Đưa Chu Thụy trở về quán ăn để cậu thu dọn một vài thứ. Trước khi ra khỏi xe, Chu Thụy lo lắng nhìn anh, tai nạn đêm qua làm cậu có chút ám ảnh.
Như biết cậu nghĩ gì trong lòng, Dylan mỉm cười sờ sờ vành tai cậu: “Tối tôi đến đón em.”
“Dạ.”
Chu Thụy ngập ngừng không muốn xuống xe. Cậu nhìn anh rồi bất chợt nghiêng người tới ôm lấy cổ anh, dâng môi mình lên.
Dylan thuận theo mà ngậm lấy chúng, mút nhẹ, vươn lưỡi vào trong càn quét một trận rồi mới buông cậu ra. Khẽ cười nhìn cậu đỏ mặt, vội vàng mở cửa xe chạy lên nhà.
Tối đó sau khi quán ăn đóng cửa, Chu Thụy cũng đã chuẩn bị đồ đạc xong. Vừa nghe thấy tiếng xe của Dylan đỗ lại dưới nhà thì chạy ào ra.
Dylan còn chưa bước xuống xe thì đã thấy cậu híp mắt cười chạy tới.
Anh xoa xoa mái tóc mềm mại của Chu Thụy, hỏi: “Chỉ mang một cái balô? Có muốn mang theo gì nữa không?”
Chu Thụy lắc lắc đầu: “Dạ không. Ừm… dù sao, chỉ ở một khoảng thời gian thôi, buổi sáng vẫn đến quán ăn, cho nên em nghĩ là không cần mang gì nhiều đâu ạ.”
“Ừ.” Dylan mở cửa xe cho cậu.
Xe chạy ra ngoại thành, đã mười giờ tối nên đường xá vắng vẻ. Suốt đường đi tay Chu Thụy bị ai đó nắm mãi không buông, thỉnh thoảng lại dùng ngón tay xoa mu bàn tay cậu làm cậu nhột muốn chết nhưng vẫn không muốn rút tay về, cứ mặc cho người ta xoa nắn.
Đi không lâu lắm, chừng nửa tiếng, Chu Thụy nghĩ đi nhanh như vậy cũng là nhờ thời điểm trời khuya lúc này, nếu là giờ cao điểm, có lẽ sẽ phải ùn tắc một chốc.
Xe chạy vào đến trước một cánh cổng sắt, nó rất lớn, họa tiết bên trên cầu kỳ tinh xảo. Khi xe vừa chạy đến đã có người mở cửa.
Nhà của Dylan là một căn biệt thự, phía trước có lối đi dành cho xe chạy thẳng đến gara, còn có rất nhiều bồn cây cao to và hồ cá. Nếu là buổi trưa, ắt hẳn sân nhà anh cực kỳ râm mát, hoàn toàn không lo ánh nắng mùa hè khiến nhiệt độ trong nhà trở nên oi bức. Quả là một nơi lý tưởng tránh ánh nắng mặt trời cho ma cà rồng. Lại nói, ma cà rồng cũng không sợ ánh nắng, chỉ là không thích mà thôi.
Dọc đường xe lăn bánh là mấy cột đèn vàng sáng lòe lòe, ánh sáng dịu nhẹ như ánh trăng chiếu rọi đường đi.
Mãi đến khi Chu Thụy được Dylan dắt vào trong nhà, cậu vẫn còn trố mắt nhìn xung quanh.
Chu Thụy nghe thấy người giúp việc trong nhà chào anh một tiếng rồi ra về. Cậu còn nghe anh nói gì đó, đại khái là bảo họ khoảng thời gian này tạm thời không cần đến nhà anh dọn dẹp.
Theo như anh nói, có lẽ lúc này thật sự là đoạn thời gian căng thẳng, tuy cậu vẫn có chút ngơ ngác không cảm nhận được, thế nhưng nghĩ tới tai nạn liên hoàn đêm qua cậu liền rùng mình sợ hãi. Sáng nay lúc về tới nhà, khắp TV báo chí đều nói về sự kiện đó, số người chết và bị thương vì xe bồn nổ mạnh lên đến hai con số. Sự việc này còn liên quan trực tiếp đến anh Dylan, ít nhiều gì cậu cũng cảm giác được mọi chuyện không đơn giản.
Trong nhà rất rộng, có ba tầng lầu, mỗi tầng đều có khá nhiều phòng, Dylan dẫn cậu đi dạo một lúc.
