PHONG NGOA

Chương 17: Bênh vực

Nhiều năm trước, chính xác mà nói thì vào khoảng trăm năm trước, từng xảy ra một xung đột lớn giữa hai chủng tộc: Ma cà rồng và phù thủy.

Ngài bá tước là một trong số những người tham gia trận đánh đó, kể lại thì nó chẳng có lấy một chút vẻ vang nào khi cả hai phe đều chịu tổn thất nặng nề, bản thân ngài cũng mắc phải một lời nguyền vĩnh cửu.

Mỗi một ma cà rồng đều có người định mệnh của mình, máu của người nọ là thứ có thể khiến một ma cà rồng thuần huyết si mê đến mức đánh mất lý trí, nhưng chỉ khi nào nếm phải máu của người nọ, bọn họ mới không thể uống máu của bất kỳ ai khác nữa, không phải không thể uống, mà là không có dòng máu nào thỏa mãn được họ.

Thế nhưng đối với ngài bá tước bây giờ lại khác. Lời nguyền khiến ngài một khi gặp được người định mệnh thì cơn đói khát sẽ nhân lên gấp bội, sức mạnh sẽ giảm mạnh qua từng ngày. Chưa cần nếm máu người đó mà đã không có dòng máu nào thoả mãn được ngài nữa. Nó giống như một cực hình đáng sợ, và là mối nguy hiểm âm thầm lặng lẽ. Nếu như một ngày nào đó ngài đi dạo trên đường cái đông đúc, người định mệnh chỉ xuất hiện thoáng qua một chút cũng có thể khơi dậy lời nguyền vĩnh cửu kia.

Điều này so với vết thương khiến ngài mất đi nọc độc trong răng nanh còn trí mạng hơn.

Rufus lúc này vẫn còn bần thần ngồi trong phòng bếp, sau khi cậu trơ mắt nhìn chủ nhân tức giận đến mức bỏ cả bữa sáng mà đi mất thì được quản gia Hilda dẫn đến phòng bếp, trong này có một ít cồn và bông băng sạch sẽ để xử lý vết cắt trên tay cậu.

Vết cắt không lớn lắm, nhưng khá sâu, máu cứ ứa ra mãi, cũng may Hilda là một quản gia tài tình, dường như mọi chuyện cô đều am hiểu vậy nên thao tác xử lý vết thương rất thuần thục, tốn không quá nhiều thời gian để cầm máu và băng bó cho cậu nhóc.

Nhưng Rufus lúc này lại không màng gì đến cái tay đau của mình, cậu nhớ tới vẻ mặt vừa rồi của ngài bá tước, hai mắt cứ đỏ ửng và ầng ậng nước, trông tủi thân vô cùng.

Hilda cảm thấy ngay cả cô cũng không nỡ nhìn cậu nhóc khóc, nếu để chủ nhân biết, chắc ngài cũng chẳng bận tâm đến cơn đói dằn vặt của mình mà ôm cậu dỗ dành.

“Này Rufus.”

Rufus hít mũi một cái, đôi mắt đen chớp nhẹ, tầng nước lập tức bị phá vỡ, biến thành giọt chảy xuống, cậu nhỏ giọng đáp lại: “Dạ.”

Hilda thở dài: “Chủ nhân không giận em đâu.”

Rufus mím môi không nói gì.

Hilda hạ thấp người xuống để nhìn thẳng vào đôi mắt đen ỉu xìu đến cụp xuống của cậu nhóc: “Có biết vì sao ngài không cho em dọn dẹp không?”

Rufus mím môi, mắt đen chớp chớp khiến vài giọt nước mắt dù đã cố kìm lại nhưng vẫn cứ chảy xuống: “Vì… ngài không cần em nữa.”

Nói rồi nước mắt lại chảy nhiều hơn khiến cậu lúng túng lau dụi.

Bộ dáng đáng thương của cậu nhóc khiến Hilda có cảm giác như mình vừa bắt nạt cậu vậy.

Cô thở hắt ra một tiếng, giúp chủ nhân của mình làm rõ: “Là vì ngài lo lắng em sẽ bị thương, nhìn mà xem, ngay sau đó em đã bị thủy tinh cắt trúng rồi.”

Lời này không biết có hiệu quả hay không, tuy cậu nhóc dù vẫn còn rơi nước mắt nhưng cũng đã chịu ngẩng mặt lên: “Thật… thật ạ?”

Ngài ấy lo cho mình ư?

Không phải giận vì mình vô dụng làm đổ vỡ thức ăn?

Cậu vội vàng đưa tay lau nước mắt, nhưng ban nãy khóc hơi nhiều nên bây giờ mặt mũi đều ướt mèm, trông vừa buồn cười vừa đáng thương.

“Vậy, vậy em đi xin lỗi ngài ấy… hức, ngài sẽ vẫn cần em đúng không quản gia Hilda?”

Sẽ không mặc kệ em rồi gọi người hầu khác phải không ạ? Rufus rất muốn hỏi như vậy nhưng lại không dám nói thẳng.

