PHONG NGOA

Chương 14: Rượu

Khi bữa liên hoan nhỏ diễn ra, Sam mới biết đây kỳ thật là tiệc chúc mừng sinh nhật theo tháng cho nhân viên, các nhân viên có ngày sinh trong tháng sẽ nhận được một phần quà nhỏ và phong bì, đây là sự kiện thường thấy ở mỗi công ty.

Lúc Sam bị trưởng phòng bất ngờ chụp cái nón tam giác bằng giấy dán đầy hoa và kim tuyến lên đầu mới sực nhớ ra người duy nhất có sinh nhật trong tháng… chính là mình. 

Khi cậu hãy còn ngơ ngác thì đã bị chụp một tấm hình cùng với mọi người rồi. Trong hình anh Vỹ đứng sau lưng cậu, một đặt tay lên vai cậu, mắt không hề nhìn camera mà cúi đầu nhìn cậu, nở nụ cười dịu dàng, mọi người thì tụ tập xung quanh cậu và anh làm đủ mọi tư thế và kiểu dáng hài hước, ngay cả chính cậu khi đội cái nón giấy, tay cầm ổ bánh kem trông cũng ngu ngơ rất buồn cười. 

Có lẽ vì tháng này chỉ có một mình cậu là nhân vật chính thế nên cậu cũng là đối tượng duy nhất bị mọi người chuốc rượu. Cậu không giỏi uống rượu lắm nên đến giữa buổi tiệc thì đã bắt đầu ngà ngà say, hơi men khiến mặt cậu hồng hồng, đôi mắt sáng rực bình thường lúc này phủ lên một lớp sương mơ màng khiến anh càng lúc càng không thể rời mắt khỏi cậu.

Đúng lúc này, anh trông thấy gã Lý Văn Mạnh cầm một ly rượu đi về phía cậu. Anh biết Sam không thích cái gã này chút nào, bình thường nếu có thể thì cậu sẽ tránh xa tám cây số, nhưng bây giờ có lẽ là vì say nên cậu phản ứng khá chậm. Khi thấy rượu bỗng nhiên được đưa đến trước mặt thì phản ứng đầu tiên của cậu là cười cười nhận lấy ly rượu trong khi vẫn chưa nhận ra người đưa là ai.

Anh thấy thế thì khẽ cau mày, mắt nhìn chằm chằm vào ly rượu trên tay cậu, sau đó đứng dậy bước đến bên cạnh cậu. 

“Sam, em uống hơi nhiều rồi, lát nữa làm sao về nhà?” Vừa nói anh vừa cúi thấp người lấy lại ly rượu trong tay cậu làm cậu ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn anh, vẻ mặt ngốc ngốc đáng yêu khiến anh không kìm được mà xoa đầu cậu một cái, sau đó mới nhìn sang gã Lý Văn Mạnh, cười nhạt: “Em ấy không uống nổi nữa đâu, ly này để tôi uống thay vậy.”

Gã ta còn chưa kịp tỏ vẻ gì thì anh đã ngửa đầu uống cạn, rượu mang theo mùi vị là lạ trôi vào cổ họng khiến ánh mắt anh sa sầm xuống, nhưng chưa đầy một giây sau anh đã vờ như không có gì mà chép miệng một cái, ra vẻ tò mò hỏi: “Anh bỏ cái gì trong này vậy?”

Nếu là người bình thường thì chắc chắn không thể nhận ra được, nhưng anh vốn đâu phải người, nụ vị giác khác biệt giúp anh dễ dàng nhận ra có thứ thuốc nào đó bị trộn lẫn trong rượu.

Có lẽ là vì tiếng nhạc và ồn ào náo nhiệt xung quanh át đi nên mọi người nhất thời không chút ý đến chuyện diễn ra bên này, mà giọng của anh cũng không quá lớn, chỉ vừa đủ cho gã đứng đối diện nghe được mà thôi. 

Gã Lý Văn Mạnh vốn ôm một ý định không thể đưa ra ánh sáng, đột nhiên bị cắt ngang rồi còn bị vạch trần như vậy thì thầm chửi trong lòng. Tất nhiên gã không thể nói mình đã bỏ thứ gì vào trong rượu, nhưng gã biết tác dụng của nó. Gã bèn vờ như mình thật bình tĩnh mà nói láo: “Ban nãy tôi nhờ nhân viên pha thêm một ít rượu khác vào, vị rất ngon.”

