PHONG NGOA

Chương 15: Chuyện gì xảy ra trong phòng giám đốc?

Hoàng Bách dùng hai tay ôm lấy cái mặt vô hình, nheo mắt nhìn, nhưng cái anh nhìn thấy chỉ là bức tường phía sau, anh nhịn không được mà xoa nắn nó, trong lòng thầm nghĩ: Thật muốn được trông thấy em ấy, đã hai ngày không được nhìn, nhớ. 

Bỗng nhiên cái mặt kề sát lại gần, có gì đó ẩm ướt chạm lên môi, quét đến khoé miệng anh, sau đó luồn vào giữa hai cánh môi. Nó mềm mềm, anh biết đấy là lưỡi cậu, bèn há miệng thuận theo mà ngậm lấy, mút mát. Dần dà, chiếc lưỡi kia đẩy vào càng sâu, có cánh tay rắn chắc đặt lên eo anh, siết chặt, kéo anh áp sát vào một lồng ngực trần trụi trơn láng. 

“Ưm…” Anh hừ nhẹ một tiếng, nghiêng đầu làm nụ hôn sâu thêm, hai tay cũng chuyển sang câu lấy cổ cậu, nhiệt tình đáp trả chiếc lưỡi linh hoạt đang làm càn trong miệng mình. Vừa hôn anh vừa bị cậu đẩy lùi về sau, đến khi bị đè lên phiến cửa gỗ mới dừng lại, trước mặt rõ ràng không nhìn thấy ai nhưng quanh chóp mũi là hương quế đặc trưng nồng nàn, còn có hơi ấm và cảm giác về một lồng ngực mạnh mẽ bao bọc, khiến anh lâng lâng khó tả. Cái kiểu rõ ràng là ân ái với người yêu nhưng lại chẳng khác nào chỉ mình anh tự biên tự diễn vừa có chút lúng túng xấu hổ lại vừa kích thích, thật khó mà diễn tả thành lời.

Làm tình trong văn phòng… ngày trước từng làm một lần, rất kích thích, hiện tại người yêu nhỏ đòi hỏi, cớ gì không chiều? Chưa kể, kỳ thực hai ngày trước anh cũng đang có ý định đó. 

Trong lúc hôn nồng nhiệt anh bỗng sực nhớ hộp “đồ nghề” mà mình đặt mua còn giấu trong tủ ở phòng nghỉ. Bèn đẩy Ali ra, cái hôn đang triền miên ướt át, cậu không nỡ mà ráng kéo dài thêm một hơi, mút mạnh đến mức làm lưỡi anh tê rần. 

“Ưm!” Hoàng Bách nhíu mày, khó khăn lắm mới dứt được, anh dựa vào cửa thở dốc, thì thào: “Về phòng anh đã nhé.”

Chỉ nghe thấy Ali cười khẽ, tiếng cười vốn nên trong trẻo sau một nụ hôn cuồng nhiệt đã khàn đi đôi chút, cậu sờ bờ môi bị hôn đỏ của anh, thì thào: “Em biết bí mật nhỏ của anh rồi nha.”

Hoàng Bách chớp mắt, không kịp phản ứng, Ali nhìn anh như vậy kiềm không được mà cười càng thêm vui vẻ. Cậu ghé vào tai anh, rù rì bằng một giọng điệu xấu xa: “Em phát hiện…. có một chiếc túi đen giấu trong tủ của anh đó.”

Cái kiểu rù rì bên tai này giống như có một sợi lông vũ quẹt vào lòng vậy, tim Hoàng Bách lại đập lệch nhịp, mặt anh bỗng dưng đỏ bừng, không kịp đề phòng đã bị cậu lật tẩy làm anh lúng túng, anh túm cái tay đang ôm eo mình: “Sao… sao em phát hiện?”

Mớ gel bôi trơn phiên bản giới hạn đó là anh tốn công sức canh thời gian đúng lúc nhà sản xuất vừa mở đơn hàng đã giành giật mà đặt trước, không dễ chút nào bởi vì số lượng không nhiều, thời gian PR sản phẩm trước đó của công ty ấy đã nhấn mạnh mùi hương và tác dụng được kèm theo rất đặc biệt, vì vậy giữa vô vàn người cũng đang canh chừng đón mua, anh thành công giành được một phần đã rất may mắn rồi. Vốn định tạm thời giấu đi chờ sang tuần là sinh nhật cậu sẽ chuẩn bị cho đêm hôm đó tạo một chút bất ngờ tình thú, vậy mà bây giờ lại lộ tẩy. Bình thường thứ sáu mỗi tuần cậu mới dọn dẹp phòng ở công ty của anh, có ngờ hôm nay lại sớm hơn chứ. 

