PHONG NGOA

Chương 14: Mơ mộng hão huyền

Trong lúc tắm, Trường Ninh rửa mặt cho cậu, nhịn không được hỏi về lớp ngụy trang của cậu.

“Em đeo mãi có khó chịu không?”

Andrew lắc lắc đầu: “Không khó chịu. Cái này là hàng chuyên dụng cho các phi nhân loại có diện mạo quá khác người muốn ngụy trang để dung nhập vào xã hội loài người, một lần dùng có thể đeo rất lâu, nó còn dung hợp với da thật nên chẳng có cảm giác gì cả. Anh xem, sờ vào cũng hoàn toàn bình thường mà.”

Trường Ninh niết niết má cậu, lại nhéo nhẹ mũi cậu, gật đầu đồng ý: “Đúng là rất bình thường.”

“Ừm, anh sờ lên em cũng có cảm giác như chạm vào da thật vậy đó. Hàng xịn, đắt lắm.”

Andrew ngồi trong lòng Trường Ninh, hai người nói chuyện phiếm một lúc thì đầu cậu gật lên gật xuống ngủ gục, suýt chút nữa cắm vào trong nước. Trường Ninh đỡ lấy cằm cậu để cậu ngửa đầu tựa lên vai mình, ngón tay bên dưới nhẹ nhàng rửa sạch hậu huyệt cho cậu. Chờ đến khi tắm xong, Andrew đã ngủ mất.

Đêm hôm đó không có gì đáng nói xảy ra, ngoại trừ việc Naqvi về khách sạn trễ. Sở dĩ hắn về trễ là vì ngâm nước nóng thoải mái quá nên ngủ quên mất, nếu nhân viên ở đó không gõ cửa thì có lẽ hắn đã ngủ đến sáng rồi đổ bệnh luôn. 

Naqvi vuốt mặt một cái, cảm ơn nhân viên của khu suối nước nóng đã đánh thức mình. Chờ khi nhân viên đi ra ngoài chừa không gian lại cho hắn thu dọn đồ đạc và mặc quần áo hắn mới thở dài chán nản, nhịn không được vói tay xuống nước sờ sờ thứ đã cứng lên của mình. 

Ban nãy dù chỉ chìm vào giấc ngủ một tiếng đồng hồ thế nhưng hắn vẫn nằm mơ.

Nhớ lại cảnh tượng trong mơ, hơi thở bắt đầu trở nên nặng nhọc, cái tay đang xoa nắn dương vật bắt đầu vuốt ve nhanh hơn. Trước mắt như hiện về bóng dáng người trong mơ, ẩn ẩn hiện hiện giữa làn hơi nước bốc lên từ suối nước nóng. 

Naqvi cắn môi, cố gắng nhớ lại những gì mình đã làm, miệng khẽ hé, hắn gọi: “Jasmine.”

Hắn vẫn không nhớ được diện mạo của người nọ, chỉ nhớ được cơ thể kia gợi cảm như thế nào, khiến hắn vừa gặp đã nhịn không được mà vươn tay sờ lên, vuốt ve khắp nơi đầy khao khát. Mà người nọ cũng đáp lại hắn, trao cho hắn một nụ hôn sâu đầy dịu dàng, cơ thể hắn cũng được người nọ ôm ấp.

Naqvi liếm môi, hai mắt nhắm hờ, một tay tăng nhanh tốc độ vuốt ve gậy thịt của chính mình, một tay mô phỏng lại sự đụng chạm của người nọ, tự xoa nắn bản thân, dùng hai ngón tay se se đầu vú đã cương cứng.

Trong mơ, Jasmine của hắn tiến vào cơ thể hắn rất dịu dàng từ tốn, như thể muốn hắn chậm rãi cảm nhận việc bị xâm phạm này. Cảm giác đó khiến hắn dù đã tỉnh cũng phải luyến tiếc và thèm khát, cái lỗ nhỏ phía sau trở nên trống rỗng phát sợ, nhưng hắn không đủ tay để tự thỏa mãn mình, chỉ có thể tự chơi với đầu vú và dương vật phía trước.

Đương lúc làm tình nồng nhiệt, giấc mơ lại bị cắt ngang khiến hắn tỉnh lại với cây gậy thịt sưng đau không có ai an ủi. Naqvi cực khổ nhớ lại giấc mơ, thủ dâm bắn một lần mới bước ra khỏi suối nước nóng rồi nhanh chóng mặc đồ vào. 

