PHONG NGOA

Chương 13: Dấu vết ở cổ

Buổi tối, Rufus thuần thục hơn ngày hôm qua rất nhiều, dù mặt vẫn đỏ, tim vẫn đập nhanh nhưng động tác giúp chủ nhân của mình cởi quần áo đã lưu loát hơn.

Ngài bá tước cúi đầu nhìn xương quai xanh nho nhỏ của cậu nhóc, tuy nói quần áo của cậu đã đưa đến vào lúc chiều nhưng phải lát nữa đi tắm cậu mới có thể đổi sang bộ đồ vừa người hơn.

Rufus đứng trước ngực ngài, nhẹ tay tháo cúc áo ngoài cho ngài, dáng vẻ vừa hiền vừa ngoan ngoãn, vô cùng săn sóc và ân cần mà vòng ra phía sau giúp ngài tháo ruy-băng buộc tóc.

Xương quai xanh tinh xảo dời đi mất, ngài bá tước vẫn làm như không có gì mà nhìn thẳng, để cho đôi tay nhỏ phía sau giúp mình.

Xong việc, Rufus ôm đồ của ngài vào lòng, dự định lát nữa sẽ mang xuống phòng giặt.

“Chủ nhân, giường đã ấm rồi ạ.”

Lúc nãy cậu có để một chậu than ở bên dưới, hiện tại trong ổ chăn đã không còn một chút hơi lạnh nào. Hy vọng thân nhiệt của ngài sẽ không quá lạnh như vậy nữa, buổi tối ngài sẽ thoải mái hơn.

“Ừ.”

Ngài bá tước rũ mắt nhìn cậu, cảm xúc trong lòng gợn sóng, rất muốn xoa hai gò má mềm mại của cậu, có điều ngài vẫn kiềm chế, chỉ gật đầu rồi chậm rãi lên giường.

Rufus chạy đi thả rèm cửa xuống, còn sắp xếp giày của ngài lại, rút kinh nghiệm cho cái lần cậu ngã sấp vào trong lòng ngài. Sau đó cậu mang quyển sách mà ngài nói muốn đọc đến, đặt lên tay ngài: “Một lát nữa em sẽ quay lại thêm củi.”

Cậu cười rộ một cái rồi lặng lẽ lui ra.

Rufus ôm đồ của bá tước đi một đường ra khỏi hành lang, lại băng qua sảnh chính và khu vực phòng nghỉ của người hầu, đến phòng giặt giũ, trong này cũng có bếp nhỏ và một ít củi, cậu bắt đầu đun nước, tự mình giặt đồ cho ngài.

Hì hục một lúc cũng xong việc, cậu lại bắt đầu vắt quần áo rồi mang về phòng mình phơi khô trước lò sưởi, phỏng chừng đến sáng mai là khô, có thể mang đi xông hương rồi xếp vào tủ.

Thời gian đun nước giặt đồ cũng tốn không ít phút, giặt xong, Rufus ngẫm ngẫm cũng đã đến giờ ngủ, nên châm thêm củi vào lò sưởi cho chủ nhân rồi, châm củi xong thì cậu có thể đi tắm, số nước nóng còn lại sau khi đun vừa đủ để cậu tắm. Rất tiện.

Vì vậy Rufus lại đến kho củi, có điều, giữa đường đi bắt gặp một hầu gái, cô ta cầm theo một cái giỏ đựng củi, vừa thấy cậu đã đứng lại hỏi: “Rufus đúng chứ?”

“Vâng.”

Từ ngày đầu tiên đến giờ, kỳ thật Rufus không tiếp xúc quá nhiều với các người hầu khác, một phần vì không có cơ hội, một phần cũng vì cậu chuyên tâm vào chủ nhân của mình quá, cả ngày ngoại trừ nghĩ đến chủ nhân thì cũng chỉ có nghĩ đến chủ nhân, tối tối nằm lên giường sẽ nghĩ thêm về bổn phận của mình, phải làm gì cho tốt. Nhất thời, cậu nhóc đã quên mất trong tòa dinh thự này không phải chỉ có một mình cậu là người hầu.

Người hầu gái nọ nói: “Củi của cậu đây, là quản gia gọi tôi đi lấy cho cậu.”

