Hoàng Bách đang ngồi ở chủ vị, anh không mặc áo vest bên ngoài, nó đã bị để lại trong phòng giám đốc, hiện tại anh chỉ mặc một chiếc sơ mi cùng áo gi-lê màu xám, chúng được cắt may vừa khéo để ôm gọn cơ thể anh mà không khiến anh khó chịu, đặc biệt là nơi vòng eo và bờ vai thẳng tắp nghiêm nghị. Anh đeo kính mắt, mạt mũi lạnh như tờ tiền, nhàn nhạt nhìn những người ngồi quanh bàn họp.
Ali đứng ở cửa xuýt xoa trong lòng. Thường ngày cậu biết anh cũng lạnh với cấp dưới, có điều lạnh như một khối băng thế này thì để được nhìn thấy đối với cậu mà nói là một trường hợp cực kỳ hiếm có. Bởi vì cậu biết cứ hễ cậu có mặt ở gần bên anh là anh sẽ không tự chủ được mà dịu đi.
Có lẽ chính anh cũng không phát giác được, ở nơi mà người yêu nhỏ nhà mình không trông đến, anh lại trở thành một con người hoàn toàn xa lạ, khác hẳn người đàn ông dịu dàng khi ở nhà cùng cậu.
Cứ lần nào bắt gặp được cái tư thái này của anh là Ali lại bị anh làm cho thổn thức, tim nhảy loạn xạ trong lồng ngực. Còn nhớ cái giây phút đầu tiên khi mà cậu nhìn thấy anh, anh ngồi ở quán cà phê bên đường, cũng đeo kính mắt, xử lý công việc trên laptop, vô cùng chuyên chú. Người ta nói, thời điểm đàn ông quyến rũ nhất chính là nhưng lúc tâm trung làm việc, lời này không sai một chút nào khi ứng lên người Hoàng Bách.
Lúc cậu trông thấy anh ngồi ở đó, tâm trí đã bị hút khỏi mặt đất, bay là đà theo anh cả ngày trời, mãi đến khi anh rời khỏi quán cà phê ấy mới thôi việc ngắm anh.
Ali xoa xoa tim, vẫn không đỡ nỗi sự hấp dẫn và quyến rũ chết người đến từ anh người yêu nhà mình, nhất là một mặt bá đạo lạnh lùng này của anh còn hoàn toàn trái ngược với sự ấm áp và dịu dàng ở nhà.
A… nhìn xem anh ấy tức giận mắng gã đàn ông bụng béo phệ kia, khí thế mạnh mẽ quá, ngầu quá. Tại sao mắng người cũng có thể dễ nghe như vậy?
Làm sao bây giờ? Sắc thái này của anh làm cậu không kiềm được mà hưng phấn rồi.
‘Cậu nhỏ’ nào đó vừa rồi xìu xuống vì gió lạnh giờ lại phấn chấn tinh thần, sưng lên, hóa to hùng vĩ. Xúc động mãnh liệt rồi lại quen thuộc trỗi dậy làm cậu chỉ muốn đè anh ra, tận lực chinh phục gương mặt và ánh mắt sắc bén đó.
Dường như cảm thấy có cái gì đó nóng hừng hực bắn về phía mình, Hoàng Bách đang cảnh cáo vị trưởng phòng ban bụng phệ kia bất chợt dừng lại. Bầu không khí bỗng chốc lặng ngắt như tờ, khí thế có thể doạ chết nhân viên mới vào cứ như vậy ngùn ngụt toả ra không chút kiếm chế.
Cặp mắt phượng lạnh nhạt đảo về phía cửa phòng, anh cảm giác được có ai đó đang nhìn mình, cái nhìn nóng rực. Thế nhưng ở vị trí gần cửa phòng là của Gia Yên – nữ trợ lý của anh, hiện giờ không có ở đây. Vậy thì là ai nhìn?
Cảm giác của anh bao giờ cũng rất chính xác, điều này khiến anh vô cùng nghi ngờ. Anh lia mắt nhìn về phương hướng đó, cái nóng rực nhưng lại không làm anh khó chịu của một ánh nhìn vẫn cứ bao bọc lấy anh không hề biến mất. Kỳ lạ rồi lại quen thuộc.
Anh cau mày, quay trở lại nhìn đám người trong phòng họp, lạnh lùng nói: “Những người còn lại, có cần tôi phải nhiều lời thêm nữa không?”
Ai nấy đều lũ lượt lắc đầu.