Hoàng Bách muốn trở về phòng, Ali tất nhiên đồng ý, cậu cũng muốn dùng thử mấy tuýp gel đặc biệt kia. 

Trên đường trở về phòng, Hoàng Bách nắm tay cậu suốt cả đoạn, lúc băng ngang chỗ làm việc của thư ký và trợ lý, anh lại đeo lên gương mặt lạnh lùng thường ngày, không chút đổi sắc, cứ thế đi qua, có điều đôi môi đỏ sưng vẫn quá bắt mắt, khiến cô nàng Gia Yên nhịn không được phải hỏi: “Sếp, anh…”

Hoàng Bách hơi dừng chân, đưa mắt nhìn cô nàng. Gia Yên chỉa chỉa môi mình ám chỉ: “Sếp không sao chứ ạ?”

Hoàng Bách khựng lại, mặt càng thêm lạnh, kỳ thật là đang che giấu sự lúng túng trong lòng, ăn vụng bị trợ lý phát hiện, làm không tốt sẽ hỏng mất hình tượng! Nguy cơ ngập tràn!

Anh mím môi, trong đầu lướt qua muôn vàn lý do, nhưng vẫn không tìm được cái cớ nào hợp lý để biện hộ, chỉ có thể trầm giọng hỏi ngược lại: “Sao là sao?”

Gia Yên: Éc? Môi sếp hình như hơi sưng cơ mà… chẳng lẽ do mình nhìn lầm? 

Nhưng nghĩ đến nghĩ đi cô thấy sếp vẫn không có biểu hiện gì khác lạ, thật sự cho là mình nhìn lầm, bèn cười xấu hổ: “À, không có gì ạ.” Nói rồi cô nhân tiện lấy ra một xấp tài liệu mình vừa chỉnh lý xong, đưa cho anh: “Thứ cần cho buổi hẹn với chủ tịch chiều nay ạ.”

Hoàng Bách thở phào một hơi, thầm nghĩ cô trợ lý này đúng thật là biết điều, anh rất hài lòng, bèn đưa cánh tay rảnh rỗi của mình lên cầm lấy, sau đó tiếp tục đường đường chính chính trở về văn phòng của mình, bỏ lại Gia Yên vẫn còn hơi thất thần suy nghĩ.

Cô nàng chỉ để ý phía trên mà lại không để ý phía dưới, thế nên cô hoàn toàn không thấy được một cái tay khác của anh đang nắm lại một cách bất thường, dáng vẻ hệt như đan xen năm ngón tay với ai đó. 

Hoàng Bách vừa về tới phòng, cửa vừa đóng là Ali đã ôm lấy anh, lần nữa điên cuồng hôn môi, cả hai ngậm lấy môi và lưỡi đối phương, không ngừng liếm láp trao đổi chất dịch cho nhau. 

Tay Ali cũng không rảnh rỗi, cậu cấp bách xốc áo sơ mi của anh ra khỏi quần, sờ vuốt vòng eo dẻo dai của anh, sau đó muốn cởi bỏ thắt lưng quần. Hoàng Bách cũng nhiệt tình đáp lại, anh quấn lấy chiếc lưỡi đang vói vào trong miệng mình, tiếng rên hừ hừ khi có khi không truyền ra từ kẽ hở giữa hai người. 

Anh không nhìn thấy cậu, vậy nên chỉ phó mặc cho bản năng mà nhắm mắt lại, tay không ngừng vuốt ve cơ thể ấm nóng đang kề sát mình. Trong phòng yên tĩnh lặng, tiếng lạch cạch của thắt lưng vang lên, sau đó rơi xuống sàn đánh cộp, tiếp đến là khoá kéo nhanh chóng bị kéo mở, quần âu tuột xuống, anh nhấc chân đá nó ra. 

Ali đã thò tay vào chiếc quần lót gồ cao của anh, nắm lấy vật thể nóng rực mà ban nãy đã bị mình khiêu khích một trận. Khoái cảm bắt đầu truyền tới từ thân dưới, nụ hôn cuồng nhiệt cũng đã đến hồi kết thúc, Hoàng Bách mang theo đôi môi sưng đỏ rời đi, anh liếm khoé miệng, nhìn vào không trung vô hình trước mặt, khàn giọng nói: “Trưa nay anh tưởng chỉ có dưa hấu tráng miệng, không ngờ bây giờ lại có thêm cả quýt.”