“A! Em cảm ơn.”

Cậu ngại ngùng nhận lấy, đang định xoay người trở lại phòng của chủ nhân thì bỗng nghe thấy hầu gái nọ cất tiếng: “Này, tôi hỏi thật, cậu không thấy sợ à?”

“Sao ạ?”

Rufus không hiểu ra sao, quay đầu nhìn cô ta. Chỉ thấy vẻ mặt cô ta rất lạ lùng, ánh mắt nhìn cậu vừa tò mò vừa kỳ quái.

“Cậu không sợ ngài ta à?”

Rufus nghiêng đầu khó hiểu: “Chủ nhân ạ? Vì sao em phải sợ ngài ấy?”

Hầu gái nọ nhíu mày, thoạt nhìn như còn muốn nói cái gì đó nhưng tầm mắt vô tình chú ý đến bên cổ cậu. Bởi vì cổ áo rộng, toàn bộ cái cổ mảnh khảnh và phần nhỏ xương quai xanh lộ ra khiến cô ta sửng sốt, sau đó biến thành không thể tin được.

Rufus càng chẳng hiểu ra sao, chỉ thấy tầm mắt cô hầu gái này làm mình hơi khó chịu, cậu kéo lại cổ áo.

“Sao thế ạ? Cổ em có gì ư?”

Ánh mắt hầu gái kia nhìn cậu càng lạ hơn, cứ như thể vừa rồi cô ta đã nhìn thấy một chuyện động trời gì đó. Thế nhưng lời nói lại là: “Không có gì cả.”

Nói xong cô ta đã lập tức xoay người đi mất.

Rufus đờ ra một lúc rồi thử chùi chùi cổ mình muốn kiểm tra xem có dính thứ gì kỳ quái hay không.

Chẳng có gì cả.

Rufus không biết, chính vì trên cổ cậu ngay cả một vết tích nhỏ cũng không có mới khiến cô ta phản ứng như vậy.

Cậu trở lại phòng của chủ nhân, ngài bá tước vẫn còn đọc sách, thấy cậu vào chỉ hơi đưa mắt nhìn một chút, sau đó nhàn nhạt hỏi: “Cổ làm sao vậy?”

“A?” Rufus đang bỏ củi vào lò thì khựng lại, cậu cười ngại ngùng: “Dạ em tưởng cổ dính gì đó, lau hơi mạnh tay ạ.”

Ngài ấy thật tinh mắt. Cậu nghĩ thầm.

“Chủ nhân, đã trễ rồi, ngài có muốn em tắt nến không ạ.”

“Ừm. Cũng nên đi ngủ.” Ngài bá tước gấp sách lại nhưng vẫn chưa có ý nằm xuống, chỉ nhìn cậu nhóc đi đến bên cạnh, khom người dùng cái chụp để tắt nến. Trước khi ánh sáng biến mất, tầm mắt ngài vẫn luôn dừng lại trên cái cổ mảnh khảnh của cậu.

“Em cũng trở về nghỉ ngơi đi.”

“Vâng ạ.”

Rufus nương theo chút ánh sáng ít ỏi từ mặt trăng bên ngoài mà tém lại góc chăn cho chủ nhân của mình, sau đó lui ra ngoài, trước khi khép cửa lại thì nhỏ giọng nói: “Chủ nhân ngủ ngon.”

Cửa đóng, ngài bá tước ngồi trên giường, hơi ấm bên trong ổ chăn dù không khiến da thịt lạnh lẽo tăng thêm nhiệt độ, cũng không khiến cơn đói trong dạ dày hay sự khó chịu và mệt mỏi vì thiếu máu tươi giảm bớt, nhưng nó vẫn khiến trái tim trở nên ấm áp.

Ngài thì thầm, mặc cho cậu bé của mình đã không còn ở đây để nghe thấy: “Em cũng vậy, bé con.”

Rufus lúc này đã nhận được đồ mới của mình, hai bộ đồng phục người hầu và hai bộ đồ ngủ. Cậu cẩn thận xếp gọn vào trong tủ quần áo của mình rồi cầm một bộ đồ ngủ chuẩn bị đi tắm.