Chu Thụy vừa đi vừa nắm góc áo anh. Mắt mở to nhìn xung quanh, hỏi: “Bình thường anh đều ở một mình trong căn nhà to thế này sao?”
“Ừ… Mà cũng không hẳn.” Dylan kéo lấy tay cậu, cầm chặt: “Bình thường người giúp việc sẽ ở lại đây, nhưng khoảng thời gian này tôi cho bọn họ nghỉ phép. Dù sao, có một số thứ xảy ra mà họ chỉ là người bình thường, bí mật về gia tộc không thể cho người ngoài biết.”
“Còn có Minh Ly, là tài xế của tôi, cũng là người của gia tộc, nhưng hiện giờ thì được phân phó một vài nhiệm vụ nên không về nhà.”
Nói rồi anh nhéo mũi cậu: “Làm sao? Lo tôi ở một mình sẽ cô đơn?”
Chu Thụy ngại ngùng xoa mũi.
“Vậy thì dọn đến ở hẳn cùng tôi luôn đi.”
Thấy mặt Chu Thụy đỏ lên, Dylan bật cười, tiếp tục dẫn cậu lên lầu ba. Trên này là phòng ngủ, có khá nhiều phòng không biết cho ai dùng, phỏng chừng là cho khách. Mà phòng của Dylan thì nằm ở giữa dãy hành lang phía đông.
Dylan một tay dắt Chu Thụy, một tay cầm balo của cậu đẩy cửa bước vào.
Phòng anh rất rộng, có một cái tủ sách thật lớn dựng ở sát tường, còn có một cái tủ quần áo, một cái TV gắn trên tường, một cái bàn nhỏ, một cái ghế, và một chiếc giường to thật to.
Chu Thụy không ngừng ngắm nghía xung quanh, tường sơn trắng, trên trần có họa tiết tinh xảo được sơn màu xanh đậm.
Dylan để cậu đứng đó ngó dáo dác phòng mình, yên lặng mở tủ quần áo ra, đặt đồ đạc của cậu vào trong, còn chu đáo lấy ra một chiếc khăn tắm và áo choàng tắm, nhét vào tay cậu nói: “Em đi tắm đi, bên trong tôi đã chuẩn bị bàn chải và vật dụng mới cần thiết rồi.”
Chu Thụy nghe anh nói mới cảm thấy nóng nực, thời tiết đang chuyển, tuy không còn quá nóng nhưng độ ẩm cao, cậu lại chạy tới chạy lui trong quán ăn cả buổi, quả thật đã rất khó chịu vì cả người dính dấp rồi.
Cậu ôm đồ đi vào phòng tắm. Không gian bên trong hiển nhiên cũng hết sức rộng rãi, còn có một cái bồn tắm bự, cậu cảm thấy ba người chen chúc trong đó hoàn toàn không thành vấn đề.
Trong lúc kỳ cọ Chu Thụy xả nước vào bồn tắm, sau đó ngâm mình một lúc. Mát mẻ tới mức làm cậu chỉ muốn ngủ luôn trong này.
Lúc cậu khoác áo choàng tắm bước ra thì Dylan cũng vừa cúp điện thoại, vẻ mặt anh không được tốt cho lắm. Cậu lo lắng đi tới, nhẹ nhàng vuốt lên cánh tay anh: “Anh, không sao chứ ạ?”
Dylan sờ mặt cậu: “Không có gì, chỉ là một số chuyện bên chỗ Andrew, em trai tôi. Chuyến bay của nó gặp chuyện.”
“Cậu ấy không sao chứ?”
“Nó không sao. Nhưng người thương của nó thì có sao.” Dylan ôm lấy cậu: “Tôi sợ kế tiếp sẽ là em, Chu Thụy, bắt đầu từ ngày mai, chỉ cần em ra khỏi nhà sẽ có vệ sĩ đi theo em. Bọn họ sẽ thường xuyên báo lại chuyện của em cho tôi để đề phòng bất trắc.”
“Vâng.” Chu Thụy dịu ngoan đáp.
“Tôi biết như vậy có thể sẽ khiến em khó chịu vì bị theo dõi nhưng…”
Dylan chưa nói hết câu thì Chu Thụy đã ngắt lời anh: “Em hiểu mà, em không khó chịu đâu. Biết được anh vẫn luôn dõi theo em, em cảm thấy rất tốt, rất an toàn, không có gì phải khó chịu cả. Hơn nữa, em cũng không muốn anh lo lắng.”
