Rufus ở dinh thự được một quãng thời gian, mỗi ngày đều hầu hạ cẩn thận và tỉ mỉ bên cạnh bá tước, cậu đã sớm nắm và hiểu được hết tất cả những việc mà một người hầu cần làm.
Đôi khi ngài bá tước có công việc phải ra ngoài, ngài đã bắt đầu dắt theo cậu nhóc người hầu của mình.
“Cho em.”
Hôm nay Rufus lại nhận được một túi bánh quy từ chủ nhân của mình. Cậu vui vẻ cười rộ lên, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết, cậu nâng hai tay nhận lấy: “Em cảm ơn chủ nhân.”
Đúng lúc xe đi ngang qua một ổ gà, Rufus ngồi không vững bị đập đầu vào cửa xe.
“Không sao chứ?” Một bàn tay lành lạnh nhẹ nhàng xoa lên chỗ bị đụng đau của cậu.
Rufus hơi ngại ngùng, cậu ngồi nép vào trong thành ghế để tránh cho lại đập đầu, nhỏ giọng nói: “Dạ, em không sao.”
Đây không phải lần đầu tiên cậu được xoa đầu, cậu rất thích mỗi khi được chủ nhân vuốt tóc như vậy, tay ngài dù lạnh nhưng lại rất dịu dàng, cảm giác như thể ngài sẽ bảo vệ cậu… Rufus đã không ít lần tự cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ này của mình, có ai lại nói chủ nhân sẽ bảo vệ người hầu bao giờ chứ? Không biết có phải là ảo giác của cậu hay không, nhưng dường như cậu càng ngày càng đến gần chủ nhân hơn.
Điều đó là tốt hay xấu đây? Cậu không biết, chỉ biết mình vì vậy mà vui vẻ trong lòng.
Cậu mở túi bánh mà chủ nhân vừa bảo David đi mua cho mình, mùi bơ sữa và bột bánh nướng thơm phức tỏa ra. Cậu chìa cả túi ra cho chủ nhân của mình, cười ngọt ngào: “Chủ nhân, ngài cũng ăn.”
Bá tước cúi đầu nhìn bàn tay trắng trắng nhỏ nhỏ trước mặt một lúc, sau đó lại nhìn đến vẻ mặt chờ mong của cậu, không chút do dự mà vươn tay đến lấy một chiếc bánh quy, cho vào miệng. Lập tức, cậu nhóc đối diện lại cười rộ lên, cả gương mặt rạng rỡ như mặt trời.
Mời chủ nhân ăn xong, Rufus mới hí hửng nếm thử. Chờ khi ăn gần nửa túi bánh, một bàn tay to vươn tới nắm miệng túi lại: “Buổi tối đừng ăn quá nhiều đồ ngọt.”
Rufus bèn ngoan ngoãn cột túi bánh lại, để dành ngày mai tiếp tục ăn. Hiện tại xe cũng đã đến nơi, tối nay chủ nhân của cậu có một cuộc gặp mặt để bàn chuyện buôn bán, bọn họ đến một quán rượu khá lớn trong thành phố. Vài ngày trước, khi kề cận bên cạnh bá tước, cậu biết được ông chủ nơi này vẫn luôn muốn tìm cách hợp tác cùng chủ nhân của mình để có thể kinh doanh loại rượu được cho là ngon nhất nơi đây.
Xe rất nhanh đã đến được quán rượu đó.
Dạo gần đây thời tiết thậm chí còn rét buốt hơn, Rufus đã chuẩn bị một chiếc áo choàng lông dày cộm cho chủ nhân của mình, còn xách theo một chiếc ô để đề phòng trời đổ tuyết.
Cậu leo xuống xe, nhìn thấy trước mặt bay lất phất vài bông tuyết nhỏ, tuy rất thưa thớt nhưng vẫn khiến cậu cảm thấy may mắn vì mình suy nghĩ chu toàn.
Cậu bung ô ra, chạy vòng sang phía cửa xe của ngài bá tước ngồi mà mở cửa, sau đó che tuyết cho ngài.
Hai tuần được bồi bổ, kỳ thật Rufus đã có da có thịt hơn cái ngày đầu tiên mà ngài bá tước nhặt về không ít, nhưng chiều cao thì vẫn chưa cải thiện lắm, vẫn còn bé con con cao đến ngực ngài. Vì vậy mà việc che dù cho chủ nhân có chút khó khăn, tư thế trông có vẻ miễn cưỡng và không tao nhã chút nào, nhưng ngài bá tước không quá để ý đến việc đó, chỉ chậm rãi bước đi bên cạnh cậu nhóc người hầu của mình, dù mặt ngoài có vẻ lạnh lùng nhưng thật ra tầm mắt vẫn luôn để ý đến cậu chỉ vì lo lắng cậu sẽ vấp ngã hay trượt chân.