Khu vực của người hầu chỉ có hai phòng tắm, một cái cho nam và một cái cho nữ, bọn họ sẽ thay phiên nhau mà sử dụng. Nhưng số người hầu trong dinh thự không nhiều lắm, vậy nên trên cơ bản là không cần phải chờ đợi lâu để đến lượt mình. Về phần những người làm công khác như đầu bếp, thợ làm vườn,… bọn họ đều có chỗ ở riêng.

Rufus hầu hạ bên cạnh bá tước, luôn là người trở về phòng sau cùng, vậy nên cậu cũng là người cuối cùng sử dụng phòng tắm.

Ở góc rẽ của hành lang, Rufus bất ngờ bị một thanh niên va phải, quần áo, khăn và xà phòng trên tay đều rơi vung vãi.

“Ồ, xin lỗi nhá.” Người thanh niên nọ cũng sửng sốt, sau khi trông thấy mái tóc đỏ nổi bật mà bây giờ không ai trong cái dinh thự này là không biết, bèn nhếch miệng cười đáp: “Sao cậu không nhìn đường vậy chứ?”

Vừa nói, hắn vừa cúi người gom lại vật dụng cho Rufus.

Rufus vội vàng nói xin lỗi, cũng loay hoay nhặt đồ. Có điều, bộ đồ mới của cậu đã nằm trong tay người thanh niên kia, hắn ta trông có vẻ rất kinh ngạc, liên tục xoa vuốt sợi vải: “Đây là đồ của cậu à?”

“Vâng. Sao vậy ạ?”

Rufus không rõ có vấn đề gì, cái này là quản gia Hilda mang đến đưa cho cậu, nói rằng vật dụng cần thiết cho cậu dùng đều là chủ nhân phát cho.

Rufus chưa từng tiếp xúc với những người hầu khác trong dinh thự, cũng chưa có cơ hội tìm hiểu quá nhiều về mọi thứ xung quanh, vậy nên cậu hoàn toàn không biết những thứ mà chủ nhân phát cho mình có điểm gì khác biệt so với những người còn lại.

Nếu David ở đây, chắc hẳn anh ta sẽ nhận ra người hầu nam trước mặt Rufus này chính là người mà hôm trước được yêu cầu hiến máu nhưng chỉ đến trước cửa phòng ngài bá tước thì đã bị đuổi về.

Hắn ta sờ sờ chất vải mềm mịn trong tay, lòng dâng lên cảm giác ghen tị: “Ngài bá tước thật đúng là đối xử đặc biệt với cậu nhỉ.”

Hắn ở đây mấy năm trời, nhịn đau nhịn khổ lại chẳng bằng một tên nhóc chả rõ từ đâu chui ra mà được hưởng đủ thứ tốt như thế này. Nhìn xem, chất vải có khác gì quần áo của bọn quý tộc ấy không chứ? Chỉ khác mỗi một chỗ nó được may thành một bộ đồ ngủ dành cho người hầu mà thôi. Lại nhìn xem của hắn, thô thô sần sần, hè thì nóng đông thì lạnh!

Càng nghĩ, hắn chỉ muốn vò mạnh bộ quần áo trong tay, nhưng thấy Rufus ngoan hiền nói cảm ơn với mình, còn chìa tay muốn xin nhận lại đồ, hắn nhịn không được mà hỏi: “Này, cậu chỉ mới đến đây hai ngày, sao có thể làm được như vậy?”

Rufus chẳng hiểu ra sao, mắt đen mở to đầy mờ mịt: “Làm cái gì ạ?”

Hắn ta nhíu mày, cho rằng Rufus đang giả ngây với mình: “Còn có thể làm cái gì? Cậu không sợ thật à? Không thấy đau đến chết đi sống lại à?”

Sợ? Ý anh ta là sợ chủ nhân sao?

Đây là lần thứ hai trong ngày liên tục có người hỏi cậu về vấn đề đó. Nhưng vì sao cậu lại phải sợ chủ nhân chứ?

Rufus cau mày, vì chưa biết cách che giấu cảm xúc nên chút khó chịu trong lòng mới thế mà đã lộ ra ngoài.

