PHONG NGOA

Chương 16: Rau Câu Nhỏ

Nam Trà vuốt ve bạch tuộc, muốn dụ dỗ bạch tuộc “nhỏ” nào đó đang xấu hổ trốn trong chăn. Miệng không ngừng gọi cục cưng ơi cục cưng à.

Rõ ràng con bạch tuộc này to hơn bạch tuộc bình thường rất nhiều, nhưng nhìn mấy cái xúc tu mập mập đang quấn mình lúc thì đỏ khi thì hồng, Nam Trà không nhịn được mà nhớ đến bức ảnh bạch tuộc nhỏ xấu hổ cuộn tròn xúc tu lên che mặt trong quyển sổ, khiến cậu bất giác xem con bạch tuộc lớn này là nhóc con nhỏ xíu đó. Dù sao, hồi còn nhỏ cậu vẫn thường chỉ tay vào bức hình đó mà gọi đến gọi đi “bạch tuộc nhỏ”, bây giờ sửa miệng không được.

Nam Trà nắm lấy cái xúc tu đang quấn eo mình, bóp bóp.

Mềm thật đấy ~

Bạch tuộc bị bóp tới rụt người nhưng vẫn kiên quyết không buông cậu ra, chỉ là mấy nốt giác hút vì căng thẳng mà càng thêm mút chặt.

Nam Trà dùng sức gỡ nó ra, nhưng bẹp một cái, xúc tu lại bật trở về mà dán lên bụng cậu. Tiếp tục gỡ, giác hút bám chặt bị kéo căng phát ra tiếng bóc vang giòn, sau đó Nam Trà thả tay, lẹp bẹp vài tiếng, cái xúc tu ấy lại bật trở về, dính chặt lên eo cậu một lần nữa.

“Ha ha.”

Như tìm được trò vui, Nam Trà cứ thế gỡ xúc tu bạch tuộc sau đó thả tay để nó dính bẹp lên người mình, tiếng vang bóc bóc lẹp bẹp nghe rất vui tai.

Dường như nhận ra trò chơi của mình giúp bạch tuộc “nhỏ” bớt căng thẳng, xúc tu không còn gồng cứng nữa mà càng lúc càng mềm ra, bóp càng thích. Nam Trà cười cười, liếc mắt nhìn đến cái bọc chăn phồng to đang ngọ nguậy. Lập tức bắt gặp cặp mắt vàng lấp ló sau tấm chăn.

Thấy Nam Trà nhìn qua, bạch tuộc đang giở mép chăn lên nhìn trộm lập tức che kín mặt.

Phản ứng dễ thương của nó thành công chọc cho Nam Trà bật cười. Cậu sờ sờ cái xúc tu mềm mại trên eo, kéo nhẹ: “Này, ra đây đi, anh không có ăn thịt cưng đâu mà lo.”

Bạch tuộc nấp trong chăn có hơi hồi hộp, nó thở mạnh vài cái, đầu rau câu phình lên xẹp xuống. Sau đó ló một cái xúc tu ra, lần mò.

Nam Trà nhìn xúc tu hồng hồng ngo ngoe trước mặt, cười tủm tỉm bắt lấy, ngón tay cái vuốt ve lớp da trơn nhẵn của nó. Thấy bạch tuộc không rụt lại, cậu bèn nhích đến gần, thì thầm: “Ngoan nào.”

Vừa nói vừa vén chăn lên, một cái mặt bự đỏ hồng lộ ra, cặp mắt vàng cứ ngó nghiêng sang chỗ khác không dám nhìn thẳng vào cậu.

Nam Trà lại sáp tới, chọt nhẹ lên cái đầu tròn của nó.

“A! Như pudding vậy!” Nam Trà sửng sốt, nhìn không rời mắt khỏi cái đầu mềm bị mình chọt cho rung rinh.

Bạch tuộc lại xấu hổ xoay mặt đi, hai con mắt nheo thành một đường chỉ, mớ xúc tu không quấn trên người Nam Trà cuộn lên xoa xoa đầu.

Bị người trong lòng gọi là pudding, cảm giác còn xấu hổ hơn.

“Pudding nhỏ, pudding nhỏ ~” Nam Trà bật cười vui vẻ nhìn phản ứng của bạch tuộc, tay không ngừng chọt chọt cái đầu mềm.

