PHONG NGOA

Chương 17: Bạch tuộc làm việc nhà

Sáng hôm sau, Nam Trà tỉnh lại giữa một đám xúc tu mềm mại. Cậu chớp chớp mắt, có chút mơ màng nhìn một cái xúc tu đang ngo ngoe trước mặt, sau đó thấy nó tiến đến gần, chạm nhẹ vào má mình.

Bạch tuộc đã tỉnh từ khi nào, lúc nó tỉnh, Nam Trà vẫn còn ngủ say lắm, mặt trời cũng chưa lên, cậu rúc vào trong lòng nó, thi thoảng còn chép miệng và dụi vào người nó. Bạch tuộc ôm cậu mà chỉ cảm thấy tâm trạng lâng lâng khó tả, rốt cuộc thì nó không cần phải trốn đi mỗi khi trời sắp sáng nữa. Được cùng người trong lòng thức giấc trên một chiếc giường khi bình minh đến là niềm hạnh phúc không cách nào diễn tả được.

Bạch tuộc nghĩ mà toàn thân lại chuyển sàng màu hồng phấn, nếu là con người, chắc hẳn nó đã che miệng cười khúc khích rồi. Cái ống thở bên trái phình to, chỉ thiếu bong bóng trái tim toát ra từ đó nữa thôi!

Bạch tuộc cứ như thiếu nữ mới lớn, hạnh phúc tới cả người mềm nhũn, ngo ngoe xúc tu ôm Nam Trà càng chặt hơn, hai mắt vàng híp lại, thích thú ngắm nhìn người trong lòng. 

Trời sáng, Nam Trà cũng tỉnh giấc. Vẻ ngơ ngác của cậu lúc sáng sớm luôn khiến bạch tuộc nhiều lần muốn ôm lấy rồi hôn hít một phen, thế nhưng mỗi khi cậu tỉnh lại nó đều phải trốn đi, thành ra chưa bao giờ được thân thiết với cậu vào khoảnh khắc này. Vậy nên bây giờ nó đang cực kỳ chờ mong, mấy cái xúc tu bắt đầu rục rịch.

Bảy giờ, Nam Trà theo đồng hồ sinh học của mình mà thức giấc, chờ đến khi cậu qua cơn mơ màng thì điều đầu tiên cảm nhận được đó là một cái xúc tu đang bám trên môi mình mút mát.

“Ưm!”

Nam Trà giật mình, giơ tay kéo ra cái pặc!

Bạch tuộc rung rung đầu rau câu, nhìn cái tay trắng đang nắm lấy “tay” mình, vui vẻ híp mắt.

Nam Trà sờ sờ môi dưới bị mút sưng, cạn lời nhìn con bạch tuộc nào đó, cất giọng nói hơi khàn do vừa ngủ dậy: “Không được làm như vậy!”

Bạch tuộc vung vẫy xúc tu.

Em rất đáng yêu, ta nhịn không được!

Đáng tiếc Nam Trà không nghe được tiếng nói của nó, cậu lắc lắc cái xúc tu trong tay, dạy dỗ con thú cưng mới của mình: “Như vậy là hư, về sau không được dùng cái này mút lung tung nữa!”

Ồ, vậy ta không dùng xúc tu này nữa, ta dùng cái khác!

Bạch tuộc vẫn cười híp mắt, vui vẻ giơ một xúc tu khác lên “hôn” cái chóc vào môi Nam Trà. 

Nam Trà nào biết con bạch tuộc này lại gian manh như vậy, luồn lách chỗ hở trong lời nói của cậu. Kết quả là bị “hôn” cho ngơ ngác, còn chưa kịp phản ứng thì lại bị “hôn” một phát nữa.

Cậu tức xì khói chụp lấy hai cái xúc tu không nghe lời nọ, rống lên: “Cả hai cái này cũng không được mút lung tung! Những cái khác cũng vậy! Phải nghe lời! Nếu không anh làm thịt cưng đấy Rau Câu Nhỏ!”

Nhưng mà em rất dễ thương!

Bạch tuộc lại múa may xúc tu không để Nam Trà tóm được, ỷ mình có nhiều “tay” hơn cậu mà nhân lúc cậu không giữ được hết thì hôn tới tấp. Nam Trà thất thủ, hai tay làm sao địch lại tám xúc tu linh hoạt. Kết quả, môi Nam Trà đã sưng lại càng sưng hơn, trên cổ còn có vài dấu ô mai hồng hồng.

Một người một bạch tuộc cứ thế vật lộn trên giường nửa tiếng đồng hồ mới tách nhau ra. Nam Trà đầu tóc bù xù, thở phì phò lăn xuống giường đứng chống nạnh, chỉ tay vào bạch tuộc hồng mà mắng: “Rau Câu hư!”

Nói xong thì tức giận bỏ ra khỏi phòng, đi rửa mặt, không thèm nhìn tới cục rau câu nào đó bò lẹp bẹp theo sau.

Bạch tuộc vẫn vui vẻ lắm, nó cảm thấy Nam Trà giận lên còn đáng yêu hơn, nhìn xem hai má hồng hồng rõ ràng là giận nhưng lại không đánh mạnh tay. Em ấy sợ mình đau đây mà, biết thương mình rồi!