Anh nghe vậy thì nheo mắt nhìn gã một lúc, trong lòng suy tính gì đó rồi nở một nụ cười không có chút giả tạo nào: “Hóa ra là thế, đúng là rất ngon nhưng nồng độ có hơi cao, Sam vẫn không nên uống nữa.”

Gã thầm thở phào một hơi, cảm thấy đã lừa được tên sếp ngu xuẩn này thì hừ một tiếng trong lòng, thầm nghĩ lát nữa hắn ta đừng hòng yên ổn với ly rượu đó. Chờ nó phát huy tác dụng, cái tên sếp phá rối này sẽ phải rời khỏi đây sớm thôi, khi đó gã lại thực hiện tiếp cũng được! Con mồi gã đã nhắm tới thì không thể thoát khỏi tay gã.

Chuyện kể ra thì chậm nhưng đôi lời qua lại cũng chỉ trong vòng chưa đầy một phút, lúc này Sam đã sớm nhận ra người đưa rượu là ai, cậu cau mày, có lẽ vì say nên không giấu được suy nghĩ của mình, cậu thậm chí còn dịch ghế muốn cách xa gã một chút, sau đó ló mặt ra từ sau lưng anh Vỹ, ghét bỏ nói: “Anh Mạnh, chúng ta không thân lắm đâu.”

Gã vốn định nói thêm gì đó nhưng nghe vậy thì cứng họng, đành phải hậm hực trở lại chỗ ngồi của mình. Gã hoàn toàn không biết cái thứ gã cho vào rượu kia chẳng có một chút tác dụng nào với anh, hay nói chính xác hơn là… đối với côn trùng.

Sau khi đuổi được gã đi, anh Vỹ kéo một cái ghế chen vào ngồi cạnh Sam, dịu giọng hỏi: “Sao hôm nay em uống nhiều vậy?”

Sam thấy anh ngồi cạnh thì vui vẻ đến mức cười hì hì, nếu có cái đuôi phía sau nó chắc hẳn đã vểnh lên rồi lắc lư liên tục rồi: “Hôm nay em rất vui.”

“Vì được chúc mừng sinh nhật à?” 

Sam lắc đầu, miệng ứ ừ hai tiếng tỏ vẻ không phải. Hiếm khi thấy dáng vẻ trẻ con này của cậu, anh không khỏi mỉm cười, hóa ra lúc say cậu đáng yêu như vậy.

“Thế thì vì cái gì?”

“Vì… vì hôm nay em phát hiện, anh Vỹ cũng hay nhìn lén em…”

Anh nhướn mày, thầm nghĩ mình bị phát hiện rồi à, cũng phải, mỗi lần nhìn cậu anh không hề có ý định che giấu gì, số lần tầm mắt chạm nhau trong ngày quả thật có hơi nhiều. Anh cười khẽ một tiếng, cố ý chọc ghẹo bằng cách sửa lời của cậu: “Không phải nhìn lén em, là ngắm em đó.” 

Công khai rõ ràng mà ngắm không chút e dè.

Sam sửng sốt một chút, sau đó mặt đỏ lên, thẹn thùng hỏi ngược lại: “Th-thật ạ?”

Anh gật đầu: “Đương nhiên. Nhưng chỉ như vậy mà em đã rất vui à?”

“Cũng… cũng không hẳn, còn có chuyện khác nữa.” Sam ngại ngùng gãi gãi đầu, không biết phải nói tiếp như thế nào nên nhón lấy một miếng trái cây trên bàn, bắt đầu gặm để che giấu vẻ bối rối của mình.

Dáng vẻ dễ thương của cậu giống như một sợi lông gãi nhẹ vào lòng anh, nụ cười lại nở rộng, anh kề đến gần cậu, nhỏ giọng hỏi: “Còn lý do nào nữa?”

“Vì… ừm, em phát hiện một điều…” Sam ngập ngừng, nhìn anh một cái nói: “Em phát hiện hình như anh Vỹ cũng thích em.”

Anh nhướn mày, trong lòng nghĩ thầm, men rượu khiến em ấy không làm chủ được lời nói rồi, cứ thế mà huỵch toẹt ra ư? Anh không phủ nhận cũng không thừa nhận mà hỏi ngược lại: “Cũng?”

