PHONG NGOA

Chương 15: Phạm sai lầm

Rufus không biết kỳ thật bá tước không có ý định ăn tối ở đây, ông chủ quán rượu này vốn có ý định chiêu đãi thịnh soạn nhưng vào cái hôm đặt ra buổi hẹn gặp mặt đã bị một câu “không cần” của bá tước dập tắt. Ngay cả tài xế luôn đi theo bên cạnh ngài cũng nhắc nhở ông ta đừng cố làm trái, cuộc gặp gỡ hôm nay chỉ là một buổi thương lượng nhanh chóng. Ấy vậy mà Rufus chỉ vừa nói một câu mà ngài ta đã đồng ý.

Ông chủ cảm thấy đây là một cơ hội, bèn gọi một người hầu bên cạnh mình đi dẫn đường cho cậu trai kia, sau đó còn không quên niềm nở nói mấy câu lấy lòng ngài bá tước. Dù sao thì quán rượu của ông ta cũng có tiếng, tất nhiên tuy không bằng các quán rượu mà người đàn ông trước mặt này sở hữu nhưng vẫn được mấy vị quý tộc thỉnh thoảng ghé thăm khen ngợi. Ông tin tưởng thức ăn và thức uống ở quán mình có thể khiến vị quý tộc này hài lòng, hoặc ít nhất là không thể bắt bẻ.

Rufus lễ phép hỏi người hầu đi phía sau mình trong quán có món ăn nào ngon, cậu đã rất quen thuộc với khẩu vị của bá tước nhà mình, vì vậy không tốn quá nhiều thời gian để chọn ra món thích hợp cho bữa tối hôm nay. Cậu nghĩ ngài sẽ muốn dùng một cái gì đó đơn giản và nhanh chóng, cậu đoán ra được có lẽ ngài không muốn dùng bữa bên ngoài, nhưng mà nghĩ đến sức khỏe của ngài, cậu quyết định vẫn nên gọi một ít thức ăn đến cho ngài dùng.

Người hầu nọ ghi nhớ vài yêu cầu của Rufus, như món gì đừng cho tỏi, món gì đừng quá ngọt,… sau đó đi thẳng xuống phòng bếp mà dặn dò.

Rufus đứng một mình ở quầy bar, tự hỏi có nên chọn rượu cho ngài ấy không? Ngài thường nhấp một ngụm rượu khai vị trước khi ăn.

Khu vực dưới này dành cho tầng lớp trung lưu, vì vậy cách ăn mặc và mái tóc đỏ của Rufus trở nên thật nổi bật, chưa kể đến trước đó bọn họ còn tận mắt thấy cậu đi cùng với bá tước. Bọn họ thầm đoán với nhau rằng cậu là thân thích của ngài, nhưng giờ lại nghe thấy cậu vì ngài ta mà phân vân chọn lựa, công việc vốn dành cho người hầu lại do người ăn mặc như vậy đảm nhiệm, thật khiến người ta hoang mang mà.

Có điều bọn họ che giấu rất tốt sự tò mò của mình, người đang trò chuyện vẫn trò chuyện, đang nốc rượu thì cứ nốc rượu, trong góc cầu thang còn có vài người ve vãn nhau vẫn cứ ve vãn một cách công khai.

Rufus đứng ở quầy rượu vô tình nhìn thấy một đôi nam nữ ở chỗ tối đang sờ soạng nhau, hai má cậu đỏ lên, vội dời mắt. Đây không phải là lần đầu tiên cậu nhìn thấy những cảnh tượng này. Lúc bị bán cho đám buôn người, bọn chúng cũng từng ghé qua không ít quán rượu và ổ gái điếm, những quán rượu ấy dành cho tầng lớp hạ lưu, loại người tạp nham nào cũng có thể vào, hành động của bọn họ còn trắng trợn và đáng xấu hổ hơn như thế này nhiều.