Cái đầu rau câu mềm rung rinh thò vào trong cửa phòng tắm, mắt vàng chớp chớp nhìn ai đó đang chà răng. Nam Trà đương nhiên phát hiện, chỉ là không thèm ngó ngàng gì đến.

Bạch tuộc bị phớt lờ bèn mon men bò lại gần, có chút nịnh nọt mà sờ bắp chân cậu.

Rau Câu Nhỏ không nghe lời, có vẻ như việc dạy dỗ nó sẽ khó khăn đây. Nam Trà nghĩ, cậu khẽ liếc nhìn cục rau câu đang búng xúc tu bóc bóc bên chân, trông thấy nó cũng mở to cặp mắt tròn xoe của mình mà nhìn cậu, cộng thêm xúc cảm mềm mại bên chân, thật không nỡ đánh mà.

Nam Trà làm bộ giận dỗi mà hừ lạnh một tiếng, tiếp tục chà răng, không đoái hoài đến nó nữa.

Bạch tuộc giơ xúc tu kéo kéo vạt áo cậu, cầu được chú ý.

Em giận ta thật sao? Đừng mà, ta chỉ muốn thân thiết với em thôi.

Kéo kéo kéo.

Nam Trà nhổ nước súc miệng, rửa sạch bàn chải, rửa mặt chải tóc, cuối cùng cũng chú ý đến nó, có điều vẻ mặt rất không khả quan. Cậu bặm môi trừng mắt nhìn, sau đó dùng hai tay xách cái đầu rau câu bự của nó lên, nhổ khỏi sàn nhà.

Bạch tuộc bị xách đầu, xúc tu đang bám trên sàn bị nhổ lên lép bép, không ngừng múa máy trên không trung.

Em muốn làm gì?!

“Phòng tắm không phải chỗ cho cưng nhõng nhẽo!” Nam Trà mang bạch tuộc ra ngoài, thả cái bẹp xuống sàn.

Bạch tuộc lại bò trở vào, sau đó bị xách đầu ra lần nữa.

“Anh đi vệ sinh, cưng bò vào làm gì hả? Rau Câu hư!”

Nói rồi Nam Trà tức tối đóng sầm cửa lại. Sáng ra bị nó chiếm hời mấy chục lần, bây giờ nó còn muốn xem cậu đi tiểu à? Đúng là không được dạy dỗ mà! 

Nam Trà thở hắt một hơi. Kể ra thì nơi này có quá nhiều thứ kỳ lạ, chắc chắn tất cả những gì trong quyển sổ của ông nội đều là thật, một trăm phần trăm, chỉ là có một số thứ cậu chưa tìm ra thôi. Bởi vì một sinh vật có đặc tính kỳ lạ và trí thông minh cao như con bạch tuộc hằng đêm đều lên bờ này là một minh chứng tốt. Có lẽ một ngày nào đó cậu sẽ tìm ra hết những thứ được ghi chép lại trong sổ.

Theo như lời ông nội, chúng đều đến từ một thế giới khác, nghe có vẻ giống chuyện cổ tích kể cho bọn trẻ con trước khi đi ngủ, nhưng đây lại là một lời giải thích hợp lý nhất cho những gì mà cậu thấy.

Bạch tuộc hiểu tiếng người, hành xử như người, to một cách bất thường, lại còn sống trong ao nước ngọt mà không phải nước mặn, điều đáng chú ý nhất là nó có thể sinh hoạt bình thường ngay cả khi không có nước.

Lúc sáng tỉnh giấc, rõ ràng toàn thân bạch tuộc vẫn khô ran, sạch sẽ như cũ. Chính cậu cũng không hiểu tại sao nữa. Cậu bắt đầu thật sự tin vào lời giải thích của ông nội về nguồn gốc của những sinh vật trong sách rồi.

Có lẽ, con bạch tuộc này thật sự đến từ một thế giới khác chăng?

Nam Trà vệ sinh cá nhân xong thì thay đồ ra chợ, dù bạch tuộc là sinh vật của thế giới nào thì nó cũng cần một cái thùng bự đề phòng những khi nó thiếu nước, cậu vẫn không tin nó có thể sống trên cạn mãi.

Vì lo cục rau câu nào đó quá mức dính người mà không chịu trở về ao, Nam Trà phải lùng sục trong khu chợ một lúc mới mua được một cái thùng nhựa to tướng, sau đó nhờ người ta chở về giúp mình. 

Quay trở lại bạch tuộc lúc này bị phớt lờ, rồi bị bỏ ở nhà mà có chút buồn.

Em ấy giận mình thật rồi…

Bạch tuộc xoa xoa cái đầu tròn bự của mình, sắc tố dưới da chuyển sang màu xanh ngọc. Lần đầu tiên trong cuộc đời nó thích một người, bây giờ phải đi dỗ người đó, nó sầu não không thôi vì chẳng biết nên làm như thế nào.

Bạch tuộc vỗ vỗ đầu, thịt mềm rung rinh. 

Nghĩ coi nào!

