PHONG NGOA

Chương 14: Chuyện gì xảy ra bên dưới gầm bàn?

Hoàng Bách biết Ali ở ngay bên dưới, nghĩ đến vừa rồi nghe thấy tiếng hít khí, và cả cảm giác kỳ lạ dưới chân lúc đứng bật dậy, trong lòng đoán thầm có lẽ nào đã giẫm trúng cậu rồi không? 

Anh có hơi lo lắng, cũng không bắt chéo chân nữa, có phần muốn chờ xem cậu định làm gì, một phần khác là vì sợ lại bất cẩn đá trúng cậu. 

Chẳng mấy chốc sau, quả nhiên cảm giác đó lại tới. Rõ ràng là một bàn tay đang lần mò trên đùi anh. Anh rũ mắt nhìn, khăn trải bàn bị một thứ vô hình vén lên, nơi vén tạo thành hình vòm cung rũ xuống, kích cỡ vừa đúng cho một cánh tay người luồn qua. 

Anh nheo mắt, giữ cho tư thế mình ngồi yên, chân không hề cử động, nhưng tay đang đặt trên bàn lại bắt đầu di chuyển xuống, như một con thú rình mồi yên lặng sau đó bất ngờ tấn công, chụp lấy vật thể vô hình đang mò mẫm trên đùi mình. Anh siết chặt lấy, giữ không cho vật thể vô hình hư hỏng kia rụt về. 

Ali thầm kêu éc một tiếng trong lòng: Bị tóm rồi! 

Tay cậu bị anh giữ chặt, nếu cậu dùng sức giằng tay ra thì sẽ tạo nên tiếng động mất, vì vậy cậu không dám, đành để mặc anh bóp bóp mấy cái. 

Hoàng Bách cười khẽ trong lòng khi cảm nhận được xúc cảm da thịt quen thuộc và hình dáng quen thuộc. Anh còn có chút bất đắc dĩ nhưng khi chợt nghĩ đến cậu đã làm sao để lẻn vào đây được thì khựng lại, hơi lạnh lại tỏa ra ngùn ngụt, những người ngồi quanh bàn họp lại được một phen bị trấn áp, lo cắm mặt đọc mớ tài liệu trong tay, càng đọc càng xám mặt, không ngờ mánh khóe của mình lại bị lộ, ngay cả đầu cũng không dám ngước lên nhìn người ở chủ vị nữa. 

Bọn họ hoàn toàn không biết giữa bầu không khí áp lực này, có một người hoàn toàn không bị ảnh hưởng đang trốn dưới gầm bàn, bị sếp tổng bắt được cái tay hư đã thò đầu ra. 

Ali vén khăn trải bàn, đút đầu vào giữa hai chân anh, ngồi xổm ở đó. 

Hoàng Bách: “…” Nhóc con em từ khi nào lại thích rúc vào giữa hai chân người khác như thế?

Anh trừng mắt nhìn cái người vô hình đang ghìm mở hai chân anh ra để chui vào. Anh vừa nhìn đến khoảng không bên dưới bàn trống rỗng không có bộ quần áo nào bay lơ lửng cả, thầm biết suy nghĩ của mình đúng đến không thể đúng hơn, quả nhiên là em ấy đã khoả thân chạy một vòng mà. Khoé môi anh giật giật, vừa giận vừa bất đắc dĩ. Người yêu nhỏ quá quậy rồi, còn cả gan trần truồng xông vào đây. 

Càng nghĩ càng tức giận, dù không trông thấy cậu nhưng dựa theo cảm giác, anh vẫn một phát túm được cái má mềm của cậu, nhéo. 

Ali suýt thì aw một tiếng, cậu vội bụm miệng, đáng thương cạ cạ vào đùi anh, còn dùng tay viết chữ: Anh nhéo mạnh quá à, em đau. 

Hoàng Bách trừng mắt: Ai bảo em làm bậy?! 

Trừng xong thì đẩy đẩy cậu, liếc mắt về phía cửa ra hiệu: Em mau ra ngoài đi. 

Thế nhưng cái đầu xù đang cọ trên đùi anh lắc lắc, sau đó, một bàn tay bất ngờ ụp lên đũng quần của anh. 

Anh cứng người lại, trong đôi mắt phượng như có một vệt sáng lóe lên, ẩn sau lớp kính khó mà phát hiện được, anh khẽ nheo đôi mắt, nhìn chằm chằm bộ phận nào đó của mình, có thể thấy được vải quần khẽ xao động vì có một bàn tay chà xát chúng. Nó di chuyển trên đũng quần anh, nương theo hình dạng một vật thể mà xoa nắn lên xuống, lực đạo lúc nặng lúc nhẹ, thi thoảng rõ ràng còn bóp hai cái. 

Anh nhướng mày: Em gấp gáp như vậy sao Ali? Muốn cái gì không thể về nhà rồi chơi sao? Hay ít nhất cũng phải đợi anh về phòng đã chứ. 

