PHONG NGOA

Chương 16: Vết đứt

Rufus cúi đầu ủ rũ đi theo phía sau Hilda, hai tay nắm chặt giỏ củi, cả đoạn đường đi không hề nói gì cả, Hilda cũng không mở lời, bóng lưng vẫn thẳng tắp mà dẫn đường phía trước.

Người hầu gái ban nãy bước ra từ phòng bá tước mà Rufus đã trông thấy đi rất chậm, lúc này thậm chí còn chưa về đến phòng mình.

Rufus cứ cảm thấy trong lòng có cái gì đó khiến mình khó chịu, nghĩ về việc chủ nhân có điều cần hầu hạ nhưng lại gọi người hầu gái khác mà không gọi mình càng khiến cậu tủi thân. Cậu hít hít mũi, quản gia Hilda từng nói mình là người gần gũi với ngài nhất cơ mà, là do cậu làm sai điều gì khiến ngài không cần cậu nữa ư?

Rufus nhịn không được mà đưa mắt nhìn người hầu gái kia, tủi thân trong lòng bỗng biến thành lo lắng, cậu tạm thời gác lại sự buồn bã của mình, đắn đo hỏi người đang như sắp sửa ngã xuống kia: “Chị… không sao chứ?”

Rufus phát hiện chị ta mặt mày xám trắng, vẻ mặt nhăn nhó như thể đang cố chịu đựng cơn đau dữ dội nào đó, vừa nhìn là biết chị ta không hề ổn. Rufus thậm chí còn trông thấy băng gạc quấn quanh cổ thấm máu đỏ ra ngoài.

Quản gia Hilda dừng bước, vốn định nói gì đó nhưng người hầu gái kia lại phản ứng trước, cô ta nghe Rufus hỏi thì giật mình xoay người, nhác thấy cậu muốn đỡ mình thì hất tay cậu ra: “Đừng đụng vào tôi.”

Rufus sững sờ, bàn tay bị đánh đỏ khựng lại giữa không trung, không hiểu sao mình lại nhận được phản ứng gay gắt như thế. Nhưng thấy vì hành động vừa rồi của chị ta mà khiến máu ở cổ thấm ra băng gạc nhiều hơn, cậu lo lắng nhưng chỉ dám nhỏ giọng hỏi: “Sao chị lại bị thương? Chị có cần em giúp không?”

Nhận thấy tầm mắt của Rufus đang nhìn vào cổ mình, chị ta vội vàng giơ tay ôm cổ, che đi nơi có máu chảy ra, định lớn tiếng đáp nhưng khi trông thấy quản gia Hilda ở gần đó thì chỉ đành lùi lại, nói: “Không cần.”

Sau đó vội vàng rẽ sang một hành lang khác, loạng choạng chạy đi mất.

Quản gia Hilda bước đến phía sau Rufus: “Em trở về phòng đi, không cần quan tâm đến những người khác.”

Đêm hôm đó Rufus không ngủ được, cái đầu nhỏ nghĩ quá nhiều thứ cho nên sáng hôm sau một đôi mắt gấu trúc xuất hiện. Vì lăn lộn trằn trọc trên giường mà tinh thần uể oải, ngoại trừ mắt thâm quầng thì cậu còn rời giường trễ hơn mọi lần một chút.

Lúc xuống bếp kiểm tra bữa sáng chuẩn bị dâng lên chủ nhân, Rufus lại bắt gặp người hầu gái tối qua đang lúi húi ở kệ bếp.

Băng vải thấm máu ngày hôm qua đã đổi thành cái mới sạch sẽ, nhưng sắc mặt của người hầu gái vẫn không được tốt. Rufus không rõ vết thương kia là do cái gì gây nên nhưng có lẽ nó rất nặng, cũng rất đau, vì vậy mới khiến chị ta mỗi khi động nhẹ cổ là muốn sụp xuống, hơi thở nặng nhọc.

Rufus không đánh bạo đến gần như hôm qua, nhưng cậu vẫn chủ động nói: “Hay là em giúp chị xin quản gia Hilda cho phép nghỉ ngơi một ngày nhé.”

Người hầu gái kia nghe thấy tiếng Rufus thì giống như nghe thấy cái gì đó rất đáng ghét, cô ta quay đầu lườm cậu, cú quay đầu ảnh hưởng đến vết thương khiến cô ta phải nhăn nhó vì đau đớn, hơi thở càng nặng thêm.

Cô ta nghiến răng, gằn giọng: “Không cần.”

Nói rồi xoay người lủi ra khỏi phòng bếp, lúc đi còn va mạnh vào một bên vai Rufus.

Cậu nhóc bị đụng đau, suýt thì ngã.