Vỗ đầu một chốc, cuối cùng bạch tuộc cũng nghĩ ra được.

Quá may, kể từ ngày nó thích Nam Trà, mỗi khi phải trở về ao nó đều dành ra chút thời gian “thỉnh giáo” con rùa góa vợ sống lâu năm nhất dưới ao. Con rùa đó di cư từ nơi khác đến, trông thấy biết bao nhiêu là việc, còn từng hóa thành người lên bờ sinh sống một thời gian. Bao nhiêu kinh nghiệm tán tỉnh và dỗ dành bạn đời đều biết hết!

Vậy nên, trong danh sách “những cách dỗ vợ yêu” của bạch tuộc có một cái đứng hàng đầu.

Sở dĩ đứng hàng đầu là vì nó nghe con rùa nọ nhắc đến nhiều nhất, ấy chính là… làm việc nhà!

Đúng, làm việc nhà!

Mỗi khi con rùa nọ kể chuyện xưa cho bạch tuộc nghe là lại y như rằng có vài ba phân cảnh lão làm vợ tức sau đó bị phạt làm việc nhà, hoặc khiến vợ giận tới chiến tranh lạnh thì cách nhanh nhất để làm hòa chính là tự động ôm hết việc nhà vào người. Mỗi lần nghe xong bạch tuộc đều nghiệm ra cái lão rùa này rõ ràng là lười làm việc nhà nên mới dùng vẻ mặt đau khổ đó mà kể lại chiến tích của mình.

Được rồi, trước khi Nam Trà đi chợ về, nó phải quét dọn thật sạch căn nhà mới được.

Thế là, bạch tuộc ta lẹp bẹp bò đi tìm chổi và ky hốt rác, quét quét quét.

Lại lẹp bẹp bò đi tìm cây lau nhà, hự hự lau.

Sau những ngày bận tối tăm mặt mũi, hôm nay cá lớn rốt cuộc đã có thời gian chơi với mực nhỏ. Lúc nó dẫn mực nhỏ bơi lên ao chơi đã phải cạn lời thật lâu, trơ mắt nhìn thủ lĩnh cầm giẻ, hì hục cọ hành lang.

Mực nhỏ bơi bơi bơi, vui vẻ nghịch rong xong thì trở lại chỗ cá lớn, mềm mềm hỏi: “Anh cá lớn nhìn gì thế ạ?”

Cá lớn vươn vây ra ôm mực nhỏ vào lòng, nói: “Nhìn thủ lĩnh.”

Mực nhỏ hửm một tiếng, sau đó đưa mắt nhìn, hiếu kỳ hỏi: “Anh tuộc đang làm gì thế ạ?”

“… Đang… giải trí.”

Cá lớn không nỡ khiến hình tượng thủ lĩnh tan vỡ trong lòng mực nhỏ của mình, trả lời một nửa sự thật.

Nhìn xem, vẻ mặt thủ lĩnh hớn hở như vậy, đúng là cũng vì giải trí mới bò đông bò tây quét bụi, cọ hành lang. Mấy thứ kia đã sạch tới sáng lòa con mắt cả rồi mà ngài còn cọ cái gì nữa vậy?

Có lẽ vì ánh mắt cảm thương của cá lớn mãnh liệt quá khiến bạch tuộc đang tập trung cọ hành lang lần thứ ba phải quay đầu nhìn sang.

“Nhìn cái gì?”

Cá lớn ôm mực nhỏ lùi ra sau một chút, có dự cảm chẳng lành: “Không có gì, thủ lĩnh cứ tiếp tục, tôi dẫn mực nhỏ đi chơi thôi, về đây!”

“Đứng lại đó!”

Bạch tuộc ném giẻ lau đi, lạch bạch bò qua, ngoắc xúc tu: “Về gọi đám cá thân dẹp tới.”

Mực nhỏ mở to cặp mắt tròn: “Mấy anh định đi chơi ạ? Em theo với được không?”

Bạch tuộc vươn xúc tu vào trong nước, sờ sờ cái vây bị tật mà một bên to một bên nhỏ của bé mực, nói: “Em không mệt thì có thể ở đây đợi mấy anh tới rồi chơi cùng.”

“Dạ.”

Sau đó, cá lớn biết dự cảm chẳng lành của mình đúng rồi.

Khi đám thủ hạ cá thân dẹp ngoi lên, một bầy khóc không ra nước mắt bị thủ lĩnh bắt đi cọ rong rêu dưới sàn nhà, trên đá tảng và mấy cái cột chống.

Đội quân canh gác nổi tiếng là hàng rào thép ở thế giới bên kia cứ thế bị bắt làm cu li chỉ để lấy lòng người thương của thủ lĩnh.

Đứa duy nhất hớn hở đầy năng lượng là mực nhỏ, nó được cá lớn cõng trên đầu, dùng mấy cái râu ngắn của mình cuốn một viên đá, hự hự nạy bọn thân mềm hai mảnh sống bám trên một cái cột chống, tuy hơi mệt nhưng coi bộ vẫn vui vẻ ngất trời.

Chỉ có cá thân dẹp là hét to: “Tôi muốn nghỉ việc!”

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!