Vừa về đến khách sạn hắn đã vọt thẳng lên giường, trùm chăn muốn đi ngủ. 

Thật sự không thể chối cãi là có lẽ dạo gần đây hắn thiếu thốn quá, hầu như vừa ngủ là mơ thấy người đó, ngay cả những giấc ngủ ngắn nửa tiếng mười lăm phút cũng có thể gặp được. Mà vừa rồi, dù đã thủ dâm nhưng hắn vẫn cảm thấy thiếu thiếu, cứ khao khát thứ gì đó, nhớ nhung người nọ không thôi. 

Hy vọng có thể tiếp tục giấc mộng giang dở vừa rồi. 

Quả nhiên vừa nằm xuống, không bao lâu sau hắn đã chìm vào mộng đẹp, tiếp tục làm một trận kịch liệt với người nọ đến khi bắn ra mới thôi. 

Lần này, không hiểu sao hắn lại hứng hơn bình thường, làm đủ mọi loại tư thế, thậm chí còn bị Jasmine của hắn đâm đến mức bắn cả nước tiểu, dương vật cứ nảy lên không ngừng sau đó mới bắn tinh. Lần cao trao này kéo rất dài, khiến hắn nhất thời không tỉnh lại ngay. 

Vốn nghĩ khi cuộc tình ái kết thúc, như mọi hôm, Jasmine chỉ kịp hôn hắn một cái, mỉm cười, sau đó bóng dáng và cảnh vật xung quanh sẽ tan đi như một làn khói. Thế mà lần này lại khác, có lẽ vì cao trào kéo dài nên hắn vẫn chưa tỉnh lại, Jasmine đặt lên môi hắn một nụ hôn ngọt ngào, trong lúc hắn còn run lên bần bật vì dư âm khoái cảm, cơ thể chưa bình tĩnh lại thì người nọ ngậm lấy vành tai hắn, liếm láp. Có giọng nói êm ái lạ thường thủ thỉ bên tai: “Sắp rồi, chúng ta sẽ…”

Sẽ gì? Naqvi không nghe được vì giọng nói trở nên quá nhỏ. Hắn vươn tay ôm lấy cổ người nọ, muốn hôn lên hai cánh môi gợi cảm kia, thế nhưng chưa kịp chạm vào thì cảnh tượng bắt đầu gợn sóng rồi tan rã. Hắn chỉ nghe được một lời sau cùng trước khi tỉnh lại: “Sắp rồi. Chờ tôi.”

Naqvi mở choàng mắt, đảo một vòng xung quanh, thấy vẫn là khách sạn mình đang ở thì thở ra một hơi, cụp mi mắt, đầu óc trong phút chốc có chút trống rỗng.

Chừng nửa phút sau hắn mới lấy lại tinh thần, muốn vào phòng vệ sinh một lát, nhưng vừa giở chăn lên thì đen mặt.

Cái quái gì thế này?

Thường thì hắn đã quen việc tỉnh dậy với nơi đũng quần ẩm ướt, thế nhưng lần này có hơi quá đáng rồi. Vì sao không chỉ quần hắn ướt mà ngay cả ga giường và chăn cũng ướt nhẹp thế này?

Đừng nói là…

Naqvi đưa tay sờ sờ chỗ ướt, ngửi thử, sau đó tức tốc tung chăn vọt vào phòng tắm.

Mẹ nó! Hắn lớn thế này mà còn tiểu ra giường!!!

Nghĩ lại cũng phải, trong mơ hắn bị Jasmine đâm đến bắn cả nước tiểu mà! Nhưng tiểu ra giường thì quá mất mặt rồi! Lúc gọi nhân viên dọn phòng hắn chỉ muốn đào một cái lỗ rồi chết trong đó cho xong!

Naqvi không còn mặt mũi nào mà đứng ở chỗ người ta dọn dẹp, đành phải trốn vào phòng tắm. 

Nhìn gương mặt dù là nước da ngăm cũng không thể che được vệt hồng xuất hiện trên má, Naqvi ôm mặt, hắn bắt đầu nhớ lại giấc mơ sau đó bỗng giật mình, lúc này hắn mới để ý đến câu nói kia của Jasmine.

“Sắp rồi. Chờ tôi.”

Ý của anh là sao? Trong mắt Naqvi lóe lên tia hy vọng, chẳng lẽ đây là dấu hiệu và gợi ý rằng hắn đã tìm đúng người? Hắn nghĩ đến vị bác sĩ riêng tạm thời của mình, dáng vẻ tương tự, khí chất tương tự, sở thích tương tự, thật sự là anh ư?