Về phần người nào đó đứng ở cạnh cửa bị ánh nhìn sắc lẻm của anh làm cho tim rung rinh muốn rơi ra ngoài.
Ali bụm lấy ‘chim bự’ của mình. Chết rồi, khó thở quá, run chân quá, cái tình trạng này thật đúng là phấn khích mà. Chủ ý xấu xa trong lòng cậu cũng bị cái nhìn kia của anh làm cho hỗn loạn, có phần không dám thực hiện. Nhưng sau đó lại thấy anh lạnh mặt tiếp tục xử lý các văn kiện sai be bét, ngọn lửa can đảm lại dấy lên.
Cậu tự cỗ vũ mình. Với điều kiện của cậu bây giờ, mấy tuýp gel đủ mùi vị mà anh mua kia còn lâu mới tình thú bằng, cậu nhất định có thể mang đến trải nghiệm khó quên cho anh.
Đúng lúc này nữ trợ lý đã trở lại, văn phòng giám đốc chỉ ngay trên tầng, vì thế mà cô đi rất nhanh, trên tay là xấp tài liệu mà Hoàng Bách cần đến.
Ali trông thấy cô sắp ngồi vào vị trí trống duy nhất của chiếc bàn thì giật thót. Nếu cô ngồi vào đó thì sẽ không có chỗ trống nào đủ rộng để một thằng con trai cao lớn như cậu chui vào dưới gầm bàn được. Lối vào này mà bị chặn kín thì cái kế hoạch lớn gan kia của cậu cũng không còn được thực hiện.
Vì thế Ali vội vã khom người, như một con cá chạch lẻn xuống gầm bàn vừa đúng lúc Gia Yên kéo ghế ra ngồi vào.
Động tác của cậu rất nhanh, không ai để ý thấy ở bên dưới chân mình, khăn trải bàn rũ xuống hơi bị vén lên cao rồi lại buông thõng lần nữa.
Dưới này tối tối. Xung quanh là khăn trải bàn che chắn một nửa, và một đống chân cẳng cùng bụng phệ. Trong số đó bốn cặp giò của bốn người đang bị khiển trách, nữ trợ lý thì ngồi nghiêng ở bên ngoài, chân không đưa xuống dưới gầm bàn, mà đôi chân còn lại thì không cần phải nói nó thuộc về ai.
Ali đưa mắt nhìn đôi chân thon dài ở chủ vị đang gần ngay trước mắt. Hoàng Bách ngồi bắt chéo chân, giày da bóng loáng không nhiễm một hạt bụi nhếch lên, gần như chỉa thẳng vào cằm Ali.
Cậu nuốt nước bọt một cái, ngắm nghía hình dáng đôi chân của anh. Đường cong tuyệt vời được bao bọc bởi quần tây cắt may khéo léo, độ dài vừa chuẩn khiến một phần nhỏ nơi cổ chân lộ ra, mắt cá chân tinh xảo, nhẵn nhụi ẩn ẩn hiện hiện làm cậu có xúc động muốn hôn lên.
Hoàng Bách ngồi phía trên hoàn toàn không biết nửa thân dưới của mình đang bị cậu người yêu nhỏ dùng ánh mắt ‘la liếm’ một trận. Anh nhận lấy xấp tài liệu mà nữ trợ lý mang đến, tay lật giở, đổi chân bắt chéo, sau đó kẹp ra vài xấp giấy mỏng đặt lên bàn rồi đẩy cho từng người một quanh bàn họp. Chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp lạnh nhạt của anh vang lên: “Xem cho kỹ mấy tài liệu này, rồi nói thử tôi nghe xem so với đống giấy của các anh chúng khác nhau chỗ nào?”
Ali dưới bàn lại được một phen thổn thức: Người yêu em ngầu quá đi.
Cậu sắp không nhịn được nữa rồi.
Ali cắn cắn môi, đánh bạo mò đến bên cạnh đôi chân kia. Vươn tay, sờ lên đùi anh.
Hoàng Bách đang lạnh lùng quan sát những người trong phòng xem tài liệu mà anh đưa ra, toàn thân bỗng dưng cứng ngắc. Anh liếc mắt nhìn xuống dưới bàn nơi đã bị khăn trải che khuất. Vừa rồi có cái gì đó đụng trúng đùi anh.
Anh hướng mắt nhìn về phía nữ trợ lý. Gia Yên trông thấy sếp nhìn mình thì khó hiểu, cái mặt nghệt ra.