Quán rượu này có thể nói là nơi khá xa xỉ đối với tầng lớp trung lưu, nhưng vẫn luôn đắt khách vào khoảng thời gian này trong ngày.
Hai người chủ tớ vừa xuống xe đã nhận lấy không ít ánh nhìn.
Tầng dưới cùng của quán rượu đa số là các vị khách cũng xem như là “chịu chơi” trong tầng lớp trung lưu, bọn họ từ trước đến giờ luôn thích giao thiệp với các vị quý tộc khác như để học hỏi cách đi đứng, ăn mặc hay thậm chí là cách tiêu xài xa xỉ. Bất cứ một vị có tước hiệu nào xuất hiện ở đây đều sẽ trở thành tâm điểm như vậy, huống chi ngài bá tước còn là người có hình tượng bí ẩn và khó tiếp cận nhất đối với bọn họ.
Ngài ta luôn là kẻ bề trên cao ngạo và lạnh lùng, chưa bao giờ nhìn những kẻ không quan trọng xung quanh nhiều hơn một lần, không thích các buổi tụ họp của giới thượng lưu, rất ít khi xuất hiện trong một buổi tiệc nào đó trừ phi chủ nhân buổi tiệc có mối quan hệ thân thiết với ngài ta. Nhưng nhìn tới nhìn lui, dường như chẳng có ai được xếp vào trong mối quan hệ “thân thiết” này. Vì vậy, đám người trung lưu hay thậm chí là thượng lưu nếu được dịp gặp vị bá tước này ở bên ngoài thì chính là một cơ hội hiếm có.
Lúc này, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn vào bóng người cao lớn uy nghiêm trước cửa quán rượu, ngài khoác một chiếc áo choàng lông đen, tay đeo găng đen chống gậy ba-toong, thân gậy được mạ vàng và điêu khắc tinh xảo, đầu đội mũ cài lông vũ trắng, ánh mắt lạnh lùng ngước nhìn bảng hiệu quán rượu.
Bên cạnh ngài có một cậu nhóc nhỏ con, tướng tá so với ngài có thể nói là lùn tịt, thân cũng choàng một chiếc áo lông trắng muốt, mái tóc đỏ giữa trời tuyết rơi trở nên thật nổi bật. Cậu nhóc đang cố sức nhón chân che ô cho vị bá tước cao lớn kia.
Đám người ngồi bên trong quán rượu đều đổ dồn ánh mắt ra phía ngoài, tiếng xì xào bàn tán vang lên không ngừng.
Có một người bỗng chạy từ trên tầng xuống, tuổi tác trung niên, ăn mặc bảnh bao nhưng có điều tương tá hơi phì nộn cho nên trông chẳng quý phái lắm, song cũng đủ để nhóm khách nhận ra đây là ông chủ nơi này.
Ông ta cau có, vừa vuốt phẳng vạt áo vừa mắng người hầu của mình bẩm báo trễ nải khiến ông ta không kịp ra cửa đứng chờ ngài bá tước, mất đi một cơ hội lấy lòng.
Ông ta vội vàng chạy ra ngoài, cười niềm nở: “Bá tước Sullivan, ngài đến rồi. Xin mời ngài vào trong.”
Bá tước không đáp lại, chỉ hơi rũ mắt nhìn cậu bé bên cạnh rồi mới đi vào.
Rufus rướn người che ô, nhón chân đi theo, đợi chủ nhân của mình hoàn toàn đứng dưới mái hiên của quán rượu mới gập ô lại, giũ giũ tuyết rồi giao cho một người hầu lạ mặt tiến đến phục vụ.
Đám người xung quanh không có ai là không tò mò, sở dĩ đều vì mái tóc đỏ quá mức nổi bật của Rufus, quãng thời gian sống ở dinh thự, thức ăn dinh dưỡng đã chậm rãi tu bổ lại mái tóc xơ ảm đạm thiếu sức sống ngày trước, màu đỏ của tóc sáng rực bắt mắt giữa đám người.
Bên cạnh vị bá tước lạnh lùng này xuất hiện một nhân vật không rõ thân phận, hành xử gần gũi với bá tước nhưng lại đầy đủ kính trọng và cẩn thận, tựa như người hầu nhưng quần áo mặc trên thân lại không giống thứ dành cho người hầu. Điều đó khiến Rufus rước lấy không ít ánh nhìn chòng chọc vào mình, cậu gai người khó chịu nhưng vẫn lờ đi, chỉ ngoan ngoãn theo bên cạnh chủ nhân của mình, sẵn sàng làm bất cứ yêu cầu nào mà ngài đưa ra.