Người hầu gái nọ rời đi rồi mới nhịn không được mà lẩm bẩm: “Tên nhóc đó, nếu tốt bụng như vậy sao đêm qua không ở lại chỗ ngài ta lâu hơn đi. Như thế đã không tới lượt mình bị gọi đi hiến máu.”

Rufus không rõ những điều này, cậu lại trở nên ỉu xìu, chủ nhân không cần mình nữa, ngay cả những người hầu khác cũng xa lánh mình.

Nếu có đôi tai và một chiếc đuôi, hẳn là bây giờ chúng đã rũ xuống tựa như tâm trạng của chủ nhân chúng vậy.

Rufus thẫn thờ rời khỏi phòng bếp, đi lên phòng chủ nhân, cậu chần chờ một lúc rồi mới gõ cửa gọi như thường lệ.

Những ngày trước, khi cậu đến gọi thì ngài vẫn chưa thức giấc, nhưng hôm nay, từ bên trong lại vọng ra tiếng của ngài: “Vào đi.”

Rufus hơi sửng sốt, sau đó cụp mắt, nhẹ nhàng tiến vào. Cậu bất ngờ phát hiện mành cửa trong phòng đã được ai đó vén lên, không rõ là chủ nhân tự mình làm hay là nhờ người hầu gái kia, củi trong lò sưởi cũng đã tắt ngóm từ lâu, tro nằm lẳng lặng, cả căn phòng đều lạnh.

Cậu cúi đầu nói: “Chủ nhân, ngài đã tỉnh rồi, em giúp ngài chuẩn bị quần áo.”

Cả quá trình không ai nói gì, ngài bá tước chỉ rũ mắt nhìn cậu bé trước mặt mình có lẽ vì chuyện đêm qua mà khó ngủ dẫn đến hai mắt thâm quầng.

Ngài thở dài, hôm qua đã để cậu trông thấy điều mà ngài không muốn cho cậu thấy lúc này, nó còn quá sớm.

Ngài hít vào một hơi, mùi hương thơm ngọt vẫn quẩn quanh mình như một loại an ủi mà cũng như một thứ trừng phạt.

Ngài đắn đo hồi lâu mới giơ tay, chạm nhẹ lên mắt cậu nhóc, hỏi: “Không ngủ được?”

Rufus giật mình, vừa là vì cái đụng chạm bất ngờ này, vừa là vì nhiệt độ lạnh lẽo trên tay ngài.

“Chủ nhân…” Cậu lo lắng, nhưng nghĩ đến đêm hôm qua, lời quan tâm lại biến thành lời xin lỗi: “Hôm qua, em xin lỗi ngài.”

Ngài bá tước buông tay: “Không cần phải xin lỗi.” Nó vốn không phải lỗi của em.

Rufus nâng tay ngài lên, cẩn thận cài lại khuy áo ở cổ tay, sau đó lấy áo khoác giúp ngài mặc vào. Cậu cố tình chọn bộ y phục khá dày để giữ ấm, chỉ hy vọng chủ nhân sẽ ấm lên một chút.

Cả quá trình đều ngoan ngoãn như mèo, yên lặng làm việc, vô cùng cẩn thận, sợ mình lại phạm vào điều gì khiến ngài không vui.

“Chủ nhân, bữa sáng đã sẵn sàng rồi ạ.”

Bữa sáng là món súp gà, bên trong có thả một ít ngô và cà rốt, màu sắc rất đẹp. Có điều, những tưởng với sự cẩn thận của Rufus hiện tại thì ngày hôm nay sẽ không có gì đáng nói xảy ra, nhưng chẳng hiểu vì sao khay thức ăn rõ ràng vẫn ổn lại bất ngờ gãy mất một chân chống khi cậu vừa đặt nó xuống bàn, toàn bộ chén đĩa thức ăn bên trên lập tức nghiêng ngả rồi trượt xuống đất, đổ vỡ.

Rufus tái mặt, cuống cuồng kiểm tra chủ nhân của mình: “Chủ nhân, nước nóng không bắn trúng ngài chứ?” Cậu nhớ rõ chén súp ấy lúc nãy vẫn còn tỏa khói, nó rất nóng.

“Không sao.” Ngài bá tước đáp, rất muốn sờ đầu nhóc con này để cậu an tâm. Nhưng còn chưa kịp làm thì cậu đã ngồi sụp xuống đất, vội vã muốn dọn đống thủy tinh vỡ.

Ngài bá tước lập tức cau mày, trầm giọng nói: “Rufus, đứng lên, không cần em làm.”