Anh đưa tay muốn ngăn cản cậu nhưng lần này lại bị cậu né tránh, không dễ dàng bắt được cái tay hư hỏng kia như vừa rồi, ngược lại tay anh còn bị cậu giữ chặt, ghìm trên ghế. 

Hoàng Bách không dám phản ứng quá mạnh gây ra tiếng động khả nghi, vì vậy lúc khoá quần bị kéo xuống, anh hoàn toàn không thể ngăn cản, chỉ đành trơ mắt nhìn nó mở ra một cách từ từ chậm rãi. 

Anh thử động đậy hai cái, thân dưới vẫn không cách nào tránh khỏi, đành cam chịu số phận để cho người yêu nhỏ chơi đùa. 

Vì để tránh phát ra tiếng động giữa phòng họp yên tĩnh, Ali rất cẩn thận, cậu kéo chậm hết mức có thể, chậm đến nỗi làm tim Hoàng Bách càng lúc càng đập nhanh.

Anh mím môi, liếc mắt nhìn những người xung quanh, trong lòng thầm biết phải nhanh chóng kết thúc buổi họp. Dường như Ali cũng phát hiện ra ý định của anh, nhưng để những vị “khách mời” khác rời khỏi đây thì còn gì là kích thích nữa. Đó cũng là lý do vì sao cậu không đợi anh trở về mà đã lẻn vào đây, để anh đuổi người đi thì coi như công cốc rồi. Vậy nên vừa lúc anh há miệng định nói, cậu chợt kéo mạnh một cái làm bung hẳn khoá kéo ra. 

Giữa phòng họp yên tĩnh chỉ nghe xoẹt một tiếng, lẫn vào trong âm thanh lật giở giấy tờ.

Hoàng Bách nín thở, ngẩng mặt nhìn thẳng, trên mặt là vẻ lạnh lùng cố giữ, chờ qua mấy giây, khi chắc chắn chẳng ai để ý đến âm thanh kỳ lạ kia anh mới thở phào một hơi, cũng may đoạn khóa kéo còn lại ngắn, tiếng động tạo ra không quá rõ ràng. Có điều, vẫn có người nghe thấy nó, đó là cô trợ lý ngồi gần với anh nhất.

Khi thấy Gia Yên quay đầu nhìn mình với vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi, anh lại phải cứng người một phen. Anh giữ nguyên vẻ lạnh nhạt trên mặt, nhìn lại cô nàng, mày nhướng lên ý muốn hỏi: Có chuyện gì?

Dáng vẻ lạnh lùng này của sếp Gia Yên đã gặp qua nhiều lần, mỗi khi sếp nhướng mày với cấp dưới trước khi bắt đầu một cuộc trò chuyện chính là đang muốn nói: Có chuyện nói mau, còn không thì đi về chỗ, đừng rề rà! 

Khiến cô có cảm giác chỉ cần người đối diện mà dài dòng lề mề một chút thôi, anh sẽ hạ lệnh đuổi người không tiếp.

Vì vậy vừa đối mặt với biểu cảm lạnh cứng của anh thì cô vội vàng lắc đầu tỏ vẻ không có gì, trong lòng cho rằng âm thanh kỳ lạ vừa lọt vào tai chỉ là một tiếng động hỗn tạp nào đó.

Còn Hoàng Bách, sau khi thành công lấp liếm, anh cầm mớ tài liệu be bét của những người ở dưới lên, giả vờ xem xét. Những người kia lại được một phen đổ mồ hôi, không rõ anh lại muốn soi mói cái gì nữa, bọn họ biết sai rồi có được không? 

Hoàng Bách không thèm để tâm đến bọn họ, bởi vì tâm anh lúc này đang bị quấy nhiễu bởi một người. Anh bình tĩnh chống cằm, mắt lại nhìn xuống dưới trừng người nào đó đã bắt đầu thò tay vào trong quần anh. Cậu vạch quần lót của anh xuống, lấy ra một thứ vì bị quấy nhiễu nãy giờ mà có xu hướng thức tỉnh. 

Ali đã làm thế này thì sao anh còn không hiểu cậu muốn cái gì. Anh mím môi cố nhẫn nhịn, một giây sau, nơi nào đó của anh lập tức rơi vào một vùng đất ấm nóng, có thứ gì đó mềm mại không ngừng đảo quanh gậy thịt của anh. 

Hoàng Bách hừ nhẹ một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng bắt đầu rạn nứt, anh phải cúi đầu, chống tay lên trán để che đi ánh mắt có chút mềm nhũn của mình. Nhờ việc anh cúi đầu mà Ali chỉ cần ngước mắt lên một tý là có thể trông thấy rõ biểu cảm thoải mái nhưng vẫn cố kìm nén của anh, điều đó làm cậu cực kỳ thích thú. Vẻ mặt này của anh quá mức gợi tình, nó còn khiến cậu có cảm giác thật thành tựu vì cậu là người duy nhất ở chỗ này có thể phá bỏ vẻ ngoài nghiêm chỉnh và lạnh lùng của anh, sau đó bắt anh phải đeo lên thứ biểu tình xấu hổ.

