Đa số côn trùng lai ở chung cư sinh sống riêng lẻ, phần lớn chúng là những cá thể nhỏ yếu, hoặc ít nhất là nhỏ yếu trong mắt anh. Lần cảnh cáo này của anh đủ để khiến gã dù có nổi cơn thèm thịt một lần nữa thì cũng không dám bén mảng đến gần Sam. Chưa kể việc cánh gã bị xé đứt, xương hàm cũng bị bóp gãy, gã có muốn ăn uống bình thường trở lại cũng phải đợi mười ngày nửa tháng, sợ rằng đến lúc đó gã đã chết đói rồi.
Ngoại trừ những kẻ sống riêng lẻ, ở nơi này còn có một bầy đàn khác, cho đến ngày hôm nay anh đã bắt đầu cảm nhận được những xao động khó lường từ phía tòa nhà lô F. Lũ trùng lai sống thành bầy ở nơi đó có lẽ sẽ không an phận bao lâu nữa.
Khi trở lại phòng ngủ của Sam, tuy cái vỏ đã bị mang đi mất nhưng thứ mùi ngoại lai vẫn còn phảng phất. Anh đi quanh phòng, vươn tay chạm đến những thứ mà cậu thường sử dụng, như bàn làm việc, máy vi tính, sạc điện thoại, cốc nước, tủ quần áo… mỗi nơi mà anh chạm vào đều lây nhiễm thứ mùi hương đánh dấu vô hình của anh mà chỉ côn trùng mới ngửi thấy được. Lúc này, dáng vẻ như hung thần của anh mới biến mất, anh lại đến bên cạnh cậu, ngồi ở mép giường.
Sam ngủ rất ngon, hoàn toàn không biết phòng mình đã bị người đàn ông nọ đánh dấu không sót một ngóc ngách nào, ngay cả khu vực phòng bếp và phòng khách cũng bị anh dạo qua một lần, nhưng có vẻ như anh vẫn chưa thỏa mãn bởi vì còn một nơi anh chưa đánh dấu.
Anh chậm rãi nhấc một góc chăn của cậu lên, sau đó cầm lấy tay cậu.
Vừa bị chạm vào, Sam khẽ ưm một tiếng rồi trở mình nằm thẳng, áo khoác đang đắp trên mặt rơi xuống, biểu cảm ngoan ngoãn khi ngủ lộ ra làm anh khựng lại nhìn chằm chằm hồi lâu mới sực nhớ ý định của mình, anh nhẹ nhàng nâng bàn tay cậu đến bên môi, khẽ khàng hôn nó.
Cậu đã chạm vào cái xác của tên khốn kia, nó vấy bẩn cậu, anh không chịu nổi việc có bất kỳ thứ mùi nào khác ngoài mình bám lên cơ thể cậu cho dù vị trí đó chỉ là một cái móng tay.
Anh cứ thế ngồi ở bên giường, chậm rãi hôn tay cậu cho đến khi nó hoàn toàn “sạch sẽ”, rồi anh lại tiếp tục với tay bên kia của cậu.
…
Sáng hôm sau tỉnh lại, Sam vô cùng hoang mang khi cái hộp giấy chứa vỏ côn trùng đã biến mất, hoàn toàn không để lại dấu vết gì như thể nó chưa từng tồn tại. Điều quái dị nhất là cửa chính giữ nguyên trạng thái đóng kín ban đầu hệt như trước khi cậu đi ngủ, chỉ có cửa sổ là mở toan. Nếu có trộm lẻn vào từ cửa sổ thì đây cũng là tầng bảy đấy!
Khi mới tỉnh dậy cậu còn cho rằng mình ngủ sâu quá nên đầu óc lú lẫn, nhớ nhầm rằng mình đặt cái hộp ở vị trí khác, nhưng sau khi rửa mặt tỉnh táo, cậu đã xác định cái hộp cứ thế mà bốc hơi, kèm theo đó là vỏ côn trùng khổng lồ.
Sam đành phải tìm một lý do thoái thác để nhắn lại cho anh bạn hỏi mua cái vỏ, cũng may anh bạn đó không phải người cộc cằn nóng tính, anh ta chỉ tỏ vẻ tiếc nuối rồi bảo rằng nếu lần sau lại xuất hiện thì nhất định phải giữ cho anh ta đấy. Sam ừ ừ hử hử với anh ta nhưng lòng thầm nghĩ, cậu sẽ không mong đợi có thêm con côn trùng khổng lồ nào lẻn và nhà và ăn sạch thức ăn trong tủ lạnh nữa đâu. Không khéo, thứ nó ăn tiếp theo chính là cậu cũng nên.
…
“Cẩn thận!”
Buổi tập thể dục kết thúc, Sam vẫn còn mãi suy nghĩ chuyện cái hộp chứa vỏ côn trùng nên không để ý dưới chân, ngay cả việc bước xuống khỏi máy tập cũng vấp ngã. May là anh Vỹ đứng gần bên cạnh vươn tay đỡ lấy eo cậu.
Lúc này anh chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng, nó đã bị mồ hôi thấm ướt một mảng và dính vào cơ thể, Sam đột ngột không kịp phòng bị rơi vào lồng ngực anh bị phần cơ ngực giấu dưới lớp áo mỏng kia làm cho mặt đỏ rần, đầu óc nhất thời choáng váng, côn trùng với hộp giấy gì đó đều bay biến đi mất. Cậu lắp ba lắp bắp nói cảm ơn.
Anh hơi thắt chặt vòng tay, siết lấy eo cậu giúp cậu đứng vững trở lại, miệng quan tâm hỏi: “Có chuyện gì mà hôm nay em sao nhãng thế?” Anh đã nhìn cậu suốt buổi, có vẻ như tâm trí cậu không ở nơi này.
Đột nhiên bị anh siết chặt, Sam chỉ cảm thấy chỗ eo được ôm đang nóng lên, ngay cả mặt cũng nóng, khoảng cách giữa bọn họ bị cái siết tay này thu hẹp, cậu sắp dán lên người anh rồi!
“Em-em…” Sam bị tiếp xúc thân thể làm cho bối rối không nói năng được gì. Cậu hoàn toàn không biết anh đang rất hài lòng với phản ứng của cậu, xem ra chỉ có như vậy mới khiến cậu thôi suy nghĩ vẩn vơ và chú ý đến anh, những lần trước cậu đều tranh thủ từng cơ hội nhìn anh, thế mà hôm nay đầu óc lại bay lên mây làm anh có hơi… khó chịu.
Nhưng thấy cậu ngượng đến mức chín đỏ cả mặt, anh cũng không làm khó cậu mà nhẹ nhàng buông eo cậu ra, hỏi: “Có chuyện gì không thể kể cho tôi à?”
Sam vội vàng lắc đầu, hai mắt vẫn chưa thể rời khỏi mớ cơ ngực trước mặt, cậu nuốt nước bọt một cái, nói: “Không phải ạ… chỉ là… à… ừm… Trong nhà xảy ra chút chuyện lạ.”
“Chuyện lạ gì thế?” Anh tò mò.
Sam dời tầm mắt, vơ lấy chai nước suối ngửa đầu uống mấy ngụm để hạ nhiệt, sau đó không hề giấu giếm mà kể lại chuyện con côn trùng khổng lồ và cái hộp giấy đột nhiên biến mất.
“Trong chung cư có loài côn trùng to như vậy làm em sợ chết khiếp, nếu bảo chúng ăn thịt người em cũng tin. May mắn đó chỉ là cái xác lột!” Sam rùng mình, nói đùa một câu.
“…” Anh nghe cậu nói vậy thì trong lòng dở khóc dở cười, thầm nghĩ bọn chúng đúng là có ăn thịt người đó. Thế nhưng anh không nỡ dọa cậu nên chỉ giải thích: “Có một số ít ăn xác chết, nhưng đa số những loài côn trùng lớn sẽ ăn tạp, có lẽ nó vô tình bay vào phòng bếp của em, tìm được mớ thịt trứng sữa nên ăn sạch sẽ sau đó có đủ năng lượng để lột xác.”
“Có lẽ vậy.” Sam gật đầu: “Nhưng vì sao cái hộp giấy lại đột nhiên biến mất, em sợ là có kẻ lẻn vào…”
“Có lẽ thế.” Anh gật đầu, thuận theo cái lý do mà cậu đưa ra: “Trước khi đi ngủ em phải khóa cửa cẩn thận hơn. Mỗi nhà ở đây đều có ban công, lũ ăn trộm chỉ cần có gan một chút là có thể trèo lên tầng bảy.”
Sam ngoan ngoãn vâng dạ hai tiếng mà không biết rằng dù cậu có khóa cửa cẩn thận thế nào thì người đàn ông trước mặt cũng có thể tìm đến lúc nửa đêm thôi.
Ngày hôm qua anh đã xé nát cái hộp, cái vỏ bên trong cũng không thoát khỏi số phận thế nên trước khi rời đi anh thu dọn cái hộp rồi mang đi luôn, thứ đó cũng bị nhiễm mùi hôi từ cái vỏ nên anh đã đốt nó rồi. Chuyện này cứ đổ cho trộm thì sẽ hợp lý hơn, dù rằng chẳng có tên trộm nào lẻn vào cái chung cư này mà còn sống trở ra.
“Nhưng thật sự là trộm ư? Ý em là, hắn lẻn vào chỉ để trộm cái hộp giấy đựng xác côn trùng?” Sam vẫn luôn khó hiểu.
Anh vươn tay xoa mái tóc hơi ẩm vì mồ hôi của cậu, lại tiện tay vén một sợi ra sau tai cậu, cười nói: “Em đừng nghĩ nhiều, trên đời này có vài kẻ thật sự kỳ lạ như thế đó.”
Sam được vuốt tóc thì lập tức ngượng ngùng, buổi sáng hôm nay đúng là một ngày may mắn của cậu mà. Giờ thì cậu đã có chút suy đoán, tuy mức độ tự tin vẫn còn rất thấp nhưng cậu cho rằng… anh cũng thích cậu, hoặc ít nhất là có cảm tình với cậu.
Điều đó đủ để đá bay chuyện cái hộp giấy ra khỏi đầu, cả ngày hôm ấy cậu cứ nhịn không được mà hồi tưởng lại những đụng chạm nhỏ lúc sáng của anh, sau đó thích thú cười một mình.
“Sam! Này Sammm…”
Tâm hồn bay lên mây làm Sam không nghe thấy tiếng đồng nghiệp gọi mình, đến khi bị đánh một cái vào vai cậu mới giật mình nhìn sang.
“Hôm nay mọi người muốn cùng nhau đi ăn, cậu có đi cùng không?”
Thỉnh thoảng chẳng cần có lý do gì, mọi người trong công ty sẽ kéo nhau đi ăn, có khi chỉ cần vừa nhận lương cũng có thể vịn cớ ấy mà lập một bữa tiệc nhỏ. Có thể nói, công ty nhiều người trẻ thì năng lượng cũng khá tràn trề, chuyện ăn chơi thường xuyên diễn ra.
Sam không chút do dự gật đầu, dù sao đi cùng bọn họ đến mấy nhà hàng ăn rất ngon, cậu cũng rất hưởng thụ, mà đa số là sếp trả tiền nên cậu càng không thể không đi.
“Lần này sếp khao đó.”
Quả nhiên… Sam nghĩ thầm, len lén liếc nhìn vào văn phòng anh, phát hiện anh cũng đang nhìn mình thì vội vàng dời mắt. Hình như đây là lần thứ năm chạm mắt với anh trong ngày rồi, tần suất có phải hơi nhiều không? Cứ như thể anh cũng thường hay nhìn lén cậu vậy.
============
Tác giả: Sắp đi ăn nhậu, ăn nhậu thì sẽ say xỉn, say xỉn thì sẽ… giống như đoạn giới thiệu… XD
Add comment