Nếu nó cắt phải tay em…

Rufus nghe thấy lời của ngài lại hiểu lầm sang một điều khác, cậu đang hoang mang rối loạn vừa nghe thấy thế thì cảm giác tủi thân đã cố đè nén từ đêm hôm qua lại bùng phát, hai mắt đỏ lên, cái mũi cũng đỏ như sắp khóc.

Vì sao ngài không cần em?

Cậu mím môi lắc đầu, một lần nữa không nghe lời chủ nhân của mình mà tiếp tục muốn gom dọn đống đổ vỡ.

Ngài bá tước càng nhíu chặt mày hơn, giọng cũng hơi đanh lại vì muốn cậu dừng ngay lập tức: “Rufus, ta nói em không cần dọn, đi gọi người khác…!”

Thế nhưng ngài còn chưa dứt lời thì tay Rufus đã vì run rẩy mà bất cẩn bị mảnh thủy tinh cứa vào, máu đỏ chói mắt ứa ra trên ngón tay trắng mềm của cậu.

Kétttttt!

Ngài bá tước đứng bật dậy, chân ghế vì bị di chuyển mạnh mà ma sát với sàn nhà vang lên tiếng động chói tai.

Rufus bị giật mình đến quên cả cơn đau trên đầu ngón tay, cậu hoảng hốt nhìn chủ nhân của mình, lúc này mới ý thức được mình lại phạm cùng một sai lầm với ngày hôm qua: “Chủ nhân…”

Chỉ thấy hai mắt ngài bá tước bỗng trở nên dị thường, sắc đỏ trong mắt hiện rõ mồn một, vẻ mặt đanh lại, nhìn chằm chằm vào ngón tay Rufus.

Rufus chưa bao giờ nhìn thấy chủ nhân của mình tức giận như vậy, cậu vừa sợ vừa muốn tự đánh mình một cái.

Cớ gì lại cãi lời chủ nhân?!

Cậu vì hoảng loạn mà không để ý đến yết hầu của ngài bá tước trượt lên trượt xuống, vẻ mặt đanh cứng không phải vì tức giận mà kỳ thật là vì kiềm chế bản năng trong cơ thể.

Ngài nhẫn nhịn, gân máu nổi lên bên thái dương, môi mỏng mím chặt. Một giây sau đó đã phất áo xoay người bỏ đi một mạch ra khỏi phòng, trước khi đi gằn giọng để lại một câu: “Tạm thời em đừng đến gặp ta.”

Rufus bị bỏ lại giữa phòng ăn mà sững sờ, sau đó hốc mắt ầng ậng nước, ngay cả cái tay đang nhỏ máu cũng mặc kệ.

Chủ nhân không cần cậu nữa rồi?

Hilda đứng ở đầu hành lang bên ngoài trông thấy ngài bá tước gần như lao ra khỏi phòng ăn thì sửng sốt, sau đó nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của ngài thì lại càng thêm không thể tin được.

Ngài bá tước đi lướt qua cô, chỉ nói một câu: “Xử lý tốt vết thương cho em ấy.”

Nhóm người hầu gần đó nhìn thấy bộ dạng của ngài bá tước như vậy thì như nhìn thấy quái vật, tất cả đều cúi gục đầu không dám nhìn thẳng, thậm chí còn đứng nép vào trong góc tường, chỉ hận mình không thể trở nên tàng hình.

Ngài bá tước không thèm để ý đến bọn họ, ngài bây giờ chỉ còn lại cảm giác nóng cháy trong dạ dày như bị thiêu đốt, cổ họng đau rát. Chỉ cần một dòng máu ấm nóng thơm ngọt là có thể trấn an hết thảy nhưng ngài lại không thể khiến người mang dòng máu đó sợ hãi, cũng không muốn khiến cậu chịu đau, ngài sẽ thương tiếc.

Ngài đi nhanh về phòng rồi tự nhốt mình bên trong, ép mình quên đi mùi hương đầy dụ dỗ vừa rồi. Buổi sáng khi đứng gần cậu để cậu thay quần áo đã tốn rất nhiều sức để kiềm chế, nhưng cái lúc máu cậu chảy ra, mùi thơm càng nồng thêm gấp bội gần như thiêu đốt tâm trí của ngài. Trong phút chốc ngài cho rằng mình đã lao đến mà chiếm giữ cậu.

Ngài thở hắt một hơi, dựa vào tường để bình tĩnh lại, cố gắng quên đi dư hương vẫn còn lởn vởn trong đầu, nhưng điều đó cũng thật khó khăn khi ngay cả trên cổ tay áo hay trên tóc cũng vương theo mùi của cậu. Cứ như thể cậu nhóc ấy ở ngay đây, đang chải tóc cho mình.

Ngài nhếch môi cười khổ. Lời nguyền của phù thủy đúng là không thể xem thường.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!