Em mới là pudding nhỏ! 

Bạch tuộc ấm ức trong lòng, lại cuộn xúc tu lên xoa đầu muốn đuổi cái tay xấu xa nào đó cứ chọt mình mãi. Mà càng xoa thì cái đầu của nó càng rung hơn, khiến Nam Trà nhìn mà nhịn không nổi nữa, há to miệng.

Ngoàm!

Bạch tuộc cứng người, cái đầu tròn không dám xoay loạn, bởi vì nó đã bị người nào đó ngoạm một cái.

Ôi trời ơi! Em ấy cắn mình! A a a, cái này là cắn yêu đúng không?

Bạch tuộc thích tới nổi đần mặt ra, hai con mắt vì vui muốn khóc mà mang theo chút hơi nước.

Thế nhưng phản ứng này của bạch tuộc lại khiến Nam Trà hiểu lầm, cậu vốn chỉ định cắn nhẹ rồi buông, chủ yếu là chọc bạch tuộc nhỏ đầy tính người này để xem nó phản ứng thế nào. Ai ngờ đâu cậu lại dọa cho nó sợ tới cứng cả người, con mắt vàng trợn to, dường như có nước bên trong như thể rưng rưng sắp khóc vậy, không biết có phải ảo giác của cậu không nhưng Nam Trà vừa thấy thế thì hoảng loạn.

Cậu vội vàng giang hai tay ôm lấy cái đầu mềm của nó, xoa xoa chỗ vừa mới bị mình gặm, dỗ: “Ngoan, anh chỉ hôn một cái thôi, không có ăn thịt cưng.”

Nói rồi cậu lập tức hôn chụt chụt mấy cái lên chỗ mình vừa cắn.

Bạch tuộc suýt thì sướng tới hồn vía lên mây.

A a a, em ấy hôn mình! Hôn mình! 

Tới giờ phút này bạch tuộc mới được người trong lòng hôn cho một cái, khỏi nói nó đã sướng tới mức nào. Suy nghĩ trong đầu trống rỗng, nó múa may xúc tu rồi ôm lấy Nam Trà.

Em thích ta như vậy, thật tốt!

Nam Trà xoa xoa đầu bạch tuộc, nói khẽ: “Cưng như một cái bánh pudding vậy, thật muốn cắn thêm cái nữa.”

Vậy mau cắn đi, ta cho em cắn nè.

“Cưng cũng giống rau câu nữa. Là món anh thích nhất khi còn nhỏ đó.”

Vậy mau ăn ta đi!

“Được rồi, từ nay anh sẽ gọi cưng là Rau Câu Nhỏ” 

Em muốn gọi gì cũng được!

Nam Trà sờ sờ cái đầu mềm của bạch tuộc, nói: “Vậy bây giờ coi như mình đã có một con thú cưng rồi. Rau Câu nhỏ ~”

Nam Trà ~

Bạch tuộc lúc lắc cái đầu rau câu của mình, khiến Nam Trà nhìn thích muốn chết. Cậu không kìm nữa, dụi cả mặt vào thân thể mềm mại của nó. 

Ngồi ôm nhau một lúc, bỗng nhiên Nam Trà như nhớ ra cái gì đó, cậu ngước đầu lên, nhìn nhìn bạch tuộc một lúc, trầm ngâm hỏi: “Cưng không cần nước sao? Người ngợm khô như vậy không chết à?”

Nói rồi cậu sờ sờ làn da trơn bóng nhưng hoàn toàn khô ráo của nó. Bạch tuộc híp mắt như đang cười: Ta không sao, em không cần lo lắng.

Thế nhưng đáng tiếc lúc này Nam Trà vẫn chưa thể nghe được “tiếng nói” của bạch tuộc. Cậu chỉ thấy mấy nốt giác hút trên cái xúc tu mình đang cầm lại dính vào tay, mút mút.

Cậu gỡ nó ra, gỡ cả những cái đang quấn trên người mình, muốn bò xuống giường.

Em đi đâu đó?

Bạch tuộc được người trong lòng chủ động thân mật còn chưa cảm thấy đủ, quyến luyến không rời mà duỗi xúc tu ra cuốn lấy eo nhỏ của cậu, kéo về giường trở lại.

“A!”

Nam Trà kêu một tiếng, ngã lên thân thể mềm mại của “thú cưng”.