Tên người hầu vừa định há miệng châm chọc thì tầm mắt bất chợt liếc đến bên cổ cậu, lời định ra khỏi miệng lập tức đông lại, mặt đầy vẻ kinh hãi và hơn hết là sự ghen tị càng nhiều.

Hắn ta chỉ vào cổ Rufus, run giọng mà nói: “Sao có thể?! Cậu chẳng làm cái gì mà sao có thể được hưởng những thứ tốt này?!”

Hắn không tài nào hiểu nổi, bên cổ tên nhóc mới đến này ngay cả một chút dấu vết cũng chẳng có chứ đừng nói chi là hai dấu răng sâu hoắm như cái lần đầu tiên hắn hiến máu đã để lại.

Chưa từng hiến máu cho tên bá tước quái vật kia thì sao có thể được mặc những bộ đồ mềm mại ấm áp, sao có thể được ở phòng riêng duy nhất có lò sưởi, ngay cả bữa ăn cũng là ăn cùng bá tước. Ở đây có người hầu nào được hưởng những điều đó không chứ?!

Đúng lúc này, ở đầu hành lang bỗng vang lên giọng nói: “Đã mấy giờ rồi hả?”

Tên người hầu giật mình nhìn lại, không biết từ khi nào ở đó đã có một bóng người, dáng đứng cao thẳng, quản gia Hilda với mái tóc búi gọn, nhưng vẻ mặt không hề ôn hòa như thường ngày khi hướng dẫn cho Rufus. Cô lạnh mặt nhìn tên người hầu, hỏi: “Giờ giấc này được phép tụ tập nói chuyện phiếm à?”

Tên người hầu dường như rất sợ quản gia, sắc mặt tái đi, hắn ta vứt lại bộ quần áo cho Rufus, cúi đầu nói một câu xin lỗi, bảo rằng sẽ chú ý không tái phạm nữa, sau đó vội vội vàng vàng đi mất.

Rufus ôm đồ trong tay, gương mặt nhỏ hơi ngẩn ra, ỉu xìu mà nói: “Quản gia Hilda, em xin lỗi.”

Hilda đưa mắt nhìn cậu, thầm nghĩ có lẽ cậu nhóc cho rằng mình la rầy cậu. Tình huống vừa rồi cô không cần nhìn cũng biết nhóc con này chỉ là chuẩn bị đi tắm chứ không phải tìm người để buôn chuyện. Nhưng ban nãy đã lấy lý do đó để đuổi tên người hầu kia đi, vậy nên hiện tại cô chỉ có thể nhẹ giọng dặn dò: “Không sao, chỉ cần nhớ là buổi tối hạn chế nói chuyện ồn ào bên trong dinh thự, nếu muốn, có thể quay trở về khu vực phòng nghỉ của các em.”

“Vâng.” Rufus ngoan ngoãn đáp.

Hilda nhìn theo cậu nhóc đi về phía phòng tắm, xác định không có ai lại đột nhiên quấy rầy nữa cô mới rời đi, đến khu vực phòng nghỉ của người hầu.

Thính giác của ma cà rồng luôn nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều, cô chỉ cần đứng ở giữa hành lang đã có thể nghe thấy tiếng đàm luận của nhóm người hầu truyền ra từ sau cánh cửa.

Bọn họ chưa đi ngủ, nam nữ lại tụ tập vào một phòng mà trò chuyện. Tên người hầu vừa bị quản gia đuổi về đang kể lể với những người còn lại: “Thằng nhóc kia không có vết cắn trên cổ, cậu ta vẫn chưa hiến máu.”

“Không thể nào!” Một hầu gái bật thốt, sau đó như ý thức được giọng mình lớn quá, bèn thì thào nói: “Nếu như vậy thì chẳng phải chủ nhân đã hơn hai tuần chưa uống máu à?”

Bình thường cứ mỗi tuần sẽ có hai người bị gọi đến, vì chuyện tửu trang bị cháy lần trước mà ngài phải đi một chuyến đến nơi đó, không “dùng bữa” là bình thường, nhưng đã trở về dinh thự mà vẫn nhịn thì…

“Trong số chúng ta chưa có thêm ai bị gọi đi hiến máu đúng chứ?”

“Phải, rốt cuộc ngài ta tính làm cái gì vậy?”

