PHONG NGOA

Chương 13: Trên trần nhà

Silas thấy mình rơi vào một không gian khác, linh hồn bị một người đàn ông toàn thân bốc lửa ôm chặt trong lồng ngực, lửa nóng từ anh ta lan đến khiến cậu đau đớn cùng cực. Ban đầu cậu cố gắng giãy giụa nhưng rồi người đàn ông nọ lại thì thầm gọi tên cậu, thật nhẹ: “Silas… Silas…”

Silas nhận ra người đang ôm mình là ai, cậu không giãy giụa nữa, ngược lại còn cố gắng mở to mắt nhìn anh ta. Thế nhưng xuyên qua màn lửa đỏ chỉ có những thớ thịt bỏng cháy đen khiến cậu ngay cả diện mạo vốn có của anh như thế nào cũng chẳng mường tượng được.

Silas không cam lòng nâng tay lên, dưới cái nhìn chăm chú của người nọ, cậu nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt anh.

Nóng quá, thật bỏng rát.

Cơn đau từ linh hồn khiến cậu trở nên yếu ớt lạ thường thế nhưng cậu vẫn cắn răng chịu đựng.

Cứ thế, giữa không gian tối đen mịt mờ, luồng sáng duy nhất mà cậu thấy được là hình người rực lửa trước mặt. Ngọn lửa hừng hực đang hung hăng bốc cao trên người anh dần bị linh hồn cậu hút đi một nửa qua những đụng chạm thân thể, nó bắt đầu trở nên yếu ớt.

Người nọ buông một tiếng thở dài như thể gông xiềng khốn khổ bao năm qua rốt cuộc cũng giảm bớt. Sự hành hạ bởi cơn đau trước khi chết chưa bao giờ trở nên nhẹ nhàng đến vậy.

“Silas, Silas…” Anh ta ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé đang cuộn lại vì đau đớn trong lồng ngực, khàn giọng an ủi: “Sẽ qua thôi.”

Silas không biết mình phải chịu đựng bao lâu, đối với cậu lúc này một giây đã trở nên rất dài, cũng không biết thế giới bên ngoài xảy ra hiện tượng lạ gì. Nếu có ai đó đứng trong phòng tắm lúc này hẳn là sẽ kinh hoàng khi thấy cậu nằm ngửa trong bồn, cơ thể chìm trong nước nóng đang sôi lên sùng sục, im lìm tựa như đã chết.

Thật lâu sau đó, nước trong bồn ngừng sôi, nhiệt độ giảm đi một cách nhanh chóng như thể ngọn lửa vô hình đun nóng nó đã bị dập tắt. ‘Silas’ chậm rãi mở mắt, tròng mắt đục ngầu màu trắng đảo quanh như đang đánh giá tình trạng của mình rồi mới từ từ ngồi dậy.

Đã lâu lắm rồi anh ta mới có cảm giác thoải mái như thế này.

‘Silas’ không thèm vuốt đi nước ấm còn vương trên mặt, chỉ chuyên tâm cảm nhận linh hồn nhỏ bé của cậu vừa rời khỏi vòng tay anh thì lập tức cuộn tròn trong một góc tối mà ngủ mất rồi, cơ thể này tạm thời sẽ do anh ta điều khiển.

‘Silas’ đứng lên, cúi đầu quan sát thân thể này sau đó tặc lưỡi một tiếng, vừa lầm bầm vừa bước ra khỏi bồn tắm: “Quá gầy, chờ sau khi xong việc sẽ nuôi cho em mập ra một chút, như vậy… ăn ngon hơn.”

Anh bắt đầu học theo thói quen thường ngày của Silas mà dọn dẹp phòng tắm, sau đó cẩn thận dùng khăn lau khô tóc và cơ thể gầy gò ‘của mình’, cuối cùng mới mặc đồ ngủ vào.

Vốn anh ta định nằm lên giường cho cơ thể cậu nghỉ ngơi một chút nhưng tiếng xì xào vang lên trong đầu khiến anh khựng bước. Âm thanh này là nội tâm của Anne, âm điệu cũng như sự méo mó biến dạng của nó đã quá quen thuộc với anh.

‘Silas’ nhếch môi, bỗng nhiên biến mất.

Trước đó ít lâu khi Anne nhốt mình trong phòng ngủ, cô ta không ngừng suy nghĩ về tất cả những chuyện đã xảy ra và cố xâu chuỗi nó.

Cô dần phát hiện một điều đáng sợ rằng rất có thể Silas không phải người, đó chính là lý do cho lời cảnh báo kỳ lạ của bà May mà cô đã phớt lờ.