Vậy… tại sao lại không có động tĩnh gì? Chẳng lẽ người nọ không cảm giác được hắn, chẳng lẽ chỉ có hắn là có giấc mơ này, tựa như một lời nguyền ngọt ngào từ kiếp trước, chỉ có hắn nhớ được, chỉ có hắn ôm tình yêu này trong lòng? Vậy phải làm sao để bác sĩ nhận ra rồi yêu hắn đây?

Naqvi ngồi suy ngẫm trên bệ toilet, cuối cùng vỗ tay cái đét đưa ra kết luận: Lăn giường có thể đánh thức tình yêu của người tình kiếp trước!

Đúng! Cái này chẳng phải rất hợp lý và thuyết phục sao? Hắn đã liên tục mơ xuân mấy năm trời, vậy chìa khóa giải quyết vấn đề hẳn cũng là tình dục đi! 

Naqvi gật đầu, thầm tán thưởng khả năng suy luận của mình, quyết định, lần tới tìm cơ hội ở riêng với bác sĩ sau đó ăn bác sĩ luôn!

Có lẽ mới đầu bác sĩ sẽ kháng cự nhưng mà hắn tin chắc rằng làm tình xong tình yêu kiếp trước sẽ ùa về trong lòng bác sĩ, bọn họ sẽ lại ở bên nhau ngọt ngào. Có khi, ký ức kiếp trước hiện về luôn cũng nên. 

Naqvi tự nghĩ tự cười một mình, vô cùng vui vẻ vì rốt cuộc cùng đã tìm được người trong lòng bấy lâu. 

Andrew bên kia hoàn toàn không biết ông xã của mình đã bị ai đó lên kế hoạch “húp trọn”. Lúc này đây cậu đang nằm trong lòng Trường Ninh ngủ đến thơm ngọt, hai tay hai chân quấn lên người anh như một con bạch tuộc, dán sát không chút kẽ hở.

Mà Trường Ninh lại không có vẻ gì là khó chịu, một tay luồn dưới cổ cậu, một tay ôm eo cậu, chân quấn lấy chân cậu, còn rất hưởng thụ thân nhiệt mát lạnh và mùi hương thơm ngát của người trong lòng, bên hõm cổ là mái tóc xù mềm xốp, tựa lên rất thoải mái, anh cũng ngủ rất ngon, không chút mộng mị gì.

Trời sáng, Trường Ninh thấy Andrew vẫn còn ngủ nên không đánh thức cậu mà yên lặng rời giường, nghe nói khách sạn có phòng tập gym, anh định đến đó tập một chút.

Trùng hợp thế nào, mười lăm phút sau Naqvi cũng đến.

Naqvi có một thói quen, bình thường vẫn luôn đều đặn tập thể hình để giữ vóc dáng, thế nhưng mỗi lần đi du lịch ngắn ngày thì hắn lại ít khi đến phòng tập, một phần vì không quen, một phần vì không có hứng. Vậy mà hôm nay ngoại lệ một phen không ngờ lại có thể gặp được “người trong lòng”. Naqvi lập tức cảm thấy đây chính là định mệnh! 

Không thể không nói, hắn là kiểu người tin vào những thứ như thế này một cách mù quáng, đây là hậu quả của việc mộng xuân gặp một người suốt mấy năm trời, cộng thêm một lời định ra của vị phù thủy nổi tiếng kia nữa. Bây giờ chỉ cần một chút trùng hợp giữa hai người, Naqvi hắn chắc chắn sẽ cho rằng đó là định mệnh.

Trường Ninh đang chạy bộ bỗng cảm nhận có một tầm mắt dán lên người mình, bèn xoay đầu nhìn qua, thì trông thấy Naqvi.

Bị bắt gặp đang nhìn người ta chăm chú, Naqvi có hơi ngại nhưng vẫn cười một cái, giơ tay chào hỏi: “Bác sĩ cũng đến đây tập sao? Đến lâu chưa?”

Trường Ninh không ngạc nhiên lắm khi gặp hắn ở chỗ này, dù sao trong khu khách sạn chỉ có một phòng tập, gọi là phòng nhưng thực chất là một tầng dành riêng cho nó.

Trường Ninh cũng lịch sự cười đáp lại, sau đó đưa tay chỉnh thông số trên máy chạy bộ, tăng nhanh tốc độ tiếp tục chạy.