“Này, tôi lo quá, nhịn lâu như vậy thì lần hiến máu tới ngài ta sẽ phải cần rất nhiều máu, quá trình đó tôi thật sự không chịu nổi đâu.”

Có tiếng một hầu gái hừ lạnh: “Lúc nãy tôi mang củi cho cậu ta cũng phát hiện trên cổ cậu ta không có dấu vết gì, thật đúng là sung sướng! Cả ngày theo bên người ngài ta mà chẳng cần phải lo sợ điều gì, còn được hưởng thứ tốt. Tôi cho rằng ngài ta đang không nỡ uống máu của tên nhóc đó.”

Có người không nghĩ như vậy: “Nhưng có thể kéo dài được bao lâu đây? Tôi cá là cậu ta cũng sẽ phải như chúng ta thôi.”

“Tốt nhất là như vậy, không chịu chút khổ nào mà được hưởng nhiều hơn chúng ta, tôi cũng bắt đầu chướng mắt rồi đấy.”

Tiếng người nghị luận bên trong vẫn luôn xoay quanh những vấn đề đó, từ chuyện của Rufus nói đến việc muốn rời khỏi nơi này, nhưng phần lớn bọn họ lại không biết phải đi đâu kiếm sống. Tên người hầu gợi chuyện lúc ban đầu chỉ bĩu môi đáp: “Cố chịu một chút, chúng ta sẽ sống tốt hơn đám người đang lăn lộn bên ngoài, đừng như cô ả ngày hôm nọ.”

Hắn ta đang nói về người hiến máu mới đây nhất đã xúc phạm ngài bá tước: “Các người không thấy cái cảnh cô ta người ngợm máu me chạy ra từ phòng bá tước đâu. Rất kinh khủng, ả vừa khóc gào vừa nói năng lộn xộn mắng bá tước là quái vật, giờ đã bị ả quản gia kia đuổi đi mất rồi.”

Các người hầu khác kinh hãi: “Làm sao biết là đuổi đi mất? Chẳng phải là chuyển cô ta đến làm công ở tửu trang khác sao?”

“Mấy người tin lời ả quản gia à?” Tên người hầu hừ lạnh.

Một hầu gái không khỏi nghĩ ngợi: “Vậy còn khế ước thì sao? Bọn họ có giải khế ước không? Đuổi người đi mà không sợ người rêu rao khắp chốn rằng nơi này có một con quái vật uống máu ư?”

“Làm sao tôi biết được! Nhưng tôi có thể chắc chắn rằng bọn họ sẽ không giải khế ước đâu, nó là thứ khiến chúng ta không nói ra được, mấy người đã thử cố kể lại chuyện bá tước là quái vật hút máu cho người ngoài chưa? Tôi đã thử rồi, khi ấy cổ họng như bị một sợi xích thắt lại không cách nào nói ra được! Chắc chắn là do bản khế ước quái lạ phải ký bằng máu kia!”

Có người cảm thán: “Kể ra thì cũng tội nghiệp tên nhóc đó, không biết chuyện đáng sợ gì đang đợi mình phía trước.”

Đề tài lại quay trở về Rufus và việc cậu có được những đặc quyền khiến đám người hầu trong dinh thự đỏ mắt.

Quản gia Hilda đứng bên ngoài nghe hết tất cả, cô nhếch môi. Lý do vì sao Rufus được đối xử đặc biệt, ít ra thì cho đến bây giờ em ấy thật sự luôn toàn tâm toàn ý nghĩ và phục vụ cho chủ nhân của mình. Xét về hoàn cảnh, em chẳng sung sướng hơn họ là bao, em ấy thậm chí còn chẳng phải người xứ này, không nhà không cửa, không vật ngoài thân, còn khốn khổ hơn cả họ. Nhưng em biết dùng chân tình trả giá, cho dù em không phải là bạn đời định mệnh của ngài thì ngài vẫn sẽ dành cho em những thứ tốt. Trường hợp đó không phải không có, ví dụ rõ ràng nhất chính là David, có lẽ bọn họ sẽ chẳng ngờ đến đi.

Bọn họ có trách cũng hãy trách tâm mình không đủ tốt đẹp để đổi lấy những thứ đó từ ngài.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!