịch đã xem Ali như con rể của mình luôn rồi, không đi ra chào hỏi là rất thiếu lễ phép, nhưng với trạng thái của Ali hiện giờ, cậu có muốn cũng không thể nào. Thử tưởng tượng một bộ đồ lượn lờ ‘bay’ ra từ phòng nghỉ, cúi gập xuống, phát ra tiếng nói: “Con chào chú!” 

Không cần nghĩ cũng biết ngài chủ tịch chắc chắn sẽ tá hỏa! Vì thế Hoàng Bách đành phải nói cậu đã về rồi.

Ngài chủ tịch nghe anh nói thế cũng không bắt bẻ gì, chỉ cười ha ha mà châm chọc cái dáng vẻ không đứng đắn của anh, nếu để cấp dưới biết thì ông sẽ được một dịp đắc chí. Nói thật, ông chán cái bản mặt lạnh của anh lắm rồi, thế mà cậu nhóc Ali kia có thể yêu cho được, cũng hay. 

Hoàng Bách cảm thấy mình không tiếp tục nổi cái đề tài này nữa, vành tai đã từ hồng chuyển sang đỏ rồi, anh làm mặt lạnh chuyển đề tài sang công việc chính, bắt đầu báo cáo ‘công tác’. Chẳng là miệng thì nghiêm túc trình bày công việc, nhưng tư thế ngồi vẫn không cách nào tự nhiên cho được. Tinh dịch chưa lấy sạch bên trong rỉ ra từng chút một, làm quần lót của anh càng ngày càng ướt, càng lúc càng thêm dính dấp, khiến anh thỉnh thoảng lại phải đổi tư thế một chút vì khó chịu.

Đến mức này thì làm sao qua được cặp mắt ưng của ngài chủ tịch, ban nãy ông cho rằng Hoàng Bách vừa mới làm chuyện vui vẻ với người yêu xong nhưng quả thật không biết là chỉ vừa mới xong một phút trước đó, rửa còn chưa kịp rửa thì ông đã tìm tới cửa. 

Trong lòng cũng thầm biết có lẽ mình tới không hợp lúc lắm, nhìn xem người trước mặt cứ nhấp nhổm mãi không yên, ông hỏi một số vấn đề quan trọng xong thì nhanh chóng đứng dậy, trở về công ty mẹ, dạo gần đây có dự án mới do đích thân ông quản lý, thế nên bận rộn vô cùng, cũng không thể kéo dài thời gian ở đây quấy phá người ta. 

Có điều, lúc ra khỏi phòng vẫn không quên đá lông nheo với Hoàng Bách, khen một câu: “Con rể của chú đúng là mạnh mẽ mà, có thể trị được cái bản mặt lạnh của cậu.”

Nói rồi cười ha hả đi ra khỏi phòng, bỏ lại Hoàng Bách cứng người đứng ở đó cùng với Ali nãy giờ lấp ló nghe trộm vô tình bị ghẹo tới đỏ cả mặt. 

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!