Hilda gật đầu trong ánh mắt trông chờ của cậu nhóc, thầm thở dài, cậu ngoan và đáng yêu như vậy, nếu cô là ngài bá tước, có lẽ cô cũng sẽ không nỡ khiến cậu chịu đau.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền vào tiếng xôn xao, xen lẫn trong đó có tiếng một người hầu hét gọi: “Quản gia Hilda! Quản gia Hilda.”

Hilda đứng dậy đi mở cửa phòng: “Có chuyện gì?”

Từ bên kia hành lang có nhóm người hầu chạy đến: “Lucy ngất rồi, cô ấy ngã bên ngoài đại sảnh.”

Hilda cau mày đi ra ngoài.

Rufus cũng vội chấn chỉnh lại, cậu kéo xốc vạt áo lên lau sạch mặt mũi, sau đó mang cái mũi và hai mắt đỏ ửng chạy bước nhỏ đuổi theo phía sau quản gia.

Người hầu tên Lucy đã được đưa về giường nghỉ của mình, đây là lần đầu tiên Rufus nhìn thấy bố trí trong phòng nghỉ của một người hầu khác, trong này có ba chiếc giường, trên giường đều có chăn đệm đầy đủ, rõ ràng là có người sử dụng. Có thể thấy rõ, căn phòng này là phòng nghỉ chung của ba người hầu gái.

Lucy nằm trên giường của cô ta, lúc Rufus nhìn đến đã nhận ra ngay đây chẳng phải là người mà cậu trông thấy vào đêm hôm qua khi cô ta đi ra khỏi phòng bá tước với bộ dạng đau đớn và yếu ớt đó sao?

Lúc này mặt mũi cô ta trắng bệch, môi không có chút sắc đỏ nào, hai mắt nhắm nghiền, mày nhíu chặt, trên trán và cổ là mồ hôi lạnh.

Quản gia Hilda nhanh chóng cho người đi gọi thầy thuốc đến.

Tốn chừng mười lăm phút để thầy thuốc chạy đến dinh thự, kết quả khám là thiếu máu nặng cộng với mệt mỏi quá độ, lại bị nhiễm lạnh dẫn đến sốt cao.

Nghe thấy mấy lời này của thầy thuốc, sắc mặt Hilda xấu đi trông thấy, vẻ lạnh lùng phủ lên tựa như vị chủ nhân nơi này, không có lấy một độ ấm.

Rufus không hiểu lắm chuyện gì đã xảy ra, nhưng cũng biết người hầu gái kia gặp chút vấn đề, từ ngày hôm qua cậu đã thấy cô không được khỏe. Nhưng những người hầu khác đều tỏ ra không nhìn thấy, cũng không chào đón mình, vì vậy cậu chỉ dám thập thò ở ngoài cửa phòng, lo lắng nhìn vào bên trong.

Quản gia Hilda đưa mắt nhìn nhóm người hầu xung quanh mình: “Có ai biết cô ta rời khỏi phòng làm gì hay không?”

Thông thường, sau khi hiến máu, người hầu sẽ được nghỉ ngơi hai hoặc ba ngày tùy theo tình trạng thân thể, bởi vì việc hiến máu sẽ dẫn đến kiệt sức nên một trong những quy định nghỉ ngơi cũng là điều bắt buộc. Bọn họ không được phép làm việc trong những ngày hôm đó.

Cô tự hỏi vì sao người hầu gái này không ở yên trong phòng nghỉ ngơi mà ra ngoài làm điều gì đó đến kiệt sức, thậm chí bị nhiễm lạnh. Cô ta định rời khỏi dinh thự ư?

Không ai trả lời được câu hỏi của quản gia, Hilda hừ một tiếng, lạnh nhạt bỏ lại một câu: “Hai người chung phòng thay phiên nhau chăm sóc cô ta đi.”

Tình huống người hầu sau khi hiến máu muốn bỏ trốn khỏi dinh thự đã nhiều lần xảy ra, Hilda không cần nghĩ cũng đoán được. Sau khi nói xong câu ấy, Hilda đi ra khỏi phòng, dường như có việc gì đó cần xử lý nên chỉ đẩy nhẹ Rufus đang đứng lấp ló bên ngoài: “Em xuống bếp lấy một phần ăn mà dùng bữa đi. Đừng nhịn đói.”

“Dạ.” Cậu ngoan ngoãn đáp.

Quản gia vừa đi, sau lưng cậu đã vang lên giọng nói của một người hầu nam: “Thấy gì chưa?”

Rufus quay đầu nhìn, phát hiện người đang nói chuyện là người hầu nam mà cậu đụng phải vào đêm hôm qua. Hắn ta chống một tay trên gờ cửa ở phòng nghỉ của Lucy, mắt nhìn cô ta trừng trừng, miệng lại nói với Rufus: “Giống như trâu bò nuôi để làm thịt.”

Hắn xoay đầu ngó Rufus một cái: “Nơi này cái gì cũng tốt, ngoại trừ chủ nhân của nó.”

Rufus nghe vậy thì cau mày, gương mặt nhỏ hiện đầy vẻ tức giận, dù cậu chẳng hiểu ý hắn ta lắm nhưng điều mà cậu rõ ràng nhất chính là hắn ta nói xấu chủ nhân của cậu!