Ngay cả ông chủ của quán rượu này cũng vậy, ông ta rất lấy làm kinh ngạc khi bá tước lại cho phép một người không liên quan cùng tiến vào phòng nghe đàm luận. Ông ta từng không ít lần đến tìm bá tước, biết bên cạnh bá tước có hai cánh tay đắc lực là nữ quản gia và vị tài xế riêng, chỉ có hai người đó mới được phép ở bên cạnh mỗi khi ngài ta làm việc. Vậy cậu nhóc này là ai? Rõ ràng rất lạ mặt nhưng lại có đặc quyền khó hiểu.
Mà càng khó hiểu hơn là cậu nhóc luôn cung kính, quan tâm và săn sóc cẩn thận như thể người hầu đối với chủ nhân của mình.
Ông ta thầm phủ định, không thể nào, một người hầu bình thường sẽ không được ăn mặc như vậy, cũng không được dẫn theo sát bên người như vậy, càng không có chủ nhân nào cứ thỉnh thoảng lại ngắm người hầu của mình một lúc.
Ngài bá tước đã lần thứ sáu bắt gặp tên trung niên trước mắt nhìn liếc cậu bé bên cạnh mình. Vẻ mặt không khỏi lạnh đi, ngài nghiêng thân, tựa vào một bên tay vịn ghế, rút ngắn khoảng cách với cậu bé của mình, nếu không phải còn có cái tay vịn này thì có lẽ nửa thân trên của ngài đã dựa lên người Rufus, lạnh giọng hỏi thẳng: “Ông có vấn đề gì với em ấy?”
Ông chủ giật mình một cái, vội lắc đầu: “Không, không có gì cả. Xin ngài bá tước thứ lỗi cho tôi…” Ông ta quẹt quẹt mũi, ngài bá tước bất chợt thay đổi chủ đề làm ông ta lúng túng, lúng túng hơn là còn bị bắt quả tang đang liếc nhìn tên nhóc kia: “Tôi chỉ tò mò về cậu ta mà thôi, cậu ta…”
Ngài bá tước hừ nhẹ một tiếng, tay phải di chuyển, vòng ra sau eo Rufus mà kéo cậu đứng sát vào thành ghế của mình: “Em ấy là người của ta.”
Ông chủ ngồi đối diện đang nói được một nửa cũng bị động tác trắng trợn của bá tước làm cho tắt tiếng, không hiểu sao lại cảm thấy đây như một lời cảnh cáo, nhưng là cảnh cáo cái gì thì ông ta không hiểu ra được. Có điều ông ta cũng không ngu ngốc, động tác thế kia đã cho thấy điều gì làm sao lại không rõ, trong lòng cũng thầm đổ mồ hôi lạnh vì thái độ liếc nhìn liên tục của mình vừa rồi, lo sợ mình đã vô tình chọc giận ngài bá tước.
Lúc ông ta đang không biết nên đáp lại thế nào thì ngài bá tước đã cầm lấy ly rượu của mình trên bàn, chủ động kéo lại đề tài: “Được rồi, tiếp tục nói đến chuyện giá cả.”
Rufus đứng bên cạnh không hiểu ra sao chuyện lại dời đến mình vài câu, từ nãy giờ cậu vẫn luôn suy nghĩ, chủ nhân bàn chuyện lâu như vậy rồi có lẽ đã quá giờ ăn, ngài có đói không?
Cậu lo lắng khom người đến bên tai người đàn ông đang ngồi cạnh, thì thào gọi: “Chủ nhân.”
Ngài bá tước chỉ cảm thấy vành tai nóng lên vì hơi thở ấm áp của người bên cạnh, đầu theo bản năng mà nghiêng qua, vành tai lành lạnh vô tình lướt qua đôi môi mềm nào đó.
Rufus giật mình, sau đó đỏ mặt rồi lại có hơi lúng túng mà lùi ra một chút: “Chủ nhân, em xuống dưới gọi chút thức ăn mang lên cho ngài nhé, đã qua giờ ăn mất rồi.”
Ông chủ ngồi đối diện mở to mắt kinh ngạc, đúng là hiếm thấy, vị bá tước bí ẩn luôn lạnh như một tảng băng này lại có mặt biểu hiện như vậy. Điều đó khiến ông ta càng thêm tò mò về Rufus, nhưng lại không dám đánh giá cậu nhóc này một cách lộ liễu.
Chỉ thấy bá tước gật nhẹ đầu: “Ừ.”
Rufus rời khỏi vị trí của mình, đi xuống khu vực ồn ào dành cho tầng lớp trung lưu bên dưới.
Add comment