Ali bật cười: “Quýt này ngọt không anh?”

Hoàng Bách liền dò đầu về phía trước, lần nữa chạm được vào cánh môi mềm kia, anh mút nhè nhẹ, đáp: “Để anh nếm lại một chút xem…”

Ali cười vui vẻ để anh liếm mút môi mình, tiếng chùn chụt vang lên không ngừng, cậu thỉnh thoảng còn đùa giỡn mà vươn lưỡi ra chạm vào lưỡi anh một cái rồi rụt về: “Sao anh? Ngọt không anh?”

“Ừm, ngọt lắm, ăn đến nghiện.” 

Nói rồi anh bỗng nhiên tấn công cậu, ôm lấy mặt cậu hôn sâu lần nữa, vừa hôn vừa đẩy cậu đi về phía bàn làm việc của mình, chủ động kéo cậu để cậu đè lên người mình.

Ali chống tay lên bàn, khó khăn dứt khỏi nụ hôn nóng như lửa của anh. Cậu lướt xuống, xốc áo sơ mi và cà vạt của anh lên, bắt đầu ngắm nhìn cơ thể của người yêu, trên bụng, eo, và ngực anh vẫn còn trải đầy dấu ấn của trận làm tình ngày hôm qua, lấm tấm giống như những nụ hoa đào hé mở vào thời điểm đầu xuân, cực kỳ xinh đẹp. 

Ali một tay ve vuốt từng đường cong trên người anh, một tay vén áo anh, nói: “Anh giữ chúng đi, em muốn liếm đầu vú anh.”

Vành tai Hoàng Bách đã đỏ bừng, anh cúi đầu, dùng miệng cắn giữ áo và cà vạt, mặc kệ nó trở nên nhăn nhúm, hai tay thì chống ra sau, ưỡn ngực lên, để lộ hai đầu vú đỏ hồng của mình như muốn dâng đến miệng cậu. 

Ali bị dáng vẻ mời gọi của anh làm cho bốc hoả, tư thế kia cứ như thể chỉ cần cậu muốn là cậu cứ việc lấy, nó khiến cậu khó mà kiềm chế được ham muốn. Cậu nhanh chóng vùi đầu vào, ngậm lấy nơi xinh đẹp kia của anh, bắt đầu dùng đủ mọi cách mà kích thích chúng, khi thì cắn nhè nhẹ, khi lại mút như một đứa trẻ cần sữa mẹ, đầu lưỡi cực kỳ linh hoạt, đùa giỡn cho hạt đậu đỏ kia càng lúc càng sưng lên. 

Hoàng Bách hừ nhẹ, theo sự trêu chọc của cậu mà khó lòng nhịn được, từng luồng điện nhỏ cứ không ngừng lan ra từ đầu vú đang được phục vụ, khiến anh không thể không ngửa đầu tận hưởng. Lúc ngửa đầu miệng cũng thả lỏng khiến vạt áo sơ mi rơi xuống, trùm lên đầu Ali. 

Cậu phải tự tay vén lên trở lại mới có thể ngắm nhìn vẻ mặt anh, nhìn anh đê mê mà yêu thích không thôi. Cậu chuyển hết bên này đến bên kia, phục vụ chu đáo, hoàn toàn không thiên vị bên nào. Mấy phút sau, hai bên đầu vú đã bị cậu liếm mút ướt nhẹp, đỏ và sưng lên.

Mà bên dưới của Hoàng Bách lúc này cũng đã cứng đến khó chịu, vật thể kia bị bó buộc trong quần lót đã sớm chảy đầy nước. Ali nhận ra, nhanh chóng lột phăng chiếc quần, cũng đúng lúc Hoàng Bách chịu không nổi nữa, anh đưa tay nâng đầu cậu lên, để cậu rời khỏi ngực mình: “Em làm chúng tê rần rồi.” 

Ali cười khẽ, cậu hôn nhẹ chúng hai cái: “Vậy em làm nơi khác của anh tê nha.”

Nói rồi cậu bắt đầu dời chiến trường xuống nơi càng thêm riêng tư của anh.

Hoàng Bách không nói gì, chỉ mím môi, mặt mày nóng rực, vành tai đỏ ửng, hai chân chủ động tách ra, phô bày nơi đó của mình. 

Bỗng nhiên từ bên cạnh ống cắm bút có một tuýp nhỏ bay lên, lơ lửng trên không trung. Nãy giờ vì hưởng thụ và tập trung làm chuyện người lớn nên Hoàng Bách không để ý thấy trên bàn mình từ khi nào thì nhiều ra thêm một vật. Vừa nhìn một cái anh đã biết đó là gì. Trên nắp tuýp rõ ràng còn giấy dán chữ limited chưa bị xé mở kìa. 