Anne vội vàng mở laptop của mình, không ngừng tìm kiếm đủ loại tài liệu về huyền học và tâm linh. Những con chữ trong các bài viết đó khiến cô rùng mình, rõ ràng chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này đều được liệt vào danh sách những dấu hiệu bất thường, thế mà cô lại có thể dễ dàng bỏ qua.

Đồ dùng trong nhà vô cớ biến mất, một số thứ chẳng rõ vì sao lại bị dời vị trí. Người trong nhà thì liên tục gặp chuyện không may, chẳng hạn như Lily bị đứt tay khi vừa cướp thức ăn của Silas, Lily suýt bị đâm vì lấy cắp con gấu của Silas, cho đến ngày hôm qua, dường như cái chết của con bé là sự trả thù thành công sau tất cả. Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ những tiếng bước chân kỳ lạ và giọng nói xì xào truyền ra từ phòng Silas như thế nào, tựa như không cùng một thế giới vậy. Silas thường xuyên nói chuyện một mình, cậu còn bảo rằng mình đang trò chuyện với bạn.

Anne có một hoài nghi rằng phải chăng ‘người bạn tưởng tượng’ kia của cậu thật sự tồn tại và cùng sống trong ngôi nhà này.

Mà đáng ngờ hơn hết là con gấu bông của Silas luôn xuất hiện ở những nơi kỳ quặc. Anne không kìm được nhớ đến chuyện sáng sớm hôm qua lên phòng Silas chuẩn bị đồ dùng cho cậu, rõ ràng cô đã thấy một hình người nằm dưới lớp chăn mỏng, thế nhưng lúc lật chăn lên thì…

Anne rùng mình, không dám nghĩ tiếp nữa mà tắt màn hình laptop đi. Màn hình bất ngờ tối đen phản chiếu lại gương mặt đầy vẻ hoảng sợ của cô, bỗng nhiên cô trông thấy một bóng người đứng im lìm bất động phía sau nhìn chằm chằm vào mình.

Là Silas! Mắt nó trắng dã như xác chết!

Anne chỉ cảm thấy tim mình nhảy ra khỏi lồng ngực, gần như đứng bật dậy quay phắt người lại, động tác cô ta vừa mạnh vừa nhanh khiến ghế ngồi bị hất ngã rầm xuống sàn.

Thế nhưng phía sau Anne chẳng có gì cả, cửa phòng vẫn đóng kín, ngoại trừ cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng ra thì không còn thứ gì khác.

Thình thịch.

Tiếng bước chân bất ngờ truyền đến trên đỉnh đầu.

Anne ngẩng đầu, cô kinh hoàng trợn mắt khi trông thấy cảnh tượng Silas dùng một tư thế dị hợm bò ngược trên trần nhà, cái đầu cậu lật ngửa, khoé miệng cười đến tận mang tai.

Cậu vừa cười khằng khặc vừa ngắm vẻ sợ hãi trên mặt cô như đang thưởng thức, bốn chi bấu vào trần nhà bắt đầu di chuyển vòng quanh ‘con mồi’, tuy thân thể chuyển động thế nhưng phần đầu lại như đầu chim cú vẫn giữ nguyên không chút di chuyển. Ánh mắt đáng sợ của cậu gần như những chiếc đinh ghim khiến Anne không dám di chuyển, cô ta chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Ngay sau đó, Silas bất ngờ bổ nhào về phía cô.

“Aaa!” Anne hét lên một tiếng ngồi bật dậy thở phì phò. Sau vài nhịp thở rốt cuộc cũng nhận ra vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng, không có kẻ nào trong phòng cô cả, cũng chẳng có tên Silas nào bò trên trần nhà.

Anne lau đi mồ hôi lạnh trên trán, cô nhìn về phía máy tính của mình, bên trên vẫn còn mở trang web về ma quỷ mà cô vừa đọc qua. Có lẽ là vì mệt mỏi nên ban nãy đã thiếp đi lúc nào không hay để rồi gặp phải ác mộng.

Cô bình tĩnh trở lại, bắt đầu kéo chuột xem đến cuối trang, phát hiện bài viết này có để lại một ít thông tin của người viết ra chúng như tên họ, email, số điện thoại và địa chỉ, ở dòng trên cùng của mớ thông tin là ba chữ về thân phận của người viết: Nhà ngoại cảm.

Anne vội lấy giấy bút ra ghi lại toàn bộ, ngày mai cô sẽ đích thân đi tìm hiểu việc này.