Sam nghe anh hỏi thì hơi cứng người, sau đó không biết nghĩ gì trong lòng mà gan dạ nhìn vào mắt anh thừa nhận: “Em thích anh Vỹ.”

Nếu là bình thường, có cho cậu mười cái gan cũng chưa chắc cậu dám nói ra ở thời điểm này, cái thời điểm khi mà mọi thứ vẫn chưa hoàn toàn rõ ràng hay chắc chắn rằng anh cũng có cảm tình với mình. Nhưng rượu khiến cậu bây giờ trở thành đứa nghĩ gì nói đó, dù vẫn biết ngại nhưng nói xong lại tròn mắt nhìn anh, chớp chớp chờ đợi câu trả lời…

Đối diện với lời tỏ tình đột ngột của Sam, anh khẽ liếc mắt nhìn xung quanh, phát hiện không ai để ý đến mình và cậu thì nắm lấy tay cậu kéo đi ra ngoài. 

Trong đầu Sam hiện đầy dấu chấm hỏi, còn có chút lo lắng. Sao anh lại kéo mình ra ngoài? Vậy rốt cuộc là anh có thích mình không? Hay là anh không thích mình nên giận vì mình tỏ tình ở chốn đông người như thế? Anh kéo mình ra ngoài là muốn đánh mình ư?

Đủ loại suy nghĩ linh tinh ùa lên làm cậu căng thẳng, vừa bị anh dắt đi thẳng ra bãi đỗ xe vừa sợ hãi nói: “A-anh Vỹ… em x-xin lỗi…”

Người đàn ông đi phía trước nghe thấy vậy thì đột nhiên dừng bước khiến cậu đâm sầm vào lưng anh, chóp mũi đỏ lên. Anh quay đầu nhìn cậu, cau mày hỏi: “Sao lại xin lỗi?”

Cậu căng thẳng nói: “Vì… vì đã tỏ tình ở chỗ đông người… l-làm anh khó xử.” Nói đến đây thì cậu ngửa đầu nhìn anh, sốt ruột giải thích: “Em không phải cái kiểu muốn làm anh khó xử để anh đồng ý đâu! Em… em có thể thề là lúc nãy không có ai để ý đến chúng ta! Tiếng nhạc rất ồn… với lại em nói nhỏ lắm, chỉ có anh nghe thấy thôi!”

Cậu chỉ mới nói tới đó thì đột nhiên người đàn ông trước mặt cúi thấp đầu xuống, gương mặt điển trai của anh càng lúc càng gần, sau đó cậu cảm giác được môi mình tiếp xúc với cái gì đó thật mềm và ấm áp. Cậu im bặt, hai mắt mở to nhìn anh, phải mất mấy giây cậu mới nhận ra rằng anh đang hôn mình, gần như ngay lúc ấy có thứ gì đó nổ oành trong tim cậu khiến nó muốn văng ra khỏi lồng ngực, còn não bộ thì trống rỗng chẳng suy nghĩ được gì nữa.

Ở bãi đỗ xe có không ít người, khách khứa lẫn nhân viên giữ xe, bọn họ đều kinh ngạc nhìn hai người đang hôn nhau kia.

Cái hôn này chỉ ở ngoài miệng và cũng diễn ra khá nhanh, anh tiếp xúc một chút thì lui ra, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cậu mà không khỏi bật cười: “Tôi đâu có khó xử, chỉ là em tỏ tình ở đó thì hơi khó để…” Vừa nói anh vừa nâng tay chạm lên môi mình: “Tôi cảm thấy mình nên tìm một chỗ tốt hơn để hôn em thay vì hôn giữa buổi tiệc như thế, nếu như em không muốn ngày mai bị đồng nghiệp chọc ghẹo.”

Nói xong anh mở cửa xe, nhét cậu vào trong rồi đi vòng sang phía bên kia. Lúc cả hai đều đã lên xe, anh thật dễ dàng kéo Sam qua chỗ mình rồi để cậu ngồi lên đùi, một tay ôm trọn eo cậu, tay còn lại thì giữ sau gáy cậu kéo xuống. Lần này là một cái hôn sâu và đáp án của anh.

===========

Tác giả: Chương sau lên giường rồi khà khà, thật là nôn nóng đến ngày pé Sam có bầu :3 

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!