Sự biến hóa của anh như một lời động viên khiến cậu càng thêm ra sức liếm mút, dương vật trong miệng cậu đã phình lên, cương cứng chỉ sau phải cái hút nhẹ và liếm láp. 

Hoàng Bách cố nén để không phải thở dốc, anh trông thấy được vật thể nam tính của mình đã phủ lên một tầng nước ướt nhẹp và trong suốt, là nước bọt của Ali. Anh khó nhịn siết chặt rồi lại thả lỏng nắm tay, động tác tiết lộ cảm xúc phập phồng và khoái cảm bí mật không thể để người khác biết của anh.

Đương lúc Ali hút mạnh trên đỉnh đầu nấm, bỗng nhiên có một người nâng đầu lên từ mớ tài liệu, e dè tỏ vẻ mình đã hiểu, hy vọng anh cho cơ hội sửa sai. 

Người này là người trẻ nhất trong số những gã đàn ông béo phệ đang bị chỉnh đốn ở đây, tính tình cũng là đỡ nhất trong đám người bọn họ.

Hắn cất tiếng suýt thì làm Hoàng Bách giật nảy mình, nhưng anh vẫn kiềm chế tốt, nghe thấy tiếng nói chuyện thì khó khăn ngồi thẳng người, đồng thời muốn nhân cơ hội lùi ra sau một chút để tránh né chiếc lưỡi điêu luyện kia.

Thế nhưng ai biết được Ali lại chồm theo, làm anh hết hồn phải nhanh chóng áp sát vào thành bàn.

Anh hắng giọng một tiếng, đẩy gọng kính hỏi: “Những người còn lại thì sao?”

Tuy giọng nói vẫn trầm tĩnh lãnh đạm nhưng nếu nghe kỹ vẫn sẽ nghe ra trong đó còn có chút run rẩy. 

Ali gần như ôm sát lấy thân dưới của anh, vùi đầu liếm mút vật thể riêng tư của anh, tham lam như một đứa trẻ nghiện ăn kẹo mút, thích nhất là liếm lên phần đỉnh chóp đỏ hồng. 

Mỗi lần như thế, cậu sẽ cảm nhận được thân thể anh căng cứng, gậy thịt trong miệng càng lúc càng sưng đỏ hơn bình thường, như thể sắp đến cực hạn.

Trên bàn họp, những người còn lại bất ngờ nghe hỏi thì biết sếp tổng lại lần nữa bỏ qua chuyện này, nhưng họ biết đây có lẽ là lần cuối cùng, vì thế không hẹn mà lũ lượt gật đầu. 

Hoàng Bách cũng không muốn tốn thêm thời gian với bọn họ nữa, nơi đó của anh bị kích thích muốn nổ tung rồi, vì thế anh phất tay tha cho bọn họ lần này, đuổi ra khỏi phòng họp. Lúc bọn họ đứng dậy, anh nhanh tay kéo khăn trải bàn phủ lên nửa thân dưới của mình, che khuất bộ phận loã lồ đang bị người nào đó ngậm ướt. 

Không bàn đến chuyện trong số đám người kia vẫn còn một hai kẻ ôm tâm tư riêng, không đoái hoài đến lời cảnh cáo của anh trong buổi họp, chỉ bàn đến tình thế hiện giờ. Gia Yên là người ra sau cùng, thấy sếp vẫn còn ngồi yên một chỗ, tư thế kỳ quái, cô bèn quan tâm hỏi một câu. Thế nhưng Hoàng Bách chỉ phất tay với cô nàng: “Được rồi, cô đi làm chuyện của mình đi, tôi ở đây xem lại mớ này một lát.” Vừa nói anh vừa cầm sấp văn kiện hỏng bét của những người vừa nãy lắc hai cái tỏ vẻ.

Gia Yên nghe vậy thì gật đầu rời đi, nào có biết cửa vừa khép, sếp tổng nhà mình đã đẩy ghế ra, đứng dậy, còn lôi theo người vô hình vẫn còn đang ngậm mút nơi đó của anh. Sấp văn kiện hỏng bét kia thì quẳng bừa ra bàn, Hoàng Bách đè thấp âm lượng, nghiêm giọng nói: “Ali, lần này em gan quá rồi đấy!”

Ali cười hì hì, tay nắm vật thể nam tính của anh vuốt ve âu yếm, cậu làm sao không nghe ra sự run rẩy khó kiềm chế trong giọng của anh chứ, đây rõ ràng là một lời trách mắng yêu thương mà.

Cậu cúi người hôn má anh một cái: “Hì hì, vừa rồi anh kiềm chế hẳn phải vất vả lắm. Cảm giác có kích thích hơn bình thường không anh?”

Hoàng Bách dùng hai tay ôm lấy cái mặt vô hình: “Em nói xem.”

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!