Anne gập nắp laptop lại, mặc kệ bàn làm việc vẫn còn bừa bộn mà đi thẳng ra khỏi phòng. Cô ta đang có một kế hoạch, nhân lúc đêm nay Silas ngủ say mà nhốt cậu trong phòng, chờ khi cô tìm hiểu xong tất cả mọi chuyện thì xử lý cậu cũng không muộn.

Thế nhưng Anne chỉ vừa mở cửa đã vội lùi lại vài bước, vẻ mặt kinh hoàng. Bởi vì chắn trước cửa phòng là con gấu bông cũ nát ấy – con gấu của Silas, nó nằm đơ trên mặt đất nhưng không rõ có phải là ảo giác của Anne hay không mà cô cảm thấy hai mắt nó cứ nhìn mình chằm chằm.

Rõ ràng sự xuất hiện của con gấu ở đây là quá bất thường!

Bỗng có tiếng xe truyền đến từ bên ngoài. Anne trấn tĩnh lại mình, cô liếc nhìn đồng hồ, phát hiện đang là bốn giờ sáng, khung giờ mà xe rác thường đi đổ. Cô lập tức hít sâu một hơi rồi thô bạo vơ lấy con gấu trên đất, ngay cả áo khoác cũng không kịp choàng lên đã xông ra khỏi nhà, dứt khoát nhét con gấu vào một túi rác đen. Sau đó cứ thế đứng nhìn công nhân mang túi rác vứt vào thùng xe mới thở phào ra một hơi.

Chuyện còn lại phải nhanh chóng làm mới được, đã sắp rạng sáng rồi!

Mà ‘Silas’ lúc này thế nào? Anh ta bấy giờ đã nằm trên giường với hai mắt khép hờ, tay chắp trên bụng, ‘ngủ’ rất quy củ. Trên thực tế là đang nhấm nháp mùi vị của nỗi sợ – bữa khuya nhỏ mà mình vừa nếm được, đồng thời quan sát linh hồn nhỏ bé đang cuộn tròn trong một góc. Linh hồn nọ vào lúc Anne sợ hãi hét lớn ‘trong mộng’ cũng bị đánh thức theo, bấy giờ đang ngồi mơ màng dụi mắt.

Anh ta đánh giá cậu một lúc lâu như để xác định cậu không còn bị dư âm của cơn đau kia hành hạ mới cất giọng nói khàn đặc của mình.

– Sao không ngủ nữa?

Silas vừa tỉnh giấc đã có cảm giác thân thể lập tức được trả lại cho mình, Silas chậm rãi mở mắt, nhỏ giọng thì thầm: “Anne hét to quá.”

Người bên trong cơ thể cười khẽ một tiếng:

– Bây giờ cho thân thể đi ngủ đi, cứ mặc kệ cô ta gây rắc rối, cô ta sẽ chẳng làm được gì đâu.

Gây rắc rối?

Silas ngẩn ra, lúc này mới phát hiện có tiếng vang khe khẽ truyền vào từ bên ngoài cửa phòng như thể đang có người khoan đục cái gì đó. Hẳn là Anne gây rắc rối theo lời anh nói.

Silas nhìn chằm chằm bóng người không ngừng lướt qua lướt lại bên ngoài khe cửa, thầm đoán việc Anne đang làm, nhưng rồi sau đó cậu vẫn nghe lời anh mà không quan tâm đến.

Anh nói đúng, cậu nên để thân thể này ngủ thêm, suốt một ngày phải vật vờ ở bệnh viện rất mệt mỏi.

Silas ngoan ngoãn trở mình, một tay mò mẫm trong bóng tối muốn tìm con gấu bông thế nhưng lại không thấy đâu. Đương lúc Silas chuẩn bị ngồi dậy lần nữa thì người trong cơ thể đã trấn an:

– Ngày mai tôi sẽ trở lại, đừng tìm nữa. Ngủ!

Silas bèn rụt tay về, đổi sang ôm tạm cái gối dài, cơn mệt mỏi lập tức ập đến ngay sau đó, trước khi rơi vào giấc ngủ sâu. Silas vẫn không quên mà hỏi: “Anh đã đỡ đau chưa?”

– Đỡ rồi.

Quả thật là thế, đêm hôm đó Silas không còn nằm mơ thấy anh bị thiêu sống trên tầng gác mái nữa, ngay cả nỗi ám ảnh của chính cậu dường như cũng bị anh đuổi đi mất.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!