Đôi nam nữ kia ăn mặc trông có vẻ đắt tiền nhưng nhìn tổng thể lại vô cùng diêm dúa, bọn họ nhạy bén phát hiện ra ánh mắt vô tình của Rufus thì bật cười, sau đó thì thầm to nhỏ với nhau. Người phụ nữ kia nhếch cặp môi đỏ mọng của mình, phẩy quạt ra che miệng làm ra dáng vẻ ngại ngùng đứng đắn, thế nhưng động tác và lời nói tiếp theo còn táo tợn hơn, như cố tình để Rufus nghe thấy.

Có lẽ vì mặt mũi cậu quá hiền lành và dễ chọc, đám người trong sảnh dù là đang ngồi ăn hay đang nốc rượu đều thỉnh thoảng đưa mắt nhìn cậu, còn xì xào bàn tán về thân phận cậu mà không thèm kiêng dè.

Rufus đứng không yên, cảm thấy khó chịu không thôi, đứng bên ngoài thì bị mọi người nhìn, đứng trong góc thì lại có đôi nam nữ trắng trợn kia, cậu bị mấy lời nói của bọn họ truyền vào tai mà đỏ hết cả mặt. Cậu mím môi, cơ mặt căng cứng, cố gắng nhìn mấy loại rượu trên quầy bar một cách nhanh nhất để tìm ra tên loại rượu mà chủ nhân của mình thích uống. Đáng tiếc là không có.

Rufus không biết loại rượu đó chỉ có ở tửu trang của ngài mà thôi, quán rượu này còn đang bàn bạc với ngài để thu mua chúng đấy.

Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cậu hơi nhăn nhó, khó khăn lắm mới miễn cưỡng lựa ra được một chai rượu có nhãn mác tương tự một trong số những loại mà cậu thấy chủ nhân từng uống. Sau đó dặn người đứng ở quầy bar đưa cho người hầu ban nãy mang lên cùng với thức ăn.

Xong việc, Rufus vội vàng chạy trở về phòng riêng trên lầu, cậu không dám ở chỗ này nữa, chỉ muốn chạy về bên cạnh chủ nhân của mình mà nấp. Chẳng hiểu vì sao, mấy lời nói lẳng lơ của người phụ nữ kia khiến cậu không thể nào làm như không nghe thấy, còn có người đàn ông bên cạnh ôm eo cô ta không buông, thỉnh thoảng còn kề sát vào cô ta mà cắn vành tai…

Rufus đáng thương có tật xấu hay nghĩ nhiều lại nhớ đến vừa rồi chủ nhân cũng đã ôm eo mình như vậy, còn có… cậu vô tình chạm môi trúng vành tai ngài. Nghĩ lại thì, giữa người hầu và chủ nhân, có phải như vậy quá thân mật rồi không?

Cậu chỉ thấy thật xấu hổ, sau đó là hoảng loạn, nếu cậu chột dạ như vậy chẳng phải là thừa nhận vừa rồi mình và chủ nhân cũng không biết đúng mực.

Ngài bá tước thấy cậu bé của mình đã trở lại, nhưng mặt mũi đỏ ửng, còn đứng cách xa như vậy, ngài không vừa lòng lắm mà nhìn cậu: “Lại đây.”

Rufus vốn định chỉnh đốn và kiểm điểm lại bản thân, đang tự nhủ không được tiếp tục có hành vi vượt mức với chủ nhân dù là vô tình đi nữa, nhưng nghe thấy mệnh lệnh này của ngài thì chỉ do dự được đúng hai giây đã ngoan ngoãn dạ một tiếng, đi đến vị trí cũ – sát bên cạnh ngài mà đứng. Chẳng hiểu sao tim cứ đập thình thịch.

Bấy giờ ngài bá tước mới hài lòng mà chuyển đề tài trở lại, tiếp tục đàm luận với ông chủ quán rượu.