Anh nhìn cậu một lúc lâu, lòng cảm thấy mình thật may mắn khi có được Chu Thụy, bé cưng hiểu chuyện ngoan ngoãn lại dễ thương hay ngại ngùng như em, nếu thả ra ngoài thật không biết sẽ có bao nhiêu người theo đuổi, cũng may là từ trước đến giờ em thích ở trong nhà, khi không có việc gì cần thiết thì sẽ nhốt mình trong nhà hoặc quán ăn. Nếu không, có lẽ cái đêm kia sẽ không xảy ra, sẽ không có bé cưng nào ngồi ở quầy bar mang gương mặt đỏ hồng nhìn lén anh, sau đó cầm hai ly rượu tới mời anh.
Dylan ôm cậu một lúc thì cũng đi tắm. Chu Thụy dạo một vòng quanh phòng, sau đó dừng bên tủ sách một lúc lâu, bên trong là đủ loại sách với đủ thứ tiếng. Chu Thụy tìm cuốn nào mình có thể đọc hiểu, ngồi bên giường xem một lúc. Ước chừng nội dung bên trong không hợp với cậu, xem chưa được bao lâu thì hai mắt díp lại, buồn ngủ muốn chết. Cậu quyết định đặt về vị trí cũ, từ nhỏ đến lớn, thứ cậu xem nhiều nhất và thích nhất chỉ có sách về ẩm thực và sách dạy nấu ăn, cậu có thể thất thần nhìn một bức ảnh in màu trong sách nấu ăn tới nửa tiếng đồng hồ mà không chán.
Chu Thụy quyết định đi ra ban công hóng gió, nơi này là nơi duy nhất mà cậu chưa dạo qua trong phòng anh. Ngoài ban công có trồng vài chậu cây kiểng, một băng ghế mềm và cái bàn gỗ nhỏ, gió thổi mát mẻ, lá cây đong đưa, bên trên còn treo chuông gió kêu leng keng.
Lan can không phải là bệ tường hay khung sắt, mà là một tấm kính cường lực dày, trông rất chắc chắn. Có trụ và thanh chắn ngang nữa, bề mặt thanh chắn khá rộng. Chu Thụy chống khuỷu tay trên nó đứng hóng gió.
Đứng được một lúc, bỗng dưng có một đôi tay mang theo hơi nước mát lạnh vòng tới từ phía sau, ôm lấy cậu.
Chu Thụy giật mình xoay người lại.
“Anh Dylan!” Thấy là Dylan, Chu Thụy thở phào một hơi: “Sao em không nghe thấy tiếng động gì hết. Làm em sợ muốn chết.”
Dylan hôn lên phần cổ lộ ra dưới vạt áo của cậu: “Đứng ngoài này nãy giờ à?”
Chu Thụy nhột, cậu rụt người: “Ưm ~ Cũng không phải, lúc nãy em có xem sách một chút.”
“Sách gì?”
“Em… lấy trong tủ của anh, chiến lược dữ liệu, huy động vốn gì gì đó.”
“Đọc hiểu không?”
“Buồn ngủ.”
Dylan cười khẽ, luồn hai tay vào trong vạt áo choàng của cậu, mơn trớn vuốt ve.
Hơi nước lành lạnh cùng với nhiệt độ cơ thể vốn thấp của anh làm Chu Thụy thoải mái đến mức híp mắt.
Bỗng nhiên đầu vú bị khều nhẹ.
“A…”
Cổ áo choàng đã bị người nào đó kéo lỏng ra, da thịt trước ngực phơi bày trong không khí. Hai bên đầu vú bị nắm lấy, đầu ngón tay day nhẹ.
Chu Thụy bị kích thích, dương vật bên dưới không tự chủ được mà hơi hơi ngóc đầu. Cậu xấu hổ dùng tay che lại, quay đầu nhìn anh: “Chúng ta… Chúng ta, vào trong được không anh?”
“Tôi muốn em.” Dylan gặm cắn sau gáy Chu Thụy: “Ngay tại đây.”