Hoàng Bách lại quay đi, trong lòng thầm biết không phải là Gia Yên đụng trúng, ngày mới vào làm cho anh cô nàng từng bất cẩn đá trúng chân anh dưới bàn phòng họp, vừa trúng đã nhảy dựng lên sợ hãi cuống quýt xin lỗi rồi, giả ngu không phải là phản ứng của cô nàng thành thật này. Chưa kể chân cô nàng còn để bên ngoài.
Anh nhíu mày, trong lòng có một dự cảm lạ thường, bèn đổi chân gác chéo. Mấy giây sau, cảm giác đó lại đến nữa, lần này còn rõ ràng hơn, giống như có một bàn tay vô hình vuốt lên đùi anh, còn xoa nắn, luồn vào mặt đùi trong.
Quá đáng!
Hoàng Bách theo bản năng mà đập hai tay lên bàn cái ầm, đứng phắt dậy. Động tĩnh mạnh đến mức ghế dựa phía sau bị đẩy đi một đoạn rít lên bén nhọn do ma sát. Tất cả mọi người trong phòng đều bị anh doạ cho sợ ngây người, mấy gã trưởng phòng ban điều hành bên dưới vừa bị anh mắng cho bục đầu, chịu đựng hơi lạnh phả ra từ anh suốt hơn mười lăm phút đồng hồ cũng kinh hãi mà giật bắn mình, cho rằng kỳ này anh thật sự nổi đoá đến mức định cầm ghế phang mình, trong lòng hối hận không thôi vì đã xem thường tên giám đốc trẻ tuổi này.
Ngay cả Gia Yên cũng hết hồn rụt cổ, hôm nay sếp ăn phải thuốc nổ ư?
Mà Ali bên dưới thì vừa xoa cái tay đáng thương bị giẫm trúng của mình vừa cảm thán.
Anh ấy phản ứng mạnh quá đi!
Lúc đó, anh đứng dậy bất ngờ quá làm cậu không kịp đề phòng, chân anh liền vô tình giẫm phải một cái tay đang chống trên sàn của cậu, khiến cậu phải hít vào một hơi, rụt cả hai tay lại, suýt tí thì buộc miệng kêu đau rồi.
Ali tự cho là mình đã giấu tốt, lại hoàn toàn không biết tiếng hít nhẹ vừa rồi kỳ thực đã rơi vào tai anh. Lúc xảy ra động tĩnh, những người xung quanh cũng phát ra âm thanh, có điều Ali lại ở rất gần với anh, ngay sát bên chân. Tiếng hít khí và thở hắt ra còn khiến khăn trải bàn hơi lay động.
Hoàng Bách đảo mắt nhìn tất cả mọi người, thầm biết trong này không có ai to gan đến mức dám sờ đùi anh.
Anh bình tĩnh lại, hơi dịch chân, sau đó đảo mắt nhìn bọn họ, trầm giọng hỏi: “Nếu không nhìn ra được vấn đề trong đó thì các anh tốt nhất là chuẩn bị tinh thần đi.”
Chuẩn bị tinh thần gì không cần phải nói, tất nhiên là chuẩn bị khăn gói cút về nhà, không cần đến đây nữa, dù có trở về công ty mẹ kiện cáo gì anh thì chủ tịch cũng sẽ không thèm quan tâm đâu. Phải nói, bọn họ bị quẳng qua đây chính là để anh dạy dỗ một trận theo ý của chủ tịch.
Nói rồi anh chậm rãi kéo lại chiếc ghế, ngồi trở về chỗ cũ.
Đúng lúc, cánh quạt từ máy điều hòa đảo từ dưới lên trên, làm khăn trải bàn lay động mà hơi phất lên, người nào đó còn hít hà bên trong giấu đầu lòi đuôi.
Ở gần như thế này, hương quế cay cay ấm ấm quen thuộc phảng phất như có như không truyền vào mũi anh, rất khó nhận ra, nhưng đây là mùi hương ưa thích của anh, mỗi ngày đều có thể vùi mình trong thứ mùi thơm nồng vừa cay vừa ngọt này mà ngủ, anh sẽ không thể nào nhận lầm. Anh biết, có một vị khách không mời trong căn phòng này.
Đôi mắt lạnh hơi rũ xuống, hàng mi dài che khuất đi dịu dàng chỉ dành riêng cho một người vừa dâng lên trong mắt, lại pha lẫn chút bất đắc dĩ và bao dung.
Ali, em lại quậy phá cái gì?
Add comment