Quá trình sau đó Rufus không nhớ lắm đã diễn ra những gì, chỉ biết theo bản năng phục vụ cho chủ nhân của mình khi thức ăn được dọn lên, ông chủ quán rượu bên kia cũng ăn, một bữa tối với vài món ăn đơn giản kết thúc trong sự mơ hồ của Rufus, đầu óc cậu vẫn cứ nghĩ linh tinh mãi cho đến khi về lại dinh thự.

“Rufus.”

Ngài bá tước rũ mắt nhìn cậu bé thấp hơn mình thật nhiều này, nhìn cậu loay hoay giúp mình cởi quần áo ngoài, cảm thấy cậu đã sao nhãng quá lâu rồi.

Rufus nghe gọi thì giật mình, nâng mắt nhìn ngài: “D…dạ?”

“Em đang nghĩ cái gì?” Một cái cúc áo cũng mở lâu như vậy, ngài rất không hài lòng khi cậu nhóc không tập trung vào mình.

Rufus nhận ra chủ nhân đã phát hiện cậu lại để thần trí trên mây, cậu xấu hổ không thôi, cũng không thể nói là “em đang nghĩ về những lần ngài ôm eo và xoa đầu em”.

Rufus cảm thấy thật là rối bời, cậu không hiểu được cảm giác khó nói khi đó của mình cũng như ý nghĩa đằng sau sự quan tâm của ngài.

Thấy Rufus ấp úng không đáp, ngài bá tước hơi cau mày, bất ngờ cúi thấp người, kề đến gần gương mặt nhỏ của cậu. Lập tức, gò má cậu đỏ lên, hai mắt cũng bắt đầu hoảng loạn không dám nhìn thẳng mà đảo khắp nơi. Ngài trầm giọng hỏi lại lần nữa: “Em đang nghĩ cái gì?”

Thật ra ngài muốn hỏi là, rốt cuộc thì em đang nghĩ về ai mà có thể mất hồn cả buổi như vậy. Còn nhớ lần đầu tiên ngài dắt theo cậu đi cùng mình, cái gì cũng khá mới lạ khiến cậu nhóc thơ thẩn mất hồn, thế nhưng hôm nay rõ ràng chỉ đi trong thành phố, vả lại còn không gặp quá nhiều người.

Rufus lắp ba lắp bắp: “Em… em nghĩ về ngài…”

Cậu cố gắng kiềm chế cơn ngượng ngùng vì đột nhiên tiếp xúc quá gần với chủ nhân, hai tay run run nhưng cố làm ra vẻ không có chuyện gì mà giúp ngài mở cúc ở sát cổ ra, đồng thời nhanh trí chọn một vấn đề không đáng xấu hổ nhưng cũng đã quanh quẩn trong đầu mình nãy giờ: “Em… em chỉ đang nghĩ, liệu ngài có muốn dùng thêm chút gì đó cho bữa khuya không? Ban nãy… ngài ăn cũng không nhiều.”

Thấy cậu bé vẫn quan tâm mình như cũ, chỉ là hơi hoảng loạn vì ở gần mình, ngài bá tước hài lòng, nhưng không vội kéo giãn khoảng cách, vẫn duy trì tư thế cúi người như vậy để cậu tháo mở cúc áo, nói: “Không cần, hôm nay ta muốn nghỉ ngơi sớm một chút.”

Việc kề gần thế này khiến ngài bá tước ngửi rõ mùi máu thơm ngọt trên người cậu, cám dỗ không thôi. Mà không riêng gì ngài bá tước, chính Rufus cũng bị mùi thơm nhàn nhạt trên người ngài làm cho mê đắm, nhưng nghĩ tới thân phận của mình, cậu chỉ dám ngửi chứ không dám nghĩ nhiều.

Cậu tự niệm trong lòng: Không được nghĩ linh tinh, không được nghĩ những điều vượt quá giới hạn, như vậy là xúc phạm chủ nhân!