Nói rồi vẫn tiếp tục liếm cổ cậu, hai tay ung dung trêu đùa đầu vú cậu, khi thì nhéo lên rồi xoay xoay, khi thì đè xuống, đôi lúc lại dùng móng tay gãi chúng. Đầu ngực Chu Thụy rất nhạy cảm, trước kia cậu không hề phát hiện ra điểm này của bản thân, cũng không biết tại sao, có lẽ bởi vì người chạm vào chúng là người trong lòng. Mỗi lúc anh trêu đùa chúng đều có thể đốt lên ham muốn của cậu, chỉ với vài cái mơn trớn quanh đầu vú đôi khi cũng đủ để cậu cương lên. Huống chi là lúc này, hai hạt đậu nhỏ bị giày vò không thương tiếc, cứng ngắc, đỏ ửng vì bị nhéo.
Chu Thụy cắn môi, cố không để mình phát ra tiếng rên nào quá dâm đãng, cậu chỉ thấy đầu ngực mình tê tê, hơi đau, nhưng lại khiến hai chân cậu bủn rủn. Bỗng nhiên đôi tay đang vân vê chúng dừng lại, rời đi.
“Ưm ~ Anh ~ ” Chu Thụy bị cơn ngứa ngáy ở đầu ngực khi hai hạt đậu bị bỏ rơi làm cho khó chịu tới kêu lên.
“Ừ.” Có tiếng đáp lại.
“Xoa xoa.” Cậu kéo tay anh đặt lên ngực mình, đè xuống đầu vú mà cọ. “Ngứa ~”
Bên tai là tiếng cười khẽ: “Thích tôi chạm chỗ này à? Xoa nãy giờ vẫn chưa đủ? Hửm?”
Theo ý cậu mà vê nắn đầu nhũ đỏ hồng một lúc, mãi đến khi dương vật nhỏ bên dưới của cậu chảy nước, đầu dương vật thỉnh thoảng lại cạ lên mặt kính để lại một ít chất lỏng không biết tên.
Bỗng nhiên Dylan dời tay xuống eo cậu, kéo một cái khiến cậu chu mông ra phía sau.
“A!” Chu Thụy vội chống hai tay lên thanh chắn lan can, mông vểnh cao. Cậu quay đầu nhìn anh thì thấy anh đã ngồi xổm xuống đối diện với cặp mông tròn của mình.
Anh định làm gì? Cậu hồi hộp.
Dylan tách hai cánh mông đầy thịt của cậu ra, để lộ nhụy hồng bên trong đang mấp máy vì khẩn trương.
Thấy cậu quay đầu lại, anh vươn tay vuốt ve nếp uốn mềm mại bên ngoài nhụy hồng, nhìn cậu cười cười, hỏi: “Muốn tôi xoa chỗ này cho em không?”
Chu Thụy đỏ mặt, cậu mím môi, quay đầu đi không dám nhìn anh nữa.
Dylan nhìn lỗ hậu non mịn của cậu, những nếp nhăn hồng hồng, anh vươn tay tách nó ra, lỗ nhỏ bị kéo để lộ thịt hồng bên trong, anh liếm môi, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc. Kìm không được đẩy một ngón tay vào trong làm Chu Thụy bất giác siết chặt nắm tay, cảm giác mềm mại ấm nóng lập tức bao trùm ngón tay Dylan.
Anh nheo mắt, ngước mặt nhìn vành tai đỏ bừng của cậu.
“Nơi này rất mềm. Có phải đã chuẩn bị trước rồi không? Hửm?”
Chu Thụy xấu hổ nâng một tay che mặt. Đêm qua lúc ở khách sạn anh chỉ vuốt cho cậu, cậu biết anh cũng muốn, mà hôm nay đến nhà anh, chắc chắn sẽ… Thế nên cậu đã tự vệ sinh và nới lỏng chỗ đó. Nhưng mà bị anh nói thẳng ra thật xấu hổ.
Bất chợt có thứ ấm nóng và ướt át quét đến, Chu Thụy giật nảy mình quay phắt lại nhưng bị Dylan giữ chặt: “Đứng yên nào.”
Chu Thụy hoảng hốt nhìn anh vươn lưỡi liếm nơi đó, cậu vội vã đẩy anh ra: “Đừng! Đừng liếm… Bẩn lắm!”
“Không bẩn, rất sạch sẽ.” Nói rồi lại chuyên tâm vào nơi mê người trước mặt, lưỡi mô phỏng động tác giao hợp mà đẩy ra đẩy vào làm Chu Thụy bật ra tiếng rên không kiềm chế được.