“Ngoan nào, để anh đi lấy cho cưng cái thau nước.”

Không cần, em ở đây ngủ với ta đi.

Nam Trà giãy dụa ngồi dậy, kéo xúc tu của nó ra nhưng vẫn tiếp tục bị nó cuốn lấy, có cái còn len lỏi vào trong áo cậu, sờ đến ngực cậu. Nam Trà bị nhột, co rụt người lại, cười: “Thôi nào, đừng giỡn nữa.”

Cả hai lăn lộn trên giường, người thì cố kéo xúc tu ra, bạch tuộc thì cố quấn lên. Nam Trà phải phí không ít công sức mới thoát khỏi đám xúc tu mềm mại dính người kia. 

Nói thật, cậu cảm thấy bị nó cuốn lấy cũng không có gì đáng sợ, còn mát lạnh, mềm mềm, rất thoải mái nữa, nằm giữa mớ xúc tu ấy trong ngày hè nóng nực quả thật là cách tiết kiệm điện hết sẩy.

Thế nhưng cậu sợ nó sẽ thiếu nước mà chết mất.

Nam Trà lăn một vòng xuống giường, thành công thoát được một cái xúc tu đang duỗi qua. Cậu chạy ra xa, nói: “Ở yên đó, chờ một tý.”

Nói xong thì phóng thẳng ra khỏi phòng, chạy ào về phía phòng tắm tìm cho nó một cái thau nước to đùng.

Thau nước vừa đủ chứa bạch tuộc, nhưng chiều cao thì không đủ lắm, chỉ ngập được một nửa hình thể của nó mà thôi. Thế nhưng Nam Trà cảm thấy như vậy cũng ổn rồi, tạm thời để nó chịu khó một đêm vậy, ngày mai cậu sẽ ra chợ tìm mua cái thau khác to hơn cho nó vào ở.

Thật ra Nam Trà cảm thấy nếu bạch tuộc ở trên bờ khó chịu thì chắc sẽ tự động bò xuống ao. Nhưng cậu thấy nó rất quấn quít mình, cậu vừa trở về phòng là nó lại quấn lên, không rời không bỏ, lúc nào cũng phải có một hoặc hai cái xúc tu cuốn lấy cổ tay hoặc eo cậu mới chịu. Cậu mà gỡ ra là nó lại quấn trở về, hoàn toàn không ngăn cản được. Vậy nên xác suất nó chịu trở về ao là thấp lắm.

Chẳng hạn như lúc này.

Nam Trà sờ sờ đầu Rau Câu Nhỏ của mình: “Được rồi, đây là chỗ của cưng, nếu cảm thấy thiếu nước hay khó chịu gì đó thì chui vào đây nằm, hoặc là trở về ao cũng được. Tuy anh nghĩ là cưng sẽ không chịu về ao đâu…” Cậu lầm bầm nói chuyện với bạch tuộc. “Thật không biết tại sao lại có loài bạch tuộc có thể lên bờ được như cưng. Cưng có phải sinh vật trái đất không thế?”

Bạch tuộc cuốn lấy cái tay đang sờ đầu mình, mút mút: Đúng là không phải, nhưng điều đó không quan trọng. Ta muốn ngủ với em!

Vừa rồi bạch tuộc được Nam Trà dùng sức chín trâu hai hổ mới tha vào trong cái thau nước, lúc này lại lẹp bẹp bò ra ngoài làm nước rải khắp sàn nhà.

Nam Trà nhìn mà khóe mắt giật giật, không nói gì để mặc bạch tuộc lại quấn xúc tu lên eo mình, bình tĩnh cầm giẻ lau sàn.

Cậu bó tay với Rau Câu Nhỏ rồi. Như thế này làm sao cậu ngủ? Chẳng lẽ tha nó lên giường?

Nghĩ tới đây, Nam Trà sửng sốt. Chẳng phải những đêm trước nó cũng bò lên giường mình sao? Còn làm mấy chuyện kỳ quái nữa…

Nhớ lại “những chuyện kỳ quái”, không hiểu sao cậu lại đỏ mặt, tim đập nhanh. 

Mình nghĩ cái gì thế này?

Nam Trà lắc đầu nguầy nguậy, xua đuổi hết những cảnh tượng ướt át sắp hiện lên trong đầu mình. 