Nhưng mà người ngài ấy thơm quá đi!

Rufus phát sầu, cậu thật muốn vùi mặt vào lòng ngài mà hít lấy hít để.

Có điều rất nhanh sau đó cậu đã để ý đến một việc khác, đủ để tạm thời xua đi mớ suy nghĩ lộn xộn trong đầu, cậu giúp ngài cởi áo ngoài ra, sau đó nắm lấy bàn tay của ngài, lo lắng nói: “Chủ nhân, thân nhiệt ngài vì sao lại càng lúc càng thấp như vậy? Ngài lạnh lắm không? Hôm nay em lại lấy thêm một tấm chăn vào cho ngài nhé.”

Ngài bá tước trở tay nắm lấy cái tay nhỏ mềm của cậu, mặc dù trong lòng bàn tay cậu có vài vết chai nhỏ nhưng da thịt vẫn rất mềm.

“Là do cơ thể em quá ấm áp.” Chỉ nói như vậy, ngài buông tay ra, chậm rãi lên giường: “Không cần thêm chăn, đêm nay cũng không cần thêm củi, em về phòng nghỉ ngơi đi, đừng ra ngoài đi lung tung.”

Rufus lo lắng: “Nhưng nếu không thêm củi thì gần sáng sẽ bị lạnh, trời càng lúc càng rét hơn, em lo lắng…”

“Rufus, nghe lời ta.”

Rufus thở dài, đáp vâng một tiếng rồi ngoan ngoãn trở về nghỉ ngơi.

Cậu không biết lúc cậu vừa rời đi, người đàn ông ngồi trên giường thở ra một hơi tựa như trút được gánh nặng nhưng cũng tựa như bỏ cuộc. Không ai biết ngài đã phải kiềm chế thế nào để không ôm lấy cậu bé có hương thơm ngọt ngào kia, liếm láp chiếc cổ và xương quai xanh mảnh khảnh, nhấm nháp từng tấc một sau đó cắm sâu cặp răng nanh bén nhọn của mình vào nó, đâm thủng làn da kia, để máu tươi ấm nóng rót đầy khoang miệng, xoa dịu cổ họng khát khô như lửa đốt.

Cậu nói không sai, thân nhiệt của ngài ngày càng hạ thấp, đó là bởi vì thời gian dài không uống máu, ngay cả chính ngài cũng nhận ra sắc mặt mình còn trắng bệch hơn khi trước.

Ngài bá tước cúi đầu nhìn hai tay mình, trong bóng tối, móng tay bắt đầu dài ra, mà hai răng nanh cũng vậy. Ngài thở dài: Không nỡ làm em đau.

Đêm hôm đó Rufus ngủ hơi chập chờn, chưa đến nửa đêm đã giật mình tỉnh lại, sau đó không ngủ tiếp được nữa.

Đi tới đi lui trong phòng, cậu vẫn quyết định mang thêm một ít củi lên phòng chủ nhân, thầm nghĩ chỉ thêm vào một ít đủ cháy đến khi ngài rời giường là được.

Cậu cứ tưởng nửa đêm trong dinh thự chỉ có mình hay chạy ra ngoài để châm củi vào lò sưởi cho chủ nhân. Nào biết hôm nay ngoại trừ cậu ra thì còn có người khác.

Chỉ mới đến đầu hành lang mà Rufus đã nghe thấy tiếng của quản gia Hilda. Cô đang đứng trước cửa phòng của chủ nhân, tay cầm giá cắm nến đang cháy sáng, mặt hướng vào khoảng tối bên trong phòng mà nói: “Chủ nhân, xin ngài lần sau đừng tự ép mình như vậy.”

Rufus giật mình đứng khựng lại, trễ vậy rồi mà chị ấy vẫn chưa ngủ ư? Cậu lấy làm khó hiểu.