Naqvi mon men trèo lên cái máy chạy bộ bên cạnh, không biết trong đầu nghĩ gì mà con mắt cứ đảo loạn. Chỉ là trong lúc tập không nên nói chuyện phiếm, hắn đành phải chờ đến khi anh tập xong, mang khăn lau mồ hôi và bình nước chuẩn bị trở về phòng mới đi qua bắt chuyện.

“Cậu Andrew ngày hôm qua ngất ở suối nước nóng không sao chứ?”

“À, cậu ấy không sao.” Trường Ninh cười, vặn chai nước uống một hớp. 

“Thế thì tốt rồi, tôi còn đang lo cậu ấy sốt luôn.”

Naqvi gãi gãi đầu, không hiểu sao lại cảm thấy việc bắt chuyện trở nên có chút ngượng ngập, không được suôn sẻ như những lần hắn tán tỉnh người ta khi trước.

Hắn hít sâu một hơi, đi theo bên cạnh Trường Ninh rời khỏi phòng tập, vừa đi vừa nói: “Hôm nay bác sĩ có kế hoạch gì không? Hay là vẫn ở trong khách sạn?”

Trường Ninh nói: “Cái này còn tùy thuộc vào cậu mà, tôi là bác sĩ riêng của cậu, nếu cậu đi đâu chơi cách xa khách sạn quá, tôi sẽ đi theo cùng nhóm vệ sĩ của cậu.”

Anh nói tiếp: “Khu suối nước nóng và luộc trứng ở gần đây, nếu hôm nay cậu đến đó thì tôi vẫn sẽ ở lại khách sạn.”

Naqvi cười ha hả: “Anh không cần phải nghiêm túc thế đâu, dù sao nơi này cũng là khu nghỉ dưỡng, công việc gì đó cứ thoải mái một chút… tôi không quan trọng lắm, ở nơi này thì có thể xảy ra chuyện gì? Cùng lắm thì cảm vặt hoặc bị dị ứng chút xíu thôi, anh đến đưa thuốc cho tôi là được rồi.” 

Trường Ninh lắc đầu, tỏ vẻ dù thế nào vẫn nên làm tròn trách nhiệm, ngày hôm qua đã phá lệ một lần mà đi chơi rồi, việc thế này thỉnh thoảng thì được, nhưng liên tục thì không nên.

“Cậu đã trả tiền cho tôi, tôi cũng phải chú tâm một chút.”

Naqvi ồ một tiếng: “Vậy hôm nay tôi định đi chèo thuyền vào hang động. Hoạt động này rất phổ biến, còn được đánh giá cao do cảnh quan trong hang động dưới chân núi lửa đẹp lắm. Mà chỗ này nằm ở phía bên kia chân núi, cách khách sạn khá xa, vậy bác sĩ phải đi cùng với tôi đúng không?”

Trường Ninh cười cười, chậm rãi gật đầu, nhưng lời nói ra có hơi sửa ý của hắn: “Tôi sẽ đi theo nhóm vệ sĩ của cậu, nếu có gì bất trắc xảy ra, đảm bảo có thể đến kịp thời.”

Naqvi vừa thấy anh đồng ý thì hào hứng lắm, hoàn toàn không thèm để tâm đến cái gọi là “đi theo nhóm vệ sĩ của cậu”, chỉ cảm thấy có thể dụ bác sĩ ra khỏi khách sạn đi “hẹn hò” với mình là một thành công.

Mà Trường Ninh, với anh mà nói đây chỉ là trách nhiệm và nhiệm vụ của một bác sĩ riêng thôi, trên cơ bản là anh sẽ ngồi chung thuyền với nhóm vệ sĩ của hắn, còn hắn thì ngồi một mình một thuyền, muốn chơi cái gì thì chơi cái đấy, đừng để lọt xuống nước là được, nếu thật sự lọt xuống nước rồi đuối nước cũng không lo, có anh ở đấy rồi.

Nhưng đó là với người bình thường, mà người nào đó lại đang rắp tâm muốn được lên giường với anh để “đánh thức tình yêu kiếp trước” gì gì đó thì khác.

Khi bọn họ tách ra, Naqvi đã ôm trong lòng một đống những tưởng tượng đẹp đẽ về “một chiếc thuyền và hai quả tim vàng”, Jasmine của hắn chèo thuyền, hắn ngồi trong lòng Jasmine, hoặc ngược lại cũng được. Tóm lại, trong đầu hắn đầy ắp những mơ mộng (hão huyền) về một buổi hẹn với người trong lòng.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!