Cậu nghĩ nhiều rồi, dù con bạch tuộc này có thông minh như thế nào đi chăng nữa, có đầy tính người như thế nào đi chăng nữa, thì nó cũng đâu phải con người. Lời giải thích duy nhất cho những chuyện xấu hổ vài đêm trước chỉ có thể là do con bạch tuộc này rất thích người, hay chính xác hơn là rất thích cậu, thế nên nó mới thân thiết với cậu. Chỉ là cách thân thiết của nó sai rồi, cậu sẽ từ từ dạy lại, không sao cả!

Đúng vậy, chính là như thế!

Nam Trà cảm thấy mình đã tìm ra lời giải thích hết sức hợp lý. Cậu vỗ vỗ đầu bạch tuộc, nói: “Không được nhõng nhẽo, mau thả anh ra rồi ngủ trong nước đi. Không cho đi theo nữa!”

Nói rồi cậu gỡ xúc tu trên eo ra, bước đến giường.

Bạch tuộc lại quấn lên như keo.

Nam Trà nghiêm mặt: “Không được đi theo! Nếu không sẽ không thương cưng nữa!”

Bạch tuộc khựng lại. Em không thương ta nữa?! Được rồi, ta đứng ở đây.

Thấy cặp mắt vàng to kia cứ ngóng theo từng bước chân của mình, trong lòng Nam Trà nảy lên cảm xúc không nỡ khó hiểu.

Không được, mình phải cứng rắn dạy dỗ nó. Bạch tuộc rất thông mình, còn có tính người, chắc chắn cũng hiểu lời cậu nói. Sau này phải uốn nắn lại nó mới được!

Nam Trà hạ quyết tâm, tắt đèn bò lên giường, đắp chăn ngủ.

Nhưng làm sao cậu có thể ngủ nhanh như mọi lần, trong phòng còn có một đôi mắt vàng to lóng lánh nước nhìn cậu chăm chú đó!

Nam Trà nhíu mày trở mình, trong đầu toàn là con bạch tuộc nào đó.

Nó vẫn đang nhìn mình sao?

Sao nó không vào trong thau nước mà nằm đi?

Giữa những suy nghĩ đó, cậu cố gắng không nhìn đến nó, cứ thế mà lăn qua lộn lại mấy lần, rốt cuộc cũng lim dim, bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Bạch tuộc vẫn ngồi bên thau nước nhìn Nam Trà, trong đầu suy nghĩ đủ thứ. Nó cảm thấy, có lẽ nó nên chuyển đổi phương thức lấy lòng Nam Trà, không thể thân thiết một cách lộ liễu như ngày trước nữa, mà phải từ tốn và nhẹ nhàng hơn. Nếu không, sợ là Nam Trà sẽ xách dao ra làm thịt nó thật. Dù sao, không mấy ai chấp nhận được việc có một con bạch tuộc suốt ngày nhăm nhe mình, lại còn quấy rối mình. Nó cảm thấy, Nam Trà không sợ hãi nó, cũng không ghét nó đã là may mắn lắm rồi, mặc dù nó không hiểu vì sao Nam Trà lại có phản ứng như vậy sau những gì nó đã làm.

Nghĩ đến đó, nó cẩn thận bò tới bên giường cậu, leo lên trên.

Trong cơn mơ màng, Nam Trà chỉ thấy nệm giường lún xuống, một vật thể mát lạnh trơn mềm kề đến bên mình. Cậu theo bản năng nghiêng người ôm lấy.

“Rau Câu Nhỏ ~”

Một cái xúc tu vuốt ve trán cậu, vén tóc mái sang một bên, sau đó dùng giác hút hôn nhẹ một cái.

Nam Trà, ngủ đi nào.

Nam Trà hé mắt nhìn bạch tuộc, cơn buồn ngủ làm cậu không còn lòng dạ nào tha Rau Câu Nhỏ của cậu trở về thau nước, đành phải chào thua mà nhắm mắt lại. Chỉ mấy chục giây sau đã thở đều đều, ngủ say như chết.

Một cái xúc tu khác vươn lên, mút nhẹ cánh môi dưới của cậu, sau đó là khóe miệng.

Bấy giờ, bạch tuộc mới mỹ mãn ôm người trong lòng mà ngủ.

Đêm nay, nó không làm gì cả, kế hoạch thay đổi rồi.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!