“Khi không quá cần, ta sẽ không đụng đến người khác.” Giọng của chủ nhân đáp lại. Nhưng vì khoảng cách quá xa, Rufus không nghe rõ được, mà chỉ nghe thấy quản gia nói tiếp.

“Vâng, ngài hãy nghỉ ngơi, nếu còn cần thêm thì Hilda sẽ gọi người hầu khác.”

Rufus đang định bước lên nghe vậy thì dừng.

Chủ nhân muốn gọi người hầu khác ư?

Còn chưa nghĩ được gì nhiều, cậu đã thấy có một hầu gái bước ra từ phòng ngài.

Quản gia Hilda đang đứng trước cửa hơi nghiêng người để hầu gái kia rời đi.

Trong bóng đêm, tuy chỉ có ánh sáng từ giá cắm nến trên tay quản gia nhưng cũng đủ để Rufus thấy rõ sắc mặt xám trắng và bước chân run rẩy bất ổn của hầu gái kia. Cô ta một tay ôm cổ của mình, một tay vịn vào tường mà rời đi thật chậm.

Nhìn kỹ, Rufus phát hiện cổ cô được quấn một vòng vải trắng băng bó vết thương, không rõ là mới bị thương hay đã bị trước đó.

Có thứ cảm giác khó miêu tả dâng lên trong lòng, Rufus ngây người ở đầu hành lang, tim như hụt hẫng. Trong đầu cậu dâng lên những câu hỏi không có ai giải đáp, mà quanh đi quẩn lại nhiều nhất là vì sao chủ nhân có việc cần lại không cho gọi cậu.

Quản gia Hilda đúng lúc cảm nhận được điều gì đó, cô quay đầu lại, trông thấy bóng dáng nho nhỏ đang đờ người ở phía bên kia hành lang.

“Rufus!”

Cậu giật mình, vội cúi đầu che giấu vẻ thất thố: “Quản gia Hilda…”

Hilda cau mày, thầm than trong lòng, chuyện này thật không đúng thời điểm.

Khi cô định cất tiếng nói gì đó thì ngài bá tước đã bước ra khỏi phòng, đứng phía sau cô mà nhìn thẳng vào Rufus, ánh sáng từ giá cắm nến bị thân thể Hilda chắn bớt, khiến bóng tối xung quanh như sắp sửa hòa làm một với ngài.

Trong thoáng chốc, Rufus không biết có phải mình nhìn lầm hay không, nhưng dường như ở khóe miệng ngài có một vệt màu đỏ không rõ là gì.

Giọng nói của ngài mang theo sự cứng rắn, còn có một ít tức giận: “Vì sao em lại ở đây?”

“Em…” Rufus ấp úng: “Em định…”

“Thêm củi vào lò sưởi? Ta nhớ mình đã nói rằng đêm nay không cần.”

Lần đầu tiên Rufus đối mặt với sự tức giận mà chủ nhân dành cho mình, cậu hoảng loạn, lại có chút sợ hãi, nhưng không phải sợ bị ngài mắng, đánh, hay thậm chí là trừng phạt, mà là sợ bị ngài ghét bỏ.

Làm sao bây giờ?

“Em… em…” Cậu càng hoảng thì lại càng không biết nói gì, gương mặt nhỏ vì cho rằng mình phạm sai lầm nghiêm trọng mà trở nên mếu máo như sắp khóc.

Ngài bá tước chỉ yên lặng nhìn cậu hồi lâu rồi trầm giọng nói: “Hilda, đưa em ấy trở về đi.”

Nói rồi ngài quay trở lại phòng, đóng sầm cửa.

Rufus cúi gằm đầu, hối hận không thôi, vì sao mình lại không nghe lời ngài?

Hilda đi đến gần cậu nhóc, đẩy nhẹ: “Đi thôi.”

Cách một cánh cửa, ngài bá tước ở phía bên kia quệt đi vết máu trên khóe môi mình.

Vẫn đói, không phải là em ấy thì không được rồi.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!