“Ngài ấy tốt!” Cậu lập tức phản bác: “Cái gì cũng tốt!”

Hắn ta giống như nghe thấy chuyện gì tức cười lắm, ôm bụng cười ha hả khiến cho nhóm người hầu trong phòng cũng phải ngó sang.

“Thì cứ nghĩ như vậy đi, chờ một ngày thằng nhóc ngu ngốc cậu cũng nằm bẹp thoi thóp như con gà bị rút hết tiết là sẽ tự hiểu.” Nói rồi hắn ta thay đổi sắc mặt, vẻ mặt vừa sợ vừa thù: “Chớ có đến gần ngài ta.”

Rufus trông thì nhát gan dễ bắt nạt, nhưng kỳ thật là một cậu nhóc gan dạ, nghe thấy những lời này không những không sợ hãi mà còn tức giận thêm. Cái mũi ban nãy đỏ ửng vì khóc giờ càng đỏ hơn vì giận, trông không khác nào quả cà chua nho nhỏ.

Cậu giơ chân tháo chiếc giày của mình ra, không thèm nói hai lời đã chọi thẳng vào mặt tên khốn cứ thích nói xấu chủ nhân của mình: “Anh mà dám nói thế nữa, tôi gọi quản gia Hilda!”

Cậu nhớ rõ đêm hôm qua lúc gặp phải quản gia Hilda, hắn ta đã cụp đuôi sợ hãi thế nào.

Tên người hầu kia bị chọi giày vào mặt thì gào lên một tiếng, sau đó muốn nhào đến đánh Rufus.

Rufus lập tức hét to: “Quản gia Hilda!!!!!!”

Quả nhiên lời này có sức mạnh, hắn ta lập tức khựng lại, trừng mắt nhìn thằng nhóc khốn kiếp trước mặt mình.

Rufus cũng trừng lại, có điều đôi mắt to chưa ráo nước vì vừa rồi khóc thảm khiến cho khí thế cậu nhóc yếu đi, ngược lại sự dễ thương nhiều lên mấy phần.

Có điều hắn ta chỉ cảm thấy cậu chướng mắt mà thôi. Đánh không được khiến hắn tức tối, hừ lạnh một tiếng rồi mang bản mặt dính dấu giày của mình đi mất. Lúc đi qua còn cố tình hất vai Rufus một cái mạnh khiến cậu ngã ra đất, đau đến hít vào một hơi.

Hắn không cam lòng, một thằng nhóc chẳng chịu chút đau đớn nào mà lại được tên chủ nhân quái vật nơi này và cô ả quản gia quan tâm cưng chiều. Lẽ ra hắn phải được hưởng nhiều hơn tên nhóc này chứ!

Hắn có một dự cảm lớn, tên nhóc này một khi hiến máu, có lẽ sẽ có địa vị không nhỏ trong cái dinh thự này, e rằng nó có thể ra lệnh cho cả đám người hầu cũng nên. Nghĩ mà xem, bá tước hiện giờ tiếc thương nó thế nào, có thể lấy Lucy ra thay thế nó để uống máu, vậy thì chờ đến ngày ngài ta uống máu nó, chẳng phải là sẽ càng săn sóc hơn sao?

Tốt nhất là khiến thằng nhóc kia sợ hãi ngài ta rồi đến ngày hiến máu làm ra hành động lỗ mãng nào đó có thể chọc giận ngài ta!

Cả ngày hôm đó, Rufus cứ phải đối diện với những ánh mắt kỳ lạ từ các người hầu khác, tuy cũng có người vốn dĩ không để tâm đến cậu nhưng cũng khiến cậu khó chịu cả buổi.

Vì sao bọn họ lại nói như vậy về chủ nhân chứ!?

Rufus rất tức giận, gương mặt nhỏ cứng ngắc từ sáng đến tối, sau khi về phòng mình thì hiện lên vẻ ỉu xìu. Không vì cái gì khác, là vì đã không được nhìn chủ nhân cả ngày hôm nay.

Cậu lẩm bẩm tính toán, chủ nhân đã nhốt mình trong phòng từ sáng đến giờ, ăn uống cũng không hề quan tâm, cậu lo lắm, nhưng ngay cả quản gia Hilda cũng chỉ nói: “Không sao đâu.”

Cậu còn có thể làm gì được ngoại trừ chờ đợi đây?

Nghĩ rồi lại nghĩ, Rufus lăn lộn đến tận nửa đêm cũng không ngủ được.

Hay là sáng mai mình đến trước phòng ngài gõ cửa xin lỗi, nói rằng mình hiểu nỗi lo của chủ nhân lúc đó, xin lỗi vì đã để bản thân bị thương. Liệu ngài có để ý đến mình và cần mình lại không?

A… tóm lại phải đi xin lỗi ngài ấy.

Lăn thêm một vòng nữa, Rufus chẹp miệng… khát nước quá…

Cậu đã lầu bầu một mình đến mức uống cạn bình nước rồi mà vẫn bị khô miệng, đành phải bò dậy, ôm bình nước tìm đường xuống bếp để rót thêm.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!