Bên dưới ướt át, vừa nóng vừa ngứa, bên trên mát mẻ, ngực bị phơi bày, Chu Thụy có thể cảm giác được gió thổi qua hai hạt đậu nhỏ của mình, nhột nhột.
Cậu ưỡn ngực vểnh mông. Cam chịu để ai đó khai phá thân thể mình.
Được một lúc, Dylan cảm thấy như vậy không thể thấy được cảnh xuân tươi đẹp, anh bèn lùi ra sau một chút, đẩy hai ngón tay vào trong rồi tách nó ra. Hang động nhỏ bấy giờ đã mềm mại cực kỳ, dễ dàng hé mở, những nếp nhăn bên ngoài bị kéo cho căng ra, bên trong là tầng thịt đỏ hồng.
Dylan di chuyển ngón tay bên trong cậu. Thật cẩn thận cọ sát thành ruột bên trong, thi thoảng lại đè lên tuyến tiền liệt làm Chu Thụy run bắn, nhưng rất nhanh lại rời đi khiến Chu Thụy ưm ưm a a lúc lắc cái mông tròn muốn đuổi theo ngón tay anh. Bị anh vỗ một cái, gò mông rung lên đàn hồi: “Muốn?”
“Ưm ~ Muốn ~”
“Muốn cái gì?”
Chu Thụy thở hắt ra, hai mắt đã ngấn nước, quay đầu nhìn anh cầu xin: “Muốn anh…”
Dylan đứng dậy, kéo nút thắt ngang eo áo choàng tắm của mình, hai vạt áo tuột ra, giải phóng con mãnh thú đã sớm dựng đứng bên trong: “Xoay lại đây, làm ướt nó cho tôi.”
Chu Thụy bé ngoan xoay lại, có chút hấp tấp vội vã mà cũng có chút e thẹn, chỗ kia của cậu trống rỗng, cảm giác thiếu thiếu thật quái lạ, sâu bên trong lại còn ngứa ngáy, rất muốn có thứ gì đó gãi ngứa cho cậu. Mà thứ đó cũng chỉ có cây gậy đỏ tím to lớn trước mặt.
Cậu quỳ giữa hai chân anh, há miệng ngậm thứ đó vào, nó thật to, chỉ phần đầu mà đã muốn chiếm hết khoang miệng cậu. Cậu từng chút đẩy vào trong đến khi chạm tới cuống họng, vì nghẹt thở và khó chịu mà nước mắt trào ra.
Bỗng nhiên Dylan lùi về sau, lấy vật to lớn của mình ra khỏi miệng cậu, đau lòng trách: “Sao lại ngậm sâu như vậy? Không thể ngậm hết thì đừng ngậm, sẽ khó chịu. Lần trước em liếm cho tôi thế nào bây giờ chỉ cần liếm như vậy.”
Nói rồi anh lau nước mắt chảy ra trên má cậu, xoa xoa cằm cậu: “Nào, vươn lưỡi ra, liếm từ trên xuống. Đúng rồi. Ừm.” Anh thở ra một hơi, thoải mái xoa tóc cậu.
Sau khi đã làm ướt cây gậy thịt. Chu Thụy bị anh đặt vào tay một tuýp gel: “Bôi cho nó đi rồi xoay người lại.”
Vẫn là tư thế ban nãy, hai tay chống trên thanh chắn, mông vểnh cao, nghênh đón mãnh thú xâm nhập.
Mới đầu là chậm rãi nhẹ nhàng, dần dà, Chu Thụy bị gậy thịt bên trong thúc mạnh tới nỗi mỗi một lần đẩy vào cậu đều như bị hất tung lên, dương vật nhỏ phía trước không ngừng lắc lư lên xuống theo nhịp của người phía sau, có khi bị đẩy mạnh tới mức vật nhỏ của cậu bật mạnh lên đập vào bụng, không cần dùng tay vuốt cũng bị những cú va chạm đó làm cho sung sướng.
Đây là lần đầu tiên Chu Thụy làm tình ở nơi lộ thiên, cậu mẫn cảm hơn bình thường, toàn thân cứ không run lên, miệng phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào cùng những âm tiết không rõ nghĩa.
Điểm mẫn cảm bên trong lúc nãy đã bị Dylan dùng tay đùa bỡn một hồi, bây giờ lại bị đâm chọc nghiền áp bởi một vật to hơn, Chu Thụy không kiên trì được bao lâu thì đạt đến cao trào.