Ali lắc lư nó trước mặt anh: “Socola bạc hà, mình dùng mùi này nha, em chọn trong ‘chiếc hộp bí mật’ của anh đó.”

Hoàng Bách đỏ mặt, anh vỗ nhẹ lên ngực cậu, hộp bí mật gì chứ, tên nhóc này lại trêu anh. 

Anh thấy cậu vặn mở nắp rồi đưa lên mũi ngửi ngửi: “Thơm lắm anh.” Nói rồi cậu bóp ra một ít, dung dịch gel trong suốt có chút nhũ lấp lánh kỳ lạ, trông rất đẹp. Ali oa lên một tiếng: “Đúng là của nhãn hiệu cao cấp có khác.”

Nói rồi cậu nâng hai chân anh lên, bôi vào cửa động nhỏ đang khép chặt, dường như thứ chất lỏng này chỉ cần dính vào da thịt là sẽ bị nhiệt độ nóng của cơ thể làm cho trở nên dậy mùi, hương bạc hà the mát cùng với cái ngọt đắng của socola đang bắt đầu toả ra, không cần kề sát cũng có thể ngửi thấy, thơm lạ lùng. 

Ali liếm khoé môi: “Anh à… nơi đó của anh ướt quá.”

Hoàng Bách mím môi, nằm trên bàn làm việc, dùng hai tay giữ lấy chân mình, tách ra càng thêm rộng để cậu dễ bề hành sự. Nghe cậu nói như vậy thì đáp trả: “Em vừa bôi gel lên, đương nhiên là ướt.”

Ali lại được nước lấn tới mà chọc ghẹo anh: “Nhìn thật ngon miệng.”

Nói rồi cậu cúi xuống hôn lên mặt đùi trong của anh, ở vị trí gần ngay nơi đó: “Còn thơm nữa.”

Mặt Hoàng Bách đã rất đỏ, anh thở nặng nề, vươn một tay lần mò về phía cậu, bắt lấy khúc thịt thô to cứng ngắc của cậu, khàn giọng hỏi: “Vậy em có muốn thưởng thức không?”

“Dạ muốn.” Ali đáp không chút nghĩ ngợi.

“Vậy mau lên. Anh muốn ăn tráng miệng bằng quýt nhỏ.”

“Ha ha, của em không nhỏ đâu.” Nói rồi cậu nhắm chuẩn xác vào cửa động mềm mại ướt át của anh, đâm thẳng vào. 

Bởi vì ngày hôm qua đã làm mấy trận nên bây giờ cũng không cần mở rộng nữa, dùng nhiều gel bôi trơn là gần như có thể đi vào ngay lập tức. 

Ali vừa cắm vào anh đã rên lên một tiếng, không rõ là vì quá thoải mái hay là có chút khó chịu, nhưng dù là cái nào thì những đầu ngón chân của anh cũng đã cong hết cả lại, bắp đùi run lên, hầu kết không ngừng trượt lên trượt xuống. 

Ali hạ thấp người cắn vào cổ anh, sau đó bắt đầu những cú thúc đẩy có quy luật và đầy sức mạnh. Hai tay cậu vịn lấy eo anh, giữ chặt anh nằm trên bàn làm việc để anh không bị lực đạo của mình đẩy ra xa rồi lại phải kéo anh trở về. Động tác của cậu, nhịp độ và cách đong đưa thân dưới của cậu như một điệu vũ vừa dứt khoát lại vừa mạnh mẽ, khiến Hoàng Bách nhanh chóng hãm sâu vào sóng tình nồng cháy.

Đôi chân dài của anh chẳng biết từ khi nào đã quắp lấy hông cậu, như một bản năng mà mỗi lần cậu kéo con dã thú của mình ra là anh lại siết chân muốn cậu đẩy mạnh vào. Tiếng rên rỉ khi trầm thấp, lúc cất cao, cứ tràn ra khỏi miệng mà khó lòng kìm nổi. 

Ali vùi đầu bên cổ anh, không ngừng liếm láp cổ và hõm vai, gặm cắn xương quai xanh của anh để lại chi chít những đốm đỏ, vết mới đan xen vết cũ, như một con thú khát máu, lại như một vũ công đang để lại bước chân của mình trên sân khấu, hoang dã và nghệ thuật đan xen. Xem ra, buổi trưa hôm nay cả hai không còn thời gian để ngủ rồi.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!