Cả linh hồn lẫn thể xác Silas đều đã phải chịu mệt mỏi rất nhiều, thế nên giấc ngủ này của cậu kéo dài đến tận chiều tối ngày hôm sau. Khi tỉnh lại hoàng hôn đã buông xuống rồi, bao trùm khắp căn nhà là sự im ắng kỳ lạ.
Silas phát hiện con gấu bông đã trở lại bên mình, hiện còn bị cậu ôm chặt trong lòng như một thói quen.
Cậu dụi mắt ngồi dậy, giấc ngủ quá lâu khiến đầu óc cậu có hơi chậm chạp, việc vệ sinh cá nhân cũng trở nên lề mề.
Nhốt mình trong phòng tắm nửa tiếng, rốt cuộc Silas cũng rửa mặt xong, hình người lột da màu đỏ bấy giờ mới trồi ra khỏi lưng cậu mà thăm hỏi: “Ngủ có ngon không? Bây giờ thấy thế nào rồi?”
Silas biết anh hỏi về cơn đau tối qua, cậu vừa dùng khăn lau mặt vừa nói: “Ngủ ngon ạ, không mơ thấy gì cả.”
Hình người nghe vậy thì an tâm, cơ chân mày thả lỏng, thế nhưng sau đó chúng lại nhướng lên khi nhìn thấy một lọn tóc vểnh trên đỉnh đầu cậu. Anh kìm không được mà đưa tay ra vuốt xuống, vuốt được mấy cái mới phát hiện Silas đang ôm khăn mặt nhìn lén mình qua tấm gương phía trước. Anh ta lập tức buông tay, lượn lờ phía sau cậu như thể vừa rồi mình không làm gì cả.
Silas mím môi, dường như sau chuyện đêm qua, khoảng cách giữa bọn họ đã càng thêm gần hơn. Cậu thò tay sờ sờ lọn tóc nọ, cảm giác mát lạnh trên đỉnh đầu vì được anh vuốt tóc thật dễ chịu. Vì thế Silas không thèm chải đầu, cứ mặc kệ cho tóc tai vểnh lung tung mà đi ra ngoài, trong lòng ôm một suy nghĩ ngây thơ rằng như vậy có lẽ anh sẽ vuốt tóc cậu nhiều hơn.
Silas vừa nghĩ vừa định ra khỏi phòng, thế nhưng lúc mở cửa lại bị kẹt. Cậu không hiểu ra sao, cố sức vặn tay nắm cửa thế nhưng nó chẳng hề nhúc nhích.
“C-chuyện gì vậy?” Silas quay đầu hỏi hình người lột da sau lưng mình: “Anh… Anne không có ở nhà ư?”
“Không có ở nhà đâu, cô ta đi tìm một kẻ…”
“Kẻ nào?”
“Em muốn biết không?” Hình người lột da nọ vẫn thong thả lơ lửng phía sau cậu: “Nếu muốn biết thì tôi dẫn em đi.”
Silas gật đầu nói muốn. Vừa dứt lời, anh ta đã vươn bàn tay đỏ lòm của mình đến bao lấy tay Silas đang đặt trên nắm cửa rồi vặn mạnh, cái nắm cửa bị luồng sức mạnh quái lạ bẻ gãy.
Sau đó Silas bị anh điều khiển, cậu dùng tay trần đánh vào cánh cửa khiến nó rung lên bần bật, sau vài cú cuối cùng nó vang ầm một tiếng rồi gãy làm đôi. Silas theo quán tính mà ngã nhào về phía trước thế nhưng nhanh chóng bị hình người lột da bay đến ôm chầm.
“Đứng vững.”
Silas vịn lấy vai anh mà đứng dậy, nhỏ giọng cảm ơn.
Bấy giờ khi nhìn lại cửa phòng cậu mới hiểu ra đêm qua Anne đã làm gì, cô ta đã nhân lúc cậu ngủ mà đóng những ván gỗ dài chặn ngang cửa không để cậu ra ngoài. Rõ ràng cô ta đã biết cậu là kẻ bất thường, muốn nhốt cậu ở đây để chuẩn bị một kế hoạch nào đó.
Hình người chỉ nhìn vẻ mặt cậu đã có thể đoán được cậu đang nghĩ gì mà chẳng cần phải đọc suy nghĩ, anh ta sửa đúng lại: “Cô ta không lập được kế hoạch nào cả, mà chỉ đi ‘điều tra’ một số thứ thôi.”
“Thứ gì?” Silas nghiêng đầu hỏi.
“Tôi.”
Vẻ mặt Silas lập tức lạnh đi.
Điều tra về anh?
Hình người lột da phía sau dùng giọng nói khàn đục của mình chậm rãi kể lại sự tình xảy ra đêm qua, khi mà linh hồn cậu đang ngủ say bởi cơn đau và chẳng hề hay biết gì cả.
Nghe xong, Silas im lặng một lúc lâu dường như đang suy tính gì đó. Cuối cùng, cậu nhìn anh và bảo: “Chúng ta đến bệnh viện đi.”
…
Ngược thời gian trở lại buổi sáng ngày hôm nay khi Silas hãy còn say giấc trên giường, Anne đã lái xe một mình rời khỏi nhà.
Địa chỉ của nhà ngoại cảm kia ở quá xa, nếu cô không tranh thủ thời gian thì sẽ không kịp. Nơi đó là viện dưỡng lão nằm trong một thị trấn nhỏ, cách thành phố lớn bốn tiếng đi đường, khi Anne trông thấy nhà ngoại cảm ấy đã sửng sốt một lúc.
Người nọ ngồi trên xe lăn với đôi chân teo tóp, da dẻ nhăn nheo, rõ ràng đã khá già rồi nhưng hai mắt vẫn vô cùng có thần.
Anne những tưởng người như vậy sẽ có tính tình quái gở, khó gần, thế nhưng bà ta hoàn toàn ngược lại.
“Cô đến tìm tôi à?” Bà vừa được người chăm sóc đẩy ra đã mỉm cười hỏi như vậy.
Anne lập tức gật đầu: “Bà là Davina? Nhà ngoại cảm nổi tiếng?”
Người nọ ừ một tiếng.
Anne như chỉ chờ lời này, sau khi được khẳng định cô ta vội xông đến, ngồi xổm xuống để có thể đối diện với bà, thậm chí còn nắm lấy bàn tay già nua của bà mà run giọng nói: “Davina, tôi rất cần bà giúp!”
Davina nhìn Anne một lúc, hình như bà đã thấy được điều gì đó mà chỉ thở dài rồi quay đầu ra hiệu cho người chăm sóc để mình lại đây. Chờ người chăm sóc rời đi, bà mới hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Anne bắt đầu kể lại những chuyện lạ đã xảy ra trong suốt thời gian qua, không ngừng cường điệu sự đáng sợ vô hình mà Silas mang đến, nhưng tuyệt nhiên không hé một lời về mục đích ban đầu khi nhận nuôi cậu. Cô kể rằng gia đình mình vì rất thích trẻ con nên mới đón cậu về nhà, nhưng chẳng ngờ điều này lại mang đến tai hoạ cho gia đình cô.
“Tôi phải làm sao bây giờ?” Anne run giọng hỏi.
“Ma quỷ luôn có thể nghe thấu nội tâm đen tối của chúng ta.” Davina nói: “Dù là hãm hại người hay hãm hại nó, gây bất lợi cho người hay gây bất lợi cho nó, nó đều có thể nghe thấy.”
Mặt Anne tái đi, nếu đúng như lời bà Davina nói, vậy chẳng lẽ Silas đã sớm biết mục đích của gia đình cô? Chẳng lẽ việc cậu đồng ý trở thành con nuôi của bọn họ chính là để hãm hại từng người một. Chính cậu mới là kẻ đi săn chứ không phải bọn họ!
Ngẫm lại, Silas là một đứa trẻ biết ghi thù, chẳng hạn như Lily cướp thức ăn của nó, con bé giẫm lên gấu bông của nó, còn Joel là người đã đánh nó, cả hai đều không có kết cục tốt đẹp. Không quá khó để Anne tưởng tượng ra được kết cục tương tự cho mình và Gwen.
Cô túm lấy tay bà Davina: “Bà giúp tôi với! Giúp tôi với!”
Nhưng Davina chỉ bất lực trả lời: “Nhìn tôi mà xem, tôi như thế này làm sao giúp cô được gì nhiều? Bây giờ cô chỉ có thể tự mình đi tìm nguồn gốc của đứa bé kia mới có khả năng cứu lấy mình.”
“Nguồn gốc?”
“Đúng vậy.”
“Ít nhất phải tìm được tro cốt hoặc xác của nó mới được.”
Anne lập tức hiểu ra, cô phải trở lại trại trẻ mồ côi kia một lần nữa.
…
Việc cô đột nhiên tìm đến khiến viện trưởng khá bất ngờ, bà hỏi thăm rất nhiều về Silas. Anne giấu chuyện kỳ lạ ở nhà mình, vừa tản bộ cùng bà viện trưởng vừa trò chuyện, còn nhân cơ hội bày tỏ: “Silas là một đứa trẻ hướng nội, nó không nói chuyện nhiều với tôi, thế nên có một số vấn đề khiến tôi không cách nào hiểu được ý nó. Vì vậy mà tôi lại tìm đến đây với mong muốn có thể hiểu thêm chút gì đó về đứa trẻ ấy.”
Viện trưởng nghe thấy thế cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên gì: “Lúc nó còn ở đây quả thật tôi rất ít khi thấy Silas chơi cùng lũ trẻ khác, phần lớn thời gian nó đều trốn trên tầng gác mái bỏ hoang.”
“Tầng gác mái bỏ hoang?” Anne nhanh chóng nhận ra điểm lạ thường: “Sao lại bỏ hoang?”
Đúng lúc cả hai người bọn họ đã dạo bước đến cái bồn hoa ở giữa sân, bà viện trưởng chỉ tay về phía cửa sổ vòm nhỏ nằm ở tầng cao nhất của toà nhà: “Là nơi đó.”
Anne nhìn theo, chỉ thấy ổ cửa sổ kia đã rất cũ rồi, kính vàng mờ dính đầy vết ố bẩn thỉu không được ai lau chùi.
“Hiện tại trại trẻ này không quá đông đúc đến mức phải tận dùng một cái tầng gác mái thấp lè tè để cho bọn trẻ ở, chưa kể muốn sửa sang lại còn phải tốn phí. Cô biết đó, chúng tôi phải tiết kiệm những khoản chi tiêu không cần thiết, mà tầng gác mái thì có rất nhiều nơi hư hỏng bởi trận hoả hoạn khi xưa.”
Anne nhìn chằm chằm cửa sổ vòm một lúc rồi hỏi: “Tôi có thể lên đó không? Chỉ muốn xem xem thế giới một mình của Silas như thế nào thôi, thằng bé thật sự rất ít nói.”
Bà viện trưởng lập tức gật đầu và dẫn Anne vào trong. Anne kéo đề tài quay trở lại: “Ban nãy viện trưởng nhắc đến một trận hoả hoạn, đã có chuyện gì xảy ra ở nơi này vậy?”
“À, khi tôi được điều đến quản lý trại trẻ này có đọc qua tài liệu lưu trữ, đại khái thì trại trẻ ngày trước vốn là toà biệt thự của một gia đình thương nhân giàu có. Chỉ là vài năm sau khi xây nên toà biệt thự, việc làm ăn của người chồng thua lỗ, vì gánh khoản nợ quá lớn nên ông ta đã dùng súng tự sát, để lại vợ và con trai ruột.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó vợ ông ta vì quá sốc mà mắc bệnh tâm thần, thường xuyên ngược đãi đứa con của mình. Cuối cùng trong một lần phát bệnh, bà ấy đã châm lửa đốt toàn bộ ngôi nhà khiến đứa con mắc kẹt trong phòng bị chết cháy, bản thân bà ấy cũng không thoát khỏi.”
Kẽo kẹt một tiếng.
Cánh cửa phòng mở ra.
“Người ta cho rằng dường như trận hoả hoạn ấy là sắp xếp của bà mẹ muốn tự sát cùng con trai mình.”
Anne chầm chậm tiến vào. Quả thật vách tường nơi này có dấu vết cháy đen, nhưng chúng đã được sửa sang một phần nên nhìn không quá giống nơi từng xảy ra hoả hoạn.
Giờ thì Anne rốt cuộc cũng hiểu ra một điểm chung, cái chết của Lily có liên quan đến lửa, Joel cũng suýt mất mạng vì chiếc xe phát nổ, và cả viện trưởng cũ cũng qua đời trong trận lửa lớn gần đây.
Cô gần như có thể khẳng định được con quỷ đang làm hại gia đình mình chính là kẻ đã chết trong biển lửa nhiều năm trước.
Nhớ đến lời dặn của nhà ngoại cảm, Anne quay đầu hỏi bà viện trưởng: “Bọn họ có để lại tro cốt không?”
Bà viện trưởng không rõ lắm vì sao Anne lại muốn biết nhiều như thế nhưng vẫn trả lời, trong giọng nói có vài phần khó hiểu: “Sau vụ cháy, toà biệt thự này được cải tạo thành trại trẻ mồ côi do viện trưởng cũ tiếp quản, hẳn là tro cốt đã được bà ấy cất kỹ nhưng từ khi tôi đến đây vẫn chưa tìm ra được. Có lẽ đã thất lạc ở đâu đó rồi.”
Anne bắt đầu trở nên lo lắng, nếu không tìm được thì làm sao bây giờ?
Cô đi quanh căn phòng, vờ như đang mường tượng cảnh Silas ngồi ngây người ở nơi này cả ngày trời, thế nhưng kỳ thật cô đang cố tìm ra thứ có thể là vật chứa tro của người đã chết nơi đây: “Vậy là Silas thích trốn trên này mỗi khi rảnh à?”
“Đúng vậy.”
Anne đi một vòng, phát hiện ra một cái lon sắt kỳ lạ nằm chỏng chơ trong ngăn kéo, nó đã bị mở nắp, bên trong còn có một ít bụi bẩn màu xám đen, không nhiều, như thể ai đó đã đổ chúng ra mà còn sót lại vậy.
Anne xoa xoa đầu ngón tay dính bụi mịn của mình, cô đưa lên mũi ngửi thử, mùi tro khét kỳ lạ truyền vào mũi. Bỗng nhiên, một suy đoán đáng sợ nảy lên trong đầu cô.
Silas thường ngồi một mình trên này nhất định đã chạm qua cái lon sắt kỳ lạ, nếu thứ bên trong đúng như cô nghĩ vậy thì… cậu rất có thể đã mang nó theo bên người.
Mà thứ cậu luôn quý trọng nhất, cũng nâng niu nhất là một con gấu bông cũ nát có đường may ở bụng.
Lúc này, toàn bộ những mảnh vụn của câu chuyện đã có thể ghép lại rồi. Anne kinh hoàng nhận ra, con gấu ấy rất có thể chứa tro của người chết!
Silas đã nói gì khi cô hỏi về con gấu vào ngày đầu tiên?
‘Nó là một người bạn quan trọng của con.’
Anne rùng mình, sợ hãi ập đến khiến lon sắt trong tay rơi xuống sàn nhà.
Nếu con gấu ấy chứa tro, vậy thì đêm qua dù cô có vứt nó vào thùng rác, có tận mắt nhìn người đổ rác mang nó đi thì chưa chắc nó đã thật sự biến mất!
Add comment