Cậu ngửa đầu thét to một tiếng, vật nhỏ hồng giữa hai chân giật mạnh, phun trào tinh hoa, có lẽ vì khoái cảm quá nhiều khiến tinh dịch văng xa, vương đầy trên kính cường lực.
Chu Thụy xụi lơ, hai chân mềm nhũn ngã xuống, eo lập tức được người ôm chặt, toàn thân cậu tựa vào một lồng ngực cứng cáp.
Dylan rút ra khỏi người Chu Thụy, xoay cậu lại, nâng thân dưới của cậu lên để cậu nằm trên thanh chắn, thanh chắn vốn là một mặt phẳng khá rộng, đủ để cậu tựa trên đó. Anh kéo hai chân cậu vòng quanh eo mình, còn bản thân thì giữ chặt hông cậu. Tiếp tục cắm rút.
Chu Thụy luống cuống, vừa khóc vừa ôm chặt lấy anh, nấc lên: “Đừng mà… a ha… Em sẽ… ư ~ ngã mất…”
“Không ngã.”
Dylan dùng cánh tay cường tráng của mình đỡ lấy eo cậu, một tay dời xuống nâng mông cậu, giữa quá trình thân dưới vẫn không ngừng đâm chọc. Đâm cho Chu Thụy lắc đầu nguầy nguậy.
Tiếng nước vang bành bạch hòa vào tiếng chuông gió leng keng thật kỳ lạ.
Vừa đạt cao trào, cơn cực khoái còn chưa qua mà điểm mẫn cảm vẫn không ngừng bị nghiền áp khiến cậu muốn phát điên. Nhưng với tư thế này, cậu sợ nếu mình cựa quậy hay chỉ cần nới lỏng tay một chút thì sẽ ngã xuống từ tầng ba biệt thự mất, thế nên tuy thực đáng thương mà nước mắt đầy mặt cầu xin anh chậm lại, nhưng cặp chân trắng nõn vẫn kẹp chặt lấy hông anh.
Dylan thở nặng nề, cúi đầu hôn môi cậu trấn an, vừa hôn vừa thì thầm: “Ngoan, sắp rồi.”
“Ư, ưm ~ Em, em chịu, không nổi ~ Á.” Lại một cú đâm mạnh bạo khiến Chu Thụy có cảm giác như mình suýt thì bị húc văng khỏi lan can. Sướng tới mức mấy đầu ngón chân co quắp, huyệt nhỏ siết chặt.
Gậy thịt to lớn bên trong bất chợt bị huyệt nhỏ kẹp cho bắn ra, Dylan gầm lên, cúi đầu ngậm lấy môi cậu gặm cắn: “Bé cưng hư hỏng.”
Chu Thụy sướng tê người, giật giật thân thể, oan ức nấc lên: “Em, hức, không có hư hỏng mà. Là, là tại anh, đâm mạnh.”
Dylan chặn môi cậu lại, chà đạp cái miệng nhỏ của cậu.
Hai người hôn nhau nồng nhiệt, môi lưỡi quấn quít, nước bọt cả hai không kịp nuốt tràn ra từ giữa bốn cánh môi, chảy xuống cổ người nằm dưới, cảnh tượng dưới ánh trăng càng thêm ướt át.
Đợi khi cả hai bình ổn lại sau đợt cao trào. Chu Thụy được anh bế xuống khỏi lan can, thế nhưng hai chân cậu lúc này đã mềm nhũn, vừa tiếp đất thì lắc lư, nếu không được anh ôm lấy thì chắc đã ngã xuống sàn rồi.
Dylan cười, khẽ trêu ghẹo: “Bị tôi làm đến không đứng được?”
Chu Thụy xấu hổ dụi mặt vào ngực anh.
Vốn tưởng cuộc làm tình trên ban công đêm nay tới đây là xong, thế nhưng cậu nhầm rồi.
Bỗng dưng áo choàng vốn đã mở phanh của cậu bị anh lột hẳn ra, anh xoay cậu lại, để cậu tựa lưng vào ngực anh, hai chân bị nhấc bổng lên. Mà từ nãy đến giờ, hung khí kia vẫn còn cắm trong người cậu. Đến lúc này Chu Thụy mới chợt nhận ra, dù đã bắn nhưng con mãnh thú đó vẫn không hề mềm xuống.
Hai chân cậu vắt vẻo trên cánh tay anh, tạo thành chữ M trong tư thế đứng, trọng tâm thân thể bị hạ thấp, lỗ hậu phía sau càng nuốt con mãnh thú vào sâu hơn.
Chu Thụy há to miệng thở dốc, hoảng hốt giãy dụa: “Đừng, đừng!”
“Ngoan nào.”
Nói rồi anh chậm rãi đưa đẩy, lần nữa kéo con mồi nhỏ của mình chìm sâu vào tình dục.
Nếu là người bình thường, tư thế này đối với người nắm thế chủ động mà nói sẽ rất mệt, nhưng với một ma cà rồng mà nói thì… không là gì cả. Dylan rất thích làm tình như thế này, bởi vì người trong ngực sẽ không cách nào làm chủ được bản thân, toàn bộ đều phải dựa vào anh.
Chu Thụy khóc thật nhiều, khoái cảm vì bị xâm nhập sâu và mạnh đã nhấn chìm cậu. Ngoại trừ khóc thì chỉ biết rên rỉ, phó mặc bản thân cho anh, cả cơ thể treo trên không trung, bị động nhận hết tất cả dịu dàng và thô bạo của anh.
Hung khí đỏ tím ra ra vào vào hang động nhỏ, kéo theo là mớ tinh dịch mà trận đầu đã bắn bên trong.
“A a ~”
“Thích không?”
“Ưm ~ Th… thích.”
“Thích vậy thì kêu to hơn cho tôi nghe.” Nói rồi đâm mạnh tới lút cán.
Chu Thụy hét to, mấy đầu ngón chân cuộn lại, tâm trí như nổ tung.
Cứ thế, mãi cho đến khi Chu Thụy bắn lần thứ tư Dylan mới gầm nhẹ mà phóng thích.
Tinh dịch của thứ đỏ tím bên dưới rót đầy vào thân thể cậu, hai lần bị rót đầy khiến động nhỏ không chứa hết mà trào ra, nhỏ giọt trên chiếc áo choàng tắm bị vứt dưới sàn.
Trên tấm kính cường lực cũng dính đầy tinh hoa của cậu. Dương vật nhỏ hồng đến giờ vẫn còn giật nhẹ, rỉ ra những giọt tinh cuối cùng.
Dylan cẩn thận rút con mãnh thú của mình ra, nó vẫn còn bán cương, phải mất một lúc nữa mới mềm hẳn xuống. Hậu huyệt nhỏ của người trong lòng anh giờ đã sưng đỏ, vì tư thế chữ M mà không giữ được tinh hoa bên trong khiến nó chảy xuống càng nhiều.
Anh nhẹ nhàng đặt cậu lên băng ghế mềm, cởi áo choàng tắm của mình ra lau sơ thân dưới cho cậu. Nơi này đã vô cùng hỗn độn, tinh dịch dính dấp trông cực kỳ dâm đãng. Dylan nhanh chóng lau qua, anh sợ mình lại kìm không được mà đè cậu xuống làm thêm lần nữa.
Lau xong mới đưa Chu Thụy vào phòng tắm. Lúc ôm cậu ngồi trong bồn tắm, ngón tay anh luồn vào trong khiến cậu run lên, mơ màng nức nở: “Đừng… em, em không làm nữa đâu.”
Dylan hôn nhẹ trán cậu: “Ngoan, thả lỏng, tôi rửa cho em.”
Vừa dỗ dành vừa lấy tinh dịch trong thân thể bé cưng ra. Cả quá trình Chu Thụy sụt sịt dụi mặt vào cổ anh. Cậu mệt muốn chết, nhưng trong lòng là vị ngọt đến không thể ngọt hơn, cảm giác khi được chăm sóc sau một cuộc mây mưa kịch liệt luôn tốt đẹp như vậy.
Cậu không nhịn được mà hôn hôn cổ anh, chọc cho anh bật cười: “Đừng quyến rũ tôi nữa, bé cưng, hôm nay làm hai lần thôi.”
Chu Thụy xấu hổ, nhưng vẫn thật ngoan ngoãn nghe lời vì sợ lại bị anh “ăn” sạch lần nữa.
Đêm đó, Chu Thụy ngọt ngào nằm rúc trong lòng Dylan mà ngủ say. Hoàn toàn không biết sau nửa đêm sẽ xảy ra chuyện